Ngoại trừ đi làm, thời gian còn lại của Sầm Hoan đều dành hết cho con gái hoặc Hoắc Đình Đông, thỉnh thoảng rút thời gian cùng anh đưa con gái về nhà thăm bố mẹ, giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, cuộc sống thân mật thế này khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc, cũng càng thêm trân trọng tất cả những gì mình đang có.
Sắp bước vào hạ tuần tháng mười hai, nhiệt độ bỗng chốc chuyển lạnh, mỗi buổi sáng đều tỉnh lại trong lòng anh, Sầm Hoan luôn cảm thấy thoải mái đến không muốn nhúc nhích, thật muốn cứ được anh ôm như vậy cả đời.
“Anh phải đi Ý một chuyến, có thể bốn năm ngày mới về.”
Buổi sáng lúc ra khỏi nhà đưa cô đi làm, Hoắc Đình Đông mới nói với cô.
Sầm Hoan vừa nghe thấy thì tim bị trống mất một góc: “Hôm nay đi luôn à?”
“Ừ, một tiếng nữa đi.”
“Vậy sao tối hôm qua anh không nói?” Giọng điệu của Sầm Hoan oán trách, trách anh mới sáng sớm đã làm hỏng tâm trạng tốt của cô.
Hoắc Đình Đông liếc xéo cô gái nhỏ đang xụ mặt, nở nụ cười nhạt: “Tối qua nói chẳng lẽ em sẽ thưởng cho anh thêm một lần sao?”
“…”
“Sáng hôm nay anh mới quyết định đột xuất, đi về ít nhất cũng phải bốn năm ngày.”
Sầm Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời anh.
Lúc đến đèn đỏ, Hoắc Đình Đông dừng lại, xoay người cô qua đối diện với mình.
“Không nỡ rời xa anh như vậy sao? Anh làm xong việc sẽ về ngay, sẽ không trì hoãn thêm nửa phút.”
Anh nói như vậy, Sầm Hoan lại cảm thấy mình hơi vô cớ gây sự. Anh đã cố gắng hết sức giảm lượng công việc của mình để ở cùng cô rồi, nhưng cô vẫn không thoả mãn, tham lam muốn độc chiếm tất cả thời gian của anh, hận không thể ở bên cạnh nhau mỗi một phút giây.
“Ngoan, chăm sóc cho bản thân và bé con cho tốt, đợi anh trở về.” Hoắc Đình Đông nghiêng người hôn lên môi cô một cái, giọng điệu xen lẫn chút cưng chiều.
Sầm Hoan gật đầu, lúc xe dừng lại ở trước cổng bệnh viện, cô ôm lấy cổ anh hôn đáp lại một cái rồi mới xuống xe, nhưng không cho anh nhìn cô vào trong bệnh viện như trước đây, mà kiên trì đợi anh đi rồi cô mới vào.
Xuyên qua cửa sổ xe kéo xuống một nửa, Hoắc Đình Đông nhìn thấy Sầm Hoan đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, dáng vẻ khẽ cắn môi không nỡ rời xa nhìn theo anh của cô khiến anh có xúc động muốn xuống xe kéo cô lên hung hăng giày vò một trận.
Chỉ là có những việc bắt buộc phải giải quyết nhanh chóng, thực ra lần này anh không phải đi Ý, mà là đến London, anh gạt cô chỉ bởi vì không muốn cô suy nghĩ linh tinh rồi suy đoán lung tung, tự khiến mình thêm phiền não.
Ép buộc mình thu lại tầm mắt, Hoắc Đình Đông khởi động xe rời đi. Còn Sầm Hoan nhìn xe anh dần đi xa, trái tim chán nản thất vọng.
“Quả là một hình ảnh thương yêu nhau nồng thắm, khiến người ta thật cảm động.”
Giọng nữ trào phúng truyền qua từ phía bên phải, sắc mặt Sầm Hoan thay đổi, nhìn qua theo, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang ngồi trên ghế lái của chiếc xe màu bạc.
Hướng Đoá Di?
Sầm Hoan cảm thấy tim mình đập mạnh một cái, hơi hoảng loạn nhìn Hướng Đoá Di đang xuống xe, không hiểu tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây, lần trước lúc đến thăm ông ngoại không phải nói là cô ta đã rời đi rồi sao? Sao bây giờ vẫn còn ở thành phố B?
“Có phải rất bất ngờ với sự xuất hiện của tôi không?” Hướng Đoá Di đi đến gần cô, ánh mắt liếc về phía xe của Hoắc Đình Đông rời đi, trên gương mặt xinh đẹp lướt qua sự tàn nhẫn.
Sầm Hoan thu lại sự hoảng loạn trong tim, ánh mắt nhìn cô ta một cách đề phòng: “Cô đến đây làm gì?”
“Làm gì à?” Hướng Đoá Di cười: “Hoan Hoan, cô không cảm thấy câu hỏi này của cô rất buồn cười sao? Người đàn ông trên chiếc xe vừa rồi là chồng sắp cưới của tôi, vốn dĩ tôi và anh ấy sẽ trở thành một cặp vợ chồng được người người ngưỡng mộ, nhưng anh ấy lại đột nhiên huỷ hôn, tôi có nghĩ thế nào cũng không thông, may mà đến ông trời cũng giúp tôi, lần đó lúc anh ấy dẫn cô cùng về thăm bác Hoắc, trên bàn ăn anh ấy vô cùng thương yêu cô, khiến tôi cảm thấy rất tò mò một người cậu sao lại thương cháu gái của mình đến mức này, thì ra…”
Cô ta dừng lại không nói tiếp, nhưng có ý gì thì không cần nói cũng hiểu.
Sầm Hoan nhìn chằm chằm ánh mắt đang vòng quanh mình như con rắn độc của Hướng Đoá Di, cảm thấy hơi lạnh xông lên sống lưng, từ từ tản ra tứ chi.
“Cô Hướng, nếu cô ăn nói lung tung, tôi có thể kiện cô vội vu khống.” Sầm Hoan giả vờ bình tĩnh, dù cho trên trán đổ ra một lớp mồ hôi lạnh, nhưng sắc mặt cô vẫn như thường.
“Cô Hướng, xin cô hãy tôn trọng một chút!” Sầm Hoan nghe thấy cô ta sỉ nhục con gái mình, hai tay bất giác nắm lại thành quyền.
Sầm Hoan thấy cô nhanh chóng xoay người lên xe, rồi lái xe rời đi, hai chân mềm nhũn giống như cả người bị hạ đường huyết.
Cô vẫn luôn trân trọng niềm hạnh phúc không dễ có được này một cách dè dặt, nhưng không ngờ hạnh phúc lại ngắn ngủi như vậy, cô mới mong muốn có thể sống như vậy với anh cả đời, nhưng ông trời lại không hiểu lòng người, nửa đường xuất hiện Hướng Đoá Di, thuê thám tử tư điều tra rõ ràng chuyện của hai người.
Phải làm sao đây? Bây giờ cô nên làm thế nào đây? Nếu như nói chuyện này cho cậu nhỏ biết, chắc chắn Hướng Đoá Di sẽ nói được làm được, công bố chuyện này cho tất cả mọi người biết, đến lúc anh phải làm người như thế nào, bố mẹ và con gái phải làm sao đây?
Sầm Hoan trở về phòng ban với vẻ hoang mang, bận rộn cả buổi sáng cũng không phân tán được sự chú ý của cô, cô vẫn luôn suy ngẫm Hướng Đoá Di nói buổi trưa sẽ đến tìm cô là muốn làm gì?
“Bác sĩ Sầm, có người tìm cô kìa.”
Lúc sắp tan ca, khi đi ngang qua quầy y tá, nghe thấy y tá gọi cô, cô vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy nụ cười của Hướng Đoá Di.
…
“Vì để khiến cô tin tôi không phải nói mà không có bằng chứng, tôi đã đem một vài tấm hình cho cô.” Trong quán cà phê gần bệnh viện, Hướng Đoá Di lấy một xấp hình từ trong túi xách, đưa đến trước mặt Sầm Hoan, trên móng tay trắng nõn sơn màu đỏ chói, trông vô cùng gai mắt.
Sầm Hoan dời ánh mắt từ mặt cô ta lên những tấm hình, tấm hình đầu tiên là lúc cô và Hoắc Đình Đông cùng nhau ra ngoài ăn bữa tối dưới ánh nến, anh ôm eo cô ở bên cạnh xe, còn cô ôm lấy cổ anh, trong hình là hình ảnh hôn nhau thân mật của hai người. Còn tấm hình thứ thì dù hơi mơ hồ, nhưng vẫn nhìn ra được là hình ảnh cô đòi nụ hôn tạm biệt khi anh đưa cô đến làm ca đêm…
Mỗi khi nhìn một tấm, tim Sầm Hoan lại lạnh thêm một chút.
Hướng Đoá Di uống cà phê một cách ung dung, nhìn sắc mặt của Sầm Hoan dần trở nên tái nhợt, đây là khoảnh khắc vui sướng nhất của cô ta sau khi biết được Hoắc Đình Đông huỷ hôn với cô ta là vì cháu gái của mình.
“Thế nào? Không còn gì để nói nữa đúng không?” Cô ta nhìn Sầm Hoan.
“Cô muốn gì?” Một lúc lâu sau, Sầm Hoan mới mở miệng hỏi, giọng điệu bình tĩnh đến mức khiến Hướng Đoá Di ngạc nhiên.
Hướng Đoá Di cười khẽ một tiếng, giọng mỉa mai nói: “Đình Đông là của tôi, cô nói tôi muốn gì?”
“Anh ấy không yêu cô.”
Câu nói này giống như cây kim đâm vào trong tim Hướng Đoá Di, sắc mặt cô ta thay đổi trong phút chốc, nụ cười bên khoé môi tắt đi, trong mắt đầy sự rét lạnh: “Không phải anh ấy không yêu tôi, mà là do bị cô mê hoặc thôi! Nếu như không phải cô đột nhiên về nước, có lẽ tôi và anh ấy đã trở thành vợ chồng từ lâu rồi.”
“Cô Hứa có phải không nắm rõ tình hình không vậy? Vấn đề giữa hai người vốn dĩ không nằm ở tôi, mà là do hai người không có tình cảm, một người đàn ông như anh ấy tuyệt đối sẽ không làm khó bản thân, bắt mình sống chung cả đời với người phụ nữ mình không yêu đâu.”
“Theo như cô nói, bây giờ anh ấy ở bên cô là bởi vì anh ấy yêu cô sao?”
Sầm Hoan không nói gì, nhưng ánh mắt lại lộ rõ ý này.
“Anh ấy chỉ là bị cô mê hoặc mà thôi, là sự kích thích khi loạn luân khiến anh ấy cảm thấy mới mẻ, giữa hai người chỉ có vậy thôi, đợi đến khi anh ấy cảm thấy chán rồi thì sẽ không ở bên cô nữa.”
Sầm Hoan nhìn Hướng Đoá Di phía đối diện đang tự lừa mình dối người, đột nhiên cảm thấy thực ra cô ta cũng rất bi ai.
Cố chấp với một mối tình không thuộc về mình cũng thôi đi, nhưng tại sao lại không chịu nhìn rõ sự thật, khăng khăng tìm đủ lý do để tự lừa gạt bản thân mình thế?
“Tôi muốn cô rời xa Đình Đông.”
Sầm Hoan nhìn cô ta, không nói gì.
Sau khi cất những tấm hình vào trong túi xách, cô nhìn thời gian: “Tôi sắp tới giờ làm rồi, xin phép.”
“Sầm Hoan.” Hướng Đoá Di gọi cô lại một cách u ám: “Tôi có rất nhiều tấm hình như thế, cô không cho tôi một câu trả lời, có phải là tưởng rằng tôi sẽ nhân từ đến mức giúp cô giữ bí mật không thể nói cho người ta biết này cả đời không?”
Sầm Hoan đứng dậy, ánh mắt nhìn cô ta một cách bình tĩnh: “Ban đầu tôi còn lo lắng nếu nói chuyện này cho anh ấy biết, cô có còn làm như vậy không, nhưng bây giờ tôi lại đang nghĩ, không phải cô sợ bị anh ấy biết những gì cô làm nên mới đến tìm tôi sao? Cho dù là loạn luân, nhưng một bàn tay sẽ không vỗ ra tiếng, tôi yêu anh, cũng phải có anh ấy đáp lại, thì hai chúng tôi mới ở bên nhau được. Cô Hướng, cô thật sự rất đáng thương, vì một người đàn ông không bao giờ nhìn cô thêm cái nào mà đến mức cần phải uy Hi*p người khác để giành được đàn ông, cô tưởng tôi rời khỏi anh ấy rồi thì cô sẽ có cơ hội ở bên cạnh anh ấy sao? Cô sai rồi, cho dù không có tôi, anh ấy vẫn sẽ không nhìn cô thêm cái nào đâu.”
Gương mặt trắng nhợt của Hướng Đoá Di trừng Sầm Hoan một cách hung dữ, cơ thể mỏng manh tức đến phát run: “Cô thật là không biết xấu hổ, dụ dỗ cậu ruột của mình loạn luân còn dám nói ra những lời vô liêm sỉ này.”
Sầm Hoan không nhìn cô ta nữa, không quay đầu lại mà đi ra khỏi quán cà phê.