Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi - Chương 139

Tác giả: Giới Mạt Lục

Cô bé bị thủy đậu cộng thêm dị ứng, cơ thể nóng lên, cả người ngứa ngáy không chịu nổi, cả đêm đều lật qua lật lại ngủ rất bất an.
Sầm Hoan mới mơ mơ màng màng ngủ không bao lâu đã bị động tĩnh bên cạnh quấy nhiễu, khi cô mở mắt ra chỉ thấy một bóng đen đứng sừng sững trước giường, lúc đó cô đã quên Hoắc Đình Đông cũng ở đây, cho nên cô hoảng sợ, vội vàng đứng lên, lại nghe bóng đen mở miệng: “Làm sao vậy?”
Giọng nói quen thuộc rơi vào tai, trái tim Sầm Hoan đang treo cao buông xuống, cô vuốt trán ngồi trên giường, thầm giận bản thân.
Hoắc Đình Đông buông cô bé ra rồi bật đèn, Sầm Hoan hơi không thích ứng nhắm mắt lại, một lúc sau lại mở ra, Hoắc Đình Đông đã bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé lần nữa, ngăn cản cô bé gãi người.
“Anh vẫn chưa ngủ?” Cô hỏi anh, giọng nói dịu dàng.
Hoắc Đình Đông gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn gương mặt đỏ ửng của cô bé: “Hình như con bé càng nóng hơn lúc trước?”
Nghe vậy, Sầm Hoan vội vàng đến sờ đầu con gái, quả nhiên nóng đến dọa người.
Cô vội vã xuống giường, mang giày đi ra ngoài: “Chắc là chỗ da bị gãi trầy xước bị nhiễm trùng, em đi gọi bác sĩ.”
Một lúc sau có y tá vào đo nhiệt độ cơ thể cho cô bé, sau khi bác sĩ trực biết Sầm Hoan là bạn cùng ngành đã không ngại kiểm tra hồ sơ bệnh án của cô bé, hơn nữa còn áp dụng một số phương pháp điều trị thủy đậu cho trẻ em.
Giày vò đến hừng đông, nhiệt độ cơ thể của cô bé rốt cục mới hạ thấp một ít.
“Tình huống của con bé có thể ngồi xe không?”
Sầm Hoan đang bọc lại từng ngón tay cho con gái vẫn đang ngủ, tránh cho cô bé gãi mụn nước khiến cho nhiễm trùng càng trở nên nghiêm trọng, khi cô nghe anh hỏi như vậy thì ngây ra một lúc: “Đi đâu?”
“Trở về bệnh viện trong thành phố. Anh thấy trình độ của bác sĩ ở đây không cao, ngay cả sốt cũng không hạ xuống được, con bé bị sốt cao thì làm sao bây giờ?”
“Thủy đậu có một quá trình tự nhiên, bình thường phải mất từ bảy đến mười ngày, trong thời gian đó sốt là bình thường, chỉ là con bé bị dị ứng, gãi ngứa dẫn đến đến nhiễm trùng, cho nên mới sốt thường xuyên.”
“Con bé có thể ngồi xe không?” Hoắc Đình Đông lặp lại vấn đề.
“Có thể, có điều…”
“Có thể là được rồi, anh đi làm thủ tục xuất viện cho con bé.” Hoắc Đình Đông ngắt lời cô, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Sầm Hoan im lặng.
Thủ tục xuất viện nhanh chóng được hoàn tất, Sầm Hoan gọi điện thoại nói rõ ràng với mẹ về nguyên nhân sự việc, sau khi lên xe của Hoắc Đình Đông cô mới nhớ tới chiếc xe cô đã thuê.
“Anh bảo người lái trở về là được.” Hoắc Đình Đông nói xong thì liếc cô một cái: “Lúc trước nói tặng em một chiếc xe em còn từ chối, bây giờ thuê xe anh không ngại phiền phức sao?”
Sầm Hoan nhớ đến lần trước anh muốn đưa chiếc xe của anh cho cô là vì hai người vừa mới lên giường, cô không khỏi đáp lại anh bằng một cái liếc mắt: “Động một chút là tặng đồ trị giá trăm vạn, anh thật hào phóng, không hề sợ thua thiệt mà ૮ɦếƭ.”
Hoắc Đình Đông không ngờ cô lại trực tiếp như vậy, anh liếc mắt nhìn cô bé đang ngủ đang ngủ rất say, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Vậy anh đành phải tiếp thu đề nghị lúc ấy em đưa cho anh.”
Sầm Hoan bĩu môi: “Đề nghị gì?”
“Làm thêm vài lần để lấy lại vốn.”
Anh vừa dứt lời, Sầm Hoan chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đồng loạt dâng trào, hai má trong nháy mắt đỏ như lửa.
Người này, rõ ràng lúc trước còn bởi vì chuyện của con gái cô mà sắc mặt khó coi đến mức khiến cho người ta không dám đến gần, vậy mà lúc này lại có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy, trước sau tương phản lớn đến mức khiến cho người ta khó có thể tin là cùng một người.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ để che đi sự xấu hổ của bản thân, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Lúc trước khi cô vào y viện đã viết trên sơ yếu lý lịch cá nhân của Bộ Nhân sự là chưa lập gia đình, độc thân, trong bệnh viện ngoại trừ Lương Hựu Tây ra thì không có ai biết cô có một đứa con gái, lần này cô đưa con gái về, khẳng định là không thể giấu được, cô cũng không quan tâm người khác sẽ cười nhạo cô, cô chỉ lo lắng con gái sau khi nghe được những lời đồn nhảm kia sẽ không vui vẻ.
Cô gái nhỏ bên cạnh đột nhiên trầm mặc, Hoắc Đình Đông hơi ngạc nhiên.
“Sao lại không nói lời nào?” Anh hỏi, ánh mắt chuyên chú tập trung vào con đường phía trước, không nhìn cô.
Sầm Hoan quay đầu lại, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, không biết bắt đầu từ đâu.
“Có phải em lo lắng chuyện của con bé sẽ bị đồng nghiệp của em biết không?”
Tâm sự bị anh đoán trúng bằng một câu, Sầm Hoan rõ ràng vô cùng kinh ngạc.
“Em yên tâm, anh đã đánh tiếng chào hỏi Bệnh viện bảo vệ sức khỏe mẹ và bé, bọn họ đã chuẩn bị tốt phòng riêng, chỉ cần không tiếp xúc với người trong bệnh viện thì đương nhiên sẽ không có người biết chuyện này.”
Sầm Hoan không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà anh đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, vì chuyện của con gái cô mà chạy lên chạy xuống chuẩn bị mọi thức, thật giống như một người chồng có trách nhiệm và một người bố yêu chiều con, khiến cô nhất thời thất thần.
Sợ đánh thức cô bé, Hoắc Đình Đông lái xe rất ổn định, tốc độ cũng chậm rất nhiều, hơn hai giờ mới đến được nội thành.
Quả nhiên đúng như lời anh nói, vừa đến Bệnh viện bảo vệ sức khỏe mẹ và bé, lập tức đã có người sắp xếp, ngay cả phó viện trưởng cũng xuất hiện, thái độ nhiệt tình đến mức khiến da đầu Sầm Hoan tê dại.
Cô không hề biết, đây là bởi vì Hoắc Đình Đông hứa sẽ quyên tặng cho bệnh viện một tòa nội trú.
“Tổng giám đốc Hoắc cứ yên tâm, bệnh viện của chúng tôi đối với việc trị liệu thủy đậu cho trẻ em rất tốt, nhiều nhất một tuần là có thể toàn toàn khỏi bệnh.”
Bản thân Sầm Hoan là một bác sĩ, mặc kệ kĩ thuật tốt như thế nào thì cô cũng chưa bao giờ đảm bảo với bệnh nhân, khi cô nghe vị viện trưởng này nói quyết đoán như vậy thì không khỏi nhíu mày, vừa vặn bị đối phương nhìn thấy, cho nên cho rằng cô không tin, cười cười.
“Bà Hoắc, cô yên tâm, đến lúc đó chúng tôi sẽ trả lại cho cô một đứa bé khỏe mạnh hoạt bát.”
Một câu bà Hoắc khiến Sầm Hoan co rúm lại, phủ nhận không được, không phủ nhận cũng không được, cô chỉ đành xấu hổ ôm con gái luống cuống tay chân.
Bên tai nghe được một tiếng cười khẽ, cô ngước mắt lên, liếc người đàn ông bên cạnh đang nhếch miệng nở một nụ cười khẽ, trong lòng cô bỗng dưng rung động, tràn ngập một sự ngọt ngào.
Bệnh viện chuẩn bị cho cô bé một phòng bệnh cao cấp riêng, cơ sở vật chất bên trong rất đầy đủ, khiến cho Sầm Hoan có một loại cảm giác đây không phải vào phòng bệnh, mà là một khách sạn cao cấp.
Sắp xếp cho con gái xong, cô mới gọi điện thoại cho Hồ Nhậm Hải xin nghỉ thêm một tuần nữa, Hoắc Đình Đông cũng phải trở về công ty một chuyến vì chuyện trong công ty, lúc anh quay lại thì trong tay có thêm một cái túi lớn.
“Đây là quần áo cho em thay, còn có đồ ăn.”
Sầm Hoan nhìn những bộ quần áo mà cô thường mặt, đoán là anh trở về chỗ ở của cô.
Cô lấy một bộ quần áo rồi vào phòng tắm để tắm rửa.
Trên giường bệnh, cô bé đã sớm tỉnh lại, yếu ớt nằm trên giường.
Cô bé thấy Hoắc Đình Đông, còn nhớ rõ anh là ông cậu đẹp trai nói thích mẹ của cô bé, cho nên cô bé đã yếu ớt cười một cái với anh, mềm mại gọi một tiếng ông cậu.
Hoắc Đình Đông cười lại với cô bé, anh đi qua, cúi người khẽ vuốt ve mái tóc nâu mềm mại của cô bé.
“Ông cậu, cháu không thoải mái, thật khó chịu.” Cô bé nói hai câu đã nước mắt lưng tròng, hai cánh tay nhỏ từ trong chăn chui ra, đưa tay ra muốn Hoắc Đình Đông ôm.
“Ngoan, chờ bệnh khỏi sẽ không khó chịu nữa.” Hoắc Đình Đông ôm lấy cô bé, ôm một quả cầu nhỏ mềm mại vào trong иgự¢, thật sự không nặng lắm, nhất là sau khi sốt cao, khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng đã lõm xuống, khiến cho người ta đau lòng.
“Qua vài ngày nữa là tốt rồi, chờ cháu khỏi bệnh, ông sẽ dẫn cháu đến khu trò chơi chơi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc