Tới cổng cô nhi viện đón Thiên Thiên, Lâm Hiểu Tình nói: “Trước tiên là đi mua đồ chơi cho Thiên Thiên, rồi sau đó chúng ta sẽ đi ăn cơm sau.”
“Nhưng mà dù sao khiến các cậu tốn kém trong lòng mình cũng rất áy này.” Giản Tiểu Bạch thật sự cảm thấy ngượng ngùng.
“Mẹ Hiểu Tình, con không cần đồ chơi đắt tiền đâu!” Giản Hạo Thiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ thuần khiết nói với Lâm Hiểu Tình.
“Trời ạ! Tiểu Bạch cậu bồi dưỡng Thiên Thiên thành Grandet bé nhỏ thế này à.” Lập tức cô lại quay ra cười vô cùng dịu dàng đối với Thiên Thiên: “Bé ngoan, mẹ có rất nhiều tiền nha, không tốn không tốn có đúng không?
Lâm Hiểu Tình thật sự coi Thiên Thiên như con trai mình, còn chính thức nhận cậu bé làm con nuôi nữa.
“Nhưng mà! Nhưng mà! Con không muốn mẹ phải tiêu tiền đâu!” Cậu chỉ biết là một mình mẹ nuôi bé thực không dễ dàng chút nào cho nên cậu bé chưa bao giờ hi vọng có thật nhiều đồ chơi .
“Đúng là một em bé ngoan !” Lâm Hiểu Tình cảm động thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.
“Chỉ bằng câu nói này của con, hôm nay mẹ sẽ mua cho con thật nhiều đồ chơi. Trẻ em nên chơi nhiều đồ chơi mới phát triển trí tuệ.”
Ba người đi trước công ty bách hóa, đến trước gian bày robot Transformers, Lâm Hiểu Tình và Giản Tiểu Bạch hết sức chăm chú chọn lựa đồ chơi. Giản Hạo Thiên lại bị một con gấu bông to bên cạnh hấp dẫn, bất tri bất giác buông lỏng ra bàn tay đang nắm của Giản Tiểu Bạch, chậm rãi đi về phía người mặc đồ gấu bông.
Bên cạnh quầy bán đồ chơi là quầy chuyên bán đồ dùng dành cho nam, Mạc Tử Bắc một mình đi chọn đồ dùng sinh hoạt.
Giản HạoThiên một mạch chạy chậm theo con gấu bông, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười mê hoặc lòng người. Rất nhiều người nhìn thấy cậu bé con đáng yêu này đều không nhịn được mỉm cười theo.
“Oa oa oa! Vui quá!” Giản Hạo Thiên vừa chạy theo vừa cười còn thỉnh thoảng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Mạc Tử Bắc đang chăm chú lựa hàng vô tình nghe thấy giọng nói non nớt kia thì quay đầu lại nhìn thấy cậu bé xinh xắn lạ kỳ, khóe miệng cũng cong lên.
Lúc này gấu bông đã đi xa.
Giản Hạo Thiên mất mát gọi với theo: “Hẹn gặp lại anh gấu bông!”
Không biết vì sao khi nhìn thấy đứa trẻ này trong lòng Mạc Tử Bắc lại trào lên một cảm xúc khó hiểu, lại chợt nhớ mình khi còn bé hình như cũng xinh xắn lạ lùng như vậy. Anh không tự chủ được đi tới ngồi xuống nhìn cậu bé đáng yêu kia cười hỏi: “Cháu thích gấu bông hả?”
Giản Hạo Thiên sửng sốt nhìn cái chú rất đẹp trai kia, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào chào: “Chào chú ạ!”
“Muốn mua gấu bông hả?” Đúng là một cậu bé lễ phép, Mạc Tử Bắc ngay lập tức đã thích cậu bé đáng yêu này.
“Không muốn ạ!” Giản Hạo Thiên lắc đầu. Đọc
truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
“Không muốn thì sao lại chạy đuổi theo gấu bông vậy? Ba mẹ con đâu?”
“Mẹ ở bên kia!” Giản Hạo Thiên chỉ về hướng bên kia, Giản Tiểu Bạch và Lâm Hiểu Tình lúc này lại vừa vặn chuyển ra đằng sau kệ hàng nên không phát hiện đã lạc mất cậu bé.
Mạc Tử Bắc nhìn này ánh mắt hắc bạch phân minh của cậu bé trong lòng không hiểu sao lại thấy ấm áp.
“Bé yêu, chú tặng cháu một con gấu bông được không?” Mạc Tử Bắc cũng không biết mình làm sao lại muốn hảo tâm tặng đồ cho cậu bé này.
“Không cần đâu ạ!” Giản Hạo Thiên lắc lắc đầu: “Chú kỳ lạ ơi, tiền của chú không có chỗ dùng sao? Có thể cho cô nhi viện mà! Mẹ nói các bạn nhỏ ở cô nhi viện rất đáng yêu lại không có ba mẹ thương yêu, chú mua tặng cho các bạn ấy đi! Thiên Thiên không cần đâu.”
Đúng là một đứa trẻ thông minh! Đối với bé, đứa trẻ nào cũng muốn có cha mẹ hiện lành vĩ đại hết.
“Cháu tên Thiên Thiên à?”
Giản Hạo Thiên ngoan ngoãn gật đầu.
“Chú đồng ý với cháu là sẽ tặng quà cho các bạn nhỏ ở cô nhi viện nhưng mà cháu cũng phải đồng ý với chú một điều kiện, được không?”
Giản Hạo Thiên cúi đầu suy nghĩ sau đó cười nói: “Chú nói đi chỉ cần Thiên Thiên có thể làm được thì sẽ đồng ý với chú!”
“Chú cũng tặng cho cháu một con được không? Bởi vì cháu khiến chú nhớ tới mình hồi còn bé!” Mạc Tử Bắc đánh vào vẻ thích thú thân thiết trong mắt cậu bé.
“Nhưng mà mẹ nói không được tùy tiện nhận đồ của người khác!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Hạo Thiên lộ ra cảm xúc khó xử.
“Nhưng mà nếu cháu không nhận thì chú sẽ rất buồn.”
Suy nghĩ xong xuôi cậu nhóc kia rốt cục hạ quyết tâm: “Chú thật sự sẽ tặng quà cho các bạn nhỏ ở cô nhi viện sao? Nếu chú tặng thật thì Thiên Thiên sẽ nhận.”
“Được, chú đã hứa với cháu thì chắc chắn sẽ làm nhưng chú không định tự đi mua mà đưa tiền cho mẹ viện trưởng của các bạn ấy đi mua được không?” Mạc Tử Bắc càng nhìn cậu bé kia càng thấy yêu thích.
“Vâng, được ạ”
Mạc Tử Bắc vươn tay, Giản Hạo Thiên cũng đưa bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Mặc Tử Bắc chỉ thấy một cảm giác thân thương ấm áp đã lâu không thấy tràn vào tim anh. Anh đứng dậy, nắm bàn tay nhỏ bé đi về phía quầy thú bông bên cạnh, chọn một con gấu bông đắt tiền nhất. Món đồ chơi lớn đến mức xấp xỉ bằng Giản Hạo Thiên 4 tuổi. Hình ảnh Thiên Thiên nhỏ bé ôm món đồ chơi trông thật buồn cười, đến cả người luôn luôn nghiêm túc như Mạc Tử Bắc cũng nhịn không được mỉm cười.
Giản Hạo Thiên ôm gấu bông, trên gương mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào hạnh phúc. Nhìn nụ cười ấy trong nháy mắt trong đầu Mạc Tử Bắc lại hiện lên dung nhan kiều diễm của Giản Tiểu Bạch, khi cười rộ lên khóe miệng cũng cong như vậy. Haiz. Có lẽ anh đã nhớ quá rồi nên mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.
“Cảm ơn chú, Thiên Thiên muốn đi tìm mẹ. Chú đừng quên chuyện đã đồng ý với Thiên Thiên nha!”
Mạc Tử Bắc sau khi trả tiền thì nhìn cậu bé thật sâu, trong lòng có chút không nỡ nhưng vẫn cười nói: “Đi đi.”
Giản Hạo Thiên rút bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi bàn tay to của anh. Nháy mắt trong lòng Mạc Tử Bắc lan tràn cảm giác mất mát.
