“Hoan Hoan, cháu qua đây một lát, giúp bà cái này.”
Sau bữa cơm, Sầm Hoan đang định kéo con gái cùng đẩy ông ngoại ra sân sau, thì Liễu Như Lam gọi cô lại.
Trong lòng cô lộp bộp một tiếng, vô thức tìm kiếm bóng dáng của Hoắc Đình Đông, nhưng lúc nãy anh nhận được điện thoại nên đã lên lầu rồi, bây giờ vẫn chưa xuống.
Liễu Như Lam nhìn ánh mắt của cô là biết ngay cô đang tìm con trai bà ấy, sắc mặt trầm xuống, không cho cô cơ hội từ chối, đi vào trong phòng sách trước.
“Đi đi, Hoan Hoan.” Hoắc Hiền thúc giục.
Sầm Hoan bất lực, đưa con gái cho ông ngoại, sau đó chậm chạp đi đến phòng sách.
Liễu Như Lam đang đứng cạnh cửa sổ, lúc nãy Sầm Hoan có chú ý sắc mặt bà ấy rất khó coi, không cần hỏi cũng biết bà ấy tìm cô là muốn nói về chuyện của cô và cậu nhỏ, chứ không phải là thật sự có việc cần cô giúp.
“Bà.” Sầm Hoan lấy hết sức gọi một tiếng, Liễu Như Lam quay người qua, ánh mắt quan sát người cô như ánh đèn pha, tràn đầy ý dò xét.
Sầm Hoan bị bà ấy nhìn đến cả người không được tự nhiên, lông mao đều dựng đứng hết lên.
“Hoan Hoan, hôm đó bà nói với cháu thế nào? Thế mà cháu lại xem lời bà như gió thoảng qua tai, không những không kiêng kị chuyện với Đình Đông mà còn công khai cùng nhau tan làm về nhà, cháu có biết hai đứa như vậy chỉ cần là người có mắt thì đều sẽ nhìn ra quan hệ giữa hai đứa không bình thường không? Cháu muốn tức ૮ɦếƭ ông ngoại cháu hay là muốn huỷ hoại nhà họ Hoắc?”
Sầm Hoan cắn môi, không cách nào phản bác.
Bởi vì những gì Liễu Như Lam nói đều là sự thật.
“Đình Đông nói rạng sáng nó mới về đến nhà, cháu nói bà biết, có phải nó vừa về đã đến tìm cháu không?”
Sắc mặt Sầm Hoan hơi tái nhợt, Liễu Như Lam vừa nhìn là biết đã có chuyện gì, đầu mày vô thức nhíu chặt lại. Xem ra lần này con trai quyết tâm muốn ở bên con bé này rồi, mà nếu muốn chia rẽ hai người, mấu chốt không phải ở Sầm Hoan, mà là ở con trai của bà ấy.
Liễu Như Lam trầm ngâm một lúc, sợ con trai không tìm thấy Sầm Hoan thì sẽ quay sang trách tội mình, vừa định bảo cô đi ra, cửa phòng sách đã bị đẩy ra.
Hai người cùng nhìn qua, Hoắc Đình Đông đang đứng trước cửa, trên người đã thay bộ đồ mặc ở nhà màu nhạt, trông trẻ hơn dáng vẻ tây trang giày da bình thường mấy tuổi, tràn đầy tinh thần và sức sống, lại không mất đi sự ưu nhã, khiến người ta không đoán ra được tuổi thật của anh.
Liễu Như Lam để ý thấy ánh mắt của con trai vẫn luôn đặt trên người Sầm Hoan, sắc mặt bà ấy hơi không vui, nhưng cũng không nói gì, chỉ lúng túng nói: “Mẹ hơi tức иgự¢, nên gọi Hoan Hoan đến xem giúp mẹ coi có chuyện gì không.”
Đương nhiên Hoắc Đình Đông biết mẹ mình tìm Sầm Hoan chắc chắn không phải vì cơ thể bà ấy không khỏe, anh đi vào, nhìn thấy sắc mặt của Sầm Hoan hơi tái nhợt, ôm vai cô vào lòng ngay trước mặt mẹ mình.
“Mẹ, sau này mẹ đừng làm khó cô ấy.”
Sầm Hoan không ngờ anh lại to gan đến mức này, thế mà lại trắng trợn khiêu khích mẹ anh.
Cô liếc nhìn gương mặt u ám của Liễu Như Lam, vội hoảng loạn giãy giụa, muốn tránh khỏi bàn tay đang đặt trên vai cô, nhưng Hoắc Đình Đông lại không cho cô được như ý muốn, ngược lại còn ôm lấy eo cô.
“Dù mẹ có thích hay không, có thừa nhận hay không, sau này con chỉ có một người phụ nữ là cô ấy.”
Câu nói này đã làm sự bất mãn trong lòng Liễu Như Lam bùng nổ: “Con điên rồi à! Con có biết đây là đâu không? Con nói những lời này để bố con nghe thấy thì sao?”
“Vì vậy mẹ đừng cứ tìm cô ấy nữa, như vậy càng dễ khiến bố sinh nghi hơn.”
“Điều khiến ông ấy sinh nghi là hai đứa ra vào cùng nhau đó, làm gì có cậu cháu nào… thân mật như hai đứa?” Liễu Như Lam cắn răng nói ra mấy chữ cuối cùng.
Hoắc Đình Đông không cho là vậy: “Con thấy bố rất vui vẻ mà.”
Lửa giận của Liễu Như Lam khó có thể nhịn, nhưng lại bị một câu nói của con trai dập cho một chậu nước lạnh: “Mẹ, mẹ hy vọng mỗi ngày nhìn thấy con về nhà, hay là hy vọng con đón hai mẹ con cô ấy ra ngoài, rồi mấy tháng mới về một lần?”
“Con uy Hi*p mẹ?”
Hoắc Đình Đông không nói nhiều, ôm Sầm Hoan rời khỏi phòng sách.
…
Sầm Hoan tắm rửa cho con gái rồi dỗ bé ngủ xong, khi trở về phòng, trên giường cô đã có người.
Cô đóng cửa rồi khoá trái lại, dựa lưng lên cửa, thở dài nhìn người đàn ông đang ở trên giường ôm máy tính xách tay, mười ngón tay gõ nhanh như bay.
“Cậu nhỏ, trở về phòng của anh đi.”
Ngủ cùng nhau trên một giường ngay dưới mí mắt của Liễu Như Lam, Sầm Hoan thật sự có cảm giác tạo nghiệp sâu sắc.
Hoắc Đình Đông không ngẩng đầu cũng không lên tiếng, bận rộn bốn năm phút rồi mới tắt máy tính, tiện tay để lên tủ đầu giường, vẫy tay với cô.
“Không muốn, trừ phi anh đồng ý tối nay về phòng anh ngủ.”
Sầm Hoan cố chấp đứng ở trước cửa không chịu đi qua.
Hoắc Đình Đông sờ cái cằm bóng loáng, nhìn cô, đột nhiên thấp giọng cười: “Nếu anh không đồng ý, có phải em định đứng ở cửa cả đêm không?”
Sầm Hoan cược anh sẽ đau lòng cho cô mà đồng ý, vì vậy cô gật đầu. Kết quả một giây sau, người đàn ông nào đó lập tức nằm thẳng xuống, còn điều chỉnh thành một tư thế ngủ thoải mái.
“Ngủ ngon.”
Sầm Hoan nghe anh nói, sững người, sau đó tức tối chạy qua, vén chăn trên người Hoắc Đình Đông lên, kết quả cô vô cùng hối hận, bởi vì người đàn ông này ở trần ngủ!
“Thì ra em lại không kịp chờ đợi như vậy.” Nhìn thấy cô bỗng chốc đỏ bừng mặt, Hoắc Đình Đông cười hừ một tiếng, kéo cô lật người đè xuống.
“Rốt cuộc em có nghe hiểu lời anh nói vào ban ngày không vậy?” Hoắc Đình Đông khẽ cắn môi cô, hỏi.
Sầm Hoan mờ mịt: “Lời nào?”
“Muốn em cho anh một Sầm Hoan khoẻ mạnh và hoàn chỉnh cả thân thể và trái tim.”
Ánh mắt Sầm Hoan tối đi, nhắm mắt không nhìn anh.
“Em cứ xem như quan hệ của chúng ta rất bình thường, xem như người em yêu chỉ là một người đàn ông bình thường, anh hứa sẽ cho em một tương lai tươi đẹp, chẳng lẽ em không muốn có sao?”
“Nhưng chúng ta thật sự sẽ có tương lai sao?” Tương lai, đó là một nơi xa ngoài tầm với biết bao.
“Không phải nói là tin anh sao? Vậy thì đừng nghi ngờ lời anh nói, anh nói có thì nhất định sẽ có.”
Sầm Hoan nhìn vào mắt anh, ánh mắt của anh vô cùng kiên định, mang theo sức mạnh thần kỳ nào đó mà từ từ xua đi sự bất an và thấp thỏm trong lòng cô, giống như xé màn đêm nhìn thấy ánh sáng, cõi lòng u tối bị một luồng sáng chiếu vào, chiếu rọi cả Ⱡồ₦g иgự¢ của cô.
“Anh có thể giao cả mạng mình cho em, nhưng anh chỉ muốn một Sầm Hoan hoàn chỉnh không thiếu sót.”
Vành mắt mau chóng nóng ướt, Sầm Hoan không kìm được mà ôm lấy mặt anh, cẩn thận hôn lên, đáy lòng lại bởi vì lời hứa bằng lòng giao cả tính mạng của mình mà rung động hồi lâu.
Chuyện đã đến nước này, cô còn đang do dự cái gì nữa? Có thể khiến anh yêu cô như vậy, chìm đắm thì chìm đắm, huỷ hoại thì huỷ hoại đi, ít nhất bên cạnh cô vẫn luôn có anh.
Nút thắt trong lòng đã được tháo gỡ, cô dường như lại trở về là Sầm Hoan của mấy năm trước, lưỡi của cô duỗi vào trong miệng anh một cách cấp bách, nụ hôn dịu dàng dần trở nên cuồng nhiệt và kịch liệt.
Hoắc Đình Đông vui vẻ với sự thay đổi của cô, anh nhìn cô gái phía trên, hàng mi trên đôi mắt nửa híp còn vương ánh nước, nhưng khóe môi lại nở nụ cười rạng rỡ như hoa, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo mê ly, toát ra cảm giác quyến rũ lại lười nhác, đẹp đến khiến anh hơi nghẹt thở, có xúc động muốn một ngụm nuốt cô vào trong bụng.
Đây là lần đầu tiên Sầm Hoan chủ động như vậy sau ba năm hai người gặp lại nhau, tay của cô di chuyển linh hoạt lên làn da để trần với những múi cơ bụng rõ ràng của anh, thuận theo vòng eo hẹp mạnh mẽ, trượt đến phần ௱ôЛƓ rắn chắc và cong ✓út ở phía sau, mỗi nơi cô chạm qua, Hoắc Đình Đông đều cảm thấy nơi đó của mình lại trướng đau hơn, khi tay của cô dừng lại ở nơi rừng rậm của anh, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà hầu kết rung lên, hừ một tiếng, hôn mạnh lên môi cô rồi đâm một cái vào sâu trong cơ thể cô.
“Hoan…” Hoắc Đình Đông chạy nước rút một cách mạnh bạo, dưới sự che lấp của tình dục, tròng mắt đen láy của anh lại càng sâu thẳm mê người hơn.
Sầm Hoan mở mắt ra khi nghe thấy anh gọi tên mình.
Hoan.
Không phải Hoan Hoan, không phải Sầm Hoan, anh chỉ gọi một chữ Hoan, thân mật như thế, giống như cô là vật quý mà anh yêu thương trong lòng bàn tay.
Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng như nước.
Em yêu anh.
Sầm Hoan từ từ mở miệng, không có tiếng nói, nhưng Hoắc Đình Đông lại hiểu ra ý cô muốn biểu đạt thông qua khẩu hình miệng của cô.
Anh cúi người thấp đầu xuống, bờ môi nóng ẩm cọ vào cần cổ của cô.
“Me too.”
Lúc Dụς ∀ọηg sắp lên đến đỉnh, Sầm Hoan nghe thấy một giọng nói dịu nhẹ bên tai, cùng với làn sóng lớn ngất trời ở trong cơ thể cô, cùng vỗ vào trái tim cô, khắc sâu vào đáy lòng cô.
Anh yêu em.
Sầm Hoan làm ổ trong иgự¢ Hoắc Đình Đông, khoé môi không kìm được ý cười.
Mặc dù không bày tỏ trực tiếp khiến cô ít nhiều cũng thấy hơi tiếc nuối, nhưng đối với một người đàn ông như anh, như vậy đã đủ làm khó anh lắm rồi.
Sầm Hoan thoả mãn thở ra một hơi.
“Có từng nghĩ đến việc bỏ nhà đi cùng anh không?”
Hoắc Đình Đông ôm lấy cô, đột nhiên hỏi.
Sầm Hoan ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hơi hoảng hốt. Cô tưởng rằng chỉ có cô xuất hiện suy nghĩ này trong lúc bất lực khi phải đối diện với đủ loại khó khăn, không ngờ anh cũng có?
“Không phải anh muốn bỏ trốn với em, anh chỉ hỏi là em từng có suy nghĩ này hay không.”
Sầm Hoan gật đầu, nói: “Sao anh lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Không có gì, chỉ là muốn biết trong lòng em nghĩ thế nào thôi.”
“Vậy bây giờ anh biết rồi, có phải cảm thấy em rất vô dụng, gặp phải phiền phức thì muốn trốn tránh không?”
“Không hề.” Hoắc Đình Đông hôn một cái lên trán cô: “Anh rất vui khi nghe em nói đồng ý bỏ trốn cùng anh.”
Sầm Hoan nghi ngờ, nhưng cũng không tiếp tục hỏi.
“Ngủ thôi.” Anh khẽ vỗ lưng cô, ngồi dậy tắt đèn, rồi nằm lại xuống, ôm cô chìm vào giấc ngủ.