Giản Tiểu Bạch nhìn thẳng tắp chăm chú vào Hùng Lập Tân, xung quanh lặng ngắt như tờ. Trạng thái này làm cho lòng người ta thấp thỏm lo âu, chờ đợi đáp án của Hùng Lập Tân.
Giản Tiểu Bạch trong lòng cảm giác rất là kỳ quái. Cho tới nay cô đều cảm thấy Hùng Lập Tân rất thân thiết cũng vẫn xem anh ta như là anh trai cả mà kính trọng. Chuyện tới nay, Doãn Đằng Nhân đột nhiên hỏi câu đó khiến Giản Tiểu Bạch trong lòng mừng như điên, cô không biết đáp án sau đó sẽ là gì.
Nghe anh ta hỏi nếu không phải thì cô có thất vọng không. Đáy lòng Giản Tiểu Bạch chợt lạnh hẳn. “Anh Hùng cho dù không phải là anh hai của Tiểu Bạch thì Tiểu Bạch cũng cảm giác rất vinh hạnh. Sự chăm sóc của anh đối với Tiểu Bạch những năm gần đây, Tiểu Bạch suốt đời ghi nhớ trong lòng.”
Hùng Lập Tân lại nở nụ cười, cười đến vân đạm phong khinh. Giản Tiểu Bạch trong lòng mơ hồ bất an, giọng điệu cũng không tránh khỏi có chút thất vọng. “Không sao đâu anh Hùng!”
Mạc Tử Bắc cầm tay cô không buông. Ánh mắt Hùng Lập Tân hàm chứa ý cười nhưng kiên nghị nhìn thẳng tắp chăm chú vào cô, sóng mắt lưu chuyển như là đã có trăm ngàn khoảnh khắc trôi qua vậy, một hồi lâu sau anh ta mới chịu nói: “Tôi không thể không bội phục khả năng suy đoán của anh Doãn. Đúng vậy tôi là anh hai cùng cha khác mẹ của Tiểu Bạch.”
“Ôi!”
Tin tức này quá mức ngạc nhiên vui mừng!
Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch không ngừng, không chắc chắn hỏi: “Thật không ạ?”
Hùng Lập Tân rất nghiêm túc cũng rất khẳng định gật đầu.
“Tiểu Bạch là em gái anh?” Lâm Hiểu Tình cũng bị tin tức này làm cho kinh sợ. “Vì sao cho tới bây giờ anh cũng không nói cho em biết? Hùng Lập Tân em thật không biết anh đến tột cùng xem em là cái gì nữa? Vì sao cho tới hôm nay em mới được biết như mọi người. Em là vợ anh mà chẳng lẽ anh tiếp cận em chỉ là vì bảo vệ Tiểu Bạch? Nói cách khác em bị anh lợi dụng?”
Lâm Hiểu Tình đứng lên, trên mặt là vẻ phức tạp, hàm răng cắn chặt vào môi, lắc đầu cô chạy vội ra ngoài. Không kịp phản ứng, Giản Tiểu Bạch cùng mọi người đều sửng sờ tại chỗ, Hùng Lập Tân chua sót cười đứng lên, ra ngoài đuổi theo.
Giản Tiểu Bạch lo lắng nhìn Mạc Tử Bắc: “Hiểu tình đã bị đả kích. Cậu ấy nhất định nghĩ anh Hùng không yêu cậu ấy, việc này phải thế nào cho phải đây?”
“Không sao. Anh ta sẽ xử lý tốt thôi, em nên tin vào khả năng của anh ta.” Mạc Tử Bắc đối với Hùng Lập Tân rất tin tưởng. Anh cũng bị tin tức này làm cho chấn động. Hùng Lập Tân là anh trai Tiểu Bạch? Nói như vậy anh ta cũng là anh vợ của anh. Ai chà! Quan hệ này thực phức tạp.
“Uhm!” Giản Tiểu Bạch nghe Mạc Tử Bắc nói như vậy trong lòng cũng kiên định không ít, vẻ mặt cũng vui sướng: “Em còn có người thân, thật sự rất mừng đó.”
Mạc Tử Bắc trong lòng chua xót nhìn cô, vẻ mặt cô còn có chút yếu ớt, trong lòng anh bỗng thấy ngổn ngang, con trai vẫn còn nằm trong tay kẻ xấu mà anh lại không thể nói với Tiểu Bạch.
“Cô Giản chắc là nên chúc mừng một chút nhỉ. Cô đột nhiên nhảy ra một ông anh trai, ha ha, không biết khi nào thì có thể xuất hiện thêm một đám anh em chị em khác cũng nói không chừng đó.” Doãn Đằng Nhân trêu chọc, ý đồ làm cho không khí sinh động một chút, nhìn vẻ mặt của người bạn tốt Mạc Tử Bắc anh ta biết anh đang lo lắng cho Thiên Thiên.
Giản Tiểu Bạch khóe miệng ngập tràn nụ cười nhợt nhạt, rất là xinh đẹp nói chuyện với Doãn Đằng Nhân, giọng điệu cũng thân thiết hơn rất nhiều. “À, chỉ mong tôi còn có một đống thân nhân nữa ấy! Đúng rồi, anh Doãn, hình như anh biết chuyện của anh Thiếu Khanh, nói cho tôi biết anh ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Doãn Đằng Nhân đành phải đem kết quả mình điều tra nói cho Giản Tiểu Bạch, sau khi nói xong vẻ mặt Giản Tiểu Bạch cứng đờ, nói gì cũng không tin Mai Thiếu Khanh là một người kỳ tài. Doãn Đằng Nhân suy nghĩ rồi hỏi Giản Tiểu Bạch: “Cô nhớ kỹ lại một chút, nghĩ lại xem mấy năm cô quen biết Mai Thiếu Khanh anh ta có chỗ nào dị thường không?”
Giản Tiểu Bạch nhíu mày trầm tư trong chốc lát rồi nói với anh ta cùng Mạc Tử Bắc và Túc Nhĩ Nhiên: “Bây giờ nghĩ lại tôi đột nhiên cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ. Anh ấy cho tới bây giờ kiên trì một mình ở một phòng. Cho dù lúc bọn tôi kinh tế túng quẫn anh ấy cũng kiên trì thuê một phòng ở riêng, lần nào cũng đều ở trên lầu của tôi.”
“Uhm! Còn gì nữa?” Doãn Đằng Nhân giống như đang nghe chuyện cổ tích chờ mong câu tiếp theo.
“Còn nữa trong phòng anh có một bao cát, hình như có tập quyền anh nhưng mà khi tôi hỏi anh ấy lại nói là cột cho vui thôi. Tôi cho tới giờ cũng chưa thấy cơ bắp của anh ấy. Có điều tôi đoán chắc cũng không rắn chắc giống như Mạc Tử Bắc đâu!”
Mạc Tử Bắc nghe được câu này thì không khỏi bật cười. “Anh đúng là rất vinh hạnh vì em còn nhớ rõ dáng người anh rất tuyệt. Em chưa từng thấy là vì anh ta chưa bao giờ cởi đồ ở trước mặt em hoặc là căn bản anh ta không có?”
“Cho tới bây giờ chưa thấy anh ấy cởi đồ? Kỳ quái em vì sao lại muốn trông thấy anh ấy?” Giản Tiểu Bạch cau mày, cô cũng không phải muốn cơ thể của Mai Thiếu Khanh đâu? Có điều hiện tại cô đột nhiên có chút hối hận, hối hận vì chưa từng nhìn thấy. “Nói như vậy anh ấy có khả năng sẽ có dáng người rất tuyệt ha?”
“Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc không khỏi thấp giọng xuống.
Giản Tiểu Bạch le lưỡi: “Em chỉ là rất tò mò thôi.”
Doãn Đằng Nhân nhìn ra Mạc Tử Bắc đang ghen: “Mạc không cần ghen đâu. Mọi người đều nhìn ra được người cô Giản yêu là cậu rồi. Cậu yên tâm đi.”
“Có quỷ mới yêu anh ta.” Gương mặt đỏ bừng làm bại lộ tâm tư của cô.
Mạc Tử Bắc trong lòng ấm áp giữ chặt tay của cô, ở trước mặt Doãn Đằng Nhân anh thốt lên lời thề trọn đời. “Tiểu Bạch, không sao. Cho dù em không yêu anh, anh cũng sẽ yêu em. Suốt đời không thay đổi.”
Lời tỏ tình nói lên ở trước mặt mọi người khiến giản Tiểu Bạch lại một lần đỏ bừng mặt. Ánh mắt cô sáng ngời, ngón tay căng thẳng xoắn lại với nhau.
“Ha ha! Mạc, cậu đúng là to gan, dám ở trước mặt bọn mình mà tỏ tình, mình thật sự chịu thua.” Doãn Đằng Nhân tựa vào sô pha, yên tâm thoải mái thưởng thức hình ảnh tỏ tình.
Túc Nhĩ Nhiên liếc mắt trừng anh một cái cũng thức thời đứng lên rời khỏi phòng bệnh.
Doãn Đằng Nhân khó hiểu lầu bầu. “Làm gì phải đi? Chúng ta còn chưa bàn xong chính sự đâu!”
Túc Nhĩ Nhiên lại trở về tóm lấy áo Doãn Đằng Nhân: “Anh tốt nhất vẫn là đi ra!”
Kết quả Doãn Đằng Nhân bị Túc Nhĩ Nhiên kéo đi ra ngoài. Trong phòng nhất thời có chút yên tĩnh, Giản Tiểu Bạch xấu hổ không biết nên làm thế nào nhìn về phía Mạc Tử Bắc. Ánh mắt Mạc Tử Bắc dịu dàng nhìn cô, trong lòng lại bất an căng thẳng muốn ૮ɦếƭ. Khi nào con trai được bình an cứu trở về thì gánh nặng trong lòng anh mới thả xuống được.
Cuộc đời lần đầu tiên biết làm cha cũng rất không dễ dàng, tiếp đó là trong lòng nơm nớp lo sợ như là bị đào một mảng lớn.
Giản Tiểu Bạch để phá vỡ tình trạng yên tĩnh đáng sợ mà nghĩ một đằng nói một nẻo. “Mạc Tử Bắc, anh Hùng có thật là anh trai của em không? Em không có nghe lầm chứ?”
Mạc Tử Bắc nở nụ cười an ủi cô: “Đương nhiên, anh cũng biết cảm giác trước nay không có người thân của em. Anh Hùng đúng là anh hai của em, anh cũng rất vui. Chúc mừng em có anh trai.”
Giản Tiểu Bạch cũng thật sự thực vui vẻ, vẻ lo lắng khi sảy thai bởi vì thình lình xuất hiện một người anh trai mà dần dần tiêu tán nhưng đáy lòng lại dâng lên một nỗi bất an.
Giản Tiểu Bạch đang lo lắng cho Lâm Hiểu Tình. Ấy không! Nếu Hùng Lập Tân thật là anh hai cô vậy Hiểu Tình chính là chị dâu cô rồi. Chuyện này dường như xem ra rất tốt nhưng mà Hiểu Tình hiện tại nhất định rất thương tâm.
Cô có thể hiểu cái loại cảm giác đau khổ khi bị giấu diếm mãi như vậy. Anh Hùng cũng thật, đã kết hôn với người ta lâu như vậy rồi mà cái gì cũng không nói cho người ta cứ thần bí như thế thật sự làm người ta bực bội.
“Vì đàn ông cứ hay thích giấu diếm vậy?” Giản Tiểu Bạch ngẩng đầu lên hỏi Mạc Tử Bắc.
Mạc Tử Bắc trong lòng cả kinh, anh cũng đang giấu chuyện Thiên Thiên mất tích, đột nhiên bị hỏi như vậy trong lòng tự nhiên có chút kinh hãi. “Em nói chuyện của anh Hùng ấy hả?”
“Ừ, Hiểu Tình chắc là thương tâm lắm. Anh Hùng cũng thật là sao mãi không chịu nói.”
Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Anh ấy không nói trên thực tế là để bảo vệ hai người. Hơn nữa chuyện này mà nói ra cũng rất khó tin. Một cái công tử của đại ca xã hội đen mà phải chạy khắp nơi tránh né truy sát. Hiện thực khiến anh ấy không thể không làm như thế.”
“Nói vậy cũng đúng nhưng mà ngay cả Hiểu Tình cũng không nói. Chuyện này hình như có chút không thể chấp nhận. Đó là người vợ anh ấy gần gũi nhất đấy, vì cái gì kết hôn rồi mà vẫn không thể thẳng thắn với nhau? Nếu em là Hiểu Tình thì trong lòng tất nhiên cũng rất tủi.”
“Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc ngồi xuống, ánh mắt đối diện với cô chân thành mà nồng cháy. “Anh sẽ không bao giờ lừa gạt em. Cứ tin anh sau đó lấy anh được chứ?”
Anh lại cầu hôn. Giản Tiểu Bạch trong lòng cả kinh cũng có chút rối rắm. “Em không biết nhanh như vậy mà lấy anh thật sự có chút không thể nào nói nổi. Để em quan sát cẩn thận một thời gian nữa đi!”
Mạc Tử Bắc dưới đáy lòng thở dài. “Ừ! Sau này anh sẽ cho em thấy sự chân tình của anh. Trước kia là anh không đúng, anh cũng đã bị trừng phạt.”
Nghe thấy anh xin lỗi, Giản Tiểu Bạch trong lòng lập tức cân bằng hơn rất nhiều. Nghĩ đến vừa rồi Hùng Lập Tân nói nếu Mạc Tử Bắc không cấm dục hơn bốn năm có lẽ đã sớm bị ám sát thì trong lòng cô lại siết lại. Nếu nếu Mạc Tử Bắc thật sự ૮ɦếƭ rồi thì cô sẽ được toại nguyện sao? Không tự giác lắc đầu, Giản Tiểu Bạch phủ nhận giả thiết này.
“Mạc Tử Bắc!” Cô cúi đầu gọi tên anh.
Mạc Tử Bắc dừng ở đôi mắt sáng ngời ấy dùng ánh mắt hỏi cô. “Chuyện gì?”
Cô không tự nhiên cầm lấy tay anh, có chút ngượng ngùng, cũng có chút chờ mong hỏi: “Mạc Tử Bắc, anh thật sự cấm dục hơn bốn năm sao?”
Mạc Tử Bắc cười khổ: “Em không tin anh cũng phải tin lời anh hai em nói chứ?”
“Ờ!” Giản Tiểu Bạch biết Hùng Lập Tân nói thật. Mai Thiếu Khanh cũng từng nhắc đến việc này, lúc ấy cô còn thấy rất lạ. Nhưng hiện tại cô đột nhiên có chút cảm giác đau lòng không khỏi hỏi: “Vì sao?”
Trong lòng cô vẫn rất chấn động, cô thật không ngờ, cũng không tưởng tượng ra đàn ông hơn bốn năm không có phụ nữ sẽ thảm biết bao nhiêu, đặc biệt là một người đàn ông thực khỏe mạnh, thực bình thường.
Mạc Tử Bắc nở nụ cười, xoa mái tóc của cô. “Bởi vì một người đàn ông một khi đã đối với cơ thể một người phụ nữ nhớ mãi không quên thì đối với những người phụ nữ khác đều thấy buồn tẻ vô vị. Mà anh vừa hay lại là một người đàn ông như vậy.”
Giản Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng, cụp mí mắt xuống không dám nhìn anh. Bởi vì khi trong mắt anh nhìn cô thì lại thổi bùng lên một ngọn lửa nồng cháy đủ để nướng chín mặt cô, ấm nóng khiến lòng của cô cũng chấn động.
Mạc Tử Bắc lại nói: “Thẳng thắn mà nói đàn ông đều háo sắc. Anh cũng không ngoại lệ, anh thừa nhận anh từng có rất nhiều phụ nữ nhưng anh một người cũng không có nhớ kỹ, chỉ có em mới khiến anh suốt đời khó quên. Anh cũng thừa nhận anh trước là yêu cơ thể em, yêu dung nhan của em sau đó mới là tính cách quật cường của em. Tiểu Bạch anh yêu em!”
Yêu hóa ra có thể dễ dàng nói ra như vậy. Sớm biết như vậy thì đã nói ngay vừa lúc gặp lại kia, Mạc Tử Bắc cảm thán ở trong lòng. Vốn dĩ anh nghĩ cả đời cũng sẽ không nói ra, không ngờ lại có thể dễ dàng nói như vậy với một cô gái. Không phải lời dối trá mà là lời nói chân thật xuất phát tự đáy lòng.
Giản Tiểu Bạch kinh ngạc giương mắt nhìn anh, trong lòng ngập tràn ấm áp. Người đàn ông cao lớn anh tuấn này, người đàn ông tự đại bất hảo này từng ngang ngược chiếm đoạt cô, người đàn ông cô không thể không thừa nhận là cô yêu anh.
“Mạc Tử Bắc!” Cô chỉ có thể chậm rãi gọi tên anh.
Mạc Tử Bắc ngón tay nhẹ nhàng chuyển qua hai má của cô, ngón cái vuốt ve môi cô, tiếng nói dịu dàng vang lên ở bên tai: “Ừ!”
Giản Tiểu Bạch không biết nói gì, trong lòng vẫn có chút rung động, vẫn chưa phục hồi lại tình thần. Hôm nay là ngày xui xẻo nhất của cô, trúng đạn sảy thai nhưng cũng là ngày may mắn nhất của cô. Ngày hôm nay cô nhận được tình yêu, cũng nhận được tình thân.
Hóa ra cô cũng có người thân hơn nữa còn là con gái đại ca xã hội đen. Đáng tiếc là không có duyên gặp lại cha mẹ nhưng còn có anh hai, còn có anh Thiếu Khanh.
“Đúng rồi! Sao anh Thiếu khanh lại bị kéo vào quan hệ với xã hội đen chứ?” Giản Tiểu Bạch có trăm điều không thể lí giải.
Mạc Tử Bắc vỗ về mặt của cô, nhẹ nhàng nói: “Anh ta vốn chính là một tên tiểu quỷ lòng dạ rất sâu. Lần đầu tiên gặp mặt anh đã thấy anh ta không tầm thường. Anh vẫn cảm thấy anh ta có tính chất đặc biệt của sát thủ không ngờ thật sự bị anh đoán trúng.”
“Sát thủ?” Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy đau đầu. “Vì cái gì em bị đưa đến cô nhi viện, thật sự là em cứ nghĩ mãi không ra, nếu đã sinh em ra thì phải nuôi lớn, chứ sao mà ngay cả tiền nuôi dưỡng cũng không có.”
“À! Làm như vậy cũng là vì tình thế bắt buộc. Hùng Lập Tân nói ba em cũng không muốn sinh bọn em nhưng mà mẹ của hai người dường như đều cam tâm tình nguyện vì Bộ Vân sinh con. Lúc Mai Thiếu Khanh trở về đã dùng cái tên trên giấy tờ là Bộ Tiên. Anh hiện tại đang nghi anh ta có phải cũng là một người anh khác của em hay không.”
“?” Giản Tiểu Bạch kinh hãi. “Không phải chứ? Rốt cuộc là em có bao nhiêu người thân đây?”
“Chỉ là đoán thôi mà, không có chứng cớ. Nếu không phải Doãn Đằng Nhân đoán được Hùng Lập Tân với em là anh em thì anh nghĩ Hùng Lập Tân cũng không muốn nói ra chuyện này, anh ấy dường như đang có dự tính gì đó.” Mạc Tử Bắc cũng bắt đầu tự hỏi mấy vấn đề này.
“Anh ấy vẫn không nhận em mãi đến hôm nay mới nhận, thật sự đau lòng quá. Khó trách Hiểu Tình lại thương tâm. Anh đi xem bọn họ giờ ra sao rồi, em lo quá đi.” Giản Tiểu Bạch không thể không lo lắng.
Lâm Hiểu Tình là bạn tốt của cô hiện tại còn trở thành chị dâu, từ góc độ nào mà nói cô cũng không hy vọng cô ấy đau lòng khổ sở, chỉ mong Hùng Lập Tân có thể cho Hiểu Tình một lời giải thích hợp lý.”
Mạc Tử Bắc cũng muốn đi ra ngoài nhìn xem. Anh thật sự là lo cho con trai. Điểm đáng ngờ thật sự là quá nhiều, còn chưa kịp hỏi rõ ràng Hùng Lập Tân thì hiện tại vợ anh ta lại giận dỗi, thật đúng là cả đám hỗn loạn chạy tới cùng một lúc mà.