Ách! Giản Tiểu Bạch vẫn còn hơi ngượng ngùng với điểm đến đầu tiên này.
“Ơ, đúng là tôi cũng muốn đổi kính sát tròng!”
Đại mỹ nữ – Lâm Hữu Tình đã ra lệnh cô nào dám không làm theo, cô còn không muốn mất đi số tiền cô nàng sẽ quyên góp cho cô nhi viện, bọn nhỏ ở đấy đang chờ cô đem số tiền này về.
“Bây giờ thế này, chúng ta đi chọn kính sát tròng trước sau đó sẽ đi ăn”. Cứ nhìn thấy đôi mắt kính to đùng khiến người khác nhức đầu ấy là anh lại thấy nó đúng là nên đổi. Che đi hơn nữa cái mặt, mọi tinh hoa trên gương mặt cô đều bị đôi kính che lấp hết.
Gương mặt Giản Tiểu Bạch mếu máo tỏ vẻ không đồng ý. “Nhưng mà cái kính này thật sự còn rất tốt mà, bỏ đi cũng thật uổng phí.”
Mạc Tử Bắc ngây ngốc nhìn cô. Cô gái này hoàn toàn không giống những cô gái ham muốn hư vinh. Năm nay ai còn đeo loại kính này nữa cơ chứ, thật biết cách chà đạp khuôn mặt xinh đẹp của chính mình mà.
“Em cũng thật biết cách tiết kiệm đó chứ”. Mạc Tử Bắc dở khóc dở cười, thật không biết nói gì với cô cho đúng nữa.
Kính mắt đã sử dụng mười năm trước đây của Viện trưởng mà cô còn lưu luyến không muốn vứt đi. Cũng bởi vì bọn nhỏ, tiết kiệm dù chỉ một phần tiền cũng có thể làm cho bữa ăn của bọn chúng tốt hơn. Vì bọn trẻ, tiết kiệm thêm một chút cũng chẳng xấu mặt ai. Giản Tiểu Bạch yêu nhất là viện trưởng. Với cô, viện trưởng chính là người phụ nữ, người mẹ có tình yêu cao thượng nhất thế giới.
“Em lớn lên ở cô nhi viện?”
“Vâng. Tôi từ nhỏ đã ở đó, viện trưởng nói khi còn rất bé tôi được đưa đến đây, lúc ấy tôi được quấn trong chăn nhỏ kèm theo phong thư nói tên tôi là Tiểu Bạch. Tôi chưa bao giờ biết bố mẹ mình là ai.”
“Ách! Thực xin lỗi”. Mạc Tử Bắc cảm thấy có lỗi khi làm cô nhớ lại chuyện thương tâm.
“Anh không cần phải nói xin lỗi đâu, tôi rất vui khi mình lớn lên ở cô nhi viện. Tuy rằng tôi bị vứt bỏ từ nhỏ thế nhưng tôi vẫn có thể ngẩng cao đầu với mọi người và tôi tự hào về điều đó.”
Mạc Tử Bắc trầm mặc, trong lòng anh cảm thấy dao động bởi sự ôn nhu của cô, anh không biết anh muốn biến cô thành người phụ nữ của mình cuối cùng là đúng hay sai. Bởi vì căn bản anh không nghĩ tới việc sẽ cùng cô trải qua tình yêu nam nữ. Đem cô ăn sạch sẽ, đó mới chính là suy nghĩ thật của anh.
Nhớ tới lời của người bạn tốt Doãn Đằng Nhân nói “muốn chiếm giữ người phụ nữ bên cạnh mình thì không thể dùng sức mà phải dùng tâm.” Nếu nói theo kế sách của Doãn Đằng Nhân thì anh đã quá khinh địch. Như vậy khi bắt được con cừu nhỏ thì cô cũng không biết được anh chính là sói đội lốt cừu. Lương tâm anh có chút cảm giác tội lỗi khi nghĩ đến việc này.
Anh lại nhớ tới câu nói của cao thủ tình trường Doãn Đằng Nhân “nếu có thể làm cho một cô gái có cảm giác mình là công chúa thì cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời mình”. Lắc lắc đầu, anh quyết định không nghĩ nữa, khởi động xe chở cô đi chọn kính phù hợp ở trung tâm thành phố.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Dọc đường đi, Giản Tiểu Bạch rất ít nói, cô nhịn không được luôn lén nhìn và đánh giá anh. Gương mặt anh tuấn tú với từng đường nét góc cạnh của một người đàn ông, đôi lúc cô muốn hỏi một vài vấn đề nhưng khi nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị có chút kiệm lời của anh, thỉnh thoảng lại hiện lên ánh mắt sắt bén, khiến người khác có cảm giác khó gần lại có điểm lạnh lùng thì cô lại không biết bắt đầu như thế nào.
Đồng ý làm người phụ nữ của anh mới có một ngày thôi mà cô cảm giác như đang nằm mơ, có gì đó không đúng. Cô không phải con gái dễ dàng rung động trước những ngườu đàn ông được cho là cực phẩm như anh, đặc biệt ở anh lại thiếu những lời nói chân thành, ngọt ngào. Thế nhưng cô nào biết anh không phải là người nhiệt tình thích xã giao, với anh mọi chuyện đều có mục đích của nó.
Đáng giận chính là ngoại trừ vẻ bề ngoài ra có lẽ người đàn ông này cũng không hoàn hảo như cô tưởng tượng. Chẳng phải đàn ông trên thế giới này được chia làm hai loại là háo sắc và vô cùng háo sắc hay sao?
Hoặc là không phải, giống như Mai Thiếu Khanh – loại thứ ba mà Lâm Hữu Tình hay nói, định nghĩa ngắn gọn thì anh ta là gay, có cho tiền cô cũng không tin sư huynh Thiếu Khanh là gay, chỉ cảm thấy sư huynh tuy là người không hay nói ra những lời tốt đẹp nhưng đáy lòng lại vô cùng tốt, một người đàn ông hờ hững, không tranh đoạt với đời. Kiếp trước sư huynh nhất định là cao tăng đắc đạo hiểu rõ sự đời nên kiếp này mới có thể khó hiểu như vậy.
Hai người theo đuổi hai suy nghĩ khác nhau, vô tình phát hiện ánh mắt cô nảy giờ nhìn chằm chằm mặt anh. Khóe miệng anh gợi lên một chút ý cười, như có như không, giống như chỉ lơ đãng nhếch mép lên hỏi: “Cậu con trai ngày hôm qua là gì của cô?”
Kỳ thật anh muốn hỏi người con trai đó có phải thầm yêu cô hay không, tuy rằng thoạt nhìn cậu ta rất lạnh lùng nhưng anh vẫn nhìn ra được cậu ta đối với Tiểu Bạch vô cùng quan tâm và trân trọng.
Nhớ tới Mai Thiếu Khanh, Mạc Tử Bắc không có tí cảm tình nào, đôi mắt anh không khỏi nảy lửa. Một chàng trai mới lớn mà có thể làm cho công sức bỏ ra trong bao nhiêu năm của anh không thu được kết quả, thật sự làm cho anh phải tức giận mà.
Trong nháy mắt Giản Tiểu Bạch như ngây ngốc, đối mặt với hiện tại cô mới ý thức được người anh đang nói đến là Thiếu Khanh. “Anh hỏi anh Thiếu Khanh sao?”
Nghe cô nhắc Thiếu Khanh, còn gọi là anh thân mật như vậy, trong lòng Mạc Tử Bắc vô tình dâng lên ngọn lửa nhỏ, khóe miệng bất giác tắt hẳn nụ cười hiếm hoi.
“Ừ. Tôi thấy quan hệ hai người không giống bình thường”. Anh không hề biết rằng câu hỏi của anh nói ra lại mang theo một chút ghen tuông.
“À! Tôi cùng anh Thiếu Khanh biết nhau từ nhỏ, đối xử với nhau rất tốt”. Khóe miệng cô bất giác mỉn cười, nhìn ra đang rất vui vẻ. “Tôi nói cho anh biết chuyện này, khi anh Thiếu Khanh vừa mới tới không chịu nói lời nào nên ai cũng không để ý đến anh ấy, anh ấy không ăn cơm cũng không ngủ. Các bạn khác cũng không cùng tôi khuyên bảo anh ấy, tôi bắt đầu rủ anh ấy cùng ăn cơm, còn đem cây táo của tôi cho anh ấy. Vì vậy về sau anh ấy mới bắt đầu đối xử tốt với tôi.”
Cô gái ngốc nghếch này lại nở nụ cười tươi rói như vậy, hoàn toàn đắm mình vào kỷ niệm thời thơ ấu của cô và Mai Thiếu Khanh.
Điều này khiến anh rất tức giận và tức giận hơn nữa là anh lại không thể kiềm chế mà bày tỏ tâm trạng khó chịu này!
Xe chạy thong thả trên đường, bầu không khí có phần ngột ngạt. Mạc Tử Bắc không trả lời cô, vẫn còn tức giận vì không khống chế được cảm xúc của mình.
Hiển nhiên Giản Tiểu Bạch chậm hiểu không nhìn ra còn tiếp tục nói: “Tuy anh Thiếu Khanh không thích quan tâm đến việc này việc nọ nhưng anh ấy lại là sinh viên hàng đầu của Khoa Y đại học T, à đôi tay dẻo dai của anh ấy rất thích hợp với việc giải phẫu. Tương lai anh ấy nhất định sẽ trở thành một bác sĩ phẫu thuật hàng đầu. Nếu sau này có bị ngã hoặc bị va đập, nhớ tìm anh ấy chữa cho nhé, không để lại sẹo đâu. Tôi từng được anh ấy cho xem một chú thỏ con đã làm phẫu thuật mà một chút sẹo cũng không có. Thật đúng là bàn tay kỳ diệu!”
Cô nhóc này lại còn mong anh bị ngã với cả bị va đập nữa chứ, Mạc Tử Bắc không thể không hoài nghi sức hấp dẫn của bản thân. Lặng lẽ lẩm bẩm rằng thực sự anh đang tự tìm lấy rắc rối. Khóe miệng hiện lên vẻ cười khổ. Hôm nay bận như vậy anh còn đặc biệt cố ý dành thời gian tới xin lỗi cô gái nhỏ này, nào ngờ cô lại mong anh bị ngã với bị va đập.
“Nhớ chưa?” Giản Tiểu Bạch không quên dặn lại lần nữa.
Cuối cùng cũng chọc giận Mạc Tử Bắc, anh không nhịn được nữa, rất uất ức mà cằn nhằn: “Bộ em không thể mong cho tôi gặp chuyện tốt một tý được à?”
Lúc này Giản Tiểu Bạch mới ý thức được những gì mình nói: “Hì hì, xin lỗi nha! Tôi nói là ngộ nhỡ. Tuy thoạt nhìn anh là người khó tiếp cận, nhưng vẫn là một người tốt. Người tốt sẽ được báo đáp!”
Anh đã cứu cô, coi như là một người tốt đi, mặc dù là đại sa trư. (Sa trư chỉ loại đàn ông con trai mang tư tưởng gia trưởng, cậy là nam mà lên mặt, xem thường bắt nạt phái nữ)
Nghe cô khen mình, ngay lập tức sắc mặt của Mạc Tử Bắc từ bực mình chuyển sang nghi hoặc, quay sang nhìn cô. Đầu Giản Tiểu Bạch hơi nghiêng, tựa vào ghế ngồi. Tóc mái trên trán xõa xuống, những lọn tóc xoăn vốn cuốn lại, thả ở trước иgự¢ lộ vẻ một chút lười biếng. Hai gò má đỏ hồng, chính khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sức sống và mị hoặc này khiến tâm trạng của Mạc Tử Bắc vô cùng rối loạn! Nhìn thấp xuống dưới, trời ạ, trước иgự¢ váy lụa trắng của cô khoét sâu, đặc biệt lúc ngồi xuống sẽ bị hở, vừa vặn có thể thấy nội y bên trong của cô và khe giữa đầy đặn mê người.
Anh cảm thấy đầu mình bắt đầu nóng lên, dường như máu đã lập tức vọt lên đỉnh đầu, suýt nữa chảy máu mũi. Áo trong màu hồng nhạt, vừa nhìn thì biết là một cô bé.
Nhưng bộ иgự¢ của cô tuyệt không nhỏ hơn size L của Âu Mỹ, có lẽ nhìn thì hơi bé như vậy nhưng chắc cũng phải lớn hơn size S! Lúc trước anh ta sờ mà đến bây giờ cảm giác trong tim vẫn rất chấn động.
Chỉ mới nhớ lại thế thôi mà máu toàn thân đã dồn lên đầu, hoàn toàn bị bộ иgự¢ to của Giản Tiểu Bạch hấp dẫn. Làm sao anh còn có tâm tình mà lái xe, ngay cả lệch tay lái cũng không biết.
Trong lúc vô ý, Giản Tiểu Bạch nhìn qua kính chắn gió mới phát hiện xe đang đi lệch hướng, chỉ vài mét nữa thôi sẽ đâm vào biển quảng cáo bên đường, liền tái mặt la lên: “Xe xe!”
Mạc Tử Bắc cuống quít chuyển hướng rồi đạp mạnh phanh, chiếc xe rít lên một tiếng rồi dừng phắt lại. Nguy hiểm thật, suýt nữa thì đâm phải.
Tay Giản Tiểu Bạch xoa иgự¢, sợ tới mức gay gắt hỏi anh: “Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ. Rốt cuộc anh có biết lái xe không vậy? Suýt nữa là bị anh tông cho bay ra ngoài rồi!”
Mạc Tử Bắc cũng ra mồ hồi lạnh, may mà lúc nãy không có xe đi ngược chiều, không thì cả hai bây giờ đã có thể đi gặp thượng đế rồi. Hôm nay đúng là quái quỷ, gặp phải Giản Tiểu Bạch là anh lại chẳng thể là mình. Vốn anh không thích cười đùa, nhưng cứ thấy cô thì lại không thể nào nhịn cười. Vốn xem công việc như tính mạng thế mà đang bận tối mắt tối mũi như hôm nay lại hạ mình đến xin lỗi cô.
“Này, Mạc Tử Bắc! Cuối cùng anh có biết lái xe không hả?” Giản Tiểu Bạch lại hỏi.
Mạc Tử Bắc sửng sốt, sau đó nói: “Cô mà còn ồn ào nữa thì thật sự tôi sẽ không lái được.”
Nghe vậy Giản Tiểu Bạch im miệng ngay. Ngậm chặt miệng! Bảo toàn sinh mệnh quan trọng hơn!
Mạc Tử Bắc điều chỉnh tốt cảm xúc của bản thân rồi khởi động xe một lần nữa. Lần này anh thề sẽ tuyệt đối hết sức chuyên chú lái xe, tuyệt đối không nhìn cô. Trên người cô có ma lực khiến anh chỉ nhìn thôi là xiêu hồn lạc phách rồi.
Sau khi tới nơi, Mạc Tử Bắc xuống xe, lịch sự đi tới mở cửa giúp Giản Tiểu Bạch. Được đối xử thế này, Giản Tiểu Bạch còn đang bị sốc có chút thụ sủng nhược kinh.
Mạc Tử Bắc chìa bàn tay to ra, tay anh ta rất đẹp và gọn gàng, không biết còn tưởng đây là tay của một nghệ sĩ đàn piano.
Giản Tiểu Bạch lắc đầu, cô không muốn bị anh ta nắm tay. Bọn họ mới quen biết chỉ mới quen biết thôi mà, cho dù bầu không khí của họ nửa giờ trước có chút tốt đẹp thì cũng không đủ để bon họ nắm tay.
Mạc Tử Bắc vẫn như trước không hề cảm thấy xấu hổ, vẫn duỗi tay chờ cô đưa bàn tay nhỏ bé vào. Hai người cứ giằng co như vậy, một người trong xe một người ngoài xe, cuối cùng Giản Tiểu Bạch thỏa hiệp, vươn tay nhỏ bé đặt trong tay anh, lập tức cũng bị bàn tay to khỏe mạnh của anh nắm lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng, cúi đầu để anh dắt vào cửa hàng bán kính.
Cô bán hàng nhìn Mạc Tử Bắc, kinh ngạc đến nín thở. Soái ca ở đâu thì tầm mắt của nhóm mê trai lập tức dồn về đấy. Giản Tiểu Bạch cũng đã quen với chuyện này rồi, lần nào đi với Mai Thiếu Khanh trên phố mà chẳng như vậy, đám mê trai đó cứ chăm chăm nhìn anh ấy còn cô thì lại tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của các cô ấyAi trong bọn họ đều hận không thể dùng ánh mắt mà Gi*t ૮ɦếƭ cô. Hiện giờ đi cùng Mạc Tử Bắc cũng được đãi ngộ như thế, có thể còn nghiêm trọng hơn nữa, trên người anh ta có sức hấp dẫn và khí phách của một người đàn ông thành đạt.
“Tiên sinh, ngài có cần gì ạ?” Một cô bán hàng tiến đến, bộ dạng bắt chuyện rất ton hót.
Chuyện gì đây! Cô mới là người muốn thử kính chứ không phải là vị tiên sinh này đâu.
“Làm phiền chọn cho cô gái này một bộ kính sát tròng tốt nhất, đắt nhất.” Mạc Tử Bắc rất khách khí nói với người bán hàng.
Nhưng Giản Tiểu Bạch vội vàng cự tuyệt: “Ấy đừng, lấy loại bình thường ấy!”