Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 54

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Lúc Mạc Tử Bắc cùng con trai mua một đống lớn đồ ăn ngon trở về liền nhìn thấy cửa phòng bệnh đóng chặt, sau khi mở ra cũng không thấy Giản Tiểu Bạch.
Mạc Tử Bắc kinh hãi: “Tiểu Bạch!” Anh hoảng sợ la to.
“Mẹ!” Giản Hạo Thiên cũng kêu theo.
Mạc Tử Bắc thả Thiên Thiên xuống rồi đi tới phía trước, vừa bước một bước liền nhìn thấy một người nằm phía dưới giường, vũng máu nhìn thấy mà rợn người kia khiến Mạc Tử Bắc hoảng sợ mở to mắt, sắc mặt cũng theo đó mà tái nhợt.
“Không!” Anh điên cuồng hét lên cực kỳ bi thương. Đồ trong túi rơi khắp nơi, khuôn mặt tuấn mỹ không vặn vẹo của anh nhìn Giản Tiểu Bạch nằm trong vũng máu trung. Lúc này Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy máu trong khắp người mình đều ngưng lại, từ đầu đến chân đều lạnh toát.
“Tiểu Bạch! Người đâu lại đây.” Mạc Tử Bắc hô to ôm lấy Giản Tiểu Bạch nằm trên mặt đất khẽ gọi: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đừng dọa anh mà. Em sao vậy?”
“Mẹ! Mẹ!” Thiên Thiên cũng khóc: “Máu, nhiều máu quá!”
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!” Bàn tay Mạc Tử Bắc lập tức chạm đến chất lỏng ẩm nóng kia, trong lòng đau đớn thắt chặt lại, cả Ⱡồ₦g иgự¢ như nứt toát ra, đau đớn vô cùng.
Nghe thấy tiếng la, y tá liền chạy vào: “Gì vậy!”
Sau đó là một tiếng thét chói tai rồi chạy đi, ngay sau đó bác sĩ cũng chạy vào: “Nhanh lên, mau đưa tới phòng mổ.”
Mạc Tử Bắc sợ hãi không biết làm sao, ôm chặt Giản Tiểu Bạch, vẻ mặt cực kỳ bi ai khiến tất cả mọi người nhìn mà không đành lòng. Hạo Thiên ôm chặt lấy Mạc Tử Bắc, khuôn mặt bé bỏng đã ướt nhèm nước mắt, miệng không ngừng kêu: “Mẹ, mẹ!”
“Anh mau đưa đến phòng mổ. Tiểu Triệu đi gọi bác sĩ Lý khoa phụ sản.” Bác sĩ dặn dò mấy câu rồi quyết đoán ra lệnh cho Mạc Tử Bắc.
Vì thế Mạc Tử Bắc vội vã đưa Giản Tiểu Bạch đến phòng mổ. Y tá cũng đã mở sẵn cửa, chuẩn bị sẵn giường chờ ở đó. Dọc đoạn đường từ phòng bệnh tới phòng mổ máu tươi giọt xuống tí tách.
Mạc Tử Bắc cùng với Thiên Thiên bị nhốt ở ngoài cửa phòng mổ, quay đầu lại nhìn những giọt máu ghê người đó nước mắt anh lại ào ào tuôn rơi. Ngồi ôm chặt lấy con trai bé nhỏ.
“Không có việc gì, không có việc gì đâu!” Như là đang an ủi chính mình cũng như cho con mình sức mạnh.
“Không có việc gì, không có việc gì, mẹ sẽ ra ngay thôi.”
Thiên Thiên ôm cổ Mạc Tử Bắc, thân mình yếu ớt bởi vì hoảng sợ mà run bần bật. Mạc Tử Bắc ôm chặt lấy cậu nhóc: “Đừng sợ con trai, đừng sợ. Có ba ở đây thì tuyệt đối sẽ không để mẹ xảy ra chuyện gì đâu.”
Mạc Tử Bắc ôm con ngồi trên ghế chờ ngoài phòng mổ. Anh thiếu chút nữa là đứng không vững, bởi vì sợ hãi mà trở nên yếu đuối hẳn đi. Thiên Thiên vươn bàn tay nhỏ bé giúp anh lau nước mắt: “Chú đừng khóc, mẹ sẽ ổn thôi!”
Lời cậu nhóc nói làm cho Mạc Tử Bắc lại đau lòng. Anh muốn an ủi con nhưng không ngờ con trai trái lại còn an ủi anh, trong lòng lập tức ấm áp hẳn lên. Mạc Tử Bắc lau nước mắt, kiên định nói với con: “Không sao! Thiên Thiên đừng sợ!”
“Dạ!” Giản Hạo Thiên gật đầu. Lại tựa mặt vào cổ Mạc Tử Bắc. Hai cha con chờ ở cửa phòng mổ.
Lúc này cửa đột nhiên mở ra, một y tá chạy đến nói với anh: “Anh à, đứa bé không giữ được, thai phụ xuất huyết nhiều cần phải truyền máu mà trong kho máu chỉ còn một túi.”
Mạc Tử Bắc vội vàng nói: “Cô ấy nhóm máu gì?”
“Nhóm máu B Rh- rất hiếm thấy. Một túi máu không biết có đủ hay không, cô ấy không có người thân sao? Nhóm máu này rất hiếm có lẽ người thân sẽ có nhóm máu tương tự. Anh mau gọi điện thoại báo cho người thân trước đi!”
“Nhóm máu rất hiếm sao?”
“Đúng vậy!”
“Cô ấy là cô nhi thì chạy đi đâu tìm người thân?” Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy trái tim cũng sắp vọt ra khỏi cổ họng rồi. Nếu mà nếu mà Tiểu Bạch có cái không hay xảy ra, anh không biết sau này mình phải sống như thế nào nữa. “Tôi sẽ nghĩ cách cũng xin mọi người nghĩ cách.”
“Uhm!” Y tá lại nói: “Anh à, nhóm máu rất ít. Anh tốt nhất là nên thông báo trên đài truyền hình đi, hy vọng có người có thể đến cho vợ anh máu.”
Mạc Tử Bắc run run gọi điện thoại cho Doãn Đằng Nhân, anh thấy mình cũng sắp khóc đến nơi rồi. “Nhân!”
Bị Mạc Tử Bắc làm cho hết hồn, Doãn Đằng Nhân vừa trở lại công ty liền nhận được điện thoại của anh. “Lại sao nữa vậy?”
“Tiểu Bạch sảy thai, xuất huyết nhiều, cần ngay loại máu B RH- hiếm thấy để điều trị. Cậu giúp mình đi tìm càng nhanh càng tốt, nếu được thì đến đài truyền hình. Mình sẽ cho bọn họ một khoảng tiền đền bù, cậu nhất định giúp mình làm với.”
Điện thoại đã cúp rồi mà Doãn Đằng Nhân vẫn chưa nghe được nguyên nhân nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của bạn tốt rất vội vàng. Anh ta lại lập tức quay đầu chở Tiểu Túc trở về bệnh viện.
Mạc Tử Bắc lại gọi điện thoại cho Hùng Lập Tân, bên kia nghe thấy Tiểu Bạch cần máu gấp thì cũng biết được tin cô sảy thai, giọng nói sau đó cũng hơi run run nói là lập tức đến ngay.
Không đến hai mươi phút Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình đã tới cửa phòng mổ, sắc mặt Hùng Lập Tân tái nhợt lo lắng hỏi: “Sao lại thế này? Đang êm đẹp sao lại sảy thai?”
“Tôi không biết, lúc tôi cùng Thiên Thiên đi mua đồ về thì đã thấy Tiểu Bạch nằm trên mặt đất, cả người đầy máu.”
Con ngươi đen của Hùng Lập Tân như dao rút khỏi vỏ ánh lên vẻ sắc lạnh: “Là mưu sát sao?”
“Tôi không biết!” Mạc Tử Bắc thật sự không biết.
Doãn Đằng Nhân cùng Túc Nhĩ Nhiên cũng chạy đến: “Sao lại thế này! Mình đã gọi điện thoại. Hai công ty đều đang tìm nhóm máu này nếu tìm không thấy mình sẽ đi đài truyền hình tìm!”
“Cậu đến phòng quan sát của bệnh viện tìm băng ghi hình. Tôi muốn xem băng ghi hình.” Hùng Lập Tân đột nhiên giống như một tướng soái chỉ huy Doãn Đằng Nhân.
Doãn Đằng Nhân trợn tròn mắt, anh như vậy một chút cũng không tao nhã trái lại nhìn giống một đại ca xã hội đen ấy chứ!
“Nhưng còn máu thì làm sao?”
Hùng Lập Tân nói: “Lấy của tôi. Tôi với cô ấy có cùng một nhóm máu!”
“Sao?” Doãn Đằng Nhân cùng Mạc Tử Bắc đều vô cùng kinh ngạc.
Lâm Hiểu Tình vẻ mặt cũng mờ mịt: “Ông xã, anh với Tiểu Bạch có cùng một nhóm máu?”
Hùng Lập Tân gật đầu: “Ừ. Anh cũng vừa mới biết cô ấy có cùng nhóm máu với anh. Anh còn nghĩ trên thế giới này chỉ có một mình anh là có loại nhóm máu đòi mạng này đấy!”
“Cám ơn anh, anh Hùng!” Mạc Tử Bắc cảm động tiến lên cầm tay anh: “Cám ơn thật sự cám ơn.”
Hùng Lập Tân lại lắc đầu: “Không cần cảm ơn. Tiểu Bạch giống như là em gái tôi. Cô ấy gặp nạn tôi há có thể khoanh tay đứng nhìn?”
“Uhm!”
“Anh Doãn, anh đến phòng quan sát nghĩ cách lấy băng ghi hình đi. Tôi muốn xem có ai vào phòng bệnh hay không. Nhanh lên để lâu có lẽ sẽ không còn đâu.”
Doãn Đằng Nhân sửng sốt: “Được, tôi đi xem!”
Y tá lại chạy đi ra lo lắng nói với Mạc Tử Bắc: “Anh ơi, máu không đủ. Anh tìm được người chưa?”
“Tôi đây, máu của tôi giống cô ấy!” Hùng Lập Tân ϲởí áօ vest của mình ra đưa cho Lâm Hiểu Tình. “Tôi đi lấy máu. Mọi người cũng đừng lo lắng, cô ấy sẽ không sao đâu!”
“Uhm!” Mạc Tử Bắc cùng Lâm Hiểu Tình đều gật đầu.
Hùng Lập Tân lại ngồi xổm xuống nói với Thiên Thiên: “Thiên Thiên xốc lại tinh thần đi. Nam tử hán không thể rơi nước mắt, đổ máu đổ mồ hồi chứ không đổ lệ hiểu không?”
Thiên Thiên cái hiểu cái không nhìn anh ta gật đầu một cái.
“Ừ! Ngoan!” Hùng Lập Tân vỗ vai cậu nhóc.
Nói với y tá: “Đi đâu lấy máu?”
“Xin đi theo tôi!”
Y tá dẫn Hùng Lập Tân đi, Lâm Hiểu Tình nhìn theo bóng chồng mà không khỏi đau xót trong lòng. Phải lấy rất nhiều máu đó nhưng mà vì Tiểu Bạch chứ nếu là vì những người khác thì nói gì cô cũng sẽ không cho Hùng Lập Tân đi hiến máu. Con người ai cũng ích kỷ, cô không nỡ để chồng mình mất máu. Nhưng là vì Tiểu Bạch nên cô mới đồng ý, ai bảo cô ấy là bạn thân nhất của cô chứ!
Mười phút sau y tá cầm một túi máu lớn trở về. Hùng Lập Tân sắc mặt tái nhợt đi theo phía sau, Lâm Hiểu Tình đi qua đi, còn chưa cất tiếng nói gì thì đã nghẹn ngào: “Ông xã!”
“Không sao! Chỉ lấy một chút thôi mà!” Hùng Lập Tân an ủi cô.
“Cả một túi lớn như thế cơ thể anh có chịu được không?” Sao cô có thể không lo lắng cho được.
“Thật sự không sao!”
Lâm Hiểu Tình khoác chặt cánh tay anh ta cứ như anh ta sẽ té xỉu vậy. Mạc Tử Bắc đi tới chân thành nói: “Cám ơn anh, anh Hùng!”
“Không có gì.”
Lâm Hiểu Tình đỡ anh ta ngồi lên ghế: “Ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”
“Đúng đó, mau nghỉ ngơi một chút đi!”
“Chú ngồi đây này!” Thiên Thiên chỉ vào ghế bên cạnh nói.
Hùng Lập Tân gật đầu: “Ngoan. Bảo bối đừng lo lắng. Mẹ sẽ không sao đâu!”
“Dạ!”
Mạc Tử Bắc thấp thỏm bất an đi tới đi lui ở trước cửa phòng mổ chờ đợi kết quả. Tuy mất con làm anh đau lòng nhưng còn Tiểu Bạch. Anh không thể không có cô, nếu không có cô anh không biết cuộc đời anh còn có ý nghĩa gì.
“Mạc, Mạc!” Doãn Đằng Nhân cùng Tiểu Túc đã trở lại, trong tay anh ta ôm một cái hộp màu đen: “Mạc, đúng là bị anh Hùng đây đoán đúng rồi. Có người vào trong phòng bệnh, là một người đàn ông nhìn rất hung dữ mạnh mẽ.”
“Thật sự có người đi vào phòng bệnh?” Mạc Tử Bắc sửng sờ, nghĩ không ra mình còn đắc tội với ai.
Hùng Lập Tân nghe thấy liền lập tức đứng lên: “Còn có điểm gì đặc biệt nữa không?”
“Hả?” Doãn Đằng Nhân khó hiểu hỏi: “Sao tôi cứ thấy anh như là hình cảnh quốc tế vậy? Hiện tại cách đặt câu hỏi của anh chẳng khác nào cảnh sát ấy!”
“À! Nếu là hình cảnh quốc tế thì tốt rồi. Còn có thể bị mấy người phá sụp công ty sao?” Hùng Lập Tân rất có thâm ý cười.
Doãn Đằng Nhân cười khanh khác giả ngu: “Chuyện đó tôi thật sự không biết, cũng không liên quan gì tới tôi hết!”
“Mau nói cho tôi biết người đi vào phòng bệnh có điểm gì đặc biệt, đừng mất thời gian nữa.” Hùng Lập Tân nghiêm trang đứng lên. “Tiểu Bạch bây giờ còn chưa biết thế nào, chúng ta muốn nói giỡn thì cũng phải chú ý đến cảm giác của ai đó có phải không?”
“Uhm! Anh đúng là nghĩa khí quá. Anh Hùng bội phục! À! Người nọ trên mặt trái có một vết sẹo dài trông dữ tợn khủng bố, hơn nữa rất đáng sợ. Vóc dáng khoảng trên dưới 1m8, tóc húi cua, mang một cái bao tay màu trắng, mặc một bộ đồ bó màu đen nhìn khá cường tráng.” Doãn Đằng Nhân thuật lại tình hình nhìn thấy ở phòng quan sát.
“Người đàn ông có sẹo?”
Hùng Lập Tân cùng Mạc Tử Bắc đều lâm vào trầm tư. Không biết vì sao Doãn Đằng Nhân đột nhiên nhìn thấy bên môi Hùng Lập Tân ngầm lộ ra một nụ cười quỷ dị, ánh mắt lóe lên tia ma quái khiến lòng anh ta run lên sợ hãi. Dường như nhìn thấy Doãn Đằng Nhân đang nhìn mình, nụ cười quỷ dị bên môi Hùng Lập Tân liền biến mất thay vào đó là vẻ mặt như bình thường. “Anh có băng gốc chứ?”
Doãn Đằng Nhân cười nói: “Đúng vậy, tôi giao băng gốc cho cảnh sát chứ!”
“Cũng được, có điều làm giúp tôi một cuốn khác để tôi nhờ một người bạn đang công tác ở cục cảnh sát hỗ trợ chú ý nhân vật này một chút. Hiện tại tôi thấy Tiểu Bạch nếu thoát khỏi nguy hiểm thì trong phòng bệnh phải luôn có người túc trực, chúng ta thay phiên nhau đến hỗ trợ một chút.”
Hùng Lập Tân đối với chuyện của Tiểu Bạch rất để tâm, Mạc Tử Bắc thực sự cảm kích. Doãn Đằng Nhân lại càng đặc biệt hiếu kỳ, sau khi nhìn thấy một chút ánh sáng quỷ dị hiện lên trong mắt Hùng Lập Tân kia thì đột nhiên rất muốn do thám biết nguyên do trong đó.
“Ông xã, anh có bạn ở cục cảnh sát hồi nào vậy? Sao em không biết?” Lâm Hiểu Tình kéo Hùng Lập Tân qua hỏi.
“À! Một một người bạn cũ đã nhiều năm trước, lần trước trùng hợp nhìn thấy cậu ấy công tác ở cục cảnh sát. Chúng ta đi báo án trước đi!” Vẻ mặt Hùng Lập Tân rất nghiêm túc, không hề có sự khác thường nào, Lâm Hiểu Tình gật đầu.
Trong mắt Doãn Đằng Nhân lại lướt qua một tia sáng: “Mạc, chúng ta phải báo cảnh sát sao? Cô Giản hiện tại thế nào rồi?”
“Vừa mới lấy máu của anh Hùng. Hiện tại bác sĩ và y tá đều chưa đi ra, mình cũng không biết ra sao nữa, lo muốn ૮ɦếƭ. Mình không biết cảnh sát có thể xử lý được gì, vụ lần trước của Ôn Hướng Đình cũng còn chưa xong.” Mạc Tử Bắc ngồi xổm xuống ôm con trai. Anh đối với năng lực phá án của cảnh sát thật sự là không dám khen tặng.
Mạc Tử Bắc phát hiện con trai im lặng đến dọa người, đã một lúc lâu rồi mà cậu nhóc gần như không nói gì. Im lặng dường như không phải là biểu hiện trẻ con ở độ tuổi này của cậu nhóc nên có. Thiên Thiên được anh ôm thì ngoan ngoãn dán vào cổ anh. Hùng Lập Tân đưa mắt nhìn hai cha con mà nhịn không được khen: “Đúng là gen tốt. Nhìn đều rất đẹp.”
“Hả?” Mạc Tử Bắc không hiểu gì cả: “Anh Hùng?”
Lúc này mà còn nghĩ đến chuyện đẹp xấu được sao?
“À!” Hùng Lập Tân nở nụ cười. “Không cần lo lắng, máu không đủ thì chỗ tôi đây vẫn còn!”
“Anh Hùng và cô Giản cùng nhóm máu?” Doãn Đằng Nhân lại xác định lần nữa, vừa rồi anh ta đã thấy kỳ lạ.
“Ừ! Đúng vậy, lúc nãy không phải cậu cũng biết rồi mà?”
“À! Không có gì. Mình chỉ là tò mò mấy người có nhóm máu này rốt cuộc là hiếm thấy như thế nào thôi. Mà nhìn hai người đều chẳng khác gì người bình thường.” Doãn Đằng Nhân lại hắc hắc cười hai tiếng, nhưng hai tiếng cười này lại khiến người ta cảm thấy anh ta có chút ý đồ xấu xa.
“Cái này thì có gì đặc biệt? Bọn tôi đều là con người, cũng không phải trong máu bọn tôi có độc tố.” Hùng Lập Tân lắc đầu bật cười.
“Uhm!”
Túc Nhĩ Nhiên kéo quần áo Doãn Đằng Nhân một cái, anh ta lập tức ngậm miệng lại. Mạc Tử Bắc ôm con, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đèn phòng mổ. Anh không có tâm tình để nói giỡn, cũng không có tâm tình mà suy nghĩ nhiều. Hiện tại anh chỉ muốn khóc, trái tim cũng rớm máu. Mọi người đều lo lắng chờ ở cửa.
Lại một lát sau, đèn phòng mổ cuối cùng cũng sáng lên. Bác sĩ đi ra kéo khẩu trang nói với mọi ngườ: “Rất xin lỗi, chúng tôi không thể giữ được cháu bé nhưng dấu hiệu sinh mệnh của người lớn trước mắt đã ổn định để có thể ra khỏi phòng mổ. Cố gắng đừng kích thích cô ấy, cô ấy có thể sẽ rất khó chịu.
Nghe thấy Giản Tiểu Bạch không sao, Mạc Tử Bắc cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng mà tin con không còn làm trái tim anh lại rơi xuống vực. Đó cũng là một đứa con trai thông minh ngoan ngoãn như Thiên Thiên chăng?
Doãn Đằng Nhân đi tới an ủi anh: “Mạc, chỉ cần người lớn không có việc gì là tốt rồi. Con thì có thể sinh lại mà, dù sao năng lực sinh sản của cậu cũng không ai có thể nghi ngờ.”
“Đi ૮ɦếƭ đi!” Mạc Tử Bắc cười khổ, nụ cười đó quả thực so với khóc còn khó coi hơn.
Doãn Đằng Nhân vỗ vỗ bờ vai của anh: “Mình đi thả rắm đây, đừng khổ sở!”
Mạc Tử Bắc dở khóc dở cười nện anh ta một quyền, Doãn Đằng Nhân khôi phục vẻ đàng hoàng: “Mình thấy lần này phải bảo Tiểu Túc ở lại chăm sóc cho cô ấy là được rồi. Công phu của Tiểu Túc rất tốt, mình cũng sẽ thường xuyên ghé qua.”
Doãn Đằng Nhân lại đưa mắt nhìn Tiểu Túc: “Được không?”
Túc Nhĩ Nhiên lạnh nhạt gật đầu, điều này trái lại khiến Doãn Đằng Nhân có chút bất ngờ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc