Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 16

Tác giả: Cao Sơn Vũ Giả

Nhưng anh lại không hề di chuyển, chỉ là nắm chặt tay mình thành quyền, nếu không phải để giành được sự ưu ái của Giản Tiểu Bạch thì hôm nay anh có thể sẽ đập cho cái khuôn mặt tuấn tú của Mai Thiếu Khanh nở hoa một trận.
Mai Thiếu Khanh giống như lơ đãng liếc nhìn anh, trong con ngươi xinh đẹp tựa hồ hiện lên một tia khiêu khích khó phát hiện. Nhanh đến nỗi Mạc Tử Bắc còn tưởng mình hoa mắt. Tiểu tử này có vẻ cũng không hờ hững như mình đã tưởng tượng nhỉ!
“Đi xem thỏ con trước đi!” Anh nhắc nhở bọn họ nhưng kỳ thật là anh đang muốn tách hai cái tay đang nắm lấy nhau của hai người họ ra.
Giản Tiểu Bạch bối rối bỏ tay Mai Thiếu Khanh ra, vội vàng hỏi “Thỏ con đâu rồi?”
Mai Thiếu Khanh xoay người đi đến ban công xách ra một cái Ⱡồ₦g sắt có chú thỏ con im lặng nằm vùi bên trong, hai lỗ tai thật dài rũ rượi cụp xuống thoạt nhìn không có một chút sức sống, đúng là bệnh thật rồi.
“Thỏ con? Thỏ con?” Giản Tiểu Bạch khẽ gọi, nước mắt liền trào ra. Mạc Tử Bắc nhìn thấy bộ dạng đáng thương như vậy của cô mà lòng cũng căng thẳng theo.
“Cậu không phải là bác sĩ thú y sao? Vì sao không chữa cho nó?” Anh nói chuyện với Mai Thiếu Khanh bằng khẩu khí rất khinh miệt.
Mai Thiếu Khanh nhìn anh lạnh nhạt đáp: “Tôi không phải bác sĩ thú y, tôi là bác sĩ cứu người.”
“Cho dù không phải cũng có thể chữa khỏi cho nó mà!” Giọng điệu của Mạc Tử Bắc đúng là ra lệnh chứ không phải khẩn cầu.
Mai Thiếu Khanh lắc đầu: “Đã tiêm rồi nhưng nó đã từng phẫu thuật, nên thể chất rất yếu lại gặp phải mưa dầm khiến nó chuyển xấu, lần này lấy kinh nghiệm của tôi, nó khả năng sẽ không sống đến ngày mai”.
Mai Thiếu Khanh nói rất thản nhiên còn Giản Tiểu Bạch lại khóc ào. Mạc Tử Bắc hung ác lườm một cái, trách anh ta sao lại nói trắng ra như vậy. Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén kia nếu như là thanh kiếm thì chắc chắn đã chọc thủng người anh ta rồi.
“Không không không được, anh Thiếu Khanh mau cứu nó đi! Nó theo em đã nhiều năm, cũng là người bạn thân nhất của em, em không muốn nó chết đâu.”
Nó đối cô mà nói không chỉ là một con thỏ con mà còn là người thân của cô. Thuở nhỏ, khi còn ở cô nhi viện cô luôn khao khát có một người thân, cũng nhờ chú thỏ con này bù đắp cho sự mất mát không có người thân đó. Vậy mà hiện tại nó lại không có khả năng sống đến ngày mai, cảm giác trong lòng cô cứ như là một người thân của mình sắp đi xa.
“Cứu sống nó!” Mạc Tử Bắc vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rơi lệ trong lòng liền phát điên, trái tim của anh đã trở nên mềm yếu như thế từ khi nào vậy?
Tiêu rồi!
Mai Thiếu Khanh nhún vai: “Nếu có thể cứu thì tôi đã không gọi điện cho Tiểu Bạch rồi.” Đọc truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
“Tôi không tin, chúng ta đưa nó đi bệnh viện.” Nói xong Mạc Tử Bắc cầm lấy lồng sắt tinh xảo định mang con thỏ con đi với Giản Tiểu Bạch.
“Thật sự không thể cứu!” Giọng của Mai Thiếu Khanh không nhanh không chậm, giống như chuyện chẳng có liên quan đến anh ta.
“Bắc! Bỏ đi, anh Thiếu Khanh sẽ không gạt em đâu!” Giản Tiểu Bạch ôm cái Ⱡồ₦g thỏ im lặng ngồi ở trên sô pha nhà trọ của Mai Thiếu Khanh, nước mắt từng giọt từng giọt lăn tròn xuống má.
“Đừng khóc, nếu còn khóc nữa thì kính mắt sẽ rơi ra ngoài đó”. Mạc Tử Bắc cũng chả còn cách nào khác, anh chán nhất là phụ nữ khóc.
Giản Tiểu Bạch khóc lớn, rõ ràng là càng khuyên nước mắt càng nhiều.
Mai Thiếu Khanh thản nhiên mở miệng: “Tiểu Bạch, sống chết phải tuỳ mệnh nó thôi! Có lẽ sống đối nó mà nói là một loại tra tấn, chi bằng ૮ɦếƭ đi còn tốt hơn, không phải sao?”
Anh ta nói không nhanh không chậm, nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại làm Giản Tiểu Bạch thật sự ngừng khóc, chỉ còn cúi đầu nức nở. Mạc Tử Bắc choáng váng, lời nói của tên này cũng quá thần kì đi.
Mạc Tử Bắc thực sự tức giận, tên Mai Thiếu Khanh này nhất định là có ảnh hưởng rất lớn đối với Giản Tiểu Bạch, cậu ta chỉ cần nói một câu là có thể làm cho cô ngưng nước mắt chảy ròng ròng.
Trò chơi thách thức này cũng thật không phải là đối thủ mạnh bình thường đâu!
Thỏ con vẫn không nhúc nhích nằm úp sấp, đến mắt cũng lười mở, khả năng sinh mệnh của nó thực sự đã đến cực hạn.
Giản Tiểu Bạch nhìn mà trong lòng chua xót, có lẽ anh Thiếu Khanh nói đúng, nếu sống vất vả như vậy không bằng thoải mái mà ૮ɦếƭ đi. Cô chỉ có thể dưới đáy lòng hy vọng thỏ con của cô sau khi chết có thể lên thiên đường làm một thiên sứ.
Mai Thiếu Khanh lấy cái Ⱡồ₦g sắt nhỏ trong tay cô mở ra, bế ra thỏ con đang hấp hối nhẹ nhàng đặt vào trong tay cô.
“Đừng buồn, anh sẽ tìm cho em một con khác đẹp hơn.” Mai Thiếu Khanh an ủi cô.
“Tìm một con đẹp hơn?” Mạc Tử Bắc đột nhiên nảy ra một ý tưởng, vì thế anh không nói cái gì, xoay người rời đi. Mai Thiếu Khanh nhìn anh rời khỏi, đôi mắt xinh đẹp không chút kinh ngạc.
Hai mắt đẫm lệ của Giản Tiểu Bạch ௱ôЛƓ lung không nhìn thấy gì. Kính sát tròng kín lệ làm cho cô nhìn cái gì cũng đều nhòe đi. Ngay cả Mạc Tử Bắcrời đi cô cũng không nhìn thấy.
Rời khỏi nhà trọ, Mạc Tử Bắc ngửa đầu nhìn nhìn mặt trời đã xuống núi. Anh muốn đi mua một con thỏ con mới cho Giản Tiểu Bạch.
Chỉ là không biết cửa hàng vật nuôi buổi tối có mở cửa không, lái xe qua vài đường phố phồn hoa, cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng nhỏ nuôi loại thỏ của Giản Tiểu Bạch, sau khi hỏi thăm mới biết được đó là thỏ Lop Hà Lan. Nhân viên cửa hàng nói nó có đặc trưng là khuôn mặt và cơ thể có hình tròn, mũi bàn chân bằng phẳng và ngắn hơn các loài khác, màu sắc cũng rất đa dạng, thông thường nhất là màu đen trắng, cà phê sữa và nâu nhạt.
Anh chọn một con thỏ màu trắng giống với con thỏ của Giản Tiểu Bạch, vốn chỉ chọn một con nhưng nhân viên cửa hàng lại nói một con rất cô đơn, hai con là tốt nhất, còn có thể cho chúng làm bạn với nhau!
Anh cảm thấy cũng tốt liền mua cả hai. Sau đó anh lái xe trở về chỗ ở của Giản Tiểu Bạch, gõ cửa không thấy người trả lời lại lên lầu gõ cửa nhà của Mai Thiếu Khanh, lúc nhìn vào cửa thì thấy Giản Tiểu Bạch đang ôm thỏ con đã chết kinh ngạc xuất thần. Nhìn như vậy làm cho người ta cảm thấy cái chết đi không phải là một con thỏ mà là người thân của cô.
Mai Thiếu Khanh vẫn giữ một vẻ mặt lạnh nhạt không buồn cũng không vui.
Mạc Tử Bắc nhẹ nhàng đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt của Giản Tiểu Bạch. Giản Tiểu Bạch nâng mắt lên thấy anh, nước mắt lại kìm không được mà chảy xuống.
Anh lập tức giơ cái Ⱡồ₦g sắt trong tay lên, nhẹ ngàng an ủi cô: “Đừng khóc, sau này sẽ một đôi thỏ con ở cùng em!”
Giản Tiểu Bạch mở đôi mắt to mang theo sương mù, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu làm cho tim anh thắt lại. Khuôn mặt mềm mại bởi vì rơi lệ mà có vẻ càng thêm xinh đẹp ướƭ áƭ, độ cong của đôi môi đỏ mọng thể hiện rõ vẻ thương tâm, màu da mịn màng, nõn nà khiến người ta rung mình. Dáng vẻ hoa lê rơi lệ đó làm Mạc Tử Bắc càng thêm nhẹ nhàng nói: “Tiểu Bạch, đến xem này, bắt nó cho anh đi!”
Giản Tiểu Bạch đáng thương chăm chú nhìn Mạc Tử Bắc, sự dịu dàng trong mắt anh làm cho cô an tâm. Cúi đầu nhìn một đôi thỏ con trong lồng sắt không sợ hãi ăn cà rốt sống, lại nhìn thỏ con đã chết trong tay mình mà càng buồn hơn.
Mạc Tử Bắc đón lấy con thỏ con đã chết trong tay Giản Tiểu Bạch, cô cũng không có ngăn trở. Nhẹ nhàng nói: “Em muốn đem nó chôn cất thật tốt, để kiếp sau làm một thiên sứ thỏ con khỏe mạnh hạnh phúc trên thiên đường”.
Mạc Tử Bắc gật đầu: “Nó nhất định sẽ được lên thiên đường, đừng buồn nữa”.
Hai tròng mắt Mai Thiếu Khanh lóe lên lộ ra một chút thâm ý khó nắm bắt. Mạc Tử Bắc đứng lên đem con thỏ con đã chết đặt vào tay anh: “Cậu đi chôn nó!”
Anh ra lệnh, vẻ mặt tựa như thiên thần đem Mai Thiếu Khanh trở thành người làm công. Khoé miệng Mai Thiếu Khanh hiện lên một tia thâm ý không dễ phát hiện, không nói lời nào cầm xác con thỏ nhỏ dần dần cứng ngắc ra khỏi cửa.
Mạc Tử Bắc quét mắt nhìn một vòng căn phòng toàn màu trắng của Mai Thiếu Khanh, tên tiểu tử này đúng là sạch sẽ, không hổ là người học y, nói không chừng có khi còn có chứng nghiện sạch sẽ!
“Chúng ta xuống lầu đi!” Anh không muốn ở lại đây dù chỉ một giây, đứng ở đây làm cho anh cứ có cảm giác như mình đang ở bệnh viện vậy.
“Được!” Giản Tiểu Bạch nghe lời giống như một cô vợ nhỏ đứng lên đi theo Mạc Tử Bắc rời khỏi nhà trọ của Mai Thiếu Khanh.
Đến trước cửa nhà trọ của mình, cô dừng lại nói với Mạc Tử Bắc: “Cám ơn anh, anh về đi! Em muốn yên tĩnh một chút!”
Mạc Tử Bắc liếc nhìn cô thật lâu một cái: “Em ở một mình có được không?”
Anh không muốn đi, định thừa dịp cô yếu ớt mà an ủi không chừng cô sẽ lấy thân báo đáp chẳng hạn. Tiếc là anh đã tính toán nhầm rồi.
Giản Tiểu Bạch chỉ mỉm cười lơ đãng: “Em không sao, chỉ cần một mình yên tĩnh một chút là được rồi. Ngày mai em sẽ đi xin nghỉ việc.”
Không muốn Mạc Tử Bắc nhìn thấy cô trong lúc yếu ớt như vậy, cô cần tìm một nơi yên tĩnh, một mình khóc thật lớn một trận.
Mạc Tử Bắc gật đầu, đành chịu, nở nụ cười: “Được, ngày mai anh sẽ tới đón em, ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Vâng!”
Mạc Tử Bắc biết ý rời đi, không hề làm phiền.
Anh vừa đi vừa cười tự giễu, xuống dưới lầu thì nhìn thấy Mai Thiếu Khanh đang đào một cái hố ở trong bồn hoa gần đó. Anh sải chân bước qua đúng lúc anh ấy vùi con thỏ nhỏ đã chết vào hố.
Mưa vẫn còn rơi, trong nháy mắt bộ lông trắng nõn của con thỏ bị nước mưa và bùn làm bẩn. Nếu như trước đây, trong lòng Mạc Tử Bắc không có cảm giác phức tạp gì nhưng hôm nay, con thỏ nhỏ này của Giản Tiểu Bạch khiến tim anh cũng bị siết chặt. Nhìn thấy đèn trên tầng năm của nhà trọ đã sáng, trong đầu anh hiện lên hình ảnh nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch, một góc mềm mại nào đó trong lòng bị mở ra.
Mai Thiếu Khanh cuối cùng kết thúc bằng việc trồng vài nhánh cỏ ở trên mặt của cái mộ nhỏ đó. Bước xuống khỏi bồn hoa, mặc dù chân tay anh đều lấm lem bùn đất nhưng vẫn không dấu nổi vẻ đẹp trai vốn có.
Mạc Tử Bắc định xoay người rời đi thì bị Mai Thiếu Khanh gọi lại: “Anh Mạc!”
Mạc Tử Bắc quay người, đôi môi mỏng mím nhẹ, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Mai Thiếu Khanh một cái nhưng không đáp lại. Giọng nói của anh ta rất hờ hững, đồng thời phát ra hơi thở lạnh lùng, cự nhân thiên lý chi ngoại (1) khiến Mạc Tử Bắc vừa nghe thì cảm thấy khó chịu, hận không thể đấm vỡ khuôn mặt đẹp trai như ánh mặt trời của anh ta ngay lập tức. Rõ ràng mặt của tên tiểu quỷ kia rất lạnh lùng vậy mà vẫn trông như ánh mặt trời, còn cách xử sự thì giống như một thiên thần, bễ nghễ mà tao nhã, hoàn mỹ mà cao quý.
Mai Thiếu Khanh vẫn là vẻ mặt không sống không ૮ɦếƭ kia nhưng lời nói của anh ta lại làm cho Mạc Tử Bắc thực bất ngờ: “Anh thích Tiểu Bạch?”
Mạc Tử Bắc cười khẩy: “Hình như việc này không liên quan tới cậu!”
Mai Thiếu Khanh nhẹ nhàng cười, khóe miệng nhếch lên, nhưng trong mắt không có ý cười, âm u lạnh lẽo khiến người khác thầm rùng mình: “Nếu thích Tiểu Bạch thì không được làm cô ấy tổn thương, bằng không, anh sẽ phải hối hận!”
“Ồ!” Lông mày Mạc Tử Bắc khẽ nâng lên, “Như thế nào? Cậu định làm gì tôi?”
Nghe cái giọng điệu có vẻ như lai giả bất thiện (2) của anh ta kìa, tên tiểu quỷ thối này thật không phải là đơn giản bình thường, cũng dám khiêu khích anh, sống mà không biết kiên nhẫn!
Mai Thiếu Khanh mỉm cười, trong mắt hiện lên sự độc ác, nham hiểm: “Người khiến Tiểu Bạch tổn thương thì sẽ có kết cục giống nó!”
Đoạn, cậu ta chỉ vào mộ của con thỏ nhỏ, sau đó lại thu hồi thái độ lạnh đạm, không đợi Mạc Tử Bắc nói đã xoay người rời đi, tuy tay chân dính đầy bùn đất bẩn thỉu nhưng dáng đi vẫn rất tao nhã.
Mạc Tử Bắc không thể không lên tiếng giễu cợt. Trên đời này, người dám nói chuyện như thế với anh không có nhiều, ngay cả Doãn Đằng Nhân cũng phải nhường anh ba phần, vậy mà Mai Thiếu Khanh này lại dám uy Hi*p anh. Nếu may mắn không uy Hi*p, anh còn có thể tiếp tục chơi đùa với Giản Tiểu Bạch, nói không chừng sẽ thật sự yêu cô mất. Nhưng hiện tại anh muốn thử xem xem sau khi phụ lòng Giản Tiểu Bạch sẽ có kết cục như thế nào.
Tên tiểu quỷ Mai Thiếu Khanh này thật quá kiêu ngạo! Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn bóng dáng cậu ta chằm chằm, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy tên tiểu quỷ này rất kỳ lạ.
Sinh viên khoa y?
Sao lại có cảm giác giống như một tên sát thủ lạnh lùng vậy?
Thật kỳ lạ!
Khoé môi Mạc Tử Bắc nhếch lên, độ cong hoàn hảo, theo bản năng, tự nhiên mà cao quý, tao nhã, nhưng cũng lạnh lẽo và nhạo báng.
Hẹn gặp lại tiểu quỷ, tôi sẽ chờ cậu!
Anh chưa bao giờ sợ uy Hi*p!
Lạnh lùng bước vào xe của mình, phóng đi!
(1) cự nhân vu thiên lý chi ngoại: đem người ta chắn xa ngoài vạn dặm, hình dung thái độ ngạo mạn, kiên quyết cự tuyệt, xa lánh.
(2) lai giả bất thiện: đến tức là không có thiện ý
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc