Khi cả hai quay trở lại nhà họ Hoắc, Liễu Như Lam nhìn thấy vết thương trên mặt của Hoắc Đình Đông còn sốc hơn rất nhiều khi thấy vết bầm đã chuyển sang màu đen tím trên đầu gối của Sầm Hoan.
“Đình Đông, mặt con bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Hoắc Đình Đông quay đầu để tránh ánh nhìn của mẹ, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bố đâu?”
“Trong phòng sách, con...” Bà ta còn chưa kịp nói dứt câu, Hoắc Đình Đông đã rời đi rồi.
Liễu Như Lam nhìn theo bóng lưng hờ hững của con trai, ánh mắt đột ngột đảo qua, rồi rơi xuống Sầm Hoan cũng đang nhìn chằm chằm theo hướng Hoắc Đình Đông rời đi đến ngẩn ngơ.
“Vết thương ở chân của cháu lại là chuyện gì thế?”
Sầm Hoan thu hồi ánh mắt, vén mái tóc ngắn cũn lên, trong lòng thầm thắc mắc không biết cậu nhỏ đi tìm ông ngoại để làm gì, nhưng cũng không quên trả lời Liễu Như Lam: “Cháu đi đường không cẩn thận ᴆụng phải. Cậu nhỏ đã đưa cháu đến bệnh viện để kiểm tra rồi, không có gì to tát đâu. Cảm ơn bà đã quan tâm.”
Liễu Như Lam khẽ bĩu môi, chuyển đề tài: “Mặt cậu của cậu nhỏ cháu sao lại bị thương thế?”
Sầm Hoan do dự một hồi mới nói: “Cháu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, đại khái là đi đường không cẩn thận ᴆụng phải.”
Liễu Như Lam nhìn chằm chằm khuôn mặt của Sầm Hoan, hơi nhíu mày: “Hoan Hoan, cháu có chắc mình thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Sầm Hoan thở dài, nghe thấy Liễu Như Lam hoàn toàn không tin lời thoái thác của cô. Và cái cớ lấy lệ này của cô cũng thực sự rất khó để người ta tin được.
Dù sao thì một người đàn ông điềm đạm như cậu nhỏ làm sao có thể hấp tấp như cô được.
Nhưng cô có thể nói gì được đây? Mối quan hệ giữa cậu cả và hai mẹ con này đã đủ tồi tệ rồi, chẳng lẽ cô còn nói ra sự thật để đổ thêm dầu vào lửa nữa sao?
“Vừa rồi cháu nói Đình Đông đưa cháu đến bệnh viện rồi à? Có phải bệnh viện mà Tĩnh Bắc nằm viện không?”
Sầm Hoan gật đầu.
“Vậy thằng bé có đến thăm Tĩnh Bắc không?”
Sầm Hoan thực sự muốn ngưỡng mộ sự tỉ mỉ của Liễu Như Lam, đến chuyện này cũng có thể đoán ra được.
Ngay khi cô đang do dự không biết phải trả lời như thế nào, cô đã thấy Đoàn Hoành vội vàng đi tới.
“Bà chủ, ông chủ và cậu hai đang cãi nhau rất khủng khi*p trong phòng sách, sắp đánh nhau đến nơi rồi!”
****
Cái gọi là đánh nhau đến nơi của Đoàn Hoành trên thực tế chỉ là Hoắc Hiền không ngừng ném đồ đạc xuống đất để trút giận. Một số cổ vật bằng sứ có thể đập trong phòng sách hầu như không cái nào thoát khỏi số phận được.
Khi Liễu Như Lam mở cửa phòng sách, mặt đất rất hỗn loạn, trong không khí tràn ngập mùi khói súng.
Bà nhìn về phía con trai mình đang đứng ở cửa, giọng điệu trách móc nói: “Đình Đông, con biết bố con sức khỏe không được tốt, không thể nói chuyện tử tế với nhau được sao?”
Vẻ mặt Hoắc Hiền tái nhợt trừng mắt nhìn con trai, đột nhiên cảm thấy được khuôn mặt này rất xa lạ.
Rõ ràng họ là bố con có quan hệ huyết thống, nhưng ông ấy lại hoàn toàn không biết người con trai đang nghĩ gì.
Những người khác đều vì tiền quyền danh lợi mà không từ tất cả thủ đoạn, từng bước vất vả bò lên phía trước, tại sao anh lại nhất quyết không giống với người khác.
“Cho dù con có muốn hay không, con cũng phải tiếp quản công ty! Bằng không, con cứ sẽ chờ dọn xác cho cái đống xương già này đi!” Ông ấy siết chặt mép bàn, bỏ ra những lời khó nghe.
Hoắc Đình Đông im lặng, chăm chú nhìn ông ấy một lúc, sau đó quay người đi về phía cửa.
Thân thể Hoắc Hiền run lên vì tức giận, thuận tay cầm cái gạt tàn thuốc trên bàn đập nát.
Vì tò mò và lo lắng, Sầm Hoan đã đi theo Liễu Như Lam vào phòng sách, nhưng cô chỉ dám nấp ngoài cửa nhìn trộm, lúc này nhìn thấy ông ngoại không biết đã lấy cái gì ném gì vào sau đầu cậu một cái “phốc”, trong lòng cô kinh hoàng, không chút suy nghĩ lao ra ôm lấy Hoắc Đình Đông, lợi dụng sức lực cơ thể của mình khi nhào để để đẩy anh ngã.