Giản Tiểu Bạch theo con đường núi ngoằn ngoèo đi xuống dưới, hoàn toàn không để ý tới Mạc Tử Bắc.
“Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc một phen giữ chặt cánh tay cô: “Nghe anh nói đi!”
“Không nghe, không nghe, ai nghe anh nói cái quỷ gì chứ!” Giản Tiểu Bạch tránh khỏi anh, lấy tay bịt tai lại.
“Tiểu Bạch, anh thừa nhận chuyện này là anh làm mà không suy nghĩ. Nhưng anh đối vói em là thật lòng, cũng bởi vì thích em nên mới làm như vậy, nói cho anh biết con đang ở đâu?” Anh thử dùng giọng nói dịu dàng xoa dịu cô.
Cô dùng sức bịt tai, trừng mắt nhìn gương mặt anh tuấn dật phi phàm như dao khắc, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt to ngăm đen, đôi môi mỏng. ૮ɦếƭ tiệt, mấy thứ này gộp lại chung một chỗ thực sự rất… Cô rõ ràng nhắm mắt lại không nhìn anh nhưng vì sao vừa thấy anh thì lòng cô lại run rẩy kịch liệt vậy chứ?
“Tiểu Bạch!” Anh kéo tay cô xuống.
Giản Tiểu Bạch nhắm chặt mắt, không nói lời nào.
“Anh sẽ giúp anh Hùng kia vực Phong Trì dậy, toàn bộ nghiệp vụ quảng cáo của Doãn thị và Duy Bạch đều giao cho Phong Trì thực hiện. Doãn Đằng Nhân đã đi kóe những khách hàng khác rồi. Em yên tâm đi, chưa đến mấy ngày sau Phong Trì sẽ trở thành công ty quảng cáo có thực lực mạnh nhất trong nước.
Giản Tiểu Bạch nghe được tin tức đó thì vẻ mặt có hơi dịu đi nhưng vẫn rất tức giận. “Mạc Tử Bắc, anh đừng tưởng rằng anh có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể tùy tiện giẫm lên tôn nghiêm của người khác. Anh xem anh Hùng là cái gì? Anh muốn đùa giỡn ai thì đùa giỡn à, anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của người khác hay chưa? Anh đã từng đứng ở trên lập trường của người khác mà suy nghĩ vấn đề hay chưa?”
Câu hỏi của cô khiến anh xấu hổ: “Quả thật không có! Tiểu Bạch, anh biết lỗi rồi! Nói cho anh biết con đang ở đâu đi?”
“૮ɦếƭ tiệt, anh còn dám hỏi đến chuyện của con. Tôi nói cho anh biết anh không đi xin lỗi anh Hùng thì tôi tuyệt đối sẽ không cho anh được gặp con.”
Giản Tiểu Bạch thực sự giận cái tên đại sa trư này, lại còn là tên đại sa trư luôn tự cho mình là đúng.
“Tất nhiên anh sẽ xin lỗi anh ta nhưng mà em nói cho anh biết con đang ở đâu trước đi.” Mạc Tử Bắc thầm nghĩ sẽ được gặp con nên vừa rồi anh còn cố ý về nhà thay đồ. Áo sơmi màu xanh ngọc kết hợp với cravat màu rượu vang, bên ngoài lại khoác vào một cái áo vest màu xám bạc nguyên liệu làm thủ công từ Italia và quần tây. Ngay cả giày da cũng đánh sáng bóng.
Anh chỉ nghĩ đến lúc nhìn thấy mình thì con trai có thể sẽ có chút sợ hãi, không chấp nhận anh. Không biết vì sao anh rất căng thẳng, so với năm đó kiếm được thùng vàng cao cấp kia còn căng thẳng hơn. Khó khăn đến hơn ba mươi tuổi anh mới bắt đầu nghĩ đến chuyện gia đình? Phải làm một người đàn ông mới thật tốt sao?
“Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu. Anh đi dập đầu nhận lỗi với anh Hùng đi rồi tôi sẽ cố gắng tha thứ cho anh, gọi anh đến gặp con. Nếu không tôi sẽ không tha thứ cho anh!”
Giản Tiểu Bạch giận dỗi nói.
“Dập đầu nhận lỗi?” Mạc Tử Bắc tức cười, gương mặt cũng kéo xuống theo.
“Đúng!”
“Nhưng mà Tiểu Bạch. Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, trên đời này ngoài mẹ ra anh không quỳ trước ai khác.”
Anh cao ngạo khiến Giản Tiểu Bạch lại nổi giận. “Tùy anh!”
Cô xoay người muốn đi, lại bị anh giữ chặt.
“Tiểu Bạch đổi cách khác nhé!” Mạc Tử Bắc muốn cùng cô thương lượng.
“Tùy anh, tôi mặc kệ! Buông ra, tôi phải đi có việc!”
“Không! Đưa anh đi gặp con đi, anh muốn thấy nó!” Hai người còn đang đôi co thì một chiếc xe két một tiếng dùng ở bên cạnh hai người.
Hùng Lập Tân hạ cửa kính xe xuống, ló gương mặt anh tuấn ra mà mỉm cười: “A! Hai người đang làm gì thế? Có muốn đến nhà tôi uống một chén không!”
Mạc Tử Bắc nhìn thấy Hùng Lập Tân thì áy náy cười có chút xấu hổ, anh có chút không biết làm sao. Giản Tiểu Bạch nhìn thấy Hùng Lập Tân lập tức cười đi qua, cô cũng rất áy náy, dường như Phong Trì phải đóng cửa đều là do cô. “Anh Hùng, em xin lỗi là em liên lụy đến Phong Trì!”
Hùng Lập Tân cười cười, cũng không để ý: “Kệ đi! Cũng nên như thế, đừng tự trách mình làm gì, còn người là còn tất cả mà!”
Lời an ủi của anh khiến Giản Tiểu Bạch cảm động đến thiếu chút nữa là bật khóc: “Anh Hùng, cám ơn anh!”
Mạc Tử Bắc cũng đi tới đứng ở bên cạnh Giản Tiểu Bạch, nói với Hùng Lập Tân đang ở trong xe: “Anh Hùng, thật sự xin lỗi. Mạc tôi làm việc tắc trách quá.”
Hùng Lập Tân nhíu nhíu mày: “Bỏ đi, đừng nhắc nữa.”
“Ơ!” Mạc Tử Bắc vô cùng bất ngờ, người này trông thật sự rất thản nhiên, đối với tiền tài mà có thể cầm được thả được tự nhiên như thế. Người mà có thể có tư cách, có vốn thì sẽ càng giàu có. Anh ta trông tựa như một đấng quân vương siêu việt, cao cao tại thượng đối với quyền lợi cùng tiền tài đều không ham muốn quá mức.
“Về việc Phong Trì, tôi muốn bàn với anh Hùng đây một chuyến. Xin nhận lời xin lỗi chân thành nhất của tôi!”
Đang nói đến đó thì một chiếc xe bỗng Ϧóþ còi, Hùng Lập Tân cười cười: “Tới nhà của tôi rồi nói đi. Tôi không thể đổ xe ở trên đường.”
Giản Tiểu Bạch nhân cơ hội lại trừng mắt liếc nhìn anh một cái. Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ giữ chặt tay cô, mặc kệ cô giãy dụa vẫn cứng rắn kéo cô trở vào cửa biệt thự. Lâm Hiểu Tình nghe thấy tiếng ô tô thì chạy đến nhìn ba người đồng thời đi vào sân: “Ối! Hoan nghênh!”
Phản ứng của cô rất nhanh, Hùng Lập Tân nháy mắt với cô. Giản Tiểu Bạch nhăn nhó bị Mạc Tử Bắc kéo vào trong phòng.
“Vào đi anh Mạc.” Hùng Lập Tân khách sáo mời Mạc Tử Bắc vào nhà.
“Cám ơn!”
“Hút thuốc không?” Hùng Lập Tân hỏi.
“Tôi không hút!”
“À!” Hùng Lập Tân sửng sốt, trong ánh mắt sáng ngời hiện lên một tia giảo hoạt không dễ phát hiện: “Tôi cũng không hút nhưng trong nhà lúc nào cũng để sẵn dùng mời khách.”
Lâm Hiểu Tình nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện, thức thời kéo Giản Tiểu Bạch ra ngoài, chuyện của đám đàn ông cô không muốn tham dự, cô muốn khuyên vị mỹ nữ này đừng tiếp tục rầy rà nữa.
“Tiểu Bạch, cậu đùng là, mình không biết cậu đang nhăn nhó cái gì nữa. Trông dáng vẻ anh ta rất sốt ruột, sao cậu lại không thể tha thứ cho anh ta vậy?”
“Mình không vượt qua được chướng ngại trong lòng. Hiện tại mình hận không thể xé nát cái gương mặt như hoa kia của anh ta, thật đáng giận. Giản Tiểu Bạch trong lòng vẫn đầy căm phẫn tức giận nghiến răng.
Lâm Hiểu Tình cười khanh khách: “Hùng Lập Tân không giận thì cậu giận làm cái gì?” “Mình không có độ lượng như anh Hùng. Mình hận gã đó!”
“Ấy! Bỏ đi mình thấy rồi anh ta vẫn sẽ kiên quyết kéo cậu đi thôi. Đàn ông ấy mà trời sinh đã có bản tính chiếm đoạt. Khí thế của anh ta quyết định hành động của anh ta.”
Giản Tiểu Bạch nghe cô nói như vậy sợ tới mức lập tức kêu lên: “Mình phải chạy nhanh đi thôi. Mình muốn đi đón Thiên Thiên, không được nói cho chỗ của mình, mình muốn trốn đi một thời gian!”
“Ấy!” Lâm Hiểu Tình còn chưa nói xong Giản Tiểu Bạch đã nhanh như chớp chạy đi mất. Cô lập tức trở lại phòng la lên với hai người đàn ông: “Tiểu Bạch đi rồi!”
Mạc Tử Bắc đứng vọt dậy: “Xin lỗi hôm khác tôi lại đến.”
“Chờ một chút anh Mạc.” Hùng Lập Tân gọi anh lại.
“Ơ!” Mạc Tử Bắc đảo mắt nhìn anh ta: “Vâng?”
Hùng Lập Tân nhẹ nhàng mà nói: “Ôn Hướng Đình đã vượt ngục trốn ra khỏi trại giam rồi.”
“Hử?” Mạc Tử Bắc cau mày nhưng vẫn không quên hỏi: “Anh Hùng làm sao mà biết được?”
“Trên báo có đăng!”
“À!” Mạc Tử Bắc bởi vì muốn đuổi theo Giản Tiểu Bạch nên cũng không hỏi nhiều nữa. “Tạm biệt!”
Giản Tiểu Bạch từ nhà Lâm Hiểu Tình chạy ra vừa lúc một chiếc taxi lướt qua cổng, Giản Tiểu Bạch ngoắc xe lại: “Anh lái xe chạy mau đi!”
Cô chỉ lo chạy cho mau đến gặp con nên không ngờ lại lên phải thuyền ςướק. Xe vùn vụt lao như tên bắn về phía trước, tiến vào đường quốc lộ trên núi. Giản Tiểu Bạch còn chưa ngồi vững thì cả người đã nảy lên một cái thiếu chút nữa là ói.
“Nhanh quá rồi!” Giản Tiểu Bạch ngồi ở phía sau la to.
“Không phải cô muốn nhanh sao?” Một giọng nói mang theo nụ cười lành lạnh từ phía trước truyền đến. Nghe rất quen.
Giản Tiểu Bạch ngồi sang một bên nhìn sườn mặt hắn ta mà hoảng sợ la to: “Ôn Hướng Đình!”
“Hừ hừ! Không ngờ đúng không!” Ôn Hướng Đình vẻ mặt dữ tợn. “Tao đã trở lại hừ hừ! Tao chịu bao nhiêu cực khổ chính là muốn trả thù gấp bội. Lúc này tao muốn xem mày có thể thoát được hay không. Ha ha mặt nạ vàng hả, tao thấy lần này cho dù là mặt nạ vàng, mặt nạ bạc cùng nhau đến cũng không thể nào cứu mày được. Ha ha!”
Giản Tiểu Bạch hoảng sợ mở to hai mắt khẽ nói: “Ôn Hướng Đình, ông đúng là âm hồn bất tán mà.”
“Sẽ tán ngay thôi, tao còn có chuyện phải nói với Mạc Tử Bắc! Cho nên mày nhẫn nại một chút, lát nữa ông sẽ tiễn mày về Tây Thiên. Yên tâm tao tuyệt đối sẽ không để mày đau đớn lắm đâu. Mày chỉ cần thành thật một chút, còn nếu không nghe lời thì tao cũng không thể cam đoan.”
Mạc Tử Bắc đi ra khỏi biệt thự của Hùng Lập Tân liền nhìn thấy Giản Tiểu Bạch đi lên một chiếc taxi, anh không kịp tự hỏi liền lên xe đuổi theo. Hùng Lập Tân nhận một cú điện thoại, không nói gì với đầu dây bên kia, dường như chỉ nói mấy câu rất ngắn gọn, ngay sau đó nét mắt Hùng Lập Tân liền lạnh hẳn, mày xoắn tít lại. Lâm Hiểu Tình lo lắng chạy đến hỏi: “Sao vậy?”
Anh ta cười với Lâm Hiểu Tình, an ủi nói: “Anh có việc phải đi trước. Xem ra hôm nay em phải đi đón Thiên Thiên rồi. Chuyện giữa Tiểu Bạch và Mạc Tử Bắc mà không giải quyết được thì Thiên Thiên về cũng không ổn.”
“Uhm! Yên tâm đi, đi đường cẩn thận một chút!” Lâm Hiểu Tình cười gật đầu.
Ở trên trán cô ấn xuống một nụ hôn, Hùng Lập Tân cầm điếu thuốc trên bàn lên rồi chạy đi ngay.
Mạc Tử Bắc mắt thấy chiếc taxi màu trắng kia giống như con ngựa hoang đứt cương chạy như bay xuống con đường núi mà trái tim anh siết lại thật chặt, chạy nhanh như vậy muốn Gi*t người à. Tiểu Bạch này đúng là làm anh lo lắng quá. Không dám bám theo quá sát nhưng chiếc xe kia hình như thật sự là điên mất rồi, khi tốc độ lên đến 150 thì Mạc Tử Bắc chỉ thấy trái tim mình cũng muốn vọt ra ngoài. Dưới tình thế cấp bách Mạc Tử Bắc vừa lái xe vừa lấy điện thoại gọi cho cô.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!” Anh muốn bảo cô không cần nhanh như vậy, anh có thể không đuổi theo cô. Không cần điên như vậy, sẽ xảy ra tai nạn mất thôi.
Chợt nghe thấy Giản Tiểu Bạch thét chói tai nói với anh: “Mạc Tử Bắc, là Ôn Hướng Đình, Ôn Hướng Đình đấy.” Nói tới đây thì không có tín hiệu nữa.
Mạc Tử Bắc căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ là Ôn Hướng Đình? Hắn ta muốn bắt cóc Tiểu Bạch? Hay là đã bắt cóc rồi!
Không! Sự hoảng sợ lan ra trong lòng anh, cái tên điên đó đã tới bờ vực điên cuồng rồi. Hắn ta có thể làm bất cứ chuyện gì. Lại gọi điện thoại nhưng vẫn không có tín hiệu. Anh không biết Ôn Hướng Đình đã ném điện thoại của Giản Tiểu Bạch vào trong khe núi.
Mạc Tử Bắc hoang mang, lo sợ, chỉ cảm thấy trái tim như thiếu đi một mảng lớn. Lại gọi điện thoại cho Doãn Đằng Nhân.
“Nhân!”
“Chuyện gì!”
“Tiểu Bạch bị Ôn Hướng Đình bắt cóc, hiện tại mình đang đuổi theo hắn ta ở trên đường núi, giúp mình định vị chiếc xe biển số 7889. Mình sợ đuổi theo cuối cùng lại bị mất dấu.”
“Ừ mình biết rồi!”
Mạc Tử Bắc ném điện thoại, chuyên tâm lái xe. Trong lòng tuy rằng bất an, lo lắng muốn ૮ɦếƭ nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân. Lúc này phải đuổi theo sau hắn ta, anh muốn Gi*t Ôn Hướng Đình, tuyệt đối không thể để hắn ta trở lại làm hại mình.
Ở bên trong xe Giản Tiểu Bạch bị Ôn Hướng Đình điên cuồng điều khiển xe làm cho dạ dày không ngừng quay cuồng, rốt cuộc nhịn không được lại nôn ra, thoáng cái đã nôn lên phần đầu phía sau lưng Ôn Hướng Đình. Đống nôn cũng theo từng sợi tóc ngắn nhỏ của hắn ta mà giọt xuống toàn thân.
“Con ả ૮ɦếƭ tiệt, bẩn ૮ɦếƭ đi được!” Ôn Hướng Đình rống to.
Ói xong một trận, Giản Tiểu Bạch cuối cùng cũng thư thái một chút. “Ai bảo anh lái nhanh như vậy. Tôi cũng không phải cố ý muốn nôn chỉ là hoảng quá thôi.”
“Nói cho mày biết, lần này tao sẽ giày vò trái tim Mạc Tử Bắc trước, để nó nơm nớp lo sợ một phen rồi sau đó mới trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ mày!”
Ôn Hướng Đình xuất hiện chính là muốn báo thù. Mạc Tử Bắc đã khiến hắn ta bị sỉ nhục, hắn ta nhất định phải trả thù. Mấy năm nay lão già một lòng muốn giao Ôn thị cho Mạc Tử Bắc, dựa vào cái gì mà giao cho Mạc Tử Bắc. Đồ con vợ lẽ thì là cái thá gì, nó thậm chí cũng không họ Ôn vì cái gì mà ông già lại giao cho nó? Lúc nào cũng nhìn hắn không vừa mắt, một khi đã như vậy thì cũng đừng trách hắn ta thủ đoạn độc ác.
Thoát khỏi ngục giam hắn ta vốn có thể chạy trốn đến một nơi thật xa nhưng hắn ta không muốn cuộc sống ngày nào cũng phải chạy trốn. Hắn ta còn ảo tưởng vào lúc sắp ૮ɦếƭ được trở lại làm đàn ông. Tuy rằng hiện tại trên người hắn đã không còn là đàn ông nhưng vẫn nhịn không được mà ao ước! ૮ɦếƭ cũng muốn ૮ɦếƭ rạng rỡ một chút!
“Ôn Hướng Đình, ông thả tôi ra đi. Tôi cam đoan Mạc Tử Bắc sẽ không tìm ông. Giúp ông cầu xin. Mà con người ông đúng là vong ân phụ nghĩa, ông đối xử với mẹ anh ta như vậy mà bà ấy vẫn cầu xin cho ông, muốn Mạc Tử Bắc cho ông một chức vụ, cứu vớt ông một phen. Ông ngẫm lại đi ông không phải đã hơi quá đáng sao?”
“Cầu xin?” Ôn Hướng Đình thật sự không nghĩ tới. “Hừ! Tao không cần bà ta thương hại.”
“Ông dựa vào cái gì mà muốn kéo tôi vào ૮ɦếƭ chùm? Tôi vô tội!” Giản Tiểu Bạch vẫn muốn làm mấy động tác giãy dụa và khuyên giải cuối cùng.
“Đừng có nói nhiều!” Ôn Hướng Đình quát lớn.
Chiếc xe vẫn không hề giảm tốc, Giản Tiểu Bạch biết lúc này thật sự là trốn không thoát. Không sao Mạc Tử Bắc đã biết chuyện của con trai, cô ૮ɦếƭ rồi thì anh sẽ chăm sóc cho Thiên Thiên. Nghĩ như vậy ngược lại cô chẳng phải sợ.
“Ôn Hướng Đình nếu muốn ૮ɦếƭ thì chúng ta sẽ cùng ૮ɦếƭ! Nhưng mà tôi không tính cho ông và Mạc Tử Bắc có cơ hội nói chuyện. Nói xong cô liền nhào lên, dung toàn lực hợp lại nhéo lỗ tai Ôn Hướng Đình.
Bị đau Ôn Hướng Đình thiếu chút nữa lạc tay lái, chiếc xe gần như sắp bay vào trong khe núi. Nhưng hắn ta vẫn ngăn được cơn sóng dữ vung tay, hất Giản Tiểu Bạch ra sau. Sau đó hắn ta từ trong túi quần rút ra một khẩu súng ngay cả nhìn cũng không thèm mà nả về phía Giản Tiểu Bạch một phát.
“Pằng, pằng!” mấy tiếng chói tai.
Tiếng súng chói tai vang vọng khắp sơn cốc, Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy trái tim anh cũng muốn ngừng đập.
Hắn ta có súng!
“Không!”
Một cơn đau đớn cùng cực tựa như roi quất mạnh vào trái tim anh. Anh thấy máu khắp người như muốn đông lại, dọc đường anh không có ý thức cũng không có tư tưởng cứ như chiếc taxi màu trắng phía trước kia mới chính là mục tiêu của anh. Bất luận ૮ɦếƭ sống anh đều phải gặp được cô.