Cậu nhóc kia cẩn thận ôm đồ chơi bước đi, quay đầu nhìn Mạc Tử Bắc còn không quên vẫy tay tạm biệt. Đến khi Mạc Tử Bắc không nhìn thấy cậu bé nữa mới quay đầu tiếp tục chọn vài món đồ dùng cho mình rồi bỏ đi.
Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình thật vất vả mới chọn được một bộ xếp hình có thể giúp phát triển trí não, quay lại thì không thấy Thiên Thiên đâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch nháy mắt trắng bệch, sợ tới mức ngay lập tức la lên : “Thiên Thiên, Thiên Thiên.”
Đúng lúc Giản Hạo Thiên ôm gấu bông đi tới. Nghe mẹ hoảng sợ gọi tên mình, cậu bé liền chạy nhanh vài bước: “Mẹ, con ở đây này”. Đứng sau gấu bông, Giản Hạo Thiên thoạt nhìn thật nhỏ.
Nhìn thấy con, Giản Tiểu Bạch cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra nhưng cũng không quên trách: “Thiên Thiên không được tự tiện lấy đồ ở cửa hàng.”
“Không phải lấy, mà là chú tặng cho con.”
“Chú nào?” Giản Tiểu Bạch hỏi.
“Không biết nữa. Một chú còn đẹp trai hơn cả ba. So với ba chú ấy còn đẹp hơn?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc. “Tại sao chú ấy lại tặng cái này cho Thiên Thiên?”
“Tiểu Bạch, chắc người ta thấy Thiên Thiên dáng vẻ đáng yêu nên mới mua cho đó, còn hỏi tại sao mình cứ muốn mua đồ cho nó nữa không? Tóm lại, cậu không hiểu được cảm giác này đâu. Thấy đứa bé đáng yêu lại sạch sẽ như vậy ai mà không thích chứ.” Lâm Hiểu Tình giải thích cũng coi như hợp tình hợp lý, nói xong còn nhịn không được ngồi xuống trước khuôn mặt trắng nõn thơm một cái.
“Chú cũng hứa sẽ cho các bạn trong cô nhi viện quà. Mẹ không cần lo lắng, chú là người tốt.” Nhìn thấy mẹ nghi ngờ, Giản Hạo Thiên an ủi cô.
“Người tốt?” Giản Tiểu Bạch không biết nói gì, người tốt chẳng bao giờ tùy tiện nói ra. “Nhóc ngốc, chứ người tốt đâu có viết trên mặt đâu.”
“Nhưng chú đúng là người tốt mà, chú hứa với Thiên Thiên sẽ cho các bạn ở cô nhi viện mỗi người một món quà.” Giản Hạo Thiên không hiểu vì sao mẹ luôn nói thế giới này rất nhiều người xấu.
“Ủa, chú ấy hứa với con?” Giản Tiểu Bạch không thể nào tin nổi
Mấy năm nay, cô cũng vì cô nhi viện mà chạy đi quyên tiền rất nhiều lần, nhưng người ta không muốn quyên góp làm cô thất vọng nhiều hơn hy vọng. Thiên Thiên nói có chú sẽ mua quà cho mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện, phản ứng đầu tiên trong lòng cô là mâu thuẫn.
“Chú đó ở đâu? Chúng ta đi cảm ơn người ta!” Giản Tiểu Bạch không muốn dạy con suy nghĩ trên thế giới toàn người xấu nên đi cảm ơn người ta, đương nhiên đáy lòng là muốn nhìn xem người kia có thể tin tưởng hay không.
“Ở bên kia.” Giản Hạo Thiên chỉ vào chỗ mình vừa đứng lúc nãy.
“Hiểu Tình, mình đưa Thiên Thiên đi rồi quay lại ngay.”
“Đi đi! Cảm ơn người ta cho tốt đó!” Lâm Hiểu Tình tiếp tục chọn đồ chơi.
Giản Tiểu Bạch đưa con đi tìm một hồi lâu, Thiên Thiên nói không thấy vì chú kia rất đẹp trai, mà nhìn một vòng quanh cửa hàng bách hóa cũng không thấy được ai đẹp trai thậm chí ngay cả một sợi tóc của anh chàng đẹp trai cũng không thấy.