Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi - Chương 114

Tác giả: Giới Mạt Lục

“Trước đây là do cháu còn trẻ con không hiểu chuyện, tưởng rằng thích chính là yêu. Cũng nhờ cậu lúc ban đầu đã nhiều lần từ chối, đuổi cháu ra xa, cháu mới nhận ra bản thân không thích cậu nhiều như vậy. Hơn nữa, cậu cũng đã từng nói với cháu rằng tình cảm của cháu dành cho cậu là trái với luân thường đạo lý, là loạn luân, người trên đời này hoàn toàn không thể chấp nhận được, cháu bây giờ là đang đi sai đường biết quay đầu lại.”
Hoắc Đình Đông nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm khẽ híp lại, tựa hồ như đang dò xét tính xác thực trong lời nói của cô.
Tất nhiên anh không tin rằng cô không còn yêu anh nữa. Mặc dù ngoài miệng cô nói rằng cô không thích anh nhiều như vậy, nhưng phản ứng của cơ thể cô và sự cuồng nhiệt trong mắt cô khi bọn họ ℓàм тìин không thể lừa được anh.
Nhưng tại sao cô đột nhiên thay đổi thái độ với anh?
Ánh mắt chăm chú đó của anh khiến Sầm Hoan cảm thấy chột dạ và bối rối, sợ bị anh nhìn thấu, cô né tránh ánh mắt, định dùng tay đẩy anh ra nhưng kết quả lại còn bị anh khống chế chặt hơn.
Cô buồn bực vô cùng, không kìm được mà buột miệng van xin: “Chúng ta cứ như thế đi. Cháu không yêu cậu, cũng cũng đừng đến làm trêu ghẹo cháu nữa, có được không? Cháu thật sự không muốn tiếp tục như vậy nữa, cháu muốn sống một cuộc sống bình thường, tìm một người đàn ông mà mình yêu, rồi yên ổn sống với nhau cả đời.”
Lúc trước, đây cũng là kỳ vọng của Hoắc Đình Đông đối với cô, hy vọng cô có thể từ bỏ tình cảm dành cho mình và tìm được một người đàn ông yêu cô để bắt đầu lại cuộc sống mới.
Nhưng bây giờ nghe cô nói ra, trong lòng anh lại tràn đầy sự khó chịu và không vui, trong Ⱡồ₦g иgự¢ dâng lên một cảm giác nóng giận khó tả — rõ ràng là cô yêu anh, nhưng trong lòng lại muốn cùng một người đàn ông khác sống bình yên cả đời!
“Cái này gọi đến ૮ɦếƭ cũng không chịu thua chính là như vậy sao?” Ngón tay anh ấn mạnh lên môi dưới của cô, giọng điệu trầm thấp xen lẫn một chút giễu cợt.
Môi Sầm Hoan bị anh đè chặt không mở miệng được, hai tay lại bị siết chặt ra sau lưng, vùng vẫy cũng không thoát ra được, cũng không có cách nào đẩy anh ra, cô tức giận đến mức máu huyết tuôn trào.
“Rút lại lời em vừa nói, anh sẽ coi như không hề nghe thấy.” Anh buông ngón tay đang đè lấy môi dưới của cô ra, cho tự do để nói chuyện, vẻ mặt điển trai bình tĩnh đến khó tin.
Sầm Hoan mím chặt đôi môi đau nhức, tức giận “hừ” một tiếng: “Rút lại cái gì chứ? Lời đã nói như nước đổ đi không rút lại được, cậu chưa từng nghe à? Cháu đã nói rõ ràng như vậy rồi, cậu đừng ép cháu nữa, có được không?” Cô thật sự sợ mình khó khăn lắm mới lên tiếng muốn rời xa anh, nhưng lại không thể nào kiên trì nổi.
“Anh ép buộc em?” Ánh mắt Hoắc Đình Đông tối sầm lại hơn nữa: “Giữa chúng ta là ai ép buộc ai? Là ai ôm anh nói sau này sẽ yêu anh? Lại là ai cưỡng hôn anh rồi còn muốn cưỡng gian? Em quên lúc đầu em đã dốc hết sức lực như thế nào rồi sao, cho dù có đang bị sốt cao, em cũng vẫn không quên dụ dỗ anh, tìm mọi cách đưa anh lên giường, đẩy anh xuống địa ngục? Em đã làm hết mọi thứ rồi, anh cũng đã xuống địa ngục theo ý muốn của em rồi, mà bây giờ em mới nói là sai đường nên lui lại, Sầm Hoan, anh thực sự muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ em.”
Anh vòng tay qua cổ cô, nhưng anh còn chưa kịp dùng sức, khuôn mặt của Sầm Hoan đã tái nhợt đi.
Cô chưa từng thấy Hoắc Đình Đông tức giận như vậy, vẻ mặt đáng sợ hận không thể xé vụn cô ra khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Dựa vào cái gì mà anh lại tức giận như vậy? Nói rằng lúc đầu cô quyến rũ anh, đẩy anh xuống địa ngục, nhưng nếu ý chí của anh đủ mạnh mẽ, thì tất cả những điều đó sẽ không bao giờ xảy ra! Vì vậy không thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô, bản thân anh cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Sự tức giận đã chiến thắng tia sợ hãi, cô không chút sợ hãi đối mặt với đôi mắt đen đã tràn ngập lửa giận của anh, giọng nói rõ ràng: “Cháu đã đồng ý với lời mời đến nhà Lương Hựu Tây ăn tối của mẹ anh ấy rồi, mà mẹ anh ấy cũng rất thích cháu, cho nên cháu muốn ở hạnh phúc bên cạnh Lương Hựu Tây.”
“Em dám!” Anh nghiến răng đe dọa.
Sầm Hoan cười nhạt: “Tại sao không? Cháu đã hẹn với anh ấy rồi, buổi chiều anh ấy sẽ đến đón cháu...”
Cô còn chưa nói xong, đôi môi đã bị bịt chặt, hàm răng sắc bén mang theo sức tàn bạo cắn mạnh vào đôi môi mềm mại của cô, còn hai tay bắt đầu xé rách quần áo trên người cô.
Sầm Hoan hoàn toàn không hề được sẽ phát triển thành ra như vậy.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh định dùng cách như vậy để đối xử với cô.
Trên môi truyền đến một trận đau rát, cô giãy giụa kịch liệt cắn trả anh, mùi máu tanh tràn ngập đầu lưỡi, cũng không biết là môi hay lưỡi của ai đã bị cắn rách rồi.
Hai tay anh khéo léo cởi bỏ áo len đan cùng với áo khoác ngoài của cô, chỉ để lại áo lót màu hồng phấn bên trong, một bàn tay to men theo mép áo lót chui vào, chậm rãi mở ra, cả lòng bàn tay bao phủ lấy vòng một căng tràn no tròn của cô, cố ý nhào nặn không hề có quy luật làm cho cô đau đớn, nhào nặn thành nhiều hình thù khiến người ta phải đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Sầm Hoan vừa đau vừa xấu hổ, thân thể trắng nõn trong nháy mắt đã đỏ bừng như tôm chín, mái tóc xoăn bung xõa, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, hàng mi dài cong ✓út đã lấm tấm nước, lộ ra vẻ bất lực và khi*p sợ, nhưng đáng ૮ɦếƭ là lại vô cùng quyến rũ.
Nhìn cô như vậy, Hoắc Đình Đông cảm thấy cổ họng nghẹn lại, hai tay ôm chặt lấy hông cô, áp cái thứ đang nóng hổi, bùng phát của mình, không hề báo trước mà hung hăng xông thẳng vào cơ thể mềm mại ấm áp của cô.
Bức tường bên trong chặt chẽ bao lấy vật rắn chắc của anh, khoái cảm khó thể nào tả nổi khiến bụng dưới của anh co thắt lại, suýt chút nữa đã không thể kìm nén được phấn kích mà phun ra ở nơi đó.
Anh hít sâu một hơi, khuỵu gối đỡ lấy thân thể cô, ẵm cô lên cao, đè vào cửa gỗ, mười ngón tay đan chặt vào nhau, mặt vùi vào Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng kịch liệt của cô, thở hổn hển, trên trán nổi rõ từng sợi gân xanh bởi vì anh đã chịu đựng cực độ.
Sầm Hoan thực sự rất ghét anh luôn тһô Ьạᴏ tiến vào như vậy, đôi mắt xinh đẹp mờ sương tức giận trừng anh một cứ, tức giận đến mức không thể nói rõ: “Cái đồ khốn nạn, tôi sẽ kiện anh tội ɦเếρ ∂âɱ!”
Nghe vậy, người đàn ông bắt đầu lún sâu vào nhướng mắt liếc cô một cái, sau đó hờ hững mím môi: “Nếu như em đã muốn kiện, vậy thì tôi sẽ dốc hết công sức cưỡng Hi*p cho đủ, tạo ra đủ loại dấu vết trên người em, để em không phải lo lắng là không có bằng chứng.”
Tên khốn kiếp!
Sầm Hoan tức giận, toàn thân run lên, môi dưới suýt chút nữa đã cắn đến chảy máu.
Nhưng anh đột nhiên tăng tốc đâᗰ ᗰạᑎᕼ, thân thể vốn quen được anh vuốt ve nhanh chóng đáp lại dưới sự khiêu khích nhanh nhẹn và thành thạo của anh, trong miệng vô thức phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ đứt quãng.
Sự xấu hổ và khó chịu tột độ đè nén trái tim của Sầm Hoan.
Cô nghĩ đến đứa con gái ngây thơ đáng yêu, nhớ đến bố mẹ luôn hy vọng cô sẽ tìm được một chốn về tốt đẹp, nghĩ đến bản thân từng mắc bệnh trầm cảm suýt đã tự tử trong mấy tháng mang thai con gái, nghĩ đến những lời cô đã n thề độc trước mặt Tần Qua sau khi con gái của cô được sinh ra.
——Nếu cô lại ở bên anh lần nữa, thì hãy để ông trời trừng phạt cô không được ૮ɦếƭ yêu thân đi.
Bây giờ cô đã vi phạm lời thề độc của mình, liệu có thực sự phải chịu một cái ૮ɦếƭ khủng khi*p?
“Đang suy nghĩ cái gì?” Thanh âm khàn khàn cất lên, xen lẫn với tiếng thở dốc chậm rãi.
Sầm Hoan mở mắt ra, phát hiện không biết lúc nào hai người đã trở lại phòng ngủ, anh phủ lên trên người cô, thân thể của hai người vẫn đang thân mật quấn lấy nhau như cũ, cô còn có thể cảm nhận được rõ ràng thứ cứng rắn đó của anh đã ra vào trong cơ thể cô.
Cô có chút ngây người nhìn khuôn mặt điển trai quen thuộc trên đỉnh đầu, vô thức đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt của anh, nhưng lại đứng sững giữa không trung.
“Cậu nhỏ, anh có yêu em không?” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói vì động tác va chạm của anh mà đứt quãng.
Đôi mắt đen đang chăm chú nhìn cô khẽ lóe lên, anh cúi đầu bịt chặt môi cô, ép cô toàn tâm toàn ý chìm vào biển Dụς ∀ọηg tày trời do anh tạo ra, không cho cô cơ hội lơ đễnh, đòi hỏi, ςướק đoạt hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng khi anh bình tĩnh lại, thì Sầm Hoan đã ngủ thi*p đi rồi.
Hoắc Đình Đông ôm cô vào lòng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn không biết là đẫm mồ hôi hay nước mắt của cô, hồi lâu không dời đi.
Anh biết cô phải chịu rất nhiều áp lực, bất kể là từ thế giới bên ngoài hay từ chính bản thân mình.
Anh cũng rõ ràng cảm nhận được, sau hơn ba năm cô trở về nước, mặc dù vẫn còn yêu anh, nhưng cô luôn cố ý hay vô ý tránh mặt anh, giống như thật lòng muốn vạch rõ ranh giới với anh, thậm chí còn không cần cả ông ngoại của mình nữa, biết mấy năm nay không hề dám bước chân vào nhà họ Hoắc.
Nếu là anh hai tháng trước, có lẽ anh sẽ vui mừng trước sự thay đổi của cô, mặc dù bao năm qua anh cũng luôn vô tình nhớ đến cô, thậm chí có lúc phải xem ảnh của cô để chợp mắt được, nhưng anh không tài nào rõ ràng đã biết rằng hai người là người thân, là cậu cháu, như thế loạn luân, có khác gì cầm thú đâu cơ chứ?
Vì đã lỡ một lần nên không muốn lỡ thêm lần nữa, nhưng không ngờ...
Anh lặng lẽ thở dài, dùng ngón tay cái lưu luyến xoa gò má gầy gò của cô, trong lòng âm ỉ nhói đau.
Cô hỏi anh tại sao đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, nhưng anh lại không thể cho cô câu trả lời.
Bởi vì anh ấy không muốn hủy hoại thêm nhiều người hơn nữa.
Xoay người nhìn thời gian trên đồng hồ báo thức đầu giường, nhớ tới chiếc điện thoại di động cô ném trả lại cho anh, anh xoa xoa trán, xuống giường vào phòng tắm rửa sạch sẽ, sau đó mặc quần áo chỉnh tề và đi ra khỏi cửa.
Hơn mười phút sau quay lại, trên tay là một chiếc điện thoại siêu mỏng kiểu dáng dành cho nữ.
Đêm hôm đó anh đã đập vỡ điện thoại di động của cô, tối hôm đó, anh sai người đặt mua một chiếc điện thoại đôi cùng kiểu với điện thoại di động của anh, còn yêu cầu đổi vỏ sang màu hồng mà cô yêu thích, mép vỏ có khảm một vòng kim cương thật trị giá hàng triệu nhân dân tệ, còn khắc tên của cô lên thân điện thoại.
Anh lấy sim điện thoại từ trong túi xách của cô ra và nhét nó vào điện thoại cho cô, sau đó nhấn nút nguồn.
Vài giây sau, điện thoại vang lên âm thanh báo có tin nhắn chưa đọc.
Anh liếc nhìn cô gái nhỏ đang say ngủ bên cạnh, bấm vào tin nhắn: Em yêu, điện thoại hết pin rồi sao? Sao lại tắt máy rồi? Anh biết rằng tám giờ em phải đi làm, cho nên năm giờ chiều anh sẽ đến đón em, em muốn mặc gì cũng được, không cần cố tình ăn diện, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm nhà bình thường mà thôi —— Tây Tây thân mến.
Mấy chữ cuối cùng khiến trán Hoắc Đình Đông co giật, trong lỗ mũi phát ra một tiếng “hứ” lạnh, không chút do dự xóa tin nhắn đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc