Sầm Hoan vừa dứt lời, cánh cửa phòng riêng lại bị người bên ngoài mở ra, một người phụ nữ tóc nâu nóng bỏng khiêu gợi đi vào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sầm Hoan đang ngồi bên cạnh Hoắc Đình Đông, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt hơi trầm xuống, rõ ràng là có chút không vui.
“Vincent.” Người phụ nữ tóc nâu phớt lờ ánh mắt của mọi người trong phòng đang nhìn cô ta, trực tiếp đi về phía Hoắc Đình Đông, bình tĩnh đứng trước mặt anh.
Sầm Hoan đoán rằng cô ta chính là bạn gái của ông cậu đẹp trai, vì vậy cô lập tức chuyển sang bên kia ghế sô pha, mà người phụ nữ tóc nâu kia cũng không khách sáo, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống chỗ trống mà Sầm Hoan vừa chuyển đi.
Hoắc Đình Đông liếc nhìn cô ta, vẻ mặt lạnh lùng giống như người đàn ông hôn nhau say đắm với người phụ nữ tóc nâu vừa nãy không phải là anh vậy.
“Julie, không còn sớm nữa, cô về trước đi.”
Nghe thấy lời này, vẻ mặt Julie lập tức thay đổi.
Sầm Hoan tưởng cô ta sẽ trở mặt, ai ngờ cô ta lại không nói lời nào mà đứng lên.
“Vậy em đi trước nhé, mọi người chơi vui vẻ.”
Vừa nãy lúc cô ta đi vào không nhìn đến người nào, trong mắt chỉ có Hoắc Đình Đông, lúc này lại lịch sự chào hỏi, một đám người vẫn chưa kịp định thần lại, cô ta đã đi ra ngoài rồi.
“Vincent à, hình như trợ lý của cậu không vui vẻ lắm.” Vệ Lăng Phong - người đàn ông đeo kính gọng vàng, ngồi bên trái Dịch Nam bất chợt lên tiếng.
“Tôi thấy Julie hoàn toàn không phải là trợ lý của Vincent, chúng ta đều bị Vincent lừa rồi, làm gì có trợ lý nào đặc biệt có lòng ngàn dặm xa xôi đến để đưa tài liệu chứ. Hơn nữa ánh mắt Julie nhìn Vincent rất gợi tình, tôi thấy là Vincent sợ ở trong nước cô đơn, cho nên mới cố ý triệu hồi cô Julie từ Ý về để giải tỏa nỗi cô đơn ấy mà.” Hình Lỗi ngồi bên cạnh Hoắc Đình Đông mập mờ nói.
“Hình Lỗi, còn có cô gái chưa thành niên đang ngồi ở đây đó, xin chú ý cách dùng từ.” Ánh mắt Dịch Nam rơi trên người Sầm Hoan, đôi mắt ẩn chứa ý cười.
Anh ta vừa nhắc tới, lập tức có vài ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía Sầm Hoan.
“Em vừa mới nói Vincent là cậu của em sao? Ý em là em là con gái của chị Tĩnh Văn à?” Quan Diệu Chi, người ngồi gần cô nhất lên tiếng hỏi cô, làn da trắng nõn của cô dưới ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến cho người khác có ảo giác như làn da cô gần như trong suốt.
Sầm Hoan vốn còn đang yên lặng cầu nguyện cho những người này nhất định đừng để ý đến cô, nào ngờ khi Julie vừa đi, bọn họ đã lập tức chuyển chủ đề tới cô, thật sự là sợ cái gì thì cái đó tới mà.
Nhưng mà... Chị Tĩnh Văn?
Cô ngước mắt lên, trong giọng nói không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Chị quen biết mẹ em sao?”
“Chỉ đáng tiếc sau này khi Vincent đi Ý rồi, chúng tôi cũng không gặp lại chị Tĩnh Văn.” Vệ Lăng Phong tiếc nuối nói.
“Nói ra thì cũng đã mười mấy năm chưa gặp lại chị Tĩnh Văn rồi.” Hình Lỗi tiếp lời, còn chưa nói hết, Hoắc Đình Đông đã ngắt lời: “Vừa rồi người nào ồn ào nói uống rượu không đã thì không được đi? Muốn uống thì nhanh lên, còn không uống thì tôi phải đi rồi.”
Đám người Dịch Nam đều liếc mắt nhìn nhau, mặc dù không biết là ai đã trêu chọc vào cậu bạn thân từ nhỏ mới vừa về nước này, nhưng bọn họ cũng đều cầm lấy ly rượu của mình lên cụng ly cùng với anh.
Mấy người bọn họ đều là những người có tử lượng dày dặn, cho dù tửu lượng của Hoắc Đình Đông có tốt đến mấy, cũng không cấm nổi mấy người bọn họ hợp sức lại rót rượu cho anh, mới vừa qua mười hai giờ anh đã say đến mức nôn ra đất, những người khác thấy thế cũng đành phải tan cuộc vui.
Lúc bọn họ còn đang uống rượu, Sầm Hoan nhớ tới Tiêu Kỳ còn đang đợi cô trong sảnh lớn, sợ cô ấy lo lắng, cô lập tức vội vàng gửi tin nhắn cho cô ấy nói mình rất choáng nên trở về trước, sau đó lập tức tắt máy, một mình ngồi một góc ở ghế sô pha, không ngờ lại ngủ thi*p đi, mãi cho đến khi có người đến lay vai cô.