Kì thật Lâm Hiểu Tình đã sớm biết, trò hay này đều dựa theo ý tưởng ngẫu hứng của cô, thời gian ngắn ngủi như vậy, Giản Tiểu Bạch sẽ không có việc gì! Cô đã không nghĩ tới xuất phát thuận lợi vậy mà tới đây lại gặp được một soái ca.
Ha ha, Giản Tiểu Bạch, cậu cứ cười thầm đi! Lâm Hiểu Tình trong lòng thật cao hứng đắc ý cười một tiếng thiếu chút nữa bị soái ca nhìn thấy. Lập tức lại giả bộ dáng vẻ lo lắng.
Nhìn xem soái ca đang áp lên cái miệng nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch, không đúng, là đang làm việc cấp cứu khẩn cấp — hô hấp nhân tạo. (TY: chụt chụt, há há há …. Tác giả: kéo con điên này ra cho người ta làm việc)
Đáng tiếc sao! Đây là nụ hôn đầu tiên của Giản Tiểu Bạch! Lâm Hiểu Tình tận đáy lòng cầu nguyện chỉ mong khi cô tỉnh lại sẽ không cầm dao chặt thịt gà đuổi Gi*t cô. Cô đẩy Tiểu Bạch xuống nước là có dụng ý muốn soái ca và Tiểu Bạch đến gần nhau tạo cơ hội anh hùng cứu mĩ nhân thôi mà? Nói trắng ra là cô đang tạo cơ hội cho bọn họ.
Soái ca thổi thổi mấy hơi vào cái miệng nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch làm cô dần dần tỉnh lại. Cô sặc nước không có nặng như vậy, chẳng qua chỉ là quá sợ hãi mà thôi.
Lâm Hiểu Tình thấy cơ hội tới cũng yên tâm, thấy Tôn quản lý tới liền dặn dò một phen rồi về phòng chuyên dụng để thay quần áo.
Giản Tiểu Bạch tỉnh lại: “Hiểu Tình?”
Cô ngồi dậy, theo bản năng kêu tên Lâm Hiểu Tình nhưng không thấy người đâu cả!
Anh chàng nọ dùng đôi mắt chim ưng sắc bén quét qua bên cạnh, phát hiện cô nàng lén lút vừa rồi đã không thấy đâu.
Tôn quản lý đã chạy tới kêu lên: “Giản tiểu thư, đại tiểu thư còn có việc, nói cô tỉnh lại thì bảo chúng tôi đưa cô đi bệnh viện. Cô ấy bị lão gia kêu đi có việc gấp.”
Giản Tiểu Bạch trong lòng cảm thấy rất tủi thân, nước mắt cũng đã giàn dụa, Lâm Hiểu Tình! Cái cô này tám phần là uống nhầm thuốc, lại dám đem cô đẩy xuống bể bơi, biết rõ cô không biết bơi còn làm như vậy, muốn Gi*t người cũng phải để cho người ta viết di chúc chứ. (TY: +.+!!)
Thấy nước mắt của Giản Tiểu Bạch, soái ca tự dưng thấy căng thẳng, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tôn quản lý, nói: “Tôi đưa cô ấy về, không cần các anh đưa cô đi bệnh viện.”
“?” Giản Tiểu Bạch mở to hai mắt cố gắng nhớ xem âm thanh quen thuộc này đã nghe thấy ở đâu.
“Tôi nói Giản Tiểu Bạch tôi đưa cô về.” Anh kia nhắc lại một lần nữa.
“Làm sao anh biết tên của tôi?” Giản Tiểu Bạch nhất thời quên cả khóc, không nhịn được hỏi.
A! Anh cười nhẹ “Tôi là ân nhân cứu mạng của cô, cô không nhìn thấy tôi sao?”
Nói xong anh ta ngồi xổm xuống, gương mặt tuấn tú để cách trước mắt Giản Tiểu Bạch mười centimet. Đột nhiên khuôn mặt tuấn tú tiến đến dọa trái tim Giản Tiểu Bạch nhảy lên một cái, đập loạn cả lên. Chưa từng có soái ca đẹp hơn cả diễn viên như thế đến gần cô, khiến mặt cô nhất thời đỏ bừng.
“Anh..anh..anh là ai?” Cô nhất thời kêu lên làm cổ họng đau rát khiến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
“Ân nhân cứu mạng của cô, là tôi cứu cô từ bể bơi ra.” Soái ca thấy vẻ mặt thống khổ của cô tiện lời nói: “Tôi đưa cô về! Ngày mai giọng nói của cô sẽ khôi phục về bình thường.”
“Cám ơn anh nhưng anh vẫn nên giúp tôi tìm Lâm Hiểu Tình đi!” Giản Tiểu Bạch không muốn làm phiền đến hắn dù sao hắn cũng là người xa lạ.
Soái ca này liếc đôi mắt ưng nhìn qua cửa phòng thay đồ một lần nữa, ánh mắt lạnh lùng lại lóe lên, anh từ trước đến nay chưa cự tuyệt cô gái nào muốn dâng mình cho anh. Đây là do Giản Tiểu Bạch này xuất hiện rất đúng lúc trước mắt anh, anh phải đem về hưởng thụ một phen để không phụ lòng tốt của các cô kia. (TY: ૮ɦếƭ tỷ rồi, rước sói về nhà, rước cáo lên giường
“Bạn của cô đi mất rồi!” Soái ca nói cho cô biết, con mắt lại nhẹ nhàng quan sát từng biểu hiện trên khuôn mặt cô. Hắn muốn nhìn xem cô định diễn trò gì tiếp theo.
Mới vừa rồi còn giả bộ thanh cao, đến nói chuyện còn đỏ mặt. Hắn biết hai người thực hiện rất tốt trò lừa bịp vừa rồi, bây giờ mới chuyển đến nhìn cô nàng mờ ám này. Bây giờ, Giản Tiểu Bạch kia lại đang diễn trò lạt mềm buộc chặt, khóe miệng hắn thoáng hiện lên nét cười trào phúng.
Nhưng cái miệng nhỏ nhắn của nàng thật sự rất ngọt, khiến hắn vẫn còn muốn tiếp tục dây dưa thêm lần nữa. (Cáo: Đọc mà sao thấy anh khốn nạn quá vậy hả nam chính <.<) Cô nàng mặc bikini hai mảnh, kết hợp hoàn hảo với dáng người hoàn mỹ, diễn màn trượt chân té xuống nước rất đạt. Nhưng vì sao trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại mang vẻ ngây thơ, khờ khạo, trông sao cũng giống mỹ nữ? Cúi đầu nhìn xuống, mái tóc dài của cô ướt nhẹp, từng giọt nước chảy xuống xương quai xanh xinh đẹp, mà xuống dưới xương quai xanh một chút nữa thì – Mạc Tử Bắc nhìn thấy cũng phải phun máu mũi! Chỉ cần lấy tay kéo áo tắm của cô xuống một chút là sẽ thấy… Ánh sáng chiếu vào làn da long lanh nước càng làm tăng vẻ quyến rũ. Mạc Tử Bắc cảm thấy máu trong cơ thể mình đều đang dồn về một bộ phận nào đó, đang chờ để vận động! Đôi mắt của hắn nhất thời ánh lên ngọn lửa, đủ để thiêu cháy Giản Tiểu Bạch. Sao hắn lại có cảm giác ấy với cô gái kia, thậm chí là còn vô cùng mãnh liệt! Ý thức được điều ấy, mặt hắn lạnh hơn vài phần, miệng hé ra một nụ cười nham hiểm. Trong hồ bơi, rất nhiều ánh mắt tham lam nhìn cô nàng Giản Tiểu Bạch dáng người không thua người mẫu kia. Hóa ra không chỉ mình hắn chảy nước miếng vì vóc người bốc lửa của cô, phát hiện này làm cho sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm. Dùng ánh mắt sắc bén liếc qua, đám người này – không ai bảo ai – cùng nhau lùi ra xa 20 mét, thôi thì cứ tự mình cứu lấy mạng mình! Chính là cô ấy! Hắn sẽ không tha cho cô. Tự động dâng mình tới tận cửa thì đừng có trách hắn không từ chối! Quần áo của cô còn đang trong phòng thay quần áo! Làm thế nào bây giờ? Giản Tiêu Bạch nôn nóng suýt phát khóc. Nghĩ đến mình đang mặc quần áo tắm, cô liền vội vã che thân mình lại. Khuôn mặt Giản Tiểu Bạch đỏ bừng lên, ăn mặc như vậy lại được đàn ông con trai kéo lên, nếu mà ở thời cổ đại thì đã bị nhốt vào Ⱡồ₦g heo rồi! Sự xấu hổ của cô ở trong mắt hắn lại thấy thật giả dối, ngoài việc cận thị và dáng người chuẩn ra thì hắn chả nhìn thấy điểm tốt đẹp nào ở cô. “Mặc tạm áo của tôi vào đi, cũng đủ để làm váy cho cô rồi” – Lời của hắn đơn giản mà rõ ràng. Lúc này Giản Tiểu Bạch mới nhớ tới ân nhân đã cứu mình, ngửa mặt lên nhìn bóng người mơ hồ phía trước, thành tâm thành ý nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi. Tôi có thể biết tên anh là gì không?” Hắn nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, đôi mắt sắc bén giờ lại ẩn chứa tia thích thú. Nhíu mày cố nén ý muốn trêu chọc cô: “Mạc Tử Bắc! Nhớ kỹ vào! Mạc là thảm cỏ bát ngát, Tử Bắc là Khổng Tử phương Bắc” –Hắn cố ý nhấn mạnh tên mình để cho cô biết hắn tuyệt đối không phải là người dễ bị lừa. (Cáo: Đùa chứ, tên với tuổi sao linh tinh quá >”< Chém bừa?!) Giản Tiểu Bạch chân thành nói: “Cảm ơn, anh Mạc!” “Không cần khách sáo!” – Mạc Tử Bắc cười giễu cợt, đợi một lát nữa xem. Hắn đưa tay kéo cô dậy. Giản Tiểu Bạch liền cảm thấy một dòng điện truyền tới toàn thân, không tránh khỏi rùng mình một cái. Cũng theo bản năng lùi lại phía sau, thật kì lạ, nhưng sao lại có điện! Mạc Tử Bắc ngạc nhiên đưa mắt liếc cô đầy khinh bi, định làm gì nữa? Giả bộ ngây thơ? Hóa ra là cô cũng chỉ là loại giả bộ thanh khiết, đến lúc lộ nguyên hình thì cũng chi là một cô nàng phóng túng. “Tôi có thể tự đi được, anh Mạc cứ đi trước đi!” Giản Tiểu Bạch cũng không muốn để hắn cầm tay mình dắt đi, dù sao thì nam nữ cũng thụ thụ bất thân. Mạc Tử Bắc không nói gì, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười châm biếm. “Bên phải mười mét là ghế dựa, cô tới đó ngồi đi, tôi đi lấy quần áo cho cô, đừng để rơi xuống nước lần nữa là được rồi!” Lúc nói đến việc trượt chân ngã xuống, hắn cố dừng lại một chút, hắn biết cô sẽ không dám diễn trò trước mặt hắn lần nữa. “Không đâu” – Giản tiểu Bạch xấu hổ – “Cám ơn anh” Mạc Tử Bắc mặc dù rất xem thường cô nhưng vẫn nhìn cho đến khi nàng ngồi xuống ghế dựa nghỉ ngơi, sau đó mới đi lấy quần áo cho cô. Giản Tiểu Bạch ngồi chờ, nhìn vào khoảng không vô định, mờ mờ ảo ảo mà khóc không ra nước mắt! Không có kính, cô thật sự là mù, ngay cả bể bơi ở đâu cũng không thấy rõ! Nghĩ đến Lâm Hiểu Tình, trong lòng cô thật sự không hiểu, Lâm Hiểu Tình làm vậy để làm gì? Mạc Tử Bắc trên người chỉ mặc một chiếc quần con, (Cáo: *che mắt* eo ôi i i :”>) tay ôm quần áo, nhìn Giản Tiểu Bạch đang ngẩn người, hắn không khỏi có chút hoang mang. Cô gái này trông không giống loại tiểu thư nhà giàu, nhìn cô trông rất đơn thuần. Nhưng ngay sau đó, Mạc Tử Bắc lắc lắc đầu, tại sao đối với loại đàn bà mưu mô như vậy, hắn lại có thể sinh ra lòng thương hại?
Cô dùng những thủ đoạn như thế để săn đuổi đàn ông, cùng với mấy tiểu thư nhà giàu, cũng chẳng có gì khác biệt! Nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn lại chuyển về trạng thái, lạnh vô biên!
Hắn muốn cho cô biết, động tới hắn, chính là động tới quỷ Satan!