“Chỉ mong ngày tự do của cậu có thể nhiều hơn cả đời!” Mạc Tử Bắc ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Anh cũng từng không cho rằng mình sẽ yêu ai nhưng hiện tại anh lại gặp báo ứng. Rất nhiều chuyện không phải không có báo ứng mà là thời điểm chưa tới, chắc chắn mùa xuân của Doãn Đằng Nhân cũng sẽ không trời trong nắng ấm mãi như vậy.
“Nghe giọng điệu của cậu cứ như là ngày tận thế của mình sắp đến vậy! Phi phi! Cậu đúng là miệng quạ đen mà. Nói thực ra có khi mình cũng thấy cuộc sống đúng là chán ૮ɦếƭ!”
“Cả ngày vui đùa còn cảm thấy chán, mình thật sự không biết còn có cái gì hơn là hưởng thụ cuộc sống vừa hạnh phúc vừa nhàn rỗi, mình bắt đầu đồng cảm với trợ lý hiện tại của cậu đó! Người ta là người thành thật, lại bị cậu bắt nạt thành bộ dạng như hiện tại, thật làm cho người ta đồng cảm mà!” Mạc Tử Bắc ngửa mặt lên trời thở dài.
“Mạc, ba mươi tuổi mà nói được những lời này thì thật sự không giả dối, nhìn cậu ba mươi hai tuổi đã có được thành tích huy hoàng mà Doãn thị phải mất ba mươi năm mới có đúng thật là làm cho người ta ghen tị”. Doãn Đằng Nhân đưa ánh mắt ái muội đi qua chỗ đó.
Mạc Tử Bắc cười nhạo ra tiếng: “Đừng tâng bốc mình, nếu là cậu có lẽ chỉ cần bốn năm, mình còn không biết sao, lúc cậu đến trường thì luôn chơi đùa, nhưng đến phút cuối cùng vẫn có thể hoàn thành bài tập của thầy.”
“Ha ha!” Doãn Đằng Nhân cười rất vô tội: “Người đó là ai vậy?”
Mạc Tử Bắc trợn trắng mắt: “Ai biết vị thái giám ấy là ai đâu!”
“Mạc!” Doãn Đằng Nhân nghiêm trang gọi tên anh, anh ta rất tức giận vậy mà dám nói anh ta là thái giám, bộ dạng anh ta chỉ là có chút nữ tính thôi mà. Nhưng anh ta chắc chắn không phải là thái giám.
Mạc Tử Bắc thôi không trêu anh ta nữa, hỏi: “Sáng sớm cậu đã đến tìm mình có chuyện gì?”
“Cuối cùng cũng nói đến trọng điểm! Thiếu chút nữa quên chính sự, công ty của lão Ôn đang đứng trước nguy cơ đóng cửa vì phá sản, hiện tại bên trong đều đồn Ôn thị đã chịu đủ, mình nghĩ cậu nên ra mặt hỗ trợ một chút. Hoặc là cậu ra mặt thu mua Ôn thị.”
Đôi mắt Mạc Tử Bắc đột nhiên u ám hẳn, cứ nhắc tới Ôn thị là vẻ mặt của anh luôn như vậy, Doãn Đằng Nhân le lưỡi, lần này lại giẫm phải mìn rồi.
“Mình không cần xuất phát từ cân nhắc của người làm ăn nếu thu mua Ôn thị chỉnh hợp tài nguyên cũng coi như là chuyện có lợi cho cậu, mình chưa tính kiếm khoảng tiền này, nếu Doãn thị muốn thu mua, cứ việc ra tay, mình không có ý kiến”. Bỏ qua thái độ của mình, anh mặc kệ!
Cho dù là ông ta chính là ba anh cũng không muốn quan tâm.
Năm năm, lão Ôn đã đến tìm anh rất nhiều lần nhưng đều bị anh cự tuyệt, sau đó ngay cả mẹ cũng không chịu gặp.
“Còn có một tin mình cũng mới biết tối qua, nói ra cậu nhất định sẽ thấy buồn cười”. Doãn Đằng Nhân đã sắp nhịn không được.
“Chuyện gì?” Mạc Tử Bắc hỏi.
“Theo tin bên ngoài đồn đãi, Ôn Hướng Đình năm năm trước đã thành thái giám”.
Mạc Tử Bắc nhíu mày: “Tin tức này đúng là sốc thật đấy. Chuyện như thế nào?”
“Ha ha ha ha.” Doãn Đằng Nhân thoải mái cười to: “Nghe nói là bị một người đeo mặt nạ màu bạc bắt đi, sau đó dùng dao nhỏ thẳng tay cắt phăng hai quả trứng, thủ pháp rất thành thạo”.
“Ách! Ai mà to gan vậy?” Mạc Tử Bắc không thể nào tin được: “Hắn ta không báo cảnh sát sao?”
“Có chứ, nhưng đây là chuyện đã xảy ra cách đây năm năm, cục cảnh sát cũng không điều tra được là ai làm, nếu không phải Ôn thị sắp đóng cửa, khả năng bí mật này còn có thể bị giữ kín. Nghe nói tin tức này là do tai vách mạch rừng trong bệnh viện truyền ra, cậu tưởng tượng lúc ấy hắn ta chắc chắn hắn đau đến ૮ɦếƭ mất, ha ha!”
Doãn Đằng Nhân ngẫm lại liền nhịn không được kinh hãi: “Thật sự là lợi hại, có thể thiến con chim lợn kia, tiếc là làm không triệt để, nếu để mình động thủ có khi ngay cả con chim nhỏ của hắn cũng cắt luôn.”
“Cẩn thận kết cục của cậu cũng sẽ giống hắn đó! Chơi đùa nhiều phụ nữ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm tới cửa, có khả năng sẽ có kết cục giống Ôn Hướng Đình hoặc là sẽ như cậu nói, ngay cả chim nhỏ cũng bị cắt đi, đến lúc đó cậu sẽ thật sự giống phụ nữ, ngồi xổm là được!” Mạc Tử Bắc nói xong, cuối cùng cũng nhịn không được bật cười.
Lông mày Doãn Đằng Nhân xoắn lại cùng một chỗ: “Làm sao bây giờ, mình cảm thấy mình rất có khả năng sẽ rơi vào loại kết cục như cậu nói, mình không muốn làm thái giám mỹ nhân đâu, phải làm sao bây giờ!”
Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Không ngờ Ôn Hướng Đình lại bị người ta thiến, không biết vệ sĩ của hắn làm gì mà ngay cả an toàn của ông chủ mình cũng không thể bảo vệ được.”
“Vậy thì mình phải tìm thêm vài vệ sĩ, tăng cường bảo vệ mới được, à, Mạc, cảm ơn cậu!”
Mạc Tử Bắc nhìn bộ dạng anh ta vui vẻ thì trong bụng cười thầm, thằng nhóc này bị dọa rồi, anh cảm thấy anh ta thật sự sẽ rơi vào tình trường rồi bị báo ứng bởi vì đã chơi đùa quá nhiều phụ nữ. Ngẫm lại có một ngày Doãn Đằng Nhân vì một người phụ nữ nào đó mà ruột gan đứt từng khúc thì tình cảnh lúc ấy sẽ như thế nào nhỉ.
“Mình phải đi rồi, mình muốn đi thông báo tuyển vệ sĩ, Mạc, Ôn thị nếu cậu không cần thì mình sẽ thu mua!” Doãn Đằng Nhân nhấc chân muốn đi.
“Không cần! Tùy cậu!”
“Có những lời này của cậu, mình an tâm rồi, kỳ thật mình đến chính là muốn thông báo chuyện cả đời cho cậu.” Doãn Đằng Nhân nháy nháy đôi mắt xinh đẹp, rất ái muội cười.
Mạc Tử Bắc ném cho anh một cái liếc mắt: “Mình đã sớm đoán ra mới sáng sớm cậu là vô sự không đăng tam bảo điện! Đi đi.”
Mạc Tử Bắc nhìn bóng dáng anh ta rời đi, tiếp tục tự mình vận động. Bây giờ mỗi ngày anh đều kiên trì vận động thân thể rất tốt. Vận động cũng chỉ là muốn quên bản thân đi mà thôi, không có phụ nữ thực sự rất khổ sở, đây chắc chính là sự trừng phạt của ông trời đây!
Giản Tiểu Bạch mặc một bộ quần áo đen cũ, gõ cửa vào, trên tay cô còn cầm một phần văn kiện. Trong văn phòng, sau lớp màn hiện lên một bóng dáng một người đàn ông toàn thân tây trang màu đen đứng trước bức rèm cửa sổ.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn thấy Giản Tiểu Bạch thì lập tức cười nhã nhặn rồi trở lại ghế ngồi: “Tiểu Bạch, có chuyện gì vậy?”
Giản Tiểu Bạch đưa văn kiện qua: “Anh Hùng, đây là tài liệu thu mua Ôn thị. Anh xem qua một chút.”
Người đàn ông nhã nhặn này là Hùng Lập Tân.
“Với quy mô hiện tại của chúng ta chỉ sợ việc thu mua Ôn thị có chút khó khăn. Anh nghĩ trong lần họp tới chúng ta phải suy nghĩ lại một chút. Chúng ta là công ty truyền thông chứ không phải là vận chuyển cho nên đối với việc vận chuyển vẫn còn quá xa lạ, trong khi công việc chính của Ôn thị lại là vận tải biển. Chúng ta thu mua cũng không có đất dụng võ.” Trong giọng nói rõ ràng của Hùng Lập Tân tràn đầy sự trầm ấm.
Anh ta đúng là một người đàn ông tao nhã. Lâm Hiểu Tình kia thật sự đã tìm được một ông chồng ôn nhu mà thiện lương rồi.
“Anh là chủ công ty mà. Tôi thì cái gì cũng không biết, chỉ làm được một ít tài liệu, may mà anh không chê còn cho tôi một miếng ăn không thì tôi đã ૮ɦếƭ đói từ lâu rồi.” Đối với sự giúp đỡ của Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình, Giản Tiểu Bạch cảm kích tận đáy lòng.
“Tiểu Bạch, em khiêm tốn quá. Tài liệu của em làm rất đẹp, rất độc đáo, tương lai nhất định sẽ trở thành cao thủ.”
“Cảm ơn anh Hùng, tôi sẽ cố gắng không phụ sự tin tưởng của anh.” Giản Tiểu Bạch tỏ rõ quyết tâm.
“Được rồi, Hiểu Tình tin vào năng lực của em, tôi cũng vậy.” Gương mặt nho nhã của Hùng Lập Tân hơi mỉm cười.
“Cảm ơn anh Hùng, không có việc gì nữa, tôi đi xuống đây.”
“Ừ, đi đi. Buổi chiều Hiểu Tình nói muốn cùng em đi ăn cơm, tôi không đi cùng, nhớ mang Thiên Thiên theo nhé.”
“Vâng.”
Giản Tiểu Bạch trước mắt làm nhân viên tổ kế hoạch trong công ty truyền thông của Hùng Lập Tân. Sau ba năm tạm nghỉ học vì Thiên Thiên, năm nay cô vừa lấy được bằng tốt nghiệp.
Cô thấy hiện tại thật tốt, cuối cùng cũng suông sẻ lấy được bằng tốt nghiệp, cuộc sống cũng dần ổn định, Thiên Thiên ngày càng biết nghe lời, công việc cũng có thể coi là ổn định. Cuộc đời này cứ trôi qua như vậy đi. Cái giấc mộng câu được chàng rể rùa vàng cũng sớm tan biến không thấy tung tích.
Buổi chiều, sau khi tam tầm, Lâm Hiểu Tình chạy chiếc xe Mini Cooper tới đón cô. “Tiểu Bạch, cậu có thể đổi bộ đồ của cậu sang màu sáng sủa một chút được không? Hay là đổi mấy bộ quần áo khô khan này thành quần áo mới cũng được.”
Vừa nhìn thấy mặt cô là y như rằng vấn đề trang phục được nói nhiều nhất, Giản Tiểu Bạch chỉ cười: “Đã qua nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn không thay đổi chút nào, mình không biết có phải cậu đã bắt đầu tới thời mãn kinh rồi không nữa.”
“Phi phi phi, mình còn chưa sinh con, thời thanh xuân vẫn còn chưa có qua à nha!” Nhắc tới con là trái tim Lâm Hiểu Tình lại đau. Cô và Hùng Lập Tân kết hôn đã được 2 năm mà đến giờ vẫn chưa có con. Nhìn con của Giản Tiểu Bạch càng ngày càng lớn, càng ngày càng đáng yêu, môi hồng răng trắng như 乃úp bê, là khát vọng có con trong lòng cô lại mãnh liệt.
“Đưa Thiên Thiên qua mình chăm mấy ngày đi.”
Ách! Giản Tiểu Bạch buồn cười lắc đầu: “Mình không nỡ! Hiện tại mình không thể xa nó. Cậu cũng biết nó là toàn bộ cuộc sống của mình mà.”
“Haiz. Mình cũng muốn sinh một đứa mà nuôi đây.” Lâm Hiểu Tình thở dài một hơi: “Mình không biết rốt cuộc mình với Hùng Lập Tân có vấn đề gì nữa. Có lẽ, bọn mình thực sự phải đi khám thử xem sao.”
“Ừ, đi đi. Nếu thật sự không được thì làm thụ tinh trong ống nghiệm cũng được.” Giản Tiểu Bạch đề nghị.
Lâm Hiểu Tình lại thở dài một tiếng: “Nếu thật sự không được có lẽ phải đi làm như cậu nói. Nhưng mà mình vẫn muốn sinh con tự nhiên, dù sao hai mươi lăm tuổi vẫn chưa phải là già.” (Vũ: Ẹc cho tôi xin, 25 tuổi mà già thì tôi già khú rồi.)
“Ừ, đừng quá vội, có lẽ như vậy mới dễ mang thai hơn.”
“Đúng vậy, đi thôi đi đón tiểu bảo bối nhà cậu đi. Mình muốn hôn cái mặt nhỏ nhắn của nó lắm rồi.”