Ốm Nặng Một TrậnHạ Phẩm Dư rời khỏi biệt viện Thanh Phong quay về phòng mình là nằm xuống ngủ ngay. Buổi sáng hôm sau, trời đã sáng lâu rồi mà đầu óc nàng vẫn mê man, mệt mỏi, cổ họng khó chịu như thể bị cào xước, có lẽ do cơn gió lạnh đêm qua khiến nàng bị nhiễm phong hàn.
Nàng ho một hồi lâu mới có thể xuống giường, sau khi chải đầu gọn gẽ, liền kéo tấm thân nhức mỏi, rã rời tới phòng ngự thiện làm việc. Làm việc được khoảng hơn một canh giờ, nàng hoa mày chóng mặt, chẳng thể nào trụ vững, suýt chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
Triệu đại thẩm, mẹ của Xảo Nhi ra ngoài mua đồ về thấy sắc mặt trắng bệch của nàng, vô cùng kinh ngạc liền bảo nàng nhanh chóng quay về phòng nghỉ ngơi. Nằm lên giường, nàng ngủ tới tận lúc hoàng hôn.
Vừa mới tỉnh dậy, Hạ Phẩm Dư đã thấy Xảo Nhi thò đầu vào do thám, theo sau còn có mấy vị đại thẩm, đại nương, họ mang theo thuốc vào phòng thăm bệnh. Căn phòng bỗng náo nhiệt hẳn lên, người nào người nấy đều nhìn nàng cười tươi roi rói.
Ngô đại nương đưa bát thuốc vừa mới sắc xong cho nàng “Đại nương tới phủ Hầu gia ít nhất cũng được năm năm rồi, cháu là người đầu tiên được Hầu gia ân sủng đấy!”
Thu đại thẩm thấy vậy lại nói thêm “Cháu ấy à, tấm lòng cần phải rộng lượng một chút, không cần biết đại phu nhân sau này là ai, cho dù không làm được đại phu nhân thì nhị phu nhân cũng được. Phụ nữ chúng ta đều là mẹ quý nhờ con, sinh được con trai mới là tốt nhất.”
Con cái? Mẹ quý nhờ con? Cái gì mà mẹ quý nhờ con chứ?
Hạ Phẩm Dư cảm thấy vô cùng khó hiểu, mãi lúc sau mới biết bọn họ đang nói đến chuyện gì. Lấy đâu ra con cái cơ chứ? Sau mỗi lần xảy ra chuyện, Cảnh Trung đều mang tới cho nàng một bát thuốc. Huống hồ quan hệ giữa nàng với Hầu gia hoàn toàn khác xa so với những gì bọn họ suy nghĩ, với hoàn cảnh hiện nay, hoàn toàn không thể nào sinh con đẻ cái được.
Nàng uống thuốc xong, đôi mày cau lại, trong lòng thầm nghĩ chẳng có thứ thuốc nào mà không đắng.
Triệu đại nương liền nói “Đúng thế, nha đầu à, nếu đã là người của Hầu gia, thì phải biết cách nắm chắc lấy cơ hội ngàn vàng này. Tối hôm qua Hầu gia không hề dặn nấu thuốc, đó đúng là chuyện tốt lành. Hầu gia năm nay cũng không còn trẻ nữa, cũng nên có con cái nối dõi được rồi. Phải biết là, trong cả thành Vân Hổ, có biết bao thiên kim đại tiểu thư ngưỡng mộ Hầu gia nhà chúng ta. Nếu Hầu gia nói muốn tuyển thê tử, chỉ e là cánh cửa Hầu gia sẽ bị đạp đổ, san bằng mất thôi.”
Nàng hoàn toàn im bặt, đanh mặt, tối hôm qua ngài không hề đến biệt viện Thanh Phong, vậy nên cần gì phải dùng thuốc?
Bên này, Triệu đại nương vừa nói dứt lời, Vương đại thẩm lại tiếp tục nói thêm “Đúng thế, đúng thế đấy. Nha đầu à, sức khỏe của cháu quá đỗi yếu ớt, sau này còn phải sinh con đẻ cái thật nhiều cho Hầu gia nữa, cứ gầy guộc thế này làm sao được? Đến lúc ấy, sinh con cũng là cả một vấn đề to tát. Hôm nay, ta nấu cho cháu nồi canh, để cháu bồi bổ sức khỏe. Một lúc nữa, khi nào uống thuốc xong, thì uống luôn bát canh này nhé!”
Nàng vừa uống thuốc, vừa gật đầu, cứ như thể có chuyện đó thật vậy!
Xảo nhi vẫn cứ cười tít mắt nhìn Hạ Phẩm Dư, đột nhiên cũng lên tiếng “Cái đó, cái đó… người ta thường nói câu gì ấy nhỉ... Sớm sinh quý tử, một năm sinh hai, hai năm sinh ba…”
Hạ Phẩm Dư vừa uống thuốc vào miệng, tức thì bị sặc, may mà còn chưa phun hết số thuốc đó ra ngoài.
Triệu đại nương thấy vậy liền vỗ nhẹ lưng hco nàng nói “Uống chậm thôi, từ từ thôi. Đừng có kích động giống như chúng ta, cháu ấy à, mau mau mà bồi bổ sức khỏe, mạnh khỏe mới là điều quan trọng nhất.”
Mấy vị đại nương, đại thẩm đều vô cùng nhiệt tình, kích động, Hạ Phẩm Dư không muốn đả kích họ, nên đành im lặng uống thuốc, sau đó nhìn họ mỉm cười “Cảm ơn các đại nương.”
Mấy vị đại nương, đại thẩm thấy nàng cứ im lặng, không nói gì nhiều, cho rằng sức khỏe của nàng vẫn chưa hồi phục hẳn, không tiện quấy rầy thêm nữa, nói chuyện vài câu, sau đó liền rời khỏi.
Hạ Phẩm Dư ốm nằm trên giường bốn, năm hôm liền. Mỗi ngày thức dậy lưng đều đau nhức như sắp lìa ra khỏi người.
Sau khi khỏi bệnh, nàng liền quyết định dậy từ sớm, đến phòng ngự thiện giúp đỡ Triệu đại nương. Lúc đi qua hoa viên, nàng ngửi thấy mùi hoa mai ngan ngát tỏa khắp không gian.
Kể từ sau đêm hôm ấy, có nhiều việc đã thay đổi, nàng không biết có nên cảm ơn những lời ‘tuyên truyền’ nhiệt tình của các đại nương kia hay không, tất cả mọi người trong phủ cứ nhìn thấy nàng là lại cười tít mắt. Ai nấy đều biết nàng là người của Hầu gia, sau này nhất định sẽ sinh con nối dõi cho ngài. Thậm chí ngay cả mấy hộ vệ, gia đinh hàng ngày tính cách thô lỗ, không câu nệ tiểu tiết cũng chạy đến chỗ nàng cung hỉ, mong rằng sau này sẽ được chiếu cố, khiến nàng cảm thấy cực kỳ lúng túng, ngại ngần.
Vừa bước vào hoa viên, cành lá gạt qua vai, một nhánh hoa mai vàng tươi rơi xuống bàn tay nàng. Hạ Phẩm Dư liền đưa tay lên đỡ, hít một hơi thở sâu, mùi hoa mai thơm ngát thoang thoảng bên mũi, đột nhiên nghe thấy tiếng đao kiếm chạm nhau.
Hạ Phẩm Dư cảnh giác lùi về phía sau, nhớ lại mấy hôm trước tình cờ gặp Hầu gia trong hoa viên, nên càng không dám tiến lên phía trước. Nàng đi vòng ra phía sau hòn non bộ, trốn vào chỗ kín, sau đó mới từ từ thò đầu ra ngoài thăm dò.
Dưới gốc mai đằng xa, Hầu gia chỉ mặc trên người bộ y phục màu trắng mỏng manh, tay đang cầm kiếm múa một cách điêu luyện, Cảnh Trung cũng đang cầm kiếm trong tay, giao đấu cùng với ngài.
Thì ra hai người đang luyện kiếm.
Cảnh Trung đột nhiên nhảy lên, phi người trong không trung, thân nhẹ như cánh én, đưa kiếm lên phía trước, đâm thằng về phía Tư Hành Phong.
Hạ Phẩm Dư mở to mắt, chỉ thấy thanh trường kiếm trong tay Hầu gia vung lên, đón chuẩn xác đường kiếm của Cảnh Trung.
Hai người đấu đến chỗ nào là hoa mai ở đó lại tung tóe, rơi khắp mặt đất.
Một lát sau, cuối cùng hai người cũng thu kiếm, nàng nghe thấy Cảnh Trung nói với Tư Hành Phong “Kiếm pháp của Hầu gia đã tiến bộ hơn trước đôi chút, bây giờ coi như cũng đỡ được vài chiêu của thuộc hạ, có điều nội lực vẫn còn chưa đủ. Tuy nhiên, bây giờ ngài đã đủ sức đối phó với những kẻ địch tầm thường hoặc mười mấy tên tinh binh một cách dễ dàng. Vào những khi không có thuộc hạ hoặc Quan Quần bên cạnh, chỉ vài chiêu thức tầm thường, Hầu gia hoàn toàn có thể đối phó. Tâm pháp mà thuộc hạ truyền thụ cho Hầu gia, ngài nhất định phải ghi khắc trong lòng, chăm chỉ luyện tập hơn nữa.”
Tư Hành Phong đưa tay lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán “Ta biết rồi, từ một tên thư sinh tay trói gà không chặt, ta có thể tùy ý dùng kiếm như lúc này cũng nhờ vào sự tận tâm của ngươi với Quan Quần.”
“Nếu không phải nhờ Hầu gia, e là Cảnh Trung đã xuống suối vàng từ lâu rồi. Cảnh Trung đã từng thề với trời, tính mạng này là của Hầu gia, dù có phải hy sinh, cũng quyết cúc cung tận tụy, đến ૮ɦếƭ mới thôi.” Cảnh Trung liền đáp.
“Ta ghét nhất khi ngươi với Quan Quần nói những lời như vậy.” Tư Hành Phong than dài một tiếng, sau đó lại tiếp tục luyện kiếm.
Hạ Phẩm Dư đứng nhìn từ xa, lá thông xanh ngọc, những nhành hoa mai thơm ngát, dưới đường kiếm của ngài đều bay ngợp trời.
Ngài chính là một người đàn ông văn võ toàn tài, trước đây nàng vốn tưởng thư phòng chính là nơi thích hợp nhất với ngài, thì ra vẫn còn tài năng về kiếm thuật. Nhìn kĩ, kiếm là thứ binh khí sắc bén, tà khí trên người ngài quá nặng, vậy nên càng thích hợp với đao kiếm hơn là thư phòng sách vở.
Sợ hãi việc ‘chờ hầu’ mấy ngày trước tái diễn, nàng chỉ còn cách lặng lẽ đứng một bên nhìn Hầu gia luyện kiếm cùng Cảnh Trung, mãi cho tới khi họ thu kiếm lại, rời khỏi hoa viên, nàng mới vội vã đi tới phòng ngự thiện.
Kể từ sau hôm lặng lẽ đứng trong hoa viên ngắm Hầu gia luyện kiếm, Hạ Phẩm Dư thà đi dường vòng chứ quyết không đi qua hoa viên vào buổi sáng nữa. Chính vì vậy lại một thời gian khá lâu, nàng chưa từng gặp Hầu gia.
Mấy vị đại nương, đại thẩm nghe mấy người hộ vệ trong phủ nói, gần đây Hầu gia phải đi cùng với Cư Viên Tu đại nhân để tu bồi đất đai, sớm đi tối muộn mới về, thi thoảng còn hai ba ngày liền không về. Tiếp đó, chẳng biết vô tình hay hữu ý, họ lại truyền đạt thông tin này cho Hạ Phẩm Dư, đồng thời khuyên nàng, nếu thấy Hầu gia về, thì phải biết ăn nói ngọt ngào, mềm mỏng, nắm chắc cơ hội ngàn vàng.
Từ xưa đến nay, đàn ông thường về nhà vào lúc mỏi mệt, rã rời nhất, chỉ cần nhìn