“Có này khả năng.”
Doãn Đằng Nhân đồng ý với quan điểm của Tiểu Túc. “Có điều tôi không rõ kẻ bắt cóc lái xe thì làm thế nào mặt nạ vàng làm cho xe dừng lại.”
“Thiên Thiên hôm đó con có đi lên núi không?” Mạc Tử Bắc thử hỏi con xem có thể hỏi ra một ít dấu vết để lại hay không.
Thiên Thiên gật đầu. “Ngồi xe ạ!”
“Chú có súng?”
Thiên Thiên lắc đầu. “Phi đao!”
Giản Tiểu Bạch bất lực trợn mắt, cô phát hiện nói chuyện với một đứa bé bốn tuổi đúng là làm cho người ta khó hiểu. Cậu nhóc hoàn toàn không thể biểu đạt rõ ràng, cứ như chơi đoán chữ vậy làm người ta nghĩ không được mà đoán cũng không ra đáp án.
“Thiên Thiên nói cho mẹ biết con nhìn thấy cái gì? Chú đó có nói gì không?” Giản Tiểu Bạch thử lại.
“Mùi của ba!” Thiên Thiên đột nhiên nói.
“Mùi của ba?” Mạc Tử Bắc thực khó hiểu. “Thằng bé đang nói cái gì vậy?”
Mạc Tử Bắc cũng cảm thấy thực đau đầu với cậu con trai còn quá nhỏ.
“Trên người chú có mùi thơm của ba!” Thiên Thiên vỗ cái miệng nhỏ nhắn của mình rồi lại chơi tiếp, hoàn toàn không biết lúc này đám người lớn đang phiền não cái gì.
“Ba?” Giản Tiểu Bạch lặp lại những lời này. “Anh Thiếu Khanh?”
Cô có chút không thể tin được phán đoán của mình. Sự hoài nghi này làm cho cô rất sợ hãi. “Anh hai mặt nạ vàng là anh Thiếu Khanh sao?”
Hùng Lập Tân lắc đầu: “Anh không biết. Anh ta không nói gì với anh, từ ngày đó anh vẫn không có nhận được tin tức.”
“Ôi!” Mạc Tử Bắc tràn đầy khó hiểu: “Ba mà Thiên Thiên nói có liên quan gì đến Mai Thiếu Khanh?”
Giản Tiểu Bạch nghĩ đến đó trong lòng lại có chút chua sót. Thiên Thiên không có ba, mấy năm qua đều là Mai Thiếu Khanh ở cùng cô và Thiên Thiên mà hiện tại anh Thiếu Khanh lại có khả năng cứu Thiên Thiên.
“Mạc Tử Bắc, anh Thiếu Khanh là ba nuôi của Thiên Thiên. Từ nhỏ Thiên Thiên đã gọi anh ấy là ba.”
Mạc Tử Bắc trong lòng chấn động, có chút chua xót hiện lên trong trái tim, trong lòng rất khổ sở. “Xin lỗi là anh không tốt!”
Giản Tiểu Bạch đè tay anh lại lắc đầu cười cười: “Quên đi đều đã là quá khứ rồi!”
Sự an ủi của cô làm cho Mạc Tử Bắc càng thêm khổ sở lúc trước anh thật là rất không phải, không làm được một người cha trách nhiệm. Thật là rất có lỗi với hai mẹ con bọn họ!
“Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc lại cầm tay Giản Tiểu Bạch: “Cám ơn em!”
Thản nhiên cười Giản Tiểu Bạch đắm chìm trong hạnh phúc thuộc về mình. Ông trời xem như công bằng cô đã có được Mạc Tử Bắc. “Về sau không được bắt nạt em!”
“Uhm sẽ không! Không bao giờ nữa!” Mạc Tử Bắc lưu luyến nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau tình ý kéo dài.
“Này! Này! Mình nói hai người có phải lạc đề rồi không?” Doãn Đằng Nhân mãnh liệt kháng nghị. “Bọn này ở đây nhìn hai người tình ý kéo dài tâm sự với nhau sao?”
“À!” Mạc Tử Bắc buồn cười đẩy anh ta một cái: “Mình có thể cho cậu xem thì cũng tính là vinh hạnh của cậu rồi. Cậu tưởng mình thích cho cậu thấy lắm hả. Mình gần đây thường không xuất hiện tình huống này, hiện tại là nhất thời không kiềm chế.”
“Hay cho cái từ không kiềm chế!” Doãn Đằng Nhân ánh mắt gian xảo cười: “Tiểu Túc, anh cũng muốn không kiềm chế được!”
Nói xong anh ta liền hôn lên đôi môi khẽ nhếch của Tiểu Túc. Giản Tiểu Bạch cùng Mạc Tử Bắc đều choáng váng.
Túc Nhĩ Nhiên bởi vì quá đột ngột mà xoay vai muốn đánh ngã Doãn Đằng Nhân một cái, nào ngờ anh ta tránh được thoát hơn nữa còn nhanh chóng từ phía sau xoay người một cái, một bàn tay không chế bả vai Tiểu Túc. Tay kia thì nắm cằm của cô từ phía sau xoay người đến hôn lên môi Tiểu Túc vài giây rồi buông ra.
Anh ta giống một con mèo ăn vụng được cá mà cười đến thực thoải mái, đắc ý nháy mắt với Mạc Tử Bắc. Túc Nhĩ Nhiên đỏ bừng mặt, trừng mắt liếc anh ta một cái, rốt cuộc thở phì phì ngồi sang một bên không để ý tới anh ta.
Giản Tiểu Bạch cho tới bây giờ chưa từng thấy cảnh hôn môi trước mặt mọi người, thật sự là mở ra tầm mắt còn có cả hiệu ứng võ thuật nữa chứ. Cúi đầu cô lại nhớ tới con trai còn ở bên cạnh. Cô đang định che mắt cậu nhọc thì lại nghe thấy con trai vỗ bàn tay trầm trồ khen ngợi. “Hôn môi á! Cháu cũng muốn.”
Sau đó cậu nhóc trượt xuống giường, chạy đến bên Tiểu Túc cười đến rất là vui vẻ nói với Tiểu Túc: “Cô Túc cháu cũng muốn hôn môi cô!”
Nói xong liền tiến lại, Túc Nhĩ Nhiên kinh ngạc thiếu chút nữa là hất cậu nhóc ra. Giản Tiểu Bạch cũng kinh ngạc mở to hai mắt không biết làm sao nhìn con trai.
Doãn Đằng Nhân lướt qua che cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Thiên rồi khiêng cậu nhóc lên trên vai. “Nhóc con, còn bé mà đã sắc như vậy trưởng thành nhất định sẽ là một tên đại sắc!”
Mỗi ngày chỉ ngây thơ cười, còn là vui vẻ cười to: “Ha ha cao quá. Chú cao chút nữa.”
“À!” Doãn Đằng Nhân bất lực nói với Mạc Tử Bắc nói: “Thắng nhóc này nhận được chân truyền của mình rồi ha ha!”
Đáy mắt Tiểu Túc hiện lên một tia khinh thường cùng chua sót. Giản Tiểu Bạch biết cô nhất định cũng có chút để ý đến món nợ trong quá khứ của Doãn Đằng Nhân. Haizz phụ nữ si tình đều sẽ bị tổn thương, chỉ mong Tiểu Túc là người phụ nữ cuối cùng của Doãn Đằng Nhân.
Mạc Tử Bắc lắc đầu cười: “Con trai mình thật là lợi hại. Nhỏ như vậy đã biết câu gái đẹp.”
Giản Tiểu Bạch trừng mắt liếc anh một cái: “Anh đúng là nói khoác mà không biết ngượng. Em bắt đầu lo cho mấy cô gái trong tương lai đây, không biết có bao nhiêu cô gái sẽ quỳ gối ở dưới chân con trai em đây ta?”
“À!” Mạc Tử Bắc cười sằng sặc: “Em mới là nói khoác ấy. Con trai chúng ta sẽ là sát thủ của các cô gái sao?”
“À, chỉ mong là không phải!” Giản Tiểu Bạch không muốn nghĩ xa xôi quá.
“Mọi người thật đúng là náo nhiệt!” Hùng Lập Tân kéo tay Lâm Hiểu Tình từ bên ngoài đi vào, vừa rồi bọn họ đi ra ngoài, Hùng Lập Tân liền dỗ dành Lâm Hiểu Tình đến nỗi mặt cô giờ vẫn còn đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ.
E hèm! Tất nhiên là không thể thiếu một nụ hôn nồng cháy. Giản Tiểu Bạch ánh mắt ái muội nháy mắt với Lâm Hiểu Tình khiến cô càng thêm ngượng ngùng.
“Được rồi, đúng là lạc đề thật. Chúng ta đã biết mặt nạ vàng mà Thiên Thiên nói hình như là Mai Thiếu Khanh!” Mạc Tử Bắc quay lại đề tài chính.
“Không biết!” Hùng Lập Tân vẫn nhất quán phủ nhận.
“Anh Thiếu Khanh thật sự lợi hại như vậy sao? Vì sao em chưa từng thấy anh ấy dùng phi đao?” Giản Tiểu Bạch không hề nhớ Mai Thiếu Khanh từng sử dụng phi đao trước mặt cô.
Mạc Tử Bắc cũng rất đồng cảm nhìn Giản Tiểu Bạch. “Tiểu Bạch tâm cơ anh ta sâu như vậy một người đơn giản như em sao có thể nhìn thấy tâm tư của anh ta?”
“Anh ấy tâm tư sâu kín sao?” Giản Tiểu Bạch vẫn không thể tin được.
“Nếu không sâu thì làm sao anh ta ở bên cạnh em mười lăm năm mà chưa từng bị em phát hiện ra, em nói thử xem? Anh ta lại còn từng ở trong xã hội đen!”
“A! Vậy hiện tại mọi người đều nghi anh Thiếu Khanh là mặt nạ vàng sao?”
Mạc Tử Bắc gật đầu: “Anh còn nghi anh ta là mặt nạ bạc. Có lẽ này hai người này đều là Mai Thiếu Khanh!”
“Chúng ta đều đang đoán. Còn có phải hay không thì đợi gặp được Mai Thiếu Khanh mới có thể biết được.” Hùng Lập Tân nói.
“Vậy phải tới khi nào thì có thể gặp anh Thiếu Khanh chứ?” Giản Tiểu Bạch đã có chút nôn nóng. “Anh ấy vì sao cũng không liên lạc với em. Em thật sự rất lo cho anh ấy.”
“Anh chỉ biết Dạ Lang hiện tại có mấy vụ làm ăn, có lẽ lúc bắt đầu giao dịch Thiếu Khanh sẽ đột nhiên xuất hiện!” Hùng Lập Tân dường như cũng không thể hoàn toàn chắc chắn cái gì. “Vài ngày nữa tôi muốn đi một lúc. Mọi người giúp tôi chăm sóc Hiểu Tình, không được đi ra ngoài, điều động nhân viên công ty bảo vệ nữa!”
Anh ta đột nhiên quyết định làm cho mọi người đều rất bất ngờ. Lâm Hiểu Tình có chút lo lắng hỏi: “Anh muốn đi đâu? Nguy hiểm không?”
“Đúng đó. Anh hai, anh đừng đi được không?” Giản Tiểu Bạch cũng rất lo lắng.
“Có cần tôi hỗ trợ không?” Doãn Đằng Nhân cũng rất quan tâm. “Tôi có bạn ở Nhật, bọn họ là bang phái nếu tham gia chắc sẽ xử lý được một ít.”
Hùng Lập Tân lắc đầu. “Dạ Lang là trách nhiệm của tôi, tôi sẽ giải quyết hắn sau đó mọi người sẽ thật sự an toàn.”
“Cái gì?” Lâm Hiểu Tình kêu nhỏ. “Vậy nguy hiểm lắm đó ông xã!”
“Mọi người yên tâm đi! Tôi cam đoan sẽ còn sống trở về.” Hùng Lập Tân lạnh nhạt cười, khí thế trong con ngươi lại giống như một vị vua trời sinh không quan tâm hơn thua, tao nhã khiến người ta nhịn không được khâm phục.
“Anh hai!”
“Ông xã!”
Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình đều nhịn không được kêu lên.
“Hùng Lập Tân, chúng ta không đi có được không?” Lâm Hiểu Tình khẩn trương nắm tay Hùng Lập Tân. “Em sợ lắm! Nếu mà nếu mà anh… Em thật không dám tưởng tượng!”
“Sẽ không đâu!” Hùng Lập Tân kiên định lắc đầu: “Anh cam đoan anh không sao. Nếu không cần thiết thì anh sẽ không dễ dàng mạo hiểm.”
“Nhưng mà…” Lâm Hiểu Tình cắn môi, nước mắt lả chả trên khuôn mặt, cô tiến lên ôm cổ Hùng Lập Tân. “Em sẽ chờ anh!”
“Ừ!” Hùng Lập Tân cười cười. “Tôi còn có chuyện này. Chính là tôi còn có hai cô em gái, mẹ hai người đó họ Thư tên là Thư Nam. Tôi không biết hai cô ấy hiện tại ở đâu chỉ biết là các cô ấy là chị em sinh đôi. Còn nữa được thuộc hạ của ba tôi là Lan Thương cứu, hiện tại tôi không tìm thấy Lan Thương. Anh Doãn có thể giúp ta điều tra một chút không?”
Doãn Đằng Nhân lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề, tình báo của tôi bình thường đều rất tin cậy. Chỉ là có thể nói cho tôi biết Lan Thương có đặc điểm gì hay không?”
“Chân trái của ông ta là chân giả!” Hùng Lập Tân cung cấp một manh mối quan trọng.
“Uhm!” Doãn Đằng Nhân ghi tạc trong lòng. “Tôi nghi ông ta nhất định là lo lắng bị Dạ Lang tìm được cho nên mai danh ẩn tích, hơn nữa cắt đứt mọi liên lạc chỉ muốn bảo vệ tốt cho hai chị em kia. Đúng là một thuộc hạ trung thành.”
“Ừ! Thuộc hạ của ba ta đúng là có một đám người trung nghĩa. Bọn họ thà ૮ɦếƭ cũng không nói ra tôi ở đâu cho nên tôi mới còn sống cho tới ngày hôm nay!”
Hùng Lập Tân trên mặt tuy rằng vẫn thản nhiên nhưng giọng nói dường như có chút ý dặn dò.
“Anh hai!” Giản Tiểu Bạch thất thanh kêu. “Chúng ta không đi được không?”
Hùng Lập Tân lắc đầu. “Dạ Lang không bị diệt trừ thì chúng ta một ngày không thể sống yên ổn. Có lẽ Dạ Lang ૮ɦếƭ rồi thì Lan Thương sẽ hiện thân.”
“Uhm!” Giản Tiểu Bạch gật đầu.
“Vì sao phải như vậy?” Lâm Hiểu Tình lắc đầu thấp giọng kêu.
“Hiểu Tình anh sẽ trở về, tin anh!” Hùng Lập Tân cười tao nhã.
Mạc Tử Bắc trầm tư hồi lâu, anh có chút tức giận cái chân của mình lại vào đúng lúc quan trọng lại bị gãy, không biết đến lúc nào mới lành.
“Em tin tưởng anh!”
Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm ánh mắt Hùng Lập Tân nói: “Anh có năng lực nhưng không cần mạo hiểm. Chúng tôi đều cần anh!”
“Đương nhiên!” Hùng Lập Tân gật đầu cười nói: “Tôi còn tưởng sinh con trai nữa, nhiệm vụ chưa hoàn thì sao có thể teo mạng được?”
“À!” Doãn Đằng Nhân vỗ vỗ bờ vai anh ta, nghiêm trang nói với Hùng Lập Tân: “Chúng tôi sẽ không gây trở ngại chuyện anh sinh con. Anh yên tâm đi.”
Nói xong anh ta cười ha ha, không khí hơi áp lực dường như bao phủ một bầu không khí xơ xác tiêu điều khó có thể miêu tả. Lâm Hiểu Tình cùng Giản Tiểu Bạch đều lo lắng nhưng cũng biết là không thể ngăn cản.
“Anh hai!” Giản Tiểu Bạch đi đến trước mặt Hùng Lập Tân giang hai tay ôm bờ vai của anh ta. “Anh nhất định phải an bình trở về mang theo anh Thiếu Khanh nữa. Hai người đều phải đảm bảo an toàn. Hai ngươi đều là người thân của em!”
Túc Nhĩ Nhiên có chút xúc động, đáy mắt hiện lên một chút dịu dàng, dường như cũng có chút nước mắt hiện lên ở đáy mắt, cô quay đầu đi không nhìn nữa. Nhìn có vẻ thương cảm.
Hùng Lập Tân rút cánh tay ra, ôm lấy cô. “Yên tâm đi em gái anh.”
“Anh!” Giản Tiểu Bạch khóc ướt cả mảng áo trước иgự¢ Hùng Lập Tân.
Anh cười an ủi cô: “Không sao đâu. Mạc Tử Bắc mau kéo bà xã cậu về đi. Tôi chịu không nổi nước mắt nhiệt tình như vậy.”
Hùng Lập Tân đùa một câu cũng chẳng buồn cười, mọi người đều rất nặng nề. Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Anh cứ để cô ấy ôm anh một chút đi. Tôi cũng chưa ghen, xem như nể mặt mũi anh. Nếu là Mai Thiếu Khanh, tôi nhất định sẽ không đồng ý.”
“À! Vẫn là nể mặt tôi. Tôi thật là vinh hạnh quá!” Hùng Lập Tân vỗ bả vai Giản Tiểu Bạch: “Được rồi, đừng khóc. Em mà khóc thì việc này sẽ không thuận lợi đâu đó!”
Nghe vậy Giản Tiểu Bạch lập tức thôi khóc: “Anh hai, em không khóc. Anh nhất định phải trở về. Bọn em đều chờ anh!”
“Ừ!”
Lâm Hiểu Tình đi tới hỏi Mạc Tử Bắc: “Ở chỗ anh có phòng nào khác có thể mở cho người ngoài không? Cho bọn tôi mượn một chút?”
Mạc Tử Bắc lập tức gật đầu. “Nhân, cậu đi thông báo Tina mở cửa phòng nghỉ cuối hành lang kia đi.”
Doãn Đằng Nhân lập tức gật đầu rồi đi ra ngoài, mấy phút sau anh ta lại quay trở về: “Đi thôi, tôi đưa hai người đi!”
Mọi người đều không nói gì, biết bọn họ cần một chút không gian riêng, ai cũng không thể không biết xấu hổ đi quấy rầy.
“Bọn tôi đi một lát rồi trở lại.” Lâm Hiểu Tình nói.
“Không sao, không trở lại cũng không sao. Tòa nhà này rất an toàn.” Mạc Tử Bắc an ủi cô.
“Cám ơn!”
Hùng Lập Tân biết Lâm Hiểu Tình muốn nói gì, anh ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, nắm bàn tay của cô rồi đi ra ngoài. Túc Nhĩ nhiên nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, mà trong mắt trong lúc nhất thời cũng có chút lo lắng.
“Tiểu Túc, cám ơn cô đã cứu con trai tôi và Mạc Tử Bắc trở về. Tôi vẫn muốn nói lời cám ơn với cô nhưng vẫn chưa gặp mặt mà nói trực tiếp được. Thật sự cám ơn cô.” Giản Tiểu Bạch thực chân thành nói với cô.
Túc Nhĩ Nhiên lắc đầu cười. “Không phải tôi cứu mà là mặt nạ vàng. Có lẽ chúng ta đều phải cảm ơn anh ta!”
“Uhm!”
Túc Nhĩ Nhiên rất yên lặng, không nói gì nữa, ánh mắt sâu xa không thấy rõ bên trong ẩn chứa điều gì.