Cả người Giản Tiểu Bạch bởi vì sợ hãi mà run rẩy không ngừng, Mạc Tử Bắc đứng dậy, lạnh lẽo quét mắt về phía Ôn Hướng Đình, hắn ở xa hơn năm thước cũng cảm nhận được luồng sát khí đó.
Mạc Tử Bắc chậm rãi đi từng bước một về phía Ôn Hướng Đình, gương mặt hắn sưng vù, hai má to bạch la lên: “Mày không được làm bậy, cẩn thận bảo vệ sẽ đưa mày đến cục cảnh sát đấy.”
Lúc hắn nói lời này cũng hơi lo lắng một chút, hắn biết Mạc Tử Bắc luyện Karate đã hai mươi năm nhưng hắn vẫn không nhịn được cục tức mà mạnh miệng.
Mạc Tử Bắc bởi vì tức giận mà phóng ra tia nhìn sắc lẹm, chỉ tiếc là ánh mắt không thể Gi*t người thay cho nắm tay.
Mạc Tử Bắc kéo Ôn Hướng Đình ném ra xa ở vài thước, trên người hắn dính đầy những thứ dơ bẩn mà Giản Tiểu Bạch vừa nôn ra. Bởi vì vừa rồi bị Mạc Tử Bắc đá một cước gãy xương sườn, giờ lại bị ném đi như vậy làm hắn đau đến túa mồ hôi lạnh.
Mạc Tử Bắc túm lấy áo hắn rồi kéo tới bờ tường, hung hăng nện một trận tơi bời vào bụng hắn, lúc buông áo hắn ra, hắn liền ngã xuống dưới, vừa rồi chỉ là gãy xương sườn bên trái, còn bây giờ xương sườn bên phải cũng gãy nốt.
Mạc Tử Bắc ném hắn xuống đất, nện một trận tơi bời rồi mà vẫn không thể làm nguôi lửa giận trong lòng anh, anh lại tiến lên đá cho hắn một cước. Ôn Hướng Đình thực không đàn ông kêu gào khóc lóc, từ cửa ban công có mấy người bảo vệ vọt vào, trong tay còn cầm theo vài cái côn điện, ánh mắt Mạc Tử Bắc đảo qua, bọn họ sợ tới mức không dám tiến lên.
Giản Tiểu Bạch run run nắm chặt góc âu phục của Mạc Tử Bắc, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt.
Mạc Tử Bắc nhìn thấy như vậy mà đau lòng bế cô: “Chúng ta về nhà!”
Cô an tâm ôm anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cổ anh, nhìn đáng thương như một con thỏ nhỏ.
Mạc Tử Bắc lại giận dữ trừng mắt lườm Ôn Hướng Đình một cái rồi bế Giản Tiểu Bạch nhanh chóng rời đi. Nhân viên ở đây không ai dám vào xem đã xảy ra chuyện gì, họ thật sự không muốn đánh mất bát cơm của mình.
Mạc Tử Bắc vừa mới mang Giản Tiểu Bạch vào thang máy thì nghe thấy thoại kêu rên như giết heo của Ôn Hướng Đình truyền đến, khóe môi của anh nhếch lên một nụ cười âm ngoan, Ôn Hướng Đình mày giờ ở đó mà chờ ba tháng cho xương sườn lành đi bằng không cứ nằm đó mà chờ tàn phế đi!
Suốt dọc đường, Giản Tiểu Bạch chôn mặt ở cổ Mạc Tử Bắc, nhỏ giọng nức nở, vẻ mặt anh có chút lo lắng nhưng lại nhìn không ra trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.
Nhẹ nhàng đem cô đặt vào trong xe, Giản Tiểu Bạch lại vẫn không chịu buông anh ra.
“Đừng sợ, an toàn rồi!”
Lời nói của anh khiến cô an tâm ngoan ngoãn buông anh ra.
Mưa vẫn còn rơi, một cơn trời nhẹ nhàng mà trút nước.
Giản Tiểu Bạch so vai, cúi đầu, cô không biết Mạc Tử Bắc muốn dẫn cô đi đâu, mà đi đâu cũng không sao, chỉ cần có anh ở cạnh thì lòng của cô sẽ rất an tâm.
Bởi vì kinh sợ quá độ mà khuôn mặt nhỏ nhắn dàn dụa nước mắt càng có vẻ nhỏ bé yếu ớt, cả người được bọc trong caí áo vest rộng thùng thình lại càng có vẻ gầy bé.
Mạc Tử Bắc vốn là muốn đưa cô về Dương Quang Quả Hương, nhưng bây giờ thấy bộ dạng đang rất cần sự an ủi của cô mà anh lại thay đổi chủ ý.
Anh muốn đưa cô về, anh muốn cô trở thành người phụ nữ của anh, để không bao giờ phải nơm nớp lo sợ nữa.
Hạ quyết tâm, sắc mặt Mạc Tử Bắc thoáng dịu đi, một tay cầm lấy cần tay nhỏ bé của cô, tay còn lại thì cầm tay lái lái xe chạy như bay.
Căn hộ của Mạc Tử Bắc nằm ở đoạn đường Tam Cư Thất sầm uất nhất thành phố. Căn hộ trang hoàng đơn giản, nhẹ nhàng thoáng mát, bởi vì không muốn nơi này bị ô nhiễm nên anh chưa từng mang một người phụ nữ nào tới đây. Giản Tiểu Bạch là người đầu tiên.
Bế Giản Tiểu Bạch đi vào cửa nhẹ nhàng đặt lên ghế sô pha. Cứ nghĩ đến việc thiếu chút nữa bị Ôn Hướng Đình làm nhục, nước mắt lại từ đôi mắt to của Giản Tiểu Bạch mà ào ạt trào ra, thân mình run run chui vào trong lòng anh.
Giản Tiểu Bạch đáng thương khẽ nói: “Hắn muốn em trở thành người phụ nữ của hắn, em không đồng ý hắn liền đánh em, em rất sợ, rất sợ! Em không muốn sống nữa, chắc chẳng còn ai muốn lấy em nữa đâu!”
Mạc Tử Bắc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn kỹ thấy cả hai má đều sưng lên.
Trong lòng cũng tự nhiên đau đớn một hồi.
Hận đã không đánh gãy chân của Ôn Hướng Đình. Nhưng khi nghe cô nói ‘chắc chẳng còn ai muốn lấy em nữa đâu’ thì anh lại cảm thấy buồn cười.
“Ngoan! Đừng khóc, sẽ không có việc gì đâu!” Anh thiếu chút nữa thốt ra câu ‘anh sẽ lấy em’, ૮ɦếƭ tiệt, anh đây không muốn kết hôn, kết hôn phiền phức lắm. Anh muốn tự do!
“Em muốn đi tắm, ông ta bẩn lắm, em không muốn bị ông ta ᴆụng vào!”
“Ừ! Anh đi xả nước, em cứ tắm đi nhé, anh đi mua quần áo cho em.”
Giản Tiểu Bạch tin tưởng ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện rõ vẻ ngượng ngùng, Mạc Tử Bắc hôn nhẹ chóp mũi thanh tú xinh đẹp của cô: “Không sao đâu, đi đi!”
Giản Tiểu Bạch gật đầu.
Buông cô ra, đi chuẩn bị nước ấm cho cô tắm rửa sau đó đi vào phòng ngủ cầm áo ngủ của mình.
“Nhớ chỉ cần tắm qua một chút thôi ha, tắm xong thì mặc tạm áo ngủ của anh nhé! Thực xin lỗi, chỗ anh không có đồ ngủ của phụ nữ!
Nghe anh nói như vậy, khuôn mặt Giản Tiểu Bạch phút chốc đỏ lên giống quả táo chín. Cô ôm lấy quần áo của anh rồi đi vào phòng tắm đóng cửa lại.
Mạc Tử Bắc cầm chìa khóa ra ngoài, đóng cửa ‘cạch’ một tiếng. Lúc này Giản Tiểu Bạch mới an tâm cởi áo vest của anh khoác cho mình, sau đó là đến chiếc váy bị rách.
Đó là cái váy Mạc Tử Bắc đã mua cho cô, cô rất thích, bên hông còn có một cái nơ to hình con bướm rất đẹp, đáng tiếc bị con vịt kia xé rách rồi.
Thả mình vào làn nước trong bồn tắm, lại càng không ngừng chà xát tẩy rửa cơ thể, cũng không biết đã chà bao nhiêu lần mà làn da đều đỏ hết cả lên, Giản Tiểu Bạch lại một lần nữa thay nước tắm. Đêm qua thỏ con qua đời làm cô đau lòng khóc rất lâu, ngủ cũng không đủ giấc, kết quả, vừa tựa vào bồn tắm là cô ngủ thiếp đi.
Mạc Tử Bắc sau khi mua mấy thứ về thì vào cửa gọi một tiếng nhưng không có ai trả lời.
Anh nghĩ có lẽ Giản Tiểu Bạch đi rồi! Đến toilet đẩy cửa ra thì lại bị khóa.
Tiểu Bạch? Ở bên trong sao?
Không hề có động tĩnh, chắc sẽ không ૮ɦếƭ đuối trong bồn tắm chứ?
Mạc Tử Bắc không chút suy nghĩ một cước đá văng cánh cửa. Đập vào mắt là một hình ảnh quốc sắc thiên hương —- Giản Tiểu Bạch tựa người vào bồn tắm, khe иgự¢ trơn bóng kiêu ngạo hồng hồng hơi lộ ra, thấp thoáng dưới bóng nước là dáng người xinh đẹp, tinh tế. Tuy rằng cách một làn nước nhưng dáng người hoàn hảo bị nhìn không xót một cái gì.
Liếc mắt một cái cũng đủ khiến Mạc Tử Bắc không thể nào rời được mắt. Một chỗ trên thân thể bắt đầu nổi lên một loại cảm giác khó tả, Giản Tiểu Bạch có thể là quá mệt mỏi cho nên không bị tiếng đạp cửa của Mạc Tử Bắc làm tỉnh lại.
Mạc Tử Bắc lắc đầu, khả năng kiềm chế của anh không tốt vậy sao, tiện tay cầm chiếc khăn tắm lớn xoay người bế Giản Tiểu Bạch từ trong nước ra rồi ôm vào phòng ngủ, cảm giác mềm mại trơn bóng làm trái tim Mạc Tử Bắc run lên bần bật. Khát vọng của anh đối với cô còn mãnh liệt hơn tưởng tượng của anh nhiều.
Đang ngủ say, Giản Tiểu Bạch rúc vào trong lòng Mạc Tử Bắc, anh lại nhìn đôi mắt to của cô đã sưng lên như hai quả đào thì bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi nhẹ nhàng dùng khăn tắm lau khô bọt nước trên người cô rồi đắp chăn lên cho cô, Mạc Tử Bắc cũng tự đi tắm. Khi trở về đã thấy Giản Tiểu Bạch cặp đùi xinh đẹp thẳng tắp mượt mà rất hấp dẫn lộ ra bên ngoài chăn, lập tức Mạc Tử Bắc bị kích động một hồi.
Nhanh chóng lau khô người rồi vội vàng chui vào trong chăn.
Hai cơ thể chạm vào nhau, Mạc Tử Bắc cúi người nhìn khuôn mặt Giản Tiểu Bạch đang ngủ say, cô tin tưởng anh đến nỗi có thể ngủ say như vậy, anh không biết có nên muốn cô hay không, một khi cô biết anh chỉ đang chơi đùa cô thì cô sẽ sao?
Thôi kệ, tất cả đều phải chờ đến sau này mới biết được.
Nhớ tới lời tên tiểu quỷ đáng ghét Mai Thiếu Khanh đã cảnh cáo, một chút dao động trong lòng anh đều tan thành mây khói. Anh muốn nhìn xem sau khi anh chơi đùa cô thì phản ứng của Mai Thiếu Khanh sẽ như thế nào.
Liều mặng vứt bỏ một chút lý trí cuối cùng, Mạc Tử Bắc xoay người ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của Giản Tiểu Bạch.
Giản Tiểu Bạch đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy nhồn nhột liền xoay người lại không cẩn thận ᴆụng phải nơi đó của Mạc Tử Bắc.
Bao nhiêu tích lũy dồn nén bị chạm phải khiến Mạc Tử Bắc hít vào một hơi, tiểu yêu tinh hại người này, anh đột nhiên dùng đầu lưỡi mở môi cô ra rồi luồn vào trong, cùng quấn lấy môi lưỡi cô.
Tay anh xoa lên người cô, một trận tê dại truyền đến làm Giản Tiểu Bạch đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Khuôn mặt tuấn tú khếch đại ngay trước mắt, hơn nữa bọn họ còn đang hôn môi!
“Ưm!” Khuôn mặt của cô đỏ bừng.
Mạc Tử Bắc mở to mắt nhìn biểu tình mơ hồ của cô, bàn tay to ở nơi mềm mại của cô dừng sức nhéo một cái. Giản Tiểu Bạch lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.
Anh đang làm gì vậy?
Đẩy anh ra, thân hình Mạc Tử Bắc cách cô nửa mét, đôi môi nhỏ ngọt ngào của cô làm cho anh vẫn chưa ngớt khao khát.
Giản Tiểu Bạch đỏ mặt khẽ đẩy anh một cái thẹn thùng cúi đầu khẽ nói: “Đừng mà!”
Lời nói này của cô một chút trọng lượng cũng không có, ý tứ cũng không rõ. Mạc Tử Bắc cười khẽ ra tiếng, đôi mắt nhìn cô càng thêm sâu xa. Thân mình hoàn mĩ bóng loáng mà rắn chắc của anh dựa vào cô ngày càng gần, khiến mặt Giản Tiểu Bạch xấu hổ đến thiếu chút nữa là xì khói.
Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cô, kéo nhịp tim cô đập càng lúc càng nhanh. Bàn tay to của anh nhẹ nhàng trượt qua bụng cô, Giản Tiểu Bạch hít phải ngụm khí lạnh, Mạc Tử Bắc trong nháy mắt lại hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, còn nghe được cả sự cự tuyệt không thành của cô.
Anh hôn mãnh liệt mà nồng cháy, Giản Tiểu Bạch bị hôn đến mê muội, quên cả việc phải từ chối.
Một màn cảnh xuân bên trong phản chiếu tinh tế lên song cửa bên ngoài.
Một chỗ nào đó của anh để vào một chỗ nào đó của Giản Tiểu Bạch, ý thức được đó là một bộ phận trên cơ thể đàn ông mà trong tiết sinh học nhà trường đã dạy. Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng như lửa đốt, nhưng đó chỉ là thẹn thùng chứ không phải là ghét.
Giản Tiểu Bạch quay mặt đi không cho anh hôn lên môi mình, với một chút lý trí cuối cùng lúc này cô muốn hỏi anh có phải thật tình hay không. Song Mạc Tử Bắc lại không tiếp nhận sự kháng cự này, anh vừa mạnh mẽ giữ chặt cái eo nhỏ của cô vừa hôn. Hôn từ gò má, lên đến cổ rồi lại chuyển sang ngậm lấy vành tai xinh xắn của cô. Thân thể Giản Tiểu Bạch hơi hơi run rẩy, lúc này anh mới dừng lại cúi đầu nói bên tai cô: “Cho anh!”
Vùi mặt vào bờ vai rộng lớn của anh, phản ứng này của cô bị anh cho là cô ngầm đồng ý. Lúc bọn họ quấn lấy nhau, anh lại rõ ràng cảm nhận được một lớp cản.
Đau đớn như bị xé toạt ra khiến Giản Tiểu Bạch mở to hai mắt mơ hồ, thân thể vô thức cố gắng thích ứng với lần đầu đau đớn, cũng bởi vì đau đớn mà mặt nhăn mày nhó.
“Đau quá!” Nước mắt cũng nhịn không được mà chảy xuống hốc mắt.
Tiếng thét chói tai cũng theo động tác Mạc Tử Bắc nghiêng người tiến hoàn toàn vào người cô mà thoát ra, sau đó cái miệng nhỏ nhắn dần dần chỉ còn những tiếng líu rúi nhỏ nhẹ không rõ.
Mạc Tử Bắc không hiểu sao trong lòng lại tràn đầy vui mừng, cô đúng là lần đầu tiên, là một cô gái sạch sẽ, anh cực lực áp chế bản thân, để cô từ từ thích ứng với sự tồn tại của anh.
Môi anh nhẹ nhàng mà quý trọng hôn cô, khi thì giống con bướm bay qua bụi hoa, khi thì như là sóng biển cuộn trào mãnh liệt vuốt ve bờ cát, cảm nhận được sự săn sóc của anh, cô cố nén đau đớn mà tiến vào sát anh, cơ thể Mạc Tử Bắc rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa bắt đầu chuyển động theo nhịp.
Niềm vui sướng ૮ɦếƭ người làm cho cả người Mạc Tử Bắc run run, Giản Tiểu Bạch không kìm được mà cong người lên đón lấy tất cả những sự va chạm chậm rãi của anh, để anh đưa cô bay về nơi thiên đường vui sướng ૮ɦếƭ người.
Trong phòng ngủ tràn ngập tiếng cô nức nở từng hồi hòa cùng với tiếng gầm nhẹ riêng có của người đàn ông là anh.
Niềm vui sướng vượt qua núi cao, bay về phía trời xanh, hướng về nơi thiên đường lí tưởng.
Anh vùi vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô mà gieo rắc hạt giống của mình, sau đó tựa vào trên người cô bất động.
Mỏi mệt đến cực điểm, vui thích đến cực điểm, Giản Tiểu Bạch nhắm hai mắt lại tiến vào mộng đẹp.
Từ sáng sớm đến tối muộn, Giản Tiểu Bạch không biết bọn họ đã làm bao nhiêu lần. Buổi tối tỉnh lại chỉ cảm thấy rất đói, đầu của cô gối lên cánh tay anh rắn chắc, thân mình thì bị anh giữ lấy ôm vào trong lòng, khuôn mặt đẹp trai ánh lên làm cô đỏ cả mặt. Cúi đầu nhìn xuống một cánh tay khác của anh đang khoát lên bụng cô, cả người đều là những trái ô mai màu xanh đỏ do chính anh tạo ra.