Rời khỏi tầm mắt của Hướng Đoá Di, sự kiên cường giả tạo trên mặt Sầm Hoan mới hoàn toàn sụp đổ.
Cô không cách nào tưởng tượng được nếu những tấm hình đó rơi vào trong tay bố mẹ hoặc ông ngoại, thì sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Sự hoảng sợ to lớn ập đến, cô vô thức cắn môi, tay cầm túi xách hồn bay phách chạy đi về phía bệnh viện, bước chân nhẹ hẫng, giống như một hồn ma lang thang.
Trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da đơn giản kiểu nam màu nâu chặn đường cô, Sầm Hoan vô thức né sang một bên, không ngờ đôi giày đó lại di chuyển theo cô.
Cô ngẩn ra, tầm mắt dời lên, hơi híp mắt ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang chặn đường mình, gương mặt tuấn tú đó khiến cô hơi hoảng hốt trong phút chốc.
Cô nhấp môi, muốn nói lâu rồi không gặp, nhưng lại nói không nên lời.
“Em sao vậy? Lơ đễnh như vậy lỡ bị xe ᴆụng thì sao?” Giọng điệu của Lương Hựu Tây không tốt lắm, nhưng lại không che giấu được sự quan tâm.
Từ xa anh ta đã nhìn thấy cô bước ra từ quán cà phê đó, cả người như bị rút mất linh hồn, dù cho đang đi dưới ánh mặt trời, gương mặt của cô vẫn tái nhợt đến doạ người.
Vốn định mặc kệ cô, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không khống chế được đôi chân mình mà bước về phía cô. Khi đến gần rồi, anh ta mới phát hiện dường như cả người cô đang run rẩy, dáng vẻ như vô cùng sợ lạnh.
Nhưng cô mặc không hề ít, áo khoác to dày cùng áo len cao cổ, giày lông cao đến mắt cá chân, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất ấm áp, cho dù có sợ lạnh thế nào cũng không đến mức lạnh đến như vậy.
Sầm Hoan không muốn để anh biết những chuyện này, chỉ lắc đầu, sau đó lướt qua anh ta tiếp tục đi về phía bệnh viện.
“Sầm Hoan.” Lương Hựu Tây nắm lấy cổ tay cô, đôi mắt sáng rỡ híp lại: “Cho dù không thể làm người yêu, thì cũng có thể làm bạn bè chứ? Tôi cũng đâu phải không biết chuyện của cô, có gì đáng để giấu chứ?”
Sầm Hoan làm động tác nuốt một cách khó khăn, vẫn lắc đầu.
“Anh ta bắt nạt cô?”
Anh ta? Sầm Hoan nghi hoặc nâng mắt.
“Bây giờ không phải cô đang ở bên anh ta sao?”
Sắc mặt Sầm Hoan thay đổi, vừa muốn nói gì đó, lại nghe thấy Lương Hựu Tây nói: “Tôi không cố ý đi thăm dò chuyện của cô, chỉ là lần đó tôi trở về chung cư, nhìn thấy anh ta tìm người đến dọn nhà cho cô, vì vậy tôi đoán, hai người chắc là sống cùng nhau.”
Sầm Hoan không nói gì.
Lương Hựu Tây thở dài một hơi, buông tay cô ra rồi xoay người.
“Tôi thừa nhận trước đây tôi chỉ biết bản thân mình, cho rằng khi mình thích một người thì đối phương cũng phải thích lại mình, vì vậy tôi luôn ép buộc cô chấp nhận tình cảm của tôi. Thời gian này tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi phát hiện nếu ban đầu tôi tiếp cận cô, theo đuổi cô bằng một cách khác, có lẽ cô và tôi sẽ không trở thành như bây giờ.”
“Lương Hựu Tây, tôi cũng sai, vì vậy hai người chúng ta hoà nhau, sau này tôi không muốn nghe thấy anh nói những lời này nữa.”
Lương Hựu Tây nhìn cô, một lúc lâu sau mới gật đầu.
“Có thể làm bạn chứ?” Anh ta hỏi.
Sầm Hoan nhớ đến Hoắc Đình Đông không ngừng cảnh cáo cô phải cách xa Lương Hựu Tây ra, cô ngừng một lúc, sau đó lắc đầu một cách có lỗi.
Lương Hựu Tây cười hừ: “Tuyệt tình vậy sao?”
Sầm Hoan không trả lời anh ta, rời đi trong tâm sự nặng nề.
Lương Hựu Tây nhìn bóng lưng càng đi càng xa của cô, trái tim vắng lặng đã lâu lại bắt đầu rục rịch nôn nóng không yên.
Khi biết cô và người đàn ông kia ở bên nhau, nếu cô sống tốt thì cũng thôi đi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc vừa rồi của cô, rõ ràng là đã chịu đả kích gì đó.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà khiến sắc mặt của cô trở nên khó coi như vậy?
“Có phải anh rất thích cô ta không?”
Phía sau truyền đến một giọng nói, anh ta quay đầu, nhìn thấy một gương mặt hơi quen mắt, nhưng trong một lúc lại không nhớ ra đã gặp qua ở đâu.
“Có hứng thú ngồi xuống trò chuyện một chút không?”
Lương Hựu Tây nhìn cô gái ăn mặc theo phong cách tây ở trước mặt, nhíu mày hỏi: “Cô là ai?”
“Vợ sắp cưới của Hoắc Đình Đông.”
Hướng Đoá Di vừa mở miệng nói ra thân phận của mình, Lương Hựu Tây lập tức nhớ ra mình đã từng gặp người phụ nữ này ở phòng ban của Sầm Hoan.
Anh ta như có điều suy nghĩ mà quay đầu nhìn phía Sầm Hoan rời đi, sau đó quay lại: “Cô ấy đã gặp cô?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cô đã nói gì với cô ấy?”
“Chúng ta vào quán cà phê nói nhé?”
…
Vẫn là vị trí cạnh cửa sổ như vừa rồi, chỉ là người ngồi đối diện không còn là Sầm Hoan nữa, mà là người luôn yêu cô, Lương Hựu Tây.
Hướng Đoá Di cụp mắt khuấy cà phê, quả thực rất vui mừng cho vận may của mình, vừa mới ra khỏi quán cà phê đã nhìn thấy cảnh người đàn ông này và Sầm Hoan lôi kéo nhau, một suy nghĩ cũng nhảy ra trong đầu cô ta.
“Bác sĩ Lương, chúng ta hợp tác làm một giao dịch, thế nào?”
Lương Hựu Tây nâng mắt nhìn, ánh mắt hơi không tập trung: “Tôi và cô có gì để giao dịch?”
“Tôi kể một câu chuyện trước, bác sĩ Lương nghe xong sẽ biết tôi muốn làm giao dịch gì với anh.”
Sắc mặt Lương Hựu Tây hơi thay đổi: “Sao cô lại biết chuyện này?”
“Tôi hỏi sao cô lại biết chuyện này?” Giọng nói của Lương Hựu Tây nặng nề.
Lương Hựu Tây nhìn chằm chằm gương mặt cười đến vặn vẹo của Hướng Đoá Di, có xúc động muốn phá huỷ người phụ nữ này.
Anh ta bưng ly cà phê lên uống một ngụm, đè xuống cơn giận đang cuộn trào trong cơ thể, ráng nở nụ cười.
“Không ngờ cô Hướng lại mưu mô như vậy, vậy chắc chắn là cô đã sao chép những tấm hình đó thành rất nhiều phần?”
“Đương nhiên, nếu không sao tôi lại để cô ta đem những tấm hình đó đi được?” Hướng Đoá Di cười lạnh một cách hả hê.
“Nhưng tôi vẫn không hiểu cô nói với tôi những chuyện này có tác dụng gì? Tôi có thể giao dịch gì với cô chứ?”
“Bác sĩ Lương, anh là người thông minh, đừng giả vờ với tôi, tôi đã nói rõ ràng với anh như vậy rồi, sao anh lại không hiểu tôi đang nói gì cơ chứ? Chỉ cần anh đồng ý hợp tác với tôi, anh sẽ có thể có được thứ mình muốn, còn tôi cho dù không có được thứ tôi muốn, nhưng có thể chia rẽ bọn họ, tôi cũng đã mãn nguyện rồi.”
Lương Hựu Tây vuốt cằm, dáng vẻ chìm vào suy nghĩ.
Hướng Đoá Di tiếp tục khuyên: “Thực ra tôi làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho bọn họ, giấy không thể nào gói được lửa, cho dù tôi không phái người theo dõi điều tra quan hệ này của bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta biết được, so với đến lúc đó khiến cho tất cả mọi người đều biết, không bằng bây giờ dứt khoát cắt đứt hai người họ, nhưng vậy đối với mọi người đều tốt.”
Lương Hựu Tây trầm ngâm một lúc lâu mới gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Hướng Đoá Di thấy vậy thì tỏ vẻ vui mừng, rồi nghe thấy anh ta hỏi: “Cô muốn tôi làm thế nào?”
“Đơn giản thôi, chỉ cần để Đình Đông biết anh và cô ta từng lên giường với nhau, Đình Đông sẽ không cần cô ta nữa.”
“Vì vậy, cô định để tôi…” Lương Hựu Tây không nói tiếp, mà cười với Hướng Đoá Di: “Có được cơ thể của một người phụ nữ đồng nghĩa với việc có được một nửa trái tim của cô ấy, chỉ cần cô thương cô ấy, yêu cô ấy, rồi sẽ có ngày một nửa còn lại thuộc về cô.”
“Nhưng làm sao tôi tin được cô có phải đang đùa giỡn tôi hay không?”
Hướng Đoá Di ngẩn ra: “Tại sao tôi phải đùa giỡn anh?”
“Cô Hướng, cô trù tính theo ý mình thật là tốt, để tôi cưỡng Hi*p huỷ hoại cô ấy, còn cô không cần làm gì cả đã có thể ngồi không hưởng lộc đợi tôi chia rẽ bọn họ, cô không có thành ý như vậy, muốn tôi tin tưởng cô thế nào đây?”
“Thành ý? Anh muốn thành ý thế nào?”
“Không phải trong tay cô còn có chứng cứ loạn luân của bọn họ sao? Cô đưa cho tôi giữ, như vậy đến lúc tôi giải quyết cô ấy rồi, lỡ như cô ấy muốn kiện tôi cưỡng Hi*p cô ấy, tôi còn có thể dùng để uy Hi*p cô ấy.”
Hướng Đoá Di ngẩn ra, giống như không ngờ Lương Hựu Tây sẽ đưa ra yêu cầu này.
“Cô Hướng không đồng ý sao? Vậy thì thôi, dù sao phụ nữ cũng có rất nhiều, tôi cần gì phải vương vấn mãi một người chứ. “Anh ta vừa dứt lời thì muốn đứng dậy.
“Đợi đã.” Hướng Đoá Di gọi Lương Hựu Tây lại, sắc mặt do dự: “Làm sao tôi biết anh có phải muốn gạt tôi hay không, lỡ tôi đưa chứng cứ cho anh rồi, sau đó anh lại đưa cho Sầm Hoan thì sao?”
“Hay là vậy đi, tôi sẽ quay lại cảnh tôi và cô ấy âи áι rồi đưa cho tôi, sau đó cô đưa mấy thứ đó cho tôi, như vậy vẹn cả đôi đường, không ai chịu thiệt.”
Nghe Lương Hựu Tây nói như vậy, Hướng Đoá Di hơi dao động, nhưng vẫn không tin tưởng lời của người đàn ông này lắm.
“Cô Hướng, không có thành ý thì đừng tuỳ tiện giao dịch với người ta, tôi rất bận, không lãng phí thời gian với cô được nữa.” Anh ta đứng dậy, không hề dừng lại mà bước nhanh ra ngoài.
Hướng Đoá Di không ngừng đấu tranh trong lòng, không biết mình có nên tin Lương Hựu Tây hay không. Nếu như lời anh ta nói là thật, cô ta chỉ cần đưa đoạn phim âи áι của Lương Hựu Tây và Sầm Hoan cho Hoắc Đình Đông xem, lúc đó cho dù không thể lập tức chia rẽ hai người họ, nhưng việc chia tay cũng là chuyện sớm muộn. Còn cô ta cũng không cần làm người xấu đắc tội với Hoắc Đình Đông.
“Tôi đồng ý với anh.”
Nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nữ, khoé môi Lương Hựu Tây cong lên.