Sầm Hoan đã tỉnh dậy khi tiếng điện thoại của anh vang lên, lúc đó trong đầu còn hơi mơ hồ, cô còn tưởng rằng mình đang bị ảo giác, mãi đến khi nghe thấy giọng của anh, cô mới mở to hai mặt, vừa xoay đầu lại đã thấy tấm lưng của anh đứng bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại.
Từ cách nói chuyện của anh cô có thể đoán ra được thân phận của người đầu dây bên kia, nhưng lại không hiểu vì sao giọng điệu của anh lại lạnh lùng như vậy, trên mặt cũng không hề thấy vui vẻ gì, giống như rất ghét nghe thấy âm thanh của người kia, qua loa vài câu rồi tắt máy.
Bọn họ, không phải là vợ chồng chưa cưới sao?
Cô nhớ lại năm đó ở bệnh viện, anh nóng lòng muốn bỏ cô lại để về đón sinh nhật cùng người phụ nữ đó, vậy lẽ ra anh phải rất để ý đến người phụ nữ đó, nếu không sẽ không đính hôn với cô ta.
Nghĩ đến mấy năm nay xung quanh anh đều có những mùi hương người phụ nữ khác, trong lòng cô cảm thấy ghen tị phát đau.
Đôi mắt cô tối sầm lại, thu lại cái nhìn nghi ngờ anh, cô nhắm mắt rồi lại nằm xuống giường.
Hoắc Đình Đông thấy cô kéo chăn, bộ dạng như sắp đi ngủ lại, Hoắc Đình Đông giấu đi sự ẩn chứa trong đáy mắt, đi tới nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp đang cau có của cô, lãnh đạm nói: "Cậu sắp phải đi rồi, cháu muốn đi cùng cậu không, hay là muộn chút nữa tự bắt xe về?”
Sầm Hoan không để ý anh, vị đắng chát đang trào dâng trong Ⱡồ₦g иgự¢, sự ăn mòn khiến mũi cô cảm thấy chua xót, đôi mắt bỗng trở nên ẩm nóng, khi thấy nước mắt sắp trào ra, cô quay lưng lại với anh, để lại cho anh đường cong của con nhím xinh đẹp.
Hoắc Đình Đông cảm nhận được cô đang tức giận, nhưng lại không biết cô đang giận cái gì.
Anh nghĩ có lẽ là vì cô bị tiếng chuông điện thoại của anh làm tỉnh giấc, có lẽ là đang giận anh làm ồn không để cô ngủ, vì vậy anh cố gắng dịu lại giọng nói: “Nếu như cháu chưa ngủ đủ, thì lên xe rồi ngủ tiếp, mười giờ công ty chú có hội nghị, nếu như còn không đi thì sẽ không kịp mất.”
Sầm Hoan khẽ cắn môi, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường hồng trắng bên cạnh, cuối cùng cũng từ từ bò dậy.
Hoắc Đình Đông thở phào một hơi, đang định xoay người thì lại nghe Sầm Hoan nói: “Cháu đã nhìn thấy vị thê của cậu ở bệnh viện rồi.”
Anh khẽ nhướng mày, sắc mặt không đổi nhìn cô, chờ đợi cô nói tiếp.
“Rất xinh đẹp.” Sầm Hoan vừa khen vừa thu dọn giường, nhìn mặt có vẻ bình thản, nhưng thật ra bên trong sóng biển dâng trào.
Cô cũng không biết vì sao bản thân lại đột nhiên nói như vậy, hoặc là do cô không vui khi rõ ràng biết cậu có vị hôn thê rồi nhưng còn trong lúc cô đã quyết định bắt đầu lại sau vài năm thì lại đến trêu chọc cô.
Sau khi cô sắp xếp giường chiếu xong thì quay lại nghênh đón ánh mắt đang thăm dò của anh: “Cháu tưởng rằng cậu và vị hôn thê đã sinh con, nhưng không ngờ ba năm trôi qua rồi vẫn là vợ chồng chưa cưới. Nhưng cũng sắp thôi nhỉ, dù sao cô ta cũng được mẹ cậu thích như vậy, thật sự chúng mừng cậu, cậu nhỏ.”
Cô nở một nụ cười chế giễu trên môi, Hoắc Đình Đông không xác định được câu ‘chúc mừng’ của cô có thật là thành tâm hay không.
Anh rời mắt sang chỗ khác, xoay người.
“cậu ở dưới tầng đợi cháu.”
Sầm Hoan thấy anh đi về phía cửa, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
“Cậu nhỏ, cháu nghe vị hôn thê của cậu nói, cô ấy nhìn thấy ảnh của cháu trong điện thoại của cậu?”
Dáng người cao lớn bỗng nhiên chấn động rồi dừng hẳn lại.
Sầm Hoan đi tới, đi vòng qua tới trước mặt anh, hơi ngẩng đầu lên lên: “Cháu nhớ cháu chưa đúng gửi cho cậu tấm ảnh nào, vì thế rất tò mò vì sao cậu lại có ảnh cháu.”
Hoắc Đình Đông cau mày im lặng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Tại sao lại không nói chuyện? Rốt cuộc là có hay không?” Sầm Hoan vừa hỏi vừa vươn tay móc điện thoại trong túi áo của anh ra, nhưng tay còn chưa chạm tới thì Hoắc Đình Đông đã vươn tay ra ngăn lại.
Hành động này của anh vô tình cho thấy anh đang che giấu điều gì, Sầm Hoan hừ một tiếng, lông mày xinh đẹp khẽ nhướng lên, vươn người về phía trước, một tay ôm eo anh, một tay nhanh nhẹn luồn vào túi áo khoác, cả người gần như cố tình đè lên người anh, nhất định phải ςướק được điện thoại của anh.
Khóe miệng Hoắc Đình Đông giật giật, thấy thái độ dứt khoát của cô cũng không ngăn lại nữa, để cô lấy điện thoại di động ra.
Sầm Hoan vừa lấy được điện thoại của anh đã tránh xa khỏi anh, sau đó mở thư viện ảnh ở máy anh ra, kết quả bên trong rỗng, đồng thời trong lòng cũng thất vọng một phen.
Sầm Hoan buồn phiền đi vào nhà tắm chải đầu rửa mặt, vừa đánh răng vừa nghĩ rốt cuộc là Hướng Đoá Di nhìn nhầm, hay là bức ảnh sau khi bị Hướng Đoá Di nhìn thấy nên cậu đã lập tức xoá?
Nhưng nếu như là do cậu xoá, vậy thì bức ảnh của cô cậu lấy từ đâu chứ?
Cho đến khi xuống lầu rồi mà cô vẫn suy nghĩ không ra.
Bữa sáng cô còn chưa kịp ăn đã phải vội vàng theo Hoắc Đình Đông về thành phố.
Trước khi đi, mẹ còn nhiều lần dặn cô hẹn bạn trai đi ăn tối với cậu nhỏ, còn nói rằng sẽ gọi điện cho cậu nhỏ để hỏi xem bạn trai của cô thế nào, nên ngay khi lên xe, cô ấy đã loay hoay không biết làm thế nào để nói với Lương Hựu Tây để anh ta đồng ý diễn vở kịch này với cô.
Tối qua cô còn mới từ chối anh ta, hôm nay cô lại muốn anh ta giả vờ diễn làm người yêu, đối với người đàn ông yêu mình không phải là quá tàn nhẫn sao?
Nhưng mà ngoài trừ anh ta, cô còn có thể tìm ai?
Cô nhớ tới người bằng tuổi mình Lương Triệu Bắc, không biết anh ta có tình nguyện giúp mình hay không?
Đang suy nghĩ thì cơn buồn ngủ lại ập tới, sau đó cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Đình Đông sau khi ổn định cô, ánh mắt liếc qua điện thoại trong ngăn chứa đồ, anh cầm lên và mở một trong những tập tin, hóa ra là ảnh Sầm Hoan khi cô đang ngủ.
Bức ảnh này là anh đã nhân lúc Sầm Hoan đang ngủ chụp lại, lúc đó đến cả bản thân anh cũng không biết vì sao bản thân mình lại làm vậy, đợi đến khi hoàn hồn lại thì đã chụp xong rồi, anh cũng cứ như vậy mà lưu lại, cho đến tận bây giờ.
Còn lý do vì sao Hướng Đoá Di lại biết tấm ảnh này, là bởi vì vài ngày trước khi anh về nhà tổ tiên thăm bố mẹ để quên điện thoại ở phòng khách, nghĩ chắc lúc đó Hướng Đoá Di đã mở điện thoại của anh ra xem, nếu không sẽ không thể tìm được tấm ảnh ở trong tập tin đó.
Trong ảnh, Sầm Hoan đang nằm ngủ rất ngọt ngào. Thực ra, khi anh chụp bức ảnh này là lúc cô và anh đã trải qua một mối tình tuyệt vọng, lúc đó cô đau đớn đến toàn thân phát run, móng tay không thể cắm vào thịt trên cánh tay anh, nhưng sau đó cô đã có thể ngủ một cách ngọt ngào như vậy.
Màn hình điện thoại tối lại, anh đặt lại trên ngăn chứa đồ, hạ mắt liếc nhìn Sầm Hoan đang ngủ trên đùi mình, nhớ tới bạn trai bác sĩ khoa não mà cô nhắc tới, sắc mặt bất chợt có chút trầm xuống.
Lúc nghe cô nói cô đã bạn trai, anh còn tưởng rằng đó là Tần Qua năm đó cùng cô ra nước ngoài, chứ thật sự không ngờ tới là đồng nghiệp mới quen biết một tháng.
Cô đồng ý với mẹ tối nay sẽ hẹn người đàn ông đó cùng anh đi ăn tối, cho dù anh có bận đến mức nào cũng phải bớt chút thì giờ để đi ăn cùng.
Hơn chín giờ đến thành phố, Sầm Hoan vẫn chưa tỉnh lại.
Hoắc Đình Dồn lái xe đến trước cổng chung cư của cô mới gọi cô dậy.
Sầm Hoan mơ màng bò dậy, Hoắc Đình Đông xuống xe giúp cô lấy hành lý rồi lại giúp cô mở cửa xe, thấy cô vừa kéo theo hàng lý vừa ngáp ngắn ngáp dài đi vào chung cư, hoàn toàn là chưa tỉnh ngủ.
Anh thấy không yên tâm liền đi theo, cho đến khi thấy cô vào thang máy thì mới quay về xe rồi lái đi.