Mạc Tử Bắc không khỏi muốn phát hỏa, nói một nửa rồi không nói càng làm cho người ta thấy tức hơn.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Nói mau đi!”
“Ách! Lão Ôn nằm viện rồi, báo chiều vừa mới đăng tin.”
“Ách!” Mạc Tử Bắc ít nhiều vẫn khá kinh ngạc với việc ông ta nằm viện? Cái ông già có cùng quan hệ huyết thống với anh kia hiện tại nằm viện, nhưng nghĩ đến những năm quá khứ ông ta bỏ mặc anh thì anh lại nhịn không được mà có chút oán hận.
“Ông ta nằm viện là chuyện của ông ta, liên quan gì đến mình?”
Cảm xúc càng hậm hực thế kia thì thật sự không có liên quan gì sao? Vì sao sau khi nghe tin tâm lý lại có chút cảm giác phức tạp như vậy?
“Mặc kệ, đi bơi đi! Quẳng hết phiền não.”
Giản Tiểu Bạch được Mai Thiếu Khanh đưa về nhà, Thiên Thiên sau khi nhìn thấy mẹ bị thương thì ngày nào cũng đều rất lo lắng, khuôn mặt xinh xắn cứ nhăn nhó suốt. Cậu bé ân cần đi theo Mai Thiếu Khanh, khi thấy mẹ đã được đặt xuống thì liền cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng đỏ của mẹ: “Mẹ, sao mẹ lại không cẩn thận vậy? Phù phù, ngày nào cũng phù phù thì sẽ không đau nữa đâu.”
Giản Tiểu Bạch nhìn hành động thân thiết của con mà đau xót trong lòng. Hôm nay gặp lại ba nó nhưng mà cô lại tuyệt đối không muốn cho anh biết sự tồn tại của Thiên Thiên, không biết như vậy thì đối với Thiên Thiên có công bằng hay không.
“Cục cưng à, mẹ không đau đâu. Ba đã châm cứu cho mẹ rồi. Bây giờ con ra ngoài xem thỏ con đã ăn cơm chưa có được không?” Mai Thiếu Khanh thử dụ cậu bé đi ra ngoài, anh có chuyện muốn nói. Vừa rồi lo lắng nên trên đường đi anh vẫn chưa hỏi.
Thiên Thiên vẫn cứ lẩn quẩn bên cạnh Giản Tiểu Bạch không chịu đi.
“Mẹ, con nghe lời ba nên con đi ra ngoài một lúc rồi về phù phù cho mẹ nhé.”
“Đi đi con.”
Giản Tiểu Bạch không tự giác mà thu lại vẻ mặt dịu dàng.
Con trai của cô, nam tử hán nho nhỏ của cô, trong lòng lập tức ngăn không được nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống.
Mai Thiếu Khanh đưa tay vuốt tóc cô nói: “Không cần lo lắng, anh nói rồi bất cứ lúc nào anh cũng có thể làm ba của Thiên Thiên.”
“Cám ơn anh! Anh Thiếu Khanh!”
“Cái người hôm nay đó có phải là ba ruột của Thiên Thiên không?” Mai Thiếu Khanh làm như là lơ đãng mở miệng nhưng thực tế trong lòng vẫn có chút bất an.
“À! Không phải!” Giản Tiểu Bạch bối rối phủ nhận
“Anh Thiếu Khanh, chúng ta đừng nói tới anh ta nữa được không?”
Khuôn mặt cô khổ sở làm cho Mai Thiếu Khanh không đành lòng nói thêm gì nữa, mà chỉ nhìn cô nhíu mày, tự trong lòng anh cũng đã biết đáp án, trong cuộc đời của cô chỉ có một người đàn ông đó, anh cũng không phải không thấy hỏi câu này là dư thừa.
“Bây giờ em tính sao?” Anh chỉ muốn biết suy nghĩ của cô.
“À!” Nhăn mũi lại, Giản Tiểu Bạch cả hồi lâu cũng không chịu hé răng. Bất luận thế nào cô cũng không thể tiếp tục gặp người đàn ông đó nữa.
“Bây giờ Thiên Thiên phải làm sao?” Mai Thiếu Khanh cũng không muốn buông tha cô, sự lưỡng lự của cô anh đều thấy hết.
“À!” Mày cô càng nhíu chặt hơn, cô cũng không biết phải làm sao bây giờ. Trong ánh mắt cô lúc này đều là mệt mỏi chán chường, trong lòng cũng rối rắm không thôi.
“Chúng ta kết hôn đi!”
Mai Thiếu Khanh trong giây lát quẳng ra một câu khiến Giản Tiểu Bạch càng thêm sợ hãi, thiếu chút nữa là vì căng thẳng mà nhảy bật xuống, cái chân lại bắt đầu đau, cũng nhịn không được mà kêu lên một tiếng, Thiên Thiên nghe thấy liền từ bên ngoài chạy vào.
“Mẹ, mẹ lại đau sao? Thiên Thiên sẽ phù phù cho mẹ hết đau nhé. “Thiên Thiên?” Giản Tiểu Bạch lại thấy hơi đau lòng. Kết hôn? Haizz! Bởi vì có Thiên Thiên ở bên cạnh nên Mai Thiếu Khanh không nói gì nữa, mà bản lĩnh duy nhất của Giản Tiểu Bạch chính là giả ngu, cô chỉ có thể giả bộ cái gì cũng chưa nghe thấy. Đọc
truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
“Anh đi mua đồ ăn, hai người chờ anh về rồi chúng ta ăn cơm.” Mai Thiếu Khanh vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt nhìn không ra anh đang nghĩ cái gì.
Giản Tiểu Bạch lén liếc mắt nhìn anh một cái, phát hiện anh đang nhìn cô, đôi mắt đen trước sau như một không thể thấy được tâm tư của anh. Cô phát hiện bản thân cô thật ra không hề hiểu Mai Thiếu Khanh một chút nào.
“Anh Thiếu Khanh!” Cô gọi anh lại.
Mai Thiếu Khanh nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì.
“Cám ơn anh!” Giản Tiểu Bạch biết chỉ một câu cám ơn thôi thì không đủ để đáp lại tất cả những gì anh đã làm.
Mai Thiếu Khanh cười dịu dàng: “Không cần em cám ơn đâu, anh muốn gì em cũng biết mà.”
“Ách!”
Nói xong anh bước đi.
Giản Tiểu Bạch sửng sốt hồi lâu, anh muốn cái gì làm sao mà cô biết được. Nhưng vừa rồi lúc anh đi đáy mắt hình như hiện lên một tia sáng lấp lánh. Không biết đó là đại biểu cho cái gì. Vì sao cô đột nhiên cảm thấy anh Thiếu Khanh trở nên thực bá đạo vậy nhỉ?
“Mẹ, ba làm sao vậy?” Thiên Thiên rất mẫn cảm, giữa người lớn có một chút không ổn là cậu bé có thể phát hiện ra ngay.
“À, ba đi mua cơm đó. Mẹ ngã bị thương không thể nấu cơm cho Thiên Thiên. Mẹ xin lỗi cực cưng nha, mấy ngày nay chúng ta phải ăn đồ bán bên ngoài rồi.” Giản Tiểu Bạch chuyển hướng đề tài.
“Không sao đâu. Mẹ, hôm nay mẹ mặc đồ đẹp quá đi. Con cũng nhận không ra hi hi, con thích mẹ mặc đồ đẹp một chút, không thích mẹ đeo kính.” Thiên Thiên thơm lên mặt mẹ một cái.
Cậu bé vừa chuyển đề tài thì liền quên khuấy đề tài ban đầu.
Giản Tiểu Bạch cười ha ha hỏi: “Vì sao vậy?”
“Bởi vì mấy đứa bạn cứ tưởng người hằng ngày đi đón Thiên Thiên là một bà lão. Con không thích mẹ mặc quần áo già, xấu xí như vậy. Con muốn thấy mẹ xinh đẹp một chút. Để tất cả mọi người đều biết Thiên Thiên có một người mẹ xinh đẹp.” Giản Hạo Thiên lần đầu tiên nói cho Giản Tiểu Bạch biết cách ăn mặc của cô ảnh hưởng đến hình tượng của cậu bé ở trường mẫu giáo.
Không trả lời con, cô thấy có chút áy náy, đều do cô tiết kiệm quá nên không nghĩ tới con cũng không thích cô mặc mấy bộ đồ toàn màu đen nhìn rất đứng đắn đó.
“Mẹ, mẹ không phải không thể đi làm đó chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Thiên lộ rõ vẻ lo lắng.
Giản Tiểu Bạch lúc này mới nhớ cô còn chưa báo cáo tình hình ngày hôm nay với Hùng Lập Tân, cứ đi là đi cả một ngày. Anh ta nhất định rất lo lắng. “Thiên Thiên, sau này mẹ sẽ ăn mặc đẹp một chút, không để con mẹ phải mất mặt nữa. Ngoan giúp mẹ lấy điện thoại để mẹ gọi điện xin phép chú Hùng nhé.”
“Dạ!” Cậu nhóc kia nhanh chóng xuống giường, ngoan ngoãn chạy đi lấy cái túi để ở trong phòng khách cho Giản Tiểu Bạch.
Gọi đến máy Hùng Lập Tân: “Anh Hùng, em không hoàn thành được nhiệm vụ ngày hôm nay. Em xin lỗi.”
“À!” Bên kia truyền đến giọng của Hùng Lập Tân.
“Vẫn chưa bàn được sao?”
Giọng của anh ấy lúc nào cũng dịu dàng, không trách cứ cũng không phê bình, chỉ nhẹ nhàng hỏi. Giản Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy rất có lỗi. Anh ấy chưa lần nào nổi giận với cô, nếu để lỡ vụ làm ăn này, công ty Hùng Lập Tân chỉ sợ là sẽ gặp phải nguy cơ.
Mấy năm nay anh ấy làm từ thiện, quyên góp không ít tiền. Ôi! Đều do cô luôn ở bên tai anh và Lâm Hiểu Tình nói mấy đứa nhỏ ở cô nhi viện đáng thương thế nào, báo hại Hùng Lập Tân gần như quyên góp cả công ty.
“Anh Hùng, em nhất định sẽ nghĩ cách lấy được vụ làm ăn này. Anh cứ yên tâm.” Giản Tiểu Bạch trong lúc vô tình tự lấy chum chụp đầu mình, đến lúc cúp máy cô mới tỉnh táo nhận ra là cô đã ba hoa một chuyện mà cô căn bản là không có khả năng làm được.
Muốn cô lại đi tìm Mạc Tử Bắc, vậy cứ Gi*t cô đi!
Trời ạ, cô thật sự là ngốc quá đi, cứ làm mấy chuyện chẳng đâu vào đâu, việc rõ ràng không thể làm thì lại cố tình đâm đầu vào, đúng là ngu ngốc mà. Sự hối hận của cô làm cho Thiên Thiên rất là lo lắng.
Lúc Mai Thiếu Khanh trở về, cô vẫn còn đang than ngắn thở dài còn Thiên Thiên thì ngồi ở ngay bên cạnh cô nghiêm mặt nhìn cô thở dài. Nhìn thấy Mai Thiếu Khanh về, Thiên Thiên chạy tới kêu lên: “Ba, có phải mẹ hồ đồ rồi đúng không?”
“Chuyện gì?” Mai Thiếu Khanh trong mắt lộ vẻ ân cần hơn.
“Không có gì.”
“Tiểu Bạch, em lo lắng sao?”
Mai Thiếu Khanh đột nhiên hỏi một câu.
“Chuyện gì?”
“Lời cầu hôn của anh!” Mai Thiếu Khanh không kiêng dè hỏi.
Thiên Thiên không biết hai người lớn đang nói những chuyện gì, chỉ là chăm chú kỳ quái nhìn ba và mẹ.
Chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bộ dáng ra chiều rất khó hiểu.
“!” Giản Tiểu Bạch không rõ Mai Thiếu Khanh làm sao lại nói ra một câu làm cô rất khó hiểu.
Vì sao quanh người anh đều tản ra một hơi thở nguy hiểm như vậy? Cô chưa từng nhìn thấy anh bá đạo như thế, u sầu như thế. Nuốt nước miếng xuống, Giản Tiểu Bạch bất lực không biết phải làm sao. “Anh Thiếu Khanh, anh có biết em, em…”
“Thôi bỏ đi xem như anh nói vô ích đi!” Mai Thiếu Khanh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, trên vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, đôi mắt đen sâu thẳm lóe sáng lên, anh xoay người rời khỏi phòng Giản Tiểu Bạch.
Ra đến cửa, anh nói với Thiên Thiên: “Cục cưng, ăn cơm thôi.”
Giản Tiểu Bạch sững người, vẻ mặt hoang mang và khó hiểu. Cô thật sự không hiểu có vẻ anh Thiếu Khanh cũng bắt đầu có xu hướng biến thành mấy gã đàn ông xấu xa, cợt nhã, bá đạo và lòng dạ bất chính?
Chắc không phải đâu! Cô vừa không có của cải gì, một người chưa kết hôn đã làm mẹ, muốn tài không có tài, muốn sắc không có sắc, ít nhất cô cho rằng cô còn yếu ớt hơn mấy cô gái đẹp rất nhiều. Hơn nữa cô còn có cả con dại, kết hôn với một người như cô thì chỉ có thể hại cả đời người ta.
Nhưng cô rõ ràng cảm thấy anh Thiếu Khanh không ổn, đặc biệt là chiều hôm nay. Anh lại nói với Mạc Tử Bắc cô là vợ anh. Trời ạ! Anh nhất định là điên rồi.
Giản Tiểu Bạch trong lòng rối rắm khủng khi*p, không biết vấn đề ra ở chỗ nào chỉ thấy là không ổn. Trong lòng có một chút áy náy, có lẽ cô không bao giờ có thể được tận hưởng sự dịu dàng và quan tâm của anh Thiếu Khanh được nữa. Cô không thể gả cho anh, trong lòng cô rất rõ điều đó lại yên tâm thoải mái tận hưởng sự chăm sóc của anh. Cô thật ích kỷ.
Nghĩ như vậy trong lòng cũng thấy đau đớn, cô đời này nợ anh là nhiều nhất.
Đang ở phòng khách dọn cơm, trong mắt Mai Thiếu Khanh tràn ngập vẻ lo lắng, quay đầu đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ, ánh mắt không khỏi nhu hòa, chuyện của Mạc Tử Bắc tới nay đối với Tiểu Bạch vẫn có ý nghĩa khác biệt. Anh sao có thể không nhìn ra trong đó hàm chứa tình cảm, chỉ là Mạc Tử Bắc trở về sau khi xa cách năm năm liệu bây giờ có làm cho Tiểu Bạch hạnh phúc hay vẫn là bất hạnh?
Nếu vẫn là bất hạnh vậy anh phải ra tay thôi.
Hạ quyết tâm, trên khuôn mặt anh lại khôi phục vẻ lạnh nhạt.
“Thiên Thiên ăn cái gì đấy!”
“Ba ơi lại đây, ba ơi dì xinh đẹp đâu rồi?” Giản Hạo Thiên lại một lần nữa nhắc tới dì xinh đẹp.
“Ờ!” Mai Thiếu Khanh thực bình tĩnh cười nhạt: “Không biết.”
“Dì ấy sẽ quay lại chứ?” Giản Hạo Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên lại hỏi.
“Không biết.”
“Vì sao ba không biết?”
“Không biết.”
“???” Giản Hạo Thiên chu cái miệng nhỏ nhắn thực không tình nguyện đi tới trước mặt ba, xấu hổ quá nên cậu chàng chỉ có thể tự nói với mình: “Dì xinh đẹp khi nào mới quay lại. Con thích dì ấy.”
Lời cậu bé nói làm cho Mai Thiếu Khanh chấn động, tiếp đó cười nói: “Ăn cơm đi, không ăn sẽ nguội ngay đấy.”
Trong đêm tối tăm mà yên tĩnh, trong nhà trọ một bóng người cao ngất đứng phía trước cửa sổ nhìn ánh đèn phát ra từ muôn nhà trong thành phố mà trái tim đau đến cỏ dại lan tràn. Rất lâu sau đó chỉ nhắm mắt lại, một giọt lệ theo khóe mắt chậm rãi lăn xuống, Mạc Tử Bắc rủ đôi mắt sâu, hàng lông mày chất chứa những bể dâu năm tháng nhíu chặt lại. Khi chưa gặp còn có thể ôm có một chút ảo tưởng là có thể gặp lại, lúc gặp rồi thì giấc mộng đã hoàn toàn dập nát, cô kết hôn rồi.
Căn nhà trọ nhỏ là phòng anh ở trước khi đi, ở chỗ này lần đầu tiên anh đưa con gái về. Giản Tiểu Bạch là cô gái duy nhất phát sinh quan hệ với anh ở chỗ này, cũng là cô gái mà cả đời này anh không thể quên được.
Nơi này còn có hơi thở của cô không? Năm năm trôi đi thật mau. Vì sao trái tim anh vẫn cứ muốn quay về nơi này tìm lại một giấc mơ cũ như thế, nhưng mà vùi mình vào trong đó mới biết hóa ra rất nhiều thứ một khi đã ăn vào cốt tủy thì nếu muốn quên tất nhiên là sẽ còn phải đau khổ hơn cả lăng trì, ngay cả máu có theo từng dao từng dao cắt xuống cũng khó ngăn được nỗi cô đơn trong lòng.
Từ trong ngăn tủ tìm ra cái khăn trải giường còn lưu vệt máu trinh nữ của cô, màu sắc của đóa hoa mai rực rỡ đó đã không còn tươi đẹp như năm nào mà dần dần trở thành màu đỏ sậm. Nhưng đóa mai kia đã khắc vào lòng anh như một hình xăm cả đời này không thể nào xóa đi được.
Đang hồi tưởng lại thì đột nhiên anh nghe thấy một tiếng gì đó nho nhỏ, theo nhiều năm luyện tập Karate, thính lực của anh cũng nhạy bén hơn so với người bình thường rất nhiều.
Cẩn thận vọt đến phía sau cửa, chờ đợi người xuất hiện.
Cửa nhẹ nhàng bị mở ra, không một tiếng động, Mạc Tử Bắc nín thở tránh qua một bên, một bóng người cao lớn đeo một cái mặt nạ màu bạc tiến vào. Người này toàn thân nhanh nhẹn, mặc trang phục màu đen trông giống một sát thủ.
Hắn ta đang cẩn thận lách người tiến vào thì Mạc Tử Bắc đá ra một cước, người nọ rất nhanh tránh được, Mạc Tử Bắc nhanh chóng đuổi theo ngay sau đó lại tung một cước.
Gã đàn ông nhanh chóng khéo léo tránh được.
“Ăn trộm?” Câu nói đầu tiên của Mạc Tử Bắc.
“Không phải!”
Mạc Tử Bắc thật không ngờ hắn ta sẽ nói, hơn nữa giọng nói rất thấp, hiển nhiên là hắn ta đang cố ý đè thấp giọng mình.
Mạc Tử Bắc dừng lại khoanh hai tay trước иgự¢ hỏi: “Mục đích là gì?”
“Cảnh cáo!”
“Hửm?” Mạc Tử Bắc nhướng mày. “Cảnh cáo cái gì?”
“Đừng có làm như Ôn Hướng Đình, loại người bội tình bạc nghĩa đó kết cục rất đơn giản.” Gã đàn ông lạnh lùng nói, ngữ khí đủ để đóng băng mọi thứ.
Người đàn ông đeo mặt nạ bạc khiến Mạc Tử Bắc không nhìn ra được vẻ mặt chỉ có thể nhìn thấy trong đôi mắt ngăm đen của hắn ta lóe lên một ánh sáng khó hiểu, chưa hết cái mặt nạ bạc kia còn làm tăng thêm vẻ thần bí và quỷ dị của hắn ta.
“Ôn Hướng Đình?” Mạc Tử Bắc kinh ngạc.
“Chẳng lẽ anh chính là cái người đã thiến hắn ta?”
Người đàn ông mặt nạ không nói gì.
Trong phòng ngủ yên tĩnh đến đáng sợ, Mạc Tử Bắc đột nhiên nở nụ cười. “Muốn cắt được tôi sợ là còn muốn luyện tập một đợt đấy!”
Ngay sau đó Mạc Tử Bắc liền phi chân ra, gã mặt nạ nghiêng người một cái tránh thoát một đòn mạnh mẽ cực li gần này, còn chưa đứng vững liền đưa chân phản kích lại.
Mạc Tử Bắc sửng sốt lập tức cười nói: “Không tồi, thân thủ quả đúng là của sát thủ không tồi?”
Gã mặt nạ vẫn không nói lời nào tiếp tục tấn công, chiêu thức linh hoạt mà sắc bén làm cho Mạc Tử Bắc rất kinh ngạc. Anh luyện võ nhiều năm vẫn chưa gặp người nào thân thủ còn cao hơn mình. Không ngờ cái gã mặt nạ quái dị trước mắt này lại có có thân thủ tốt như vậy.
Hai người vờn nhau một hồi lâu, gã mặt nạ dường như cũng rất quen thuộc với những món võ của Mạc Tử Bắc nên luôn dễ dàng hóa giải chiêu anh tấn công.
Mạc Tử Bắc sau khi tấn công liền nhanh chóng lắc mình vọt đến bên cạnh, gã mặt nạ không đuổi theo, trong phòng ngủ coi như tương đối rộng rãi hai người đứng hai bên. Gã mặt nạ trước sau vẫn chiếm quyền chủ động.
Mạc Tử Bắc hơi hơi lạnh, có chút buồn cười
“Vì sao lại tới tìm tôi? Nếu tôi không nhớ lầm thì tôi đã gần năm năm không có trêu chọc phụ nữ rồi.”
“Rất nhiều tổn thương 5 năm trước đã thành quá khứ thì cứ để nó đi qua là được. Đừng mơ lại tiếp tục tổn thương một người khác. Tôi khuyên anh vẫn nên đừng đòi hỏi nhiều quá. Bằng không con dao của tôi sẽ không bằng lòng đâu.”
Một trận gió lạnh xơ xác tiêu điều ùa vào. Có chút hơi thở nguy hiểm, Mạc Tử Bắc không tự chủ được mà nín thở.
Gã mặt nạ đột nhiên nâng cánh tay từ trong tay áo phóng ra một con dao phẩu thuật bay thẳng đến hướng Mạc Tử Bắc.