Mạc Tử Bắc lạnh lùng kích thích, Giản Tiểu Bạch trong lòng vốn không muốn tham gia tiệc chúc mừng tối nay nhưng bởi vì thái độ của anh, cô đột nhiên giữa chừng lại muốn đi.
Cô hết lần này đến lần khác nói với chính mình: “Giản Tiểu Bạch mày chỉ là do công việc không vì lý do nào khác.”
Nhìn thấy Mạc Tử Bắc, Doãn Đằng Nhân cùng với Túc Nhĩ Nhiên đi vào thang máy riêng, Mạc Tử Bắc từ đầu đến cuối cũng không liếc nhìn cô một cái. Lòng của cô rối rắm cùng mọi người đi vào thang máy dành cho nhân viên bình thường ở bên cạnh.
Gần như là cùng lúc xuất hiện ở đại sảnh dưới lầu, Giản Tiểu Bạch lại nhìn thấy ba người bọn họ.
Mạc Tử Bắc xoay mặt nhìn cô một cái lại quay mặt đi, trên mặt không có biểu tình gì.
Giản Tiểu Bạch nhíu nhíu mày, xám xịt đi ra khỏi Mạc thị Duy Bạch.
Mạc Tử Bắc cùng Doãn Đằng Nhân đều tự lên xe riêng của mình, anh vẫn đi chiếc xe thể thao hai cửa màu đỏ kia, Giản Tiểu Bạch không lên xe của công ty. Tâm trạng của cô đột nhiên u ám hẳn, lúc này cô muốn đi gặp Lâm Hiểu Tình. Vì thế cô từ biệt đồng nghiệp ra bên ngoài gọi xe.
Hai chiếc xe thể thao gào thét phóng lướt qua cô.
Mạc Tử Bắc ngồi trong xe không chút biểu cảm nhìn cô qua gương chiếu hậu. Thấy dáng vẻ cô hình như là đang đợi xe thì lại muốn quay lại chở cô. Nhưng nghĩ đến chuyện cô đã kết hôn thì trong lòng không khỏi thở dài từ bỏ.
Nghĩ đến việc cô kết hôn khiến tâm trạng của anh lập tực phiền muộn một hồi, nhẫn tâm giẫm chân ga phóng xe vọt đi.
Giản Tiểu Bạch điên cuồng lắc đầu cô. Cô đúng là tiêu mất rồi. Người ta không để ý tới cô vậy không phải là đúng như cô muốn sao? Sao lại hụt hẫng như vậy chứ?
Giản Tiểu Bạch ở cửa Duy Bạch do dự trong chốc lát rồi vẫn quyết định gọi điện thoại hỏi chuyên gia tình yêu Lâm Hiểu Tình một chút. Điện thoại sau khi reng vào tiếng thì truyền đến tiếng Lâm Hiểu Tình cười nhẹ nhàng khoan khoái.
“Hi! Cưng có chuyện gì?”
So với cuộc sống vui vẻ của cô ấy, Giản Tiểu Bạch cảm thấy cuộc sống của mình cứ như là địa ngục. Cô nàng Lâm Hiểu Tình này nhất định là đang ở trên thiên đường, cuộc sống vui vẻ đến mức ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng, ngọt ngào giống như tẩm mật ong vậy. Xem ra Hùng Lập Tân nhất định là chăm sóc cô rất tốt.
“Haizz!” Chưa nói gì đã thở dài. “Hiểu Tình, người đang yêu sẽ có biểu hiện như thế nào?”
“Hở!? Cậu đang yêu hả? Yêu ai?” Tốc độ nói của cô rất nhanh. “Này không phải là cậu yêu ba Thiên Thiên đó chứ?”
“Ớ! Đâu có, mình chỉ là muốn hỏi một chút thôi.” Giản Tiểu Bạch cau mày phủ nhận.
“Mình thấy tám phần là cậu yêu tên đó rồi. Không đúng, phải là từ trước tới nay đều yêu tên đó. Một người phụ nữ vì một người đàn ông mà sống ૮ɦếƭ không chịu kết hôn không phải yêu thì là cái gì? Cậu yêu tên đó, rõ ràng cậu vẫn chưa quên được hắn. Mình thấy cậu đừng có dè dặt nữa mà mau mau đuổi theo lôi tên đó về đi! Cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ điên đầu thật đó. Cậu không có nghe người ta nói bệnh tương tư là không có thuốc chữa sao?”
Cô phản bác một hơi khiến Giản Tiểu Bạch đúng là không nói được gì.
“Please, mình thật sự không yêu mà!”
“Cậu đừng có mà phủ nhận. Bọn mình chơi với nhau lâu như vậy rồi mà mình còn không hiểu cậu sao?” Hiểu biết của Lâm Hiểu Tình đối với cô quả thực rất sâu.
“Thôi được rồi, có lẽ cậu nói đúng!” Giản Tiểu Bạch đầu hàng
“Sau khi anh ta xin lỗi trong lòng mình đột nhiên không thấy giận nữa. Cậu nói đi có phải mình rất bất nhất không?”
“Đừng nói như vậy, cậu chỉ là có hơi dễ mềm lòng chút thôi!”
“Mình không muốn gặp lại anh ta, anh ta hiểu lầm mình đã kết hôn. Anh Thiếu Khanh còn hai lần nói mình là vợ anh ấy nên Mạc Tử Bắc nghĩ là mình đã kết hôn thật.”
“Uầy! Mai Thiếu Khanh thật sự nói như vậy?” Lâm Hiểu Tình có chút bất ngờ, cái tên đẹp trai đờ đẫn kia mà cũng có phương diện giống như phim này sao?
“Đúng vậy, chính mình cũng đang buồn bực lắm nè. Đã thế anh Thiếu Khanh còn cầu hôn mình nữa, cũng không biết là thật hay giả. Mình sắp điên mất rồi.”
“Gì? Anh ta muốn ra tay?” Lâm Hiểu Tình kinh ngạc la to. “Mình đã nói anh ta có ý đồ không tốt với cậu rồi mà. Nhưng mà nói thật, tuy rằng Mai Thiếu Khanh có hơi thần bí cũng có chút hiền lành nhưng mà thật sự trông anh ta còn tốt hơn ba ruột của Thiên Thiên ấy chứ. Tuy là mình không thích Mai Thiếu Khanh nhưng mà nếu xét về làm một người chồng thì anh thật sự rất tốt. Mấu chốt là anh ta đối xử tốt với cậu và Thiên Thiên.”
“Vậy ý cậu là mình nên chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy?” Giản Tiểu Bạch chớp chớp mắt, Lâm Hiểu Tình đúng là không có lập trường.
“Quan trọng là trái tim của cậu! Cậu có chịu cưới anh ta không?”
“Mình không đồng ý!” Giản Tiểu Bạch cho tới giờ vẫn không nghĩ tới chuyện cưới Mai Thiếu Khanh.
“Ờ! Vậy là trái tim cậu vẫn để ở chỗ Mạc Tử Bắc. Rốt cuộc mình cũng biết cái gì là si mê không thay đổi. Cậu thật đúng là làm cho người ta cảm động.” Lâm Hiểu Tình cầm điện thoại tự sướng mà không biết lúc này Giản Tiểu Bạch đã đờ ra sửng sờ ngay tại chỗ há hốc mồm.
Si mê không thay đổi? Hình như cũng có chút giống!
“Alô! Cưng à, cậu mau mau tóm lấy cơ hội đi! Cứ đưa Thiên Thiên tới đây để mình chăm vài ngày cho. Cái người cuồng làm mẹ quá đáng như cậu cũng nghỉ ngơi đi, cho cậu không gian suy nghĩ cho kỹ vấn đề của cậu.”
“À!” Giản Tiểu Bạch nhớ đây là lần thứ n cô đề nghị đưa Thiên Thiên đến đó ở vài ngày, nghĩ đến cô vẫn chưa có con mà lòng mềm nhũn. “Được rồi, vậy để mình bảo Thiên Thiên đến ở cùng cậu hai ngày.”
“Ha ha được rồi! Cám ơn nhé, cưng!” Lâm Hiểu Tình cười to. “Tiểu Bạch là tốt nhất, yên tâm đi mình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con trai chúng ta.”
Giản Tiểu Bạch phì cười.
“Buổi tối công ty anh ta mời tất cả nhân viên trong công ty anh Hùng tham gia dự tiệc, không biết mình có nên đi hay không?”
“Đi đi!” Giọng Lâm Hiểu Tình lúc này nhẹ nhàng không chút bỡn cợt.
“Mấy năm nay cậu khổ sở cũng đủ rồi. Cho mình một cơ hội cũng cho Thiên Thiên một cơ hội đi, ok?”
Quả thật cô nói rất có đạo lý. “Mình không biết trong lòng mình ra sao nữa.”
“Không đi thì làm sao biết kết quả có tốt đẹp không chứ?” Lâm Hiểu Tình thử tiếp sức mạnh cho cô.
“Mình không biết, mình căn bản không có nghĩ tới chuyện sẽ ở bên anh ta. Mình vẫn thề đời này sẽ không để cho anh ta thấy Thiên Thiên dù chỉ một lần, nhưng mà lúc nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn non nớt của Thiên Thiên thì lòng mình lại rối rắm không biết nên làm gì.” Đây đúng là vấn đề mà cô đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần.
“Đi dự tiệc đi, có lẽ sẽ có hiệu quả không ngờ. Nhớ mặc bộ lễ phục dạ hội đẹp nhất ấy, kêu Hùng Lập Tân đi cùng cậu nữa. Tớ sẽ ở nhà chơi với Thiên Thiên!”
“Ừa!” Giản Tiểu Bạch thầm thở dài một hơi.
“Mình thật sự phải đi sao?”
“Đi đi! Đừng khách sao! Nhưng mà phải ăn mặc đẹp đẹp, mình nói cho cậu biết đàn ông đối với phụ nữ xinh đẹp cho tới giờ đều là biết thương hoa tiếc ngọc. Cậu mà mặc đẹp bảo đảm tầm mắt anh ta không thể rời khỏi cậu được đâu.”
“Nghe cũng có vẻ đúng ha. Nhưng mà mình đã là hoa cúc tàn, phong thái đã mất lâu rồi.” Giản Tiểu Bạch lo lắng cô trở nên không tự tin.
“Ai nha! Ăn mặc đẹp, lộ nhiều chút, bảo đảm anh ta sẽ kích động trong lòng.” Lâm Hiểu Tình chủ ý ôi thiu luôn rất nhiều.
Giản Tiểu Bạch đến đoạn này thì nhịn không được cười mắng: “Nếu không phải lần trước mặc bikini bị anh ta nhìn thấy thì cũng sẽ không có những phiền phức của hôm nay. Chẳng lẽ mình còn muốn mặc bikini sao?”
“Ha ha! Nếu cậu chịu mặc mình cũng không ý kiến, nhưng mà cẩn thận nếu bị đám đàn ông xấu xa trong bữa tiệc ăn thì cũng đừng có mà trách mình.”
Biết cô chỉ nói đùa, Giản Tiểu Bạch cười nói: “Được, mình chuẩn bị tối nay mặc bikini đi với chồng cậu!”
“Cậu dám!” Lâm Hiểu Tình đến đây thét chói tai.
“Ha ha, tớ quả thật không dám, cúp máy đây!” Nói xong liền cúp máy.
Cô quyết định tối nay sẽ đi dự tiệc!
Nghĩ đến việc phải mặc lễ phục, cô lại choáng váng gọi điện thoại cho Lâm Hiểu Tình. Cô ấy liền bảo cô đi mua một bộ lễ phục dạ hội màu đỏ, còn nói gần đây Versace mới ra một bộ lễ phục màu đỏ kiểu dáng khá đẹp.
Nhưng Giản Tiểu Bạch lại lo giá khá đắt.
Lâm Hiểu Tình cười nói: “Đắt cũng phải mua, bằng không cậu làm sao có thể mê hoặc tên đó?”
“Này chờ một chút, mình đâu có muốn đi mê hoặc anh ta, cũng không biết mình làm sao nữa, tự nhiên muốn đi dự tiệc làm gì cho nó rối người ra.”
Biết là Lâm Hiểu Tình nói có lý nhưng Giản Tiểu Bạch vẫn thấy xót, lần trước cô đã rất xuất huyết mua bộ váy dài màu trắng đắt đỏ đó là vì công việc. Mới có mấy ngày mà muốn cô mua tiếp một bộ nữa thì trong lòng rất là xót. Cuối cùng cô vẫn quyết định không mua, mà chỉ mua một bộ váy dài giả dáng lễ phục chỉ có điều đó cũng là một bộ váy xinh đẹp màu đỏ mà thôi.
Nghĩ ra chủ ý đó khóe miệng của cô nhịn không được mỉm cười, trong lúc nhất thời vẻ lo lắng cũng bay đâu hết. Bữa tiệc sẽ được tổ chức ở phòng tiệc trên tầng thượng của Duy Bạch, sảnh tiệc được trang trí lộng lẫy có sức chứa hơn một ngàn người tham dự. Ở trong này mà mở tiệc thì đúng là xa hoa quá.
Giản Tiểu Bạch mặc một bộ váy dài lụa màu đỏ. Đây là lần đầu tiên cô mặc đồ có màu đỏ, rực rỡ như một ngọn lửa thôn tính hết mọi ánh mắt của đám đàn ông háo sắc. Mái tóc dài cuộn sóng lớn xỏa ở phía sau càng làm cho người ta có cảm giác đẹp không cưỡng lại được. Màu đỏ ấy đủ để cho cả buổi tối nay cháy bùng lên.
Khoác cánh tay Hùng Lập Tân đi vào phòng tiệc, nháy mắt đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của đám đàn ông.
Hùng Lập Tân ôn hòa cười: “Nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên em dự tiệc! Vậy mà lại đặc biệt mặc trang phục có vẻ trẻ trung thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt.”
Giản Tiểu Bạch nở nụ cười, chớp chớp mắt với anh ta: “Có đúng là hôm nay em mặc vậy cũng coi như là xinh đẹp không.”
“Không phải là xinh đẹp mà là rất đẹp. Hèn gì Hiểu Tình luôn nói em là một khối ngọc thô cần phải chau chuốt, cô ấy nói đúng thật.”
Tìm một góc im lặng một chút, hai người ngồi xuống.
Hai người vừa nói vừa cười bị Mạc Tử Bắc vừa đi vào phòng tiệc liếc mắt một cái liền nhìn thấy. Hai tròng mắt anh đột nhiên ẩn chứa một cơn giận dữ, cái cô này dám đi khắp nơi liếc mắt đưa tình, còn đưa mắt quyến rũ với sếp mình nữa chứ. Hừ.
Tầm mắt anh vẫn luôn không tự chủ được mà tìm kiếm giống như là đang xác định có cô hay không. Nhìn thấy cô một cái góc nào đó trong lòng được lấp đầy nhưng mà cũng sưng lên khó chịu. Cô lại dám khoác tay sếp, xem ra quan hệ của bọn họ không giống bình thường.
Mạc Tử Bắc vừa xuất hiện, ánh đèn flash liền tách tách không ngừng, còn có cả mấy phóng viên chen lấn nhau vào.
Giản Tiểu Bạch cùng Hùng Lập Tân cũng không tự chủ nhìn qua.
Không thể không nói trên người của người đang ông ở không xa trước mặt có một sức hấp dẫn khó có thể hình dung, trên gương mặt chín chắn, đẹp đẽ không có một tia khủng hoảng, đối mặt với phóng viên đột nhiên xuất hiện anh chỉ lạnh nhạt nói: “Không ngờ Duy Bạch khai trương ở trong nước cũng thu hút được các vị phóng viên đây đến dự. Mạc mỗ tôi xin cảm ơn mọi người, có điều tôi nay là tiệc giao lưu không phải là họp báo, không bao lâu nữa chúng tôi sẽ làm một buổi họp báo sau.”
“Anh Mạc có thể tiếc lộ trước một chút về dự định tiếp theo của Duy Bạch được không?” Phóng viên Giáp đã giành đặt câu hỏi trước.
Phóng viên Ất cũng không yếu thế
“Anh Mạc nghe nói ông cụ bên Ôn thị đang bệnh nguy kịch, thân là con trai thứ hai anh không tiếp quản Ôn thị mà để anh Doãn bạn tốt của mình thu mua có phải là muốn tránh nghi ngờ không?”
Mạc Tử Bắc nghe được lời này thì xầm mắt xuống nhưng cẩn thận giấu đi, anh cũng không tức giận mà chỉ lạnh lùng thốt lên: “Xin lỗi đây không phải là buổi họp báp. Xin cho những người khách của tôi có một không gian vui vẻ, được chứ?”
Lời anh nói không lạnh không nóng, nghe chẳng có vẻ gì là anh đang mất kiên nhẫn.
Nhân viên bảo vệ lập tức tiến lên, rất lễ độ mời phóng viên ra ngoài. Mạc Tử Bắc một mình lui đến bên cửa sổ, bóng dáng lạnh lùng cao ngất khó nén nỗi cô đơn, lúc anh khéo léo mà cởi mở chào hỏi, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một sự quyết đoán khiến người ta tin phục .
Người đàn ông như vậy rất hấp dẫn ánh mắt của các cô gái. Lúc này Doãn Đằng Nhân lại xuất hiện ở cửa đại sảnh, phía sau là Túc Nhĩ Nhiên mặc cả người âu phục.
Doãn Đằng Nhân xuất hiện là lại hấp dẫn ánh mắt của tất cả các cô gái ngoại trừ Giản Tiểu Bạch, tầm mắt của cô vẫn luôn đặt ở trên người Mạc Tử Bắc.
Cô vẫn luôn lén quan sát Mạc Tử Bắc, ánh mắt không tự chủ được mà dõi theo bóng dáng anh.
Dường như cảm nhận được tầm mắt vô cùng lo lắng của ai đó, Mạc Tử Bắc quay người lại, lúc chạm vào ánh mắt nhau, đáy lòng Mạc Tử Bắc thầm thở dài một hơi.
Cô ấy tại sao lại nhìn anh? Cô ấy không phải vẫn rất ghét anh sao? Dù sao cũng là anh ςướק đi sự trinh trắng của cô, điều này nhất định ảnh hưởng đến cuộc sống sau khi kết hôn của cô! Tên tiểu quỷ Mai Thiếu Khanh kia có thể không để ý đến việc anh là ngừoi đàn ông đầu tiên của Giản Tiểu Bạch sao?
Nghĩ đến mình là người đàn ông đầu tiên của cô, trong lòng anh liền một tràng tiếc nuối nếu không phải lúc trước độc đoán quá, nếu không phải lúc trước hành động theo cảm tình quá thì có lẽ sẽ không có kết cục như hôm nay. Anh cũng là xứng đáng.
Gian nan đem tầm mắt chuyển hướng sang Doãn Đằng Nhân trang phục lộng lẫy đi vào cửa. Sau đó anh nở nụ cười qua đón, hai người đàn ông đẹp trai nhất hội trường ôm nhau một cái.
“Mạc, chúc mừng cậu khai trương ở trong nước!”
“Cám ơn!”
Những nhân viên bình thường đều đã đến đông đủ. Tina tuyên bố bữa tiệc bắt đầu.
Mạc Tử Bắc cười giới thiệu với những người ở đây: “Đây là bạn tốt nhất của tôi, tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị. Hôm nay sẽ do Doãn tiên sinh thay tôi nhảy mở màn, hy vọng mọi người chơi vui vẻ!”
Mạc Tử Bắc trao điều vinh hạnh nhất này cho bạn tốt Doãn Đằng Nhân vì thế người đàn ông đẹp trai nhất cả hội trường bắt đầu hành trình khiêu vũ rối loạn và buồn bực của mình.
Không có bạn nhảy anh ta đành phải nhảy cùng Tina dáng người xinh đẹp. Dưới sự dẫn dắt của anh ta không khí thực hòa hợp cũng thực sôi nổi.
Mọi người có thể khiêu vũ cũng có thể nói chuyện phiếm uống rượu, cả bữa tiệc thực dân chủ, nhạc vừa vang lên đã có người bắt đầu lục tục thoải mái vào sân nhanh chóng khiêu vũ.
Còn Túc Nhĩ Nhiên một thân âu phục không thích hợp khiêu vũ, ánh mắt cô mệt mỏi mà cảnh giác theo sát sau Doãn Đằng Nhân. Cô là vệ sĩ của anh ta, ông chủ mà xảy ra chuyện là cô sẽ thất nghiệp ngay.
Giản Tiểu Bạch nhìn cô gái kỳ quái kia mà đáy lòng thầm khen ngợi. Cô ấy thật là rát dửng dưng khiến người ta đau lòng, trên người cô ấy cũng có tính chất đặc biệt như của Mai Thiếu Khanh.
Ai! Lại là một người khiến người ta không nắm bắt được!
Mạc Tử Bắc lặng lẽ lui ra một bên lấy một ly champagne từ trong tay bồi bàn uống một ngụm rồi cầm ly rượu đứng ở phía trước cửa sổ thủy tinh.
Hùng Lập Tân cùng Giản Tiểu Bạch đi qua nâng ly cụng vào.
Mạc Tử Bắc nhịn không được nói: “Anh Hùng cùng cô Giản thân quá nhỉ!”
Hùng Lập Tân tinh ý nghe thấy trong giọng điệu của anh rõ ràng có vị chua: “Đúng vậy, anh Mạc không đi khiêu vũ sao?”
“Không, gần đây hơi bận nên không có tâm trạng để nhảy cũng không có bạn nhảy. Không giống anh Hùng đây bên cạnh có mỹ nữ đi theo.” Mạc Tử Bắc làm như khẩu xà tâm phật trêu ghẹo.
“Bạn nhảy? Ha ha, Tiểu Bạch không biết khiêu vũ!” Hùng Lập Tân vẫn chưa muốn tung con át chủ bài Giản Tiểu Bạch ra.
“Ồ! Thật sao?” Mạc Tử Bắc nhịn không được mỉm cười đây là điều anh không nghĩ tới.
Ánh mắt nhịn không được lại một lần nhìn qua Giản Tiểu Bạch đang ngồi ở trên sô pha thưởng thức kỹ thuật nhảy của Doãn Đằng Nhân và Tina. Mạc Tử Bắc thầm than dáng vẻ của cô đúng là rất đẹp.
Cô có một mái tóc uốn đen nhánh bóng mượt, trước mái còn cố ý sửa thành kiểu mái ngang mốt nhất hiện nay, kết hợp với đôi mắt to long lanh nước của cô là sống mũi xinh xắn, vừa thẳng vừa trắng càng làm cho người ta muốn cắn một cái. Khuôn miệng anh đào nhỏ xinh lúc cười rộ lên sẽ cong lên một đường rất đẹp. Cô đúng là một thể mâu thuẫn, cả người trông vừa ngây thơ vừa xinh đẹp khiến người ta nhịn không được mà mơ mộng xa xăm.
Nghĩ đến bộ trang phục của cô sáng nay, đáy lòng anh liền hít một hơi thật dài. Giọng điệu thật không dám để người ta khen ngợi. Cô còn dám đeo cái mắt kính to gọng đen của cô nữa chứ. Anh hoài nghi cái kính mắt kia có khi là cái mà cô đã dùng nhiều năm trước. Tôi nay cô lại cố ý trang hoàng cho mình, thay đổi ẩn hình một ngày hai phong cách hoàn toàn khác biệt, hai phong cách này khiến Mạc Tử Bắc không thể nói gì.
Nhìn bóng dáng cô lúc này anh chỉ thấy bụng mình lướt qua một luồng nhiệt. Hơn bốn năm không gần phụ nữ, có lần anh còn nghĩ công cụ của mình đã rỉ sét hết rồi, không ngờ sau khi gặp cô lại còn có thể rục rịch.
Xem ra thằng nhóc của anh cũng nhận ra cô. Phát hiện này khiến anh thực ảo não bởi vì cô đã kết hôn. Chẳng lẽ anh phải cùng với một gã khác chia sẻ thân thể của cô sao? Vì sao suy nghĩ của anh vẫn luôn xấu xa như thế nhỉ. Mạc Tử Bắc ở dưới đáy lòng tự mắng mình một câu vô sỉ!
Hùng Lập Tân phát hiện Mạc Tử Bắc hình như rất có hứng thú với Giản Tiểu Bạch. Trên mặt anh ta đầy nghi ngờ nhưng sau đó lại chợt hiểu. Phụ nữ xinh đẹp ai mà không thích. Tiểu Bạch xinh đẹp như vậy được tổng giám đốc Mạc coi trọng cũng rất bình thường, nhưng anh ta có biết Tiểu Bạch là một bà mẹ đơn thân không?
“Tổng giám đốc Mạc, anh rất có hứng thú với Tiểu Bạch sao?” Hùng Lập Tân thực thản nhiên hỏi.
“À!” Mạc Tử Bắc chỉ mím môi cười không thừa nhận cũng không phủ nhận. “Nếu tôi nói tôi thấy hứng thú thì anh Hùng sẽ đồng ý để cô ấy đến công ty của tôi sao?”
“Tôi không có quyền quyết định. Chuyện này phải xem ý của Tiểu Bạch hay là anh trực tiếp đến hỏi cô ấy đi.”
Anh ta không có quyền quyết định, anh ta không phải sếp của cô ấy sao? Bọn họ thân như vậy, anh ta còn tôn trọng Tiểu Bạch như vậy. Là tôn trọng thật hay là bọn họ căn bản chính là quan hệ không đơn giản? Điều này khiến anh rất bực bội.
“Anh Hùng quen với cô Giản bao lâu rồi?” Trong giọng nói của Mạc Tử Bắc rõ ràng đã lộ ra hàn khí.
Hùng Lập Tân tất nhiên có thể nghe thấy anh khó chịu nhưng chính anh ta cũng không hiểu vì sao tổng giám đốc Mạc cứ hỏi anh ta vấn đề này. Chẳng lẽ quen thân với Tiểu Bạch là phạm kị?
“Quen lâu lắm rồi. Tổng giám đốc Mạc muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi thẳng đi!”
“À! Tôi chỉ là tùy tiện hỏi chút thôi!” Mạc Tử Bắc cũng biết mình có chút thất lễ, cảm xúc suýt nữa chệch đường ray.
Nhưng mà anh kết luận Hùng Lập Tân nhất định có quan hệ không bình thường với Tiểu Bạch. Bọn họ cùng nhau tham dự tiệc, anh còn tận mắt thấy Giản Tiểu Bạch khoác tay Hùng Lập Tân đi vào. Động tác vô cùng thân thiết đó của hai người khiến anh thực khó chịu. Cô kết hôn còn không an phận chẳng lẽ cô…