Một ý nghĩ đáng sợ bắt đầu hình thành ở trong đầu Mạc Tử Bắc, anh nheo đôi mắt bí hiểm lại nhìn về phía Giản Tiểu Bạch. Còn cô đang ngồi im uống rượu.
Cô và Hùng Lập Tân…!
Mạc Tử Bắc cũng không biết vì sao trong đầu mình lại đột nhiên nảy ra cái ý nghĩ này. Giản Tiểu Bạch vậy mà lại quang minh chính đại khoác tay người khác. Nếu Mai Thiếu Khanh biết được thì sẽ như thế nào?
Cô còn uống rượu nữa, cô gái này thật sự là học được không ít tính xấu.
Chợt nghĩ đến Giản Tiểu Bạch có thể đã cùng với cái người họ Hùng ở trước mắt này làm mấy việc bẩn thỉu đó mà trong lòng anh khó chịu không thôi.
Giọng điệu nói với Hùng Lập Tân cũng lập tức trở nên không khách khí và lạnh lùng: “Anh Hùng này, tôi có thể đến nói chuyện với cô Giản được không?”
“Đương nhiên!” Hùng Lập Tân không rõ vì sao anh hỏi ý kiến anh ta. “Anh cứ tự nhiên!”
Vẻ lo lắng trên mặt Mạc Tử Bắc càng sâu, anh ta không thèm để ý đến Tiểu Bạch! Với ánh mắt lạnh lùng nhíu lại, anh đi về phía Giản Tiểu Bạch.
Giản Tiểu Bạch vẫn dùng khóe mắt quan sát anh lập tức thấy căng thẳng, anh ta đang đi tới, anh ta muốn làm cái gì? Giản Tiểu Bạch theo bản năng quay đầu, ánh mắt giao nhau với Mạc Tử Bắc, trong mắt anh có vẻ khó hiểu khiến Giản Tiểu Bạch không khỏi tự rùng mình, trái tim không hiểu sao lại bắt đầu hoảng loạn.
Mạc Tử Bắc ngồi xuống ở trước mặt cô, nhìn cô không chớp mắt.
“Anh nhìn cái gì?” Giản Tiểu Bạch bối rối thiếu chút nữa cắn phải lưỡi.
Trên mặt Mạc Tử Bắc là vẻ âm tình bất định. Anh hất hàm về phía Hùng Lập Tân nói: “Em rất thân với anh ta?”
Giản Tiểu Bạch đề phòng nói: “Anh hỏi làm gì?”
Sự đề phòng của cô ở trong mắt anh lại như là đang che dấu cái gì đó, xem ra anh đoán không sai. “Em có hứng thú đến Duy Bạch làm việc không?”
Anh trực tiếp hỏi cô, trong ánh mắt là vẻ thâm tình, có khi lại là phẫn nộ và khinh thường. Nếu cô có thể làm như thế với Hùng Lập Tân thì anh cũng có thể!
“Tôi vì sao phải đến Duy Bạch làm việc, tôi ở Phong Trì vẫn rất tốt.” Giản Tiểu Bạch thật sự không hiểu anh có ý gì. “Anh nghĩ sao vậy?”
Sự cự tuyệt của cô càng làm cho Mạc Tử Bắc tức giận, anh thấy Hùng Lập Tân nhất định là đã cho cô rất nhiều lợi lộc mới khiến cô quyết một lòng đi theo Hùng Lập Tân như vậy.
“Anh có thể cho em lương bổng cao gấp nhiều lần anh ta. Em cứ suy nghĩ một chút đi!” Trong cái giọng điệu lạnh lùng đó của Mạc Tử Bắc không hề có chút gì là đang tìm nhân tài mà ngược lại cứ như là ông chủ đang bố thí vậy.
“Tôi đây không muốn đến Duy Bạch. Anh tưởng anh hấp dẫn lắm hả. Tôi không đến. Tuy rằng lương bổng rất quan trọng nhưng làm người thì cần phải có khí phách.”
Cô tuyệt đối không thể vì lương bổng cao hơn mấy lần mà từ bỏ danh dự của mình.
“Em không đến?” Mạc Tử Bắc cười lạnh. “Không nỡ xa Hùng Lập Tân sao?”
“Anh có ý gì?” Giản Tiểu Bạch nhịn không được mà cao giọng.
“Anh nói em có phải là không nỡ xa Hùng Lập Tân hay không?” Mạc Tử Bắc lặp lại một lần nữa. “Liên quan quái gì đến anh!” Giản Tiểu Bạch nghe ra ý tứ trong lời nói của anh: “Anh là đồ khốn.”
Cô tức giận đến mức cầm ly rượu lên hất thẳng vào mặt anh. Rượu đỏ bắn hết lên bộ âu phục sa hoa của anh.
Mạc Tử Bắc sửng sốt mặt nhăn mày nhíu: “Em.”
Anh cắn răng hận không thể giơ lên bàn tay lên tát cho cô bạt tai nhưng anh vẫn nhịn xuống.
Giản Tiểu Bạch tức giận đứng dậy
“Anh đừng có dùng cái ý nghĩ xấu xa mà tưởng người khác cũng giống như anh. Anh là cái ૮ɦếƭ bằm, tôi thật sự là mù mắt rồi. Tôi coi như cũng đã nhìn thấu anh rồi đấy.”
Giản Tiểu Bạch xoay người muốn đi nhưng lại quên mình đang mang giày cao gót. Chân trái vốn vẫn chưa hồi phục hẳn lại bởi vì tức giận và căng thẳng mà ᴆụng phải sô pha, thân mình cũng theo đó là ngửa ra sau.
Hùng Lập Tân vẫn chú ý đến bọn họ, lúc thấy Tiểu Bạch hất rượu vào mặt Mạc Tử Bắc anh ta liền chạy nhanh tới, thấy cô sắp ngã lại duỗi tay ra ôm lấy thắt lưng của cô tránh cho cô nguy cơ ngã bị thương.
“Sao lại bất cẩn vậy?” Anh ta sủng nịch trách cứ.
Mạc Tử Bắc lại càng tức giận nhìn anh ta ôm lấy eo cô. Trong lòng anh như có một đám lửa vô danh nào đó đang nhanh chóng bùng lên.
Kéo cổ tay Giản Tiểu Bạch qua một cái, Giản Tiểu Bạch lại ngã vào trong lòng anh, cô tựa như một con lật đật choáng váng lắc qua trái rồi qua phải một vòng.
“Anh Hùng, tôi có chút chuyện riêng muốn nói với cô Giản đây. Phiền anh lánh đi một chút.”
“Anh buông tay ra, anh là đồ khốn!” Giản Tiểu Bạch khẽ gọi: “Anh Hùng cứu em!”
Hùng Lập Tân vươn cánh tay ngăn anh lại: “Anh Mạc à, anh không thể đưa Tiểu Bạch đi được!”
“Cô ấy hất rượu vào người tôi chẳng lẽ tôi không được yêu cầu một cái công bằng sao?” Ánh mắt Mạc Tử Bắc sắc bén không một chút ấm áp lướt qua khuôn mặt tao nhã của Hùng Lập Tân.
“Tiểu Bạch, em xin lỗi anh Mạc đi!” Mạc Tử Bắc này xem ra cũng là một người đàn ông thực bá đạo.
Giản Tiểu Bạch mạnh miệng nói: “Em không muốn. Gã đàn ông xấu xa này đầu óc chỉ toàn nghĩ đến điều xấu xa. Em không muốn xin lỗi anh ta.”
Bàn tay Mạc Tử Bắc nắm ở eo cô nhịn không được bỏ thêm một phần sức lực. Thân thể của cô lại tựa sát vào иgự¢ anh. Một chỗ nào đó của anh vận sức chờ phát động.
Mạc Tử Bắc đột nhiên tựa vào cô bên tai cô: “Đừng có mà chọc giận anh, bằng không anh nói cho anh ta biết lần đầu tiên của em là cho anh đấy. Anh thật muốn xem về sau em sẽ đối mặt anh ta như thế nào?”
Mạc Tử Bắc uy Hi*p cô, anh không tin cô dám công khai chuyện này.
“Anh!” Trong mắt Giản Tiểu Bạch hiện lên vẻ bối rối. “Anh buông tay ra, tôi sẽ xin lỗi anh.”
Người phụ nữ tốt thì không nên chấp nhặt thiệt thòi trước mắt, cô xin lỗi là được chứ gì.
Hùng Lập Tân tuy rằng không biết bọn họ đang nói cái gì nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Giản Tiểu Bạch thì biết giữa cô và Mạc Tử Bắc nhất định có chuyện gì đó.
Anh ta sâu xa khó hiểu nhìn hai người nhìn như giận dỗi lại dường như thấy Mạc Tử Bắc có chút quen thuộc nhưng nghĩ như thế nào cũng không ra đã gặp ở đâu.
“Đi theo anh!” Mạc Tử Bắc thấp giọng nói.
Giản Tiểu Bạch đã ngượng ngùng lại xấu hổ: “Anh buông ra trước đi!”
Thân thể của cô vẫn còn dán vào chỗ đó của anh, thật xấu hổ muốn ૮ɦếƭ. Rất nhiều người cũng đang nhìn qua phía bên này khiến cô rất xấu hổ.
“Anh Mạc, Tiểu Bạch đã đồng ý xin lỗi rồi, anh buông cô ra đi!” Hùng Lập Tân thử đề nghị.
“Buông ra.” Giản Tiểu Bạch dường như càng giãy dụa thì cái chỗ kia của anh càng cứng, nhất thời chỉ có thể xấu hổ không dám lộn xộn.
“Tôi đi theo anh là được chứ gì. Anh Hùng, anh đi trước đi, không cần phải xen vào đâu. Em nói xong với anh ta thì sẽ không có chuyện gì đâu. Anh yên tâm đi!” Giản Tiểu Bạch không muốn để Hùng Lập Tân biết chuyện giữa cô và Mạc Tử Bắc. Quan trọng là không muốn để Mạc Tử Bắc nhìn thấy cô bị cây gậy ở dưới lớp quần tây của anh chọc vào mà rất xấu hổ.
Hùng Lập Tân lại nhìn lướt qua Mạc Tử Bắc. Nếu Tiểu Bạch đã nói không cần xem vào vậy anh ta sẽ hiếm hoi được thanh tĩnh một lát.
Giản Tiểu Bạch bị anh ôm rời khỏi phòng tiệc ở tầng thượng, trực tiếp đi vào thang máy riêng.
“Anh có việc gì thì cứ nói sao lại phải đi ra?” Lòng của cô bối rối không thôi, gã này không có lòng tốt! Sao cô lại không biết ý đồ của anh chứ, vừa rồi cô cũng đã cảm nhận được.
“Anh muốn em!” Lời Mạc Tử Bắc nói không thua gì ném ra một quả bom.
“Cái gì?” Giản Tiểu Bạch thét chói tai.
Anh ta muốn cô, anh ta có ý gì chứ? Muốn cô ngủ với anh ta sao? Anh ta là đồ khốn, cô không muốn.
“Anh là đồ khốn!” Cô khẽ nói.
Lúc Mạc Tử Bắc vào trong thang máy đã xoay người cô đối mặt với mình, giữ chặt eo cô kéo sát về phía mình. “Tiểu Bạch, em có cảm giác được không? Nó rất khao khát em.”
Mặt cô đỏ bừng như là quả đào chín.
“Anh là đồ lưu manh!”
“Đúng! Còn em là dâm phụ, lưu manh cộng với dâm phụ chúng ta vừa lúc lại thành một đôi!” Mạc Tử Bắc cứ nghĩ đến quan hệ không bình thường giữa cô và gã đàn ông tao nhã Hùng Lập Tân kia thì trái tim anh lại kích động, tức giận mà không có chỗ trút nên ngay cả lời nói ra cũng theo đó mà ác độc hơn rất nhiều. Lý trí của anh bị cô tra tấn đã chệch khỏi đường ray, từ lâu đã thể hành sự như quỹ đạo thông thường.
“Anh là đồ khốn!” Giản Tiểu Bạch vẻ mặt phẫn nộ, nước mắt ngân ngấm nơi đáy mắt.
“Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy?”
Cô đã phóng đãng ở đâu mà bị nói khó nghe như thế?
“Em có thể làm với người khác thì vì sao lại không thể làm với anh? Điều kiện anh cho em so với người khác còn ưu đãi hơn.” Anh càng nói càng ghê tởm.
Giản Tiểu Bạch giãy dụa muốn tìm cách chạy trốn khỏi người đàn ông này. “Anh buông tay ra, anh là đồ khốn. Tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa, nếu còn nói chuyện với anh chắc chắn tôi sẽ ૮ɦếƭ không tử tế. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Sau tiếng cô thét chói tai là tiếng cô khóc nức nở. Gã đàn ông xấu xa này đã ba lần bốn lượt xỉ nhục cô. Cô vốn còn muốn tha thứ cho anh nhưng xem ra là càng không thể. Đúng là gã đàn ông xấu xa này không phải là cái thứ gì tốt. Anh ta vậy mà lại hết lần này đến lần khác một hồi hoà nhã một hồi ra vẻ lo lắng nghiêm mặt, anh ta chắc là bị bệnh thần kinh rồi.
Tựa vào trong lòng anh đám vào иgự¢ anh. “Mạc Tử Bắc, anh là đồ khốn. Anh là đồ khốn, anh là đồ khốn.” Cô cứ như vậy mà hét, Mạc Tử Bắc khó hiểu nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô, không biết vì sao trong lòng lại buồn bực. Chẳng lẽ anh lại hiểu lầm cô sao?
Nhưng mà bị ghen tuông làm mờ mắt, Mạc Tử Bắc lắc lắc đầu, trong đầu không ngừng giãy dụa. “Anh là đồ khốn. Anh muốn em, mặc kệ là em đã kết hôn hay là có bao nhiêu tình nhân anh vẫn muốn em!”
Giản Tiểu Bạch khóc thút thít không nghe thấy câu anh nói nhưng mà cô rõ ràng cảm giác được cơ thể anh căng lên hình như có cái gì đó tích tụ sức mạnh đang đến lúc phát tác.
Thang máy cạch một cái dừng lại ở tầng bốn mươi hai. Anh ôm lấy cô trực tiếp đi vào căn phòng phía sau phòng tổng giám đốc.
Mạc Tử Bắc gần như là liên tục kéo, túm cô vào trong phòng, ấn công tác đóng cửa tự động, anh buông bàn tay đang ôm eo cô ra.
Vào trong phòng tổng giám đốc, anh liền nhẹ nhàng thở ra, cho dù cô có dùng biện pháp gì cũng đừng hòng thoát được bởi vì khóa cửa này ngoại trừ anh biết mật mã người khác đừng hòng mở ra được
Giản Tiểu Bạch ngồi trên thảm lót sàn, giày cao gót khiến bước chân của cô càng thêm khó chịu, có chút đau đớn từ mắt cá chân truyền đến.Cô vừa cởi giầy vừa khóc vừa tự xoa mắt cá chân.
“Mạc Tử Bắc, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?” Cô vẫn không quên lên án anh, tuy rằng cô biết anh nguy hiểm nhưng cô còn có cái gì phải sợ. Từ nhiều năm trước lúc bị gã này ăn sạch sẽ thì đời này cô cũng chỉ có một mình gã này.
Cô thực sự tức giận, năm năm trước anh xem cô là loại phụ nữ như thế nào thì năm năm sau cũng như thế. Rất xỉ nhục nhân cách của cô.
“Anh chính là như vậy. Người làm với em phải là anh! Cho em một lựa chọn hoặc là làm người của anh hoặc là ly hôn với Mai Thiếu Khanh. Anh mặc kệ, anh chỉ có một câu nói kia: Muốn em!” Mạc Tử Bắc cũng không biết mình làm sao lại nói ra câu này.
“Cái gì?” Giản Tiểu Bạch sửng sốt ngay cả nước mắt cũng quên rơi. “Làm người của anh?”
“Đối với loại cực phẩm nhưu em, anh sẽ không bạc đãi em đâu!”
Giản Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt tự cho là đúng của anh hừ lạnh nói: “Anh là đồ đàn ông xấu xa. Cũng chỉ có anh mới nghĩ ra loại chuyện xấu xa này. Sao anh không đi tìm người làm người của anh đi?”
Sự khiêu khích của cô khiến Mạc Tử Bắc rất tức giận, nguy hiểm cũng theo đó mà đến. Cô vậy mà dám nói thế. Điều này làm cho trái tim Mạc Tử Bắc tổn thương thật sâu bởi vì mẹ anh vẫn luôn bị người khác khinh thường là một tiểu tam.
Mạc Tử Bắc đột nhiên tới gần cô, cảm nhận được cả người anh phát ra hơi thở nguy hiểm cô vẫn mạnh miệng nói: “Anh là đồ xấu xa. Cả đời tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!”
Cô vốn là đã có khoảnh khắc mềm lòng còn ôm ảo tưởng đối với anh, nhưng hiện tại mọi ảo tưởng đều không còn. Anh vẫn là xem cô thấp hèn như vậy, cô không muốn làm tiểu tam, cho dù cả đời này cô không lấy chồng cũng không muốn làm tiểu tam.
Trong mắt anh lướt qua một tia âm u, trên gương mặt đẹp trai nhếch lên một nụ cười quái dị mà cuồng bạo. “Vậy thì xem ai thắng ai đi!”
Anh đã dự tính rồi. Đêm nay anh muốn cô, mặc kệ cô đã kết hôn hay chưa anh cũng muốn cô. Tin chắc cô cũng sẽ không thể nói đáp án sẽ ly hôn với Mai Thiếu Khanh, vậy anh không tiếc để cô ở bên mình cả đời.
Mạc Tử Bắc dưới đáy lòng thở dài một hơi, đời này của anh sẽ ngã quỵ ở trên người Giản Tiểu Bạch, anh sẽ không rời khỏi người phụ nữ này.
Ham muốn nhiều năm khiến anh trong khoảnh khắc này dễ dàng kìm nén cơn ham muốn to lớn mà chỉ mình anh biết. Anh là một thằng đàn ông bình thường mà lại đối với mọi cô gái đều chán ghét vô vị chỉ muốn có một mình người phụ nữ này. Nhưng mà ông trời thật sự rất không công bằng lại để cho cô kết hôn. Nếu ông trời đã không công bằng như vậy anh chỉ có thể nghịch thiên mà đi.
Giản Tiểu Bạch ngồi ở trên thảm quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh.
Anh ngồi chồm hổm ở trước mặt cô, một bàn tay kéo mặt cô qua, buộc cô phải đối mặt với anh.
Giản Tiểu Bạch dứt khoát nhắm mắt lại, tên đáng ghét đó cô không muốn nhìn anh. Đôi mắt Mạc Tử Bắc mang theo đau lòng cùng sầu bi siết chặt mặt cô. Anh phát hiện anh đối cô không thể nào nhẫn tâm được. Anh thật sự yêu cô.
Quyến luyến vuốt ve khuôn mặt trắng muốt của cô, cảm giác ấm nóng, trơn mịn đó khiến anh không nỡ buông tay ra. Trời phú cho cô có làn da trắng khiến anh có cảm giác ý loạn tình mê.
Ham muốn của anh càng sâu càng đậm. Có chút khẩn cấp có chút thấp thỏm bất an. Cảm xúc phức tạp khiến anh cực kỳ buồn bực, dường như một chỗ nào đó trên cơ thể rất trống rỗng, cần phải có một sức mạnh nào đó đến sưởi ấm, bù đắp cho cái cảm giác trống rỗng này.
Anh không tự chủ được vuốt ve mặt cô. Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy một sự xấu hổ khó hiểu nhanh chóng lan ra khắp người, không chịu nổi mà gạt tay anh xuống.
“Đừng có chạm vào tôi, anh là kẻ đáng ghét nhất trong những kẻ đáng ghét.” Cô tháo một chiếc giày khác ra, đi chân trần đứng lên trốn qua một bên.
Mạc Tử Bắc lại đột nhiên sát lại đây, ôm cô vào lòng. Giản Tiểu Bạch càng giãy dụa tay anh càng siết chặt.
Trên người anh có một mùi hương tươi mát đã lâu khiến Giản Tiểu Bạch nhịn không được hít sâu một hơi nhưng nghĩ đến anh đối xử với mình như vậy trong lòng không khỏi lại tức giận hẳn lên, giãy dụa dữ hơn.