Cơn đau nhẹ từ trên đỉnh đầu truyền đến khiến Sầm Hoan tỉnh giấc.
Cô đột ngột ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm, tia sáng ngời ở đáy mắt hơi chuyển động, vô cùng quyến rũ.
Cô hít một hơi, cơ thể đông cứng lại có hơi bối rối không biết phải làm sao.
“Sao cháu thích ngồi xổm trước cửa nhà cậu như vậy?” Hoắc Đình Đông đứng thẳng người, ϲởí áօ khoác ngoài khoác lên vai cô, đôi mắt đen láy đứng từ trên cao nhìn xuống cô.
Lỗ tai Sầm Hoan nóng lên, chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, cào mái tóc ngắn, xấu hổ nói: “Cháu ở đây chờ cậu, nhưng chờ mãi chờ mãi ngủ quên mất.”
Hoắc Đình Đông liếc nhìn đầu gối bị thương của cô, thấy mặc dù vết bầm chưa tan, nhưng sau khi ngồi xổm lâu như vậy cô cũng không cảm thấy đau, rất rõ ràng là cô đã hồi phục lại rất nhiều rồi.
“Cháu đợi cậu làm gì?” Anh thờ ơ hỏi, đi lướt qua cô về phía cửa, mở cửa bước vào.
Sầm Hoan bị câu hỏi của anh chặn lại, băn khoăn hồi lâu, ngay cả chính cô cũng không hiểu tại sao lại mình ngồi xổm ở trước cửa đợi anh lâu như vậy.
Thấy cửa không đóng, cô đánh bạo bước vào. Đúng lúc Hoắc Đình Đông vừa ϲởí áօ sơ mi vừa lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra, thấy cô đi vào, anh hơi nhíu mày, trên mặt không chút biểu cảm cầm bộ đồ ngủ đi thẳng vào phòng tắm.
Sầm Hoan xoa mũi, ngửi thấy mùi rượu thơm thoang thoảng trong không khí, chắc tối nay cậu nhỏ đã uống không ít rượu, nên xuống nhà rót cho anh một ly nước ấm lớn.
Cửa phòng tắm mở ra, mùi thơm nồng của sữa tắm che lấp đi mùi rượu đang lơ lửng trong không khí.
Hoắc Đình Đông dùng khăn sạch lau mái tóc ướt rồi liếc nhìn người đang yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha. Chiếc váy ngủ in hình hoạt hình không tay màu hồng đó thật là trẻ con đến mức nực cười, điều đó cũng khiến anh càng chắc chắn rằng cô gái này vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn.
“Muộn như vậy rồi sao còn chưa về phòng ngủ?” Anh bước tới.
Một bên ghế sô pha lún xuống, Sầm Hoan nhận ra cậu nhỏ đang ngồi bên cạnh mình, không hiểu vì sao cô đột nhiên cảm thấy tim đập loạn, mặt nóng bừng.
Cô không trả lời anh, mà lại đi lấy một ly nước nóng đến.
Hoắc Đinh liếc nhìn cô một cái, ngừng động tác lau tóc, đặt khăn lên tay vịn ghế sô pha, cầm lấy ly nước nóng, ngẩng đầu lên uống gần hết.
“Cậu nhỏ, sao mấy hôm nay cậu đều về nhà muộn thế?”
Cô hỏi anh, nhưng ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm vào yết hầu đang chuyển động vì uống nước của anh, bất giác nuốt nước bọt.
Hoắc Định Đông khịt mũi, cũng không biết có phải hay không.
“Cậu đi ngủ đây.” Anh đặt cốc nước xuống và ra lệnh tiễn khách.
Sầm Hoan khịt mũi, đứng dậy, chậm rãi đi ra cửa như thể không nỡ.
“Sau này đừng đợi cậu nữa, buổi tối không nhất định cậu sẽ về nhà, chẳng lẽ cháu muốn ngồi xổm ở cửa đợi cả đêm sao?” Một giọng nói nhàn nhạt từ phía sau truyền đến.
Ánh mắt Sầm Hoan chuyển động, một lúc sau mới quay người lại, nhìn người đàn ông không hề nhìn về phía mình, cô thận trọng nói: “Cậu nhỏ, ngày mai cậu ra ngoài có thể dẫn cháu theo được không?”
“Cậu không phải bảo mẫu của cháu.”
“...” Gì chứ, cô cũng không phải là trẻ con.
“Cậu đưa cháu đi cùng cũng đâu có lỗ gì đâu. Cháu có thể giúp cậu làm được rất nhiều việc lặt vặt, mua bữa trưa, bưng trà rót nước đều được.” Miễn là cô có thể tránh xa tầm mắt của ông ngoại và Liễu Như Lam, có xem cô làm một con bé tạp vụ cô cũng bằng lòng.
Đáp lại cô là một sự im lặng kéo dài.
Cô thất vọng gục mặt xuống, quay người bước ra ngoài.