Mạc Tử Bắc nhanh chóng nghiêng mình nhưng vẫn bởi vì phản ứng hơi chậm mà tay áo bị cắt một đường, cũng may là không bị thương.
Con dao nhỏ lập tức quay trở lại trong tay người đàn ông đeo mặt nạ, Mạc Tử Bắc kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, xác định hắn không có ý định hại mình thì cũng bình tĩnh lại.
Tự đáy lòng khen ngợi: “Thân thủ thật sự không tệ.”
Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn tao nhã đứng ở cạnh cửa, cúi đầu lên tiếng: “Cảm ơn!”.
Mạc Tử Bắc đột nhiên cảm thấy đây không giống như là cảnh cáo, hai người đột nhiên trở nên rất khách khí. Rõ ràng là hắn đến cảnh cáo anh, nhưng anh lại không biết mình đã đắc tội với ai, chẳng lẽ là bởi vì nhiều năm trước nay đã bị tìm tới cửa? Hay là anh cũng nên giống Doãn Đằng Nhân thuê về một vệ sĩ nhỉ?
“Tôi không hiểu anh nói là không được tổn thương người khác nữa là có ý gì? Tôi chỉ nhớ tôi đã lâu không có người phụ nữ nào thôi”. Mạc Tử Bắc cảm thấy rất vô tội.
“Không phải năm năm, là bốn năm bảy tháng ba ngày”. Người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên lạnh lùng đưa cho anh một câu trả lời chính xác.
Mạc Tử Bắc không tự chủ được sửng sốt, vẻ mặt khó tin: “Anh điều tra tôi?”
Chính anh cũng không nhớ rõ cụ thể số ngày mà mình không có phụ nữ, thế mà người đàn ông đeo mặt nạ quỷ dị này có thể tính chuẩn như vậy, thật sự khiến anh rất hoảng sợ. Không có gì để nói.
“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, đừng làm những chuyện tự rước lấy nhục. Tôi có thể giết anh, nhưng không phải bây giờ”. Người đàn ông đeo mặt nạ nói xong, lui về phía sau từng bước rồi đóng cửa lại.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại Mạc Tử Bắc, anh ngây ngốc sững sờ đứng bất động, khi cửa bị đóng lại mới đột nhiên giật mình đuổi theo, nhưng chẳng còn lấy bóng người, người đàn ông quỷ dị kia đã sớm biến mất.
Quay lại ban công, nhìn xuống dưới lầu, nhưng đợi đã lâu mà cũng không thấy bóng dáng người đàn ông đeo mặt nạ rời đi. Anh thậm chí còn hoài nghi có phải mình bị ảo giác rồi hay không, hoặc là vừa rồi là anh nằm mơ. Người đàn ông kia là Spider Man sao? Võ nghệ cao cường?
Tất cả mọi thứ như một truyện thần thoại kỳ lạ vậy.
Giản Tiểu Bạch muốn đi vệ sinh nhưng lại không biết Mai Thiếu Khanh ở đâu, cô đành phải tự mình xuống giường nhảy lò cò vào toilet.
Thiên Thiên cũng đã ngủ, Mai Thiếu Khanh sau khi cơm nước xong liền rời khỏi, đến giờ cũng không thấy mặt, anh ấy giận rồi sao? Bởi vì cô từ chối? Nhưng mà vì sao anh lại cầu hôn cô chứ?
Thật phức tạp.
Khi cô ra khỏi toilet thì Mai Thiếu Khanh mở cửa tiến vào. Anh đã thay một một bộ quần áo màu kem, trông tràn đầy sức sống.
Trông thấy Giản Tiểu Bạch đang dùng một chân chuẩn bị đi vào phòng ngủ thì không nói hai lời, đi lên ôm lấy cô: “Xin lỗi em, anh phải đến phòng khám có chút việc”.
“Á! Anh Thiếu Khanh”. Giản Tiểu Bạch nhìn khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của anh, rõ ràng là đẹp trai tuyệt nhiên không thua gì Mạc Tử Bắc nhưng vì sao cô lại không thể nảy sinh tình cảm nam nữ với anh?
“Em lại gây thêm rắc rối cho anh”.
Cô cảm thấy rất áy náy.
“Đừng như vậy”. Mai Thiếu Khanh đưa cô tới phòng ngủ. “Anh chăm sóc em là chuyện nên làm, cho dù em không đồng ý kết hôn với anh thì anh cũng sẽ chăm sóc em cả đời”.
“Kết hôn?” Giản Tiểu Bạch trực giác đầu óc lại bắt đầu kêu ầm ầm, nín thở hỏi: “Anh thật sự muốn kết hôn với em sao?”
Cô đột nhiên giương mắt nhìn anh, đôi mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Mai Thiếu Khanh mỉm cười với cô như một vương tử.
“Em có thể coi đó là chuyện đùa, cũng có thể coi đó là thật. Nếu có một ngày em thật sự muốn kết hôn, nhưng lại không tìm được người thích hợp, lúc đó hãy nhớ kỹ anh là một lựa chọn không tệ”.
Giọng nói của Mai Thiếu Khanh nhẹ nhàng nhưng lại kiên định.
Giản Tiểu Bạch hoảng sợ hạ mí mắt, trong đầu trống rỗng, trong lòng dường như có một cảm giác kỳ lạ rất lâu không thể tan đi.
Mai Thiếu Khanh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Ngủ đi, chúc em ngủ ngon!”
Anh đứng dậy rời đi, trước đó còn quay lại nhìn cô một cái thật sâu.
Cơ thể Giản Tiểu Bạch cứng đờ, mở to hai mắt. Lần đầu tiên anh hôn cô, trực giác cho cô biết là anh điên rồi. Anh hôn lên trán của cô rất tự nhiên, tuy nhìn có vẻ đơn giản nhưng cô lại thấy nói thế nào cũng rất bối rối, rất xấu hổ.
Một đêm mất ngủ.
Bởi vì chân bị trật nên cô chỉ có thể xin Hùng Lập Tân cho nghỉ phép. Sau khi biết cô bị trật chân, anh ta ngay lập tức bảo vợ yêu Lâm Hiểu Tình đến thăm hỏi cô.
Thiên Thiên được Mai Thiếu Khanh đưa đến nhà trẻ, cô một mình lò cò ra mở cửa. Qua một đêm, dường như không đau nữa nhưng vẫn còn sưng đỏ.
Lâm Hiểu Tình đi vào, khi thấy cô phải đi lò cò thì đau lòng, lại nhịn không được mà trêu ghẹo: “Cậu trở thành Thiết Quải Lí* rồi đấy, nữ Thiết Quải Lí.”
Giản Tiểu Bạch cười ngốc nghếch.
“Nếu thật sự là Thiết Quải Lí thì cũng không tồi, có thể đổi tới đổi lui, khỏi cần phải chịu đựng những đau khổ của trần gian”.
Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi phá lên cười.
“Nói mau, tại sao cậu lại thế này?” Lâm Hiểu Tình không tin cô bất cẩn bị ngã.
Sắc mặt Giản Tiểu Bạch tối sầm lại, trong lòng thoáng qua một tia lo lắng, cúi đầu nói: “Mình gặp lại người đó!”
“Hả?” Lâm Hiểu Tình khó hiểu.
“Ai cơ?”
“Ba Thiên Thiên.”
Lâm Hiểu Tình cả kinh há to miệng.
“Anh ta cũng nhận ra cậu?”
“Ừ!” Giản Tiểu Bạch cũng nghĩ mãi không ra, tại sao anh ta vẫn còn nhận ra mình. “Anh ta nhận ra mình, hơn nữa xem ra là còn nhớ rất rõ, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra mình. Khó chịu nhất chính là anh ta lại là tổng giám đốc Duy Bạch, mình đã hứa với anh Hùng đến bàn chuyện làm ăn nhưng mình không chắc sẽ thành công, mình cũng không muốn đi. Mình sợ anh ta.”
Chỉ khi đối mặt với Lâm Hiểu Tình, cô mới có thể yên tâm thả gánh nặng trong lòng xuống, có lẽ bởi vì hai người cùng là phụ nữ. Mấy năm này, tình cảm giữa cô và Lâm Hiểu Tình càng ngày càng tốt, thân chẳng khác nào chị em.
“Hình như có chút nan giải, anh ta còn nhận ra cậu, có lẽ cũng là một chuyện tốt”. Chuyện gia tình yêu Lâm Hiểu Tình bắt đầu giúp cô phân tích.
“Đàn ông là loại động vật mà. Nếu vẫn còn nhớ rõ cậu thì theo kinh nghiệm của mình, mình cảm thấy có khả năng là anh ta vẫn chưa quên cậu. Nếu một người phụ nữ có thể khiến một người đàn ông không thể quên được thì người phụ nữ đó nhất định đã khắc vào trong lòng người đàn ông đó rồi”.
“Ui! Mình cũng không rõ nữa, tóm lại mình không thể quên những nhục nhã mà anh ta đã gây ra cho mình, cả đời này mình cũng sẽ không tha thứ cho anh ta”. Giản Tiểu Bạch hạ quyết tâm không chạm mặt với Mạc Tử Bắc.
———
Văn phòng tổng giám đốc Duy Bạch.
Mạc Tử Bắc xoa thái dương đau nhức.
Đêm qua mất ngủ là bởi vì chuyện lúc chiều, cũng là bởi vì người đàn ông đeo mặt nạ lúc tối, anh đã suy nghĩ một đêm nhưng cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc là mình đã đắc tội với ai. Lại còn việc ông già Ôn đó nằm viện, đêm khuya mẹ gọi điện thoại đến hỏi xem anh có thể đến thăm không.
Anh không chút khách khí từ chối nhưng trong lòng lại là một mảnh hoang vắng.
Nghĩ đến Giản Tiểu Bạch, anh lại thấy tự mình đi đưa chi phiếu có vẻ chân thành hơn, liền nhấn số điện thoại gọi Tina.
Tina nhận được tiếng chuông, liền gõ cửa tiến vào: “Tổng giám đốc có gì dặn dò?”
“Mạc Tử Bắc tôi nghĩ rồi, vẫn quyết định tự mình đến công ty truyền thông Phong Trì, đem chi phiếu đã ký cho tôi đi.”
Tina sửng sốt rồi lập tức gật đầu: “Vâng, Tổng giám đốc, tôi sẽ làm.”
“Cảm ơn.”
Mạc Tử Bắc suy nghĩ một đêm vẫn thấy mình tự đi sẽ tốt hơn, thứ nhất là thể hiện được lòng thành, thứ hai là anh thật sự lo cho cái chân của Giản Tiểu Bạch.
Tina nhìn Mạc Tử Bắc toàn thân tây trang sẫm màu, dáng người anh tuấn rắn rỏi, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt xa xăm nhưng chưa từng để cô vào mắt làm cô không khỏi chạnh lòng. Người đàn ông Phương Đông mê người này không phải là của cô, ngồi ở ghế khách cô cảm thấy rất thất vọng, mất mát xoay người đi ra ngoài. Ưu điểm lớn nhất của Tina chính là công tư rõ ràng, đây cũng một trong những lý do Mạc Tử Bắc bằng lòng tuyển dụng cô.
Mạc Tử Bắc sau khi ký một số văn kiện thì cầm chi phiếu đi đến Phong Trì.
Hùng Lập Tân không ngờ tổng giám đốc Duy Bạch đã đích thân đến lại còn cầm theo một tấm chi phiếu mệnh giá lớn. Hùng Lập Tân nhìn người đàn ông âm trầm bá đạo đang ngồi trên sofa ở phòng khách, quanh thân anh ta tản ra ánh sáng quyến rũ mà nguy hiểm.
Anh ta mỉm cười từ chối: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Mạc, chút tiền thuốc men đó tôi trả là được rồi, nhân lúc tổng giám đốc Mạc đã tự mình đến đây tôi cũng muốn hỏi một chút, không biết kế hoạch hợp tác của chúng ta có được thông qua không?”
Mạc Tử Bắc do dự trong chốc lát rồi nheo mắt lại, bí hiểm nói: “Có thể thông qua, nhưng tôi có điều kiện.”
Điều kiện này cũng là mới được hình thành trong lòng.
“Anh Mạc xin cứ nói”. Hùng Lập Tân không biết anh muốn nói về chuyện gì, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
“Tôi muốn mượn cô Giản một thời gian, không biết ý anh Hùng đây thế nào?” Mạc Tử Bắc vẫn không thể thoát khỏi đầm lầy mà Giản Tiểu Bạch đã kéo anh vào.
“Tiểu Bạch?” Hùng Lập Tân rất ngạc nhiên.
Mạc Tử Bắc nghe thấy anh ta gọi Tiểu Bạch thân thiết như vậy thì trong lòng rất khó chịu. “Anh Hùng có quan hệ rất tốt với cô Giản nhỉ?”
“À!” Hùng Lập Tân lịch sự cười. “Đúng vậy, quan hệ của chúng tôi vẫn luôn rất tốt.”
Tiểu Bạch là bạn cùng phòng với cô vợ xinh đẹp của anh ta. Mối quan hệ này có thể xem là rất tốt chứ. Hùng Lập Tân không chút lảng tránh nhưng Mạc Tử Bắc xem ra rất là khó chịu.
Anh lạnh giọng hỏi: “Anh Hùng không nỡ sao? Nếu anh Hùng đồng ý, vậy thì tương lai tất cả quảng cáo của Duy Bạch đều có thể giao cho Phong Trì triển khai. Chắc chắn như vậy.”
Nhưng Hùng Lập Tân lại mỉm cười, cũng không để ý: “Chuyện này tôi cũng không có quyền quyết định, phải xem Tiểu Bạch có muốn đi hay không nữa.”
“Cô ấy sẽ không đồng ý!” Mạc Tử Bắc rất rõ ràng.
“Tại sao?” Hùng Lập Tân không kìm được hỏi.
“Bởi vì…” Mạc Tử Bắc thiếu chút nữa là thốt ra nhưng vẫn kịp thời rút lại. “Tôi muốn biết số điện thoại của cô ấy, có thể chứ?”
Hùng Lập Tân bắt đầu đề phòng.
“Anh Mạc muốn…?”
“Quan tâm một chút thôi, dù sao thì cũng là ngã ở Duy Bạch, tôi nên có trách nhiệm. Hơn nữa tôi cũng muốn tự mình tới cửa đưa chi phiếu trò chuyện đôi câu biểu thị tâm ý của tôi”. Mạc Tử Bắc nói rất đường hoàng.
Hùng Lập Tân cũng biết nói số điện thoại của Giản Tiểu Bạch cho anh biết cũng không sao. Mạc Tử Bắc đứng dậy cáo từ. Hùng Lập Tân cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Giản Tiểu Bạch đang vui vẻ trò chuyện với Lâm Hiểu Tình thì bị một bản nhạc chuông điện thoại dễ nghe làm giật mình, mở di động ra nhìn thì là một dãy số lạ.
“Alo?” Giản Tiểu Bạch nhấc máy.
Bên kia im lặng trong chốc lát rồi truyền đến một giọng nam trầm thấp dễ nghe: “Tiểu Bạch, ừm, anh là Mạc Tử Bắc”.
Giản Tiểu Bạch vừa nghe đến cái tên Mạc Tử Bắc thì sắc mặt lập tức trắng bệch, sao anh lại biết số điện thoại của cô chứ, anh cũng quá thần thông quảng đại rồi, phải làm sao đây? Giản Tiểu Bạch ngay lập tức giả ngu: “Anh gọi lộn số rồi, tôi không phải Tiểu Bạch, cũng không biết người nào tên Mạc Tử Bắc cả.”
Cúp máy, Giản Tiểu Bạch chưa hết kinh hồn vỗ vỗ иgự¢.
“Sao vậy?” Lâm Hiểu Tình khó hiểu hỏi, còn tưởng rằng cô gặp quỷ.
“Anh ta!” Giản Tiểu Bạch chỉ chỉ điện thoại khẽ nói, trong giọng nói rõ ràng vẫn còn hoang mang.
“Ai cơ?” Lâm Hiểu Tình sửng sốt rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Anh ta gọi cho cậu?”
“Mình không biết tại sao anh ta lại biết số điện thoại của mình”. Giản Tiểu Bạch lo sợ, không biết phải làm sao: “Suýt nữa thì bị anh ta hù chết mất.”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
“Lại gọi tới, phải làm sao bây giờ?” Giản Tiểu Bạch lo lắng nắm lấy tay Lâm Hiểu Tình, trong lòng cũng âm thầm đổ mồ hôi.
“Nghe đi!” Lâm Hiểu Tình rất muốn biết anh muốn gì: “Cậu không nghe anh ta sẽ liên tục gọi tới”.
Giản Tiểu Bạch hít sâu một hơi rồi nghe máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Mạc Tử Bắc: “Tiểu Bạch, nghe anh nói. Anh biết là em không muốn nghe nhưng anh có lời muốn nói, cho anh một cơ hội đi!”
Giản Tiểu Bạch trợn tròn mắt, nín thở hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Anh muốn đến xem chân của em có sao không? Còn nữa, anh sẽ lo toàn bộ tiền thuốc men, có thể cho anh một cơ hội chứ?” Giọng nói của Mạc Tử Bắc có chút khẩn khoản.
Giản Tiểu Bạch che điện thoại hỏi Lâm Hiểu Tình: “Anh ta nói muốn đến thăm mình, còn nói muốn lo toàn bộ tiền thuốc men. Phải làm sao đây, mình nên nói cái gì đây?”
Lâm Hiểu Tình nhìn ra được người đàn ông này rất có ảnh hưởng đến Giản Tiểu Bạch, chỉ một cú điện thoại đã đủ khiến Giản Tiểu Bạch hoảng hồn rồi, đúng là oan gia mà. Giống như cô và Hùng Lập Tân vậy, trên đời này, ai ở với ai đều đã được ông trời định trước rồi.
“Mình quyết định không được, cậu tự hỏi lòng mình đi!” Lâm Hiểu Tình nhún nhún vai, cô không biết có nên tạo áp lực cho Tiểu Bạch không nhưng mà cô thật tình hy vọng Tiểu Bạch có thể hạnh phúc.
“Mình không muốn anh ta đến, mình sợ!” Giản Tiểu Bạch lắc đầu.
Mạc Tử Bắc chờ cô trả lời mà thấy tim mình cứ đập thình thịch giống một đứa con trai lần đầu biết yêu, cũng giống như một tội phạm đang chờ được đặc xá lo lắng không yên.
“Anh Mạc, cảm ơn anh đã quan tâm, chân của tôi không sao, tôi không cần tiền thuốc men của anh, anh cũng khỏi cần đến nhà thăm. Nếu anh có lòng thì xin hãy cho Phong Trì một cơ hội đi, tôi cam đoan Phong Trì có thể làm tốt hết tất cả.”
“Anh sẽ cho bọn em cơ hội, nhưng mà anh có điều kiện”. Mạc Tử Bắc vội vàng nói.
Giản Tiểu Bạch vừa nghe có điều kiện liền tức giận nhưng vẫn nhịn lại nói: “Điều kiện gì?”
“Anh muốn gặp em”.
Giản Tiểu Bạch sợ run lên: “Là điều kiện này ư?”
“Đúng vậy! Anh chỉ muốn gặp em”. Mạc Tử Bắc cảm thấy từ khi sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh hạ mình nói chuyện với người ta thế này, hơn nữa trong lòng còn tràn đầy chờ mong câu trả lời của cô. Nếu cô không cho anh đáp án thì sẽ cảm thấy ruột gan như đứt ra từng khúc vậy.
“Tôi không muốn gặp anh, với lại gặp mặt cũng không tiện lắm, tôi nghĩ anh Mạc cũng hiểu điều này.”
Trống ngực Giản Tiểu Bạch đập thình thịch, khi anh muốn gặp cô thì không hiểu sao trong lòng cô lại chua xót. Phải chăng là bởi sau năm năm anh mới biểu hiện ra bộ dạng nhún nhường đó? Cô nhớ tới việc mình đã vì sự giận dỗi anh mà phải một mình vất vả sinh con. Nhớ tới com, trong lòng cô liền phát điên, không thể tha thứ cho anh, anh tính toán thế nào thì cô cũng tuyệt đối không muốn có bất kì quan hệ nào với anh.
“Anh biết em đã có chồng, anh cam đoan sẽ không phá hoại hôn nhân của em, anh chỉ là muốn gặp em thôi.” Mạc Tử Bắc sợ rằng mình giải thích không đủ rõ ràng nên lại nói: “Mấy năm nay, em sống tốt chứ?”
Anh ân cần hỏi thăm khiến lòng cô chua xót. Nhưng cô không thể gặp anh.
“Tôi rất tốt, tôi không muốn gặp anh, cũng không nhất thiết phải gặp anh, tôi căn bản không có bị thương, tôi rất ổn! Tôi đang ở nghỉ ngơi, không tiện tiếp khách, anh Mạc, làm sao bây giờ, nếu không có chuyện gì thì tôi gác máy đây”.