“Anh Hựu Tây, thứ anh muốn em lấy từ người phụ nữ đó là có phải là cái này không?” Cửa vừa mở ra, Lương Triệu Bắc đã đưa chiếc đĩa CD mà anh ta giật được từ chỗ Hướng Đoá Di ra, tò mò thò đầu định đi vào.
Lương Hựu Tây liếc anh ta một cái, chặn anh ta lại, đẩy ra khỏi cửa: “Không phải việc của em, em quay về đi.”
Sau đó đóng cửa lại.
Lương Triệu Bắc mở to mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, một lúc sau, mời sờ mũi rồi rời đi.
Còn Lương Hựu Tây thì cầm đĩa đi vào, nói với Sầm Hoan đã im lặng hồi lâu: “Người đàn ông và phụ nữ trong đây là tôi bỏ tiền ra thuê từ hộp đêm đến. Trước khi đến gặp cô, tôi đã yêu cầu họ ở trong căn phòng này diễn một vở kịch rồi quay hình lại hết sẵn, sau đó sử dụng công nghệ cao để đổi trắng thay đen, biến bọn họ thành tôi và cô để đánh lừa Hướng Đoá Di. Bây giờ sự việc đã được giải quyết, tôi sẽ phá hủy nó trước mặt cô, cô không phải lo lắng rằng Hướng Đoá Di sẽ lấy nó đến trước mặt anh ta nói năng lung tung để phỉ báng cô nữa rồi.”
Vừa nói, anh ta vừa gấp chiếc đĩa lại làm đôi: “cạch” một tiếng, nó đã vỡ thành hai nửa.
Sầm Hoan thực sự lo lắng rằng Hoắc Đình Đông sẽ nhìn thấy thứ này, mặc dù cô và Lương Hựu Tây trong sạch, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an. Vừa rồi cô nghe thấy giọng nói của Lương Triệu Bắc, biết rằng chính Lương Hựu Tây đã nhờ Lương Triệu Bắc chặn Hướng Đoá Di rồi lấy lại chiếc CD, bây giờ nhìn thấy anh ta phá hủy chiếc CD này ngay trước mặt cô, tảng đá lớn trong lòng cô cũng rơi xuống.
Cô muốn nói câu cảm ơn, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Lương Hựu Tây nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Cô gật đầu, đứng dậy theo anh ra khỏi khách sạn.
Suốt dọc đường, Lương Hựu Tây không hề lên tiếng nữa, khi Sầm Hoan xuống xe, liếc nhìn khuôn mặt anh ta, nhớ lại trước đây vậy mà mình đã từng trách oan anh ta như vậy, sự áy náy trong lòng khó tránh khỏi càng sâu rộng thêm.
“Xin lỗi.” Cô xuống xe, đứng bên cạnh xe nói với người đàn ông đang ủ rũ trong xe.
Lương Hựu Tây dường như có mỉm cười một chút, nổ máy và chạy đi mà thậm chí còn không thèm nói lời tạm biệt.
Trở về nhà, Tiểu Trần đã luôn đang đợi cô trở về nghe thấy tiếng mở cửa.
“Mợ chủ đã về rồi sao? Cô chủ đã ngủ rồi.”
Sầm Hoan nhìn thời gian đã hơn một giờ sáng, đã qua giờ tan ca của Tiểu Trần rất lâu rồi, cô mới nhớ ra ngày mai đến lượt mình nghỉ không phải đi làm nên nói: “Cảm ơn cô, đã vất vả rồi, cô mau về nhà đi, ngày mai cho cô nghỉ một ngày.”
“Được, cám ơn mợ chủ.”
Sầm Hoan đến phòng con gái để xem thử, sau đó hủy các bức ảnh và clip. Sau khi làm xong, cô mới trở về phòng để tắm rửa, đang chuẩn bị vào phòng ngủ với con gái thì điện thoại của cô reo lên.
Cô không ngờ muộn như vậy rồi mà vẫn có người gọi cho mình, cô lấy điện thoại ra xem, hóa ra là người đàn ông chỉ mới rời đi có một ngày đã khiến cô nhớ nhung không nguôi.
Cô trấn tĩnh lại sự phấn khích trong Ⱡồ₦g иgự¢, bắt máy.
“Em đang ở đâu?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nôn nóng của một người đàn ông.
Sầm Hoan sửng sốt, không hiểu tại sao anh lại hỏi một câu như vậy. Chẳng lẽ anh đã biết chuyện gì rồi sao?
“Sầm Hoan?”
Cô hồi thần: “Ở nhà.”
“Tại sao anh gọi cho em nhiều cuộc như vậy em cũng không trả lời?”
Sầm Hoan để điện thoại xuống và xem vào màn hình, trên đó thực sự hiển thị có cuộc gọi nhỡ, cô nhớ rằng lúc đó Lương Hựu Tây đã kéo cô ra khỏi xe, cô hoàn toàn không có thời gian để lấy túi xách, có lẽ đó là lúc anh đã gọi cho cô.
“Em... không nghe thấy.”
Đầu bên kia im lặng một lúc, Sầm Hoan chột dạ, vội vàng chuyển chủ đề: “Cậu nhỏ, anh có thể về sớm một chút được không?”
Đầu bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ: “Anh mới đi có một ngày, em đã mong anh trở về rồi sao?”
“Ý của em là tối mai anh có thể trở về không?”
Đây là lần đầu tiên Sầm Hoan dùng giọng điệu của một cô nhóc để làm nũng với Hoắc Đình Đông, trong sự vui mừng, Hoắc Đình Đông cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
“Có phải em đã gặp phải chuyện gì không vui rồi đúng không?” Nếu không cô sẽ không vô duyên vô cớ làm nũng với anh. Tính tình cô rất bướng bỉnh, cộng thêm thói quen chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, nếu không gặp phải chuyện phiền lòng thì đã không khác lạ như vậy rồi.
Sầm Hoan thực sự muốn nói với anh những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, nhưng sau đó cô suy nghĩ lại, nếu nói với anh thì đã sao chứ? Hiện tại mọi việc đã được giải quyết xong xuôi rồi, hơn nữa anh còn đang ở nước ngoài, nếu nói cho anh biết, sẽ khiến anh không còn tâm trí tập trung vào công việc.
Sau khi suy nghĩ cô vẫn quyết định sẽ đợi cho đến khi anh quay lại.
Cô leo lên giường nằm nghiêng, ôm lấy chiếc gối mà anh ngủ.
“Em chỉ là nhớ anh thôi.” Muốn cả đời này được ở bên cạnh anh không chia lìa.
“Được, anh sẽ cố gắng về sớm, em ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
“Em được nghỉ và có thể ngủ đến tận trưa mới dậy.”
“Anh cho rằng cô nhóc nhỏ đó sẽ để cho em ngủ đến lúc đó sao?”
Sau khi anh nói như vậy, Sầm Hoan mới nhớ rằng vừa rồi cô đã cho Tiểu Trần nghỉ một ngày, vì vậy ngày mai cô chỉ có thể tự mình chăm con gái mà thôi. Hơn nữa dựa theo tính cách hiếu động của cô bé, có thể để cô ngủ đến tám giờ đã là tốt lắm rồi.
“Vậy em đi ngủ đây.” Cô nói, một lúc sau lại gấp gáp bổ sung: “Anh về sớm một chút nhé.”
Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng cười trầm thấp, lỗ tai Sầm Hoan nóng bừng lên, vội vàng nói chúc ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
***************
Tranh Tranh thức dậy và nhìn thấy Sầm Hoan đang ngủ bên cạnh mình, vừa la hét, cô bò ra khỏi chăn bông, leo lên bổ nhào vào người Sầm Hoan.
Sầm Hoan đang ngủ say bỗng cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ bị đè, cô cau mày mở mắt ra, nhìn đứa con gái đang nằm trên người mình, liền ôm cô bé xuống.
“Cục cưng đừng ồn ào, để mẹ ngủ một lát.”
“Nhưng con muốn xùy xùy.” Cô bé rõ ràng là đã không thể nhịn nổi nữa rồi ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Nghe thế, Sầm Hoan chợt tỉnh táo, ra khỏi giường, lập tức bế con gái đi vào phòng tắm.
Xong xuôi, cô nhìn đồng hồ mới có bảy giờ hơn, định ngủ tiếp nhưng con bé lại không chịu, lăn lộn trên giường không cho cô ngủ.
“Tranh Tranh, để mẹ ngủ một chút, lát nữa mẹ đưa con đi siêu thị.” Trước đây ở Luân Đôn, con gái cô thích nhất là cùng Tần Qua đi siêu thị.
Nghĩ đến Tần Qua, Sầm Hoan nhớ tới đã lâu không liên lạc với anh ta, kể từ lần anh ta cúp điện thoại đó, cô cũng không liên lạc với anh ta nữa, còn anh cũng chưa từng gọi điện cho cô. Lúc đầu cô không cảm thấy kỳ lạ, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô mới thấy có gì đó rất bất thường.
Cô lấy điện thoại di động từ ngăn tủ thấp bên cạnh giường ra định gọi điện thoại, nhưng bên kia đã hơn mười một giờ tối rồi, chắc là Tần Qua cũng đã đi ngủ rồi nhỉ?
Trong lúc cô đang do dự thì điện thoại vang lên, cô giật mình, tầm mắt cố định nhìn về phía màn hình, là một dãy số lạ.
Không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến Hướng Đoá Di. Đêm qua, Lương Hựu Tây bảo Lương Triệu Bắc giật lại chiếc đĩa CD, cô không biết Lương Triệu Bắc đã làm gì với Hướng Đoá Di, nhưng trực giác cô cho rằng Hướng Đóa Di nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua, sẽ lại đến tìm cô.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên, Sầm Hoan do dự không muốn bắt máy, do dự hơn mười giây, nhưng tiếng chuông đã dừng lại, cô thở phào nhẹ nhõm và xóa phần danh sách lưu lại người gọi đến đó đi.
Cứ quay qua quay lại như vậy, cô đã hết buồn ngủ nên ngồi dậy mặc quần áo, rửa mặt đánh răng cho con gái.
Sau khi ăn sáng xong, hai mẹ con ra ngoài đi siêu thị mua sắm, trong lúc chờ xe ở ngã tư, một chiếc ô tô nhỏ màu bạc chạy tới: “két” một tiếng dừng lại trước mặt Sầm Hoan.
Sầm Hoan giật mình ôm con gái, nhìn cửa sổ chiếc ô tô màu bạc hạ xuống, để lộ khuôn mặt đeo khẩu trang màu xanh lam.
Mặc dù chiếc khẩu trang đã che gần hết khuôn mặt của người đó nhưng Sầm Hoan vẫn từ đôi mắt tràn đầy căm hận đó cô cũng có thể đoán ra được rằng người phụ nữ trong xe chính là Hướng Đoá Di, người đã luôn khiến cô thấp thỏm không yên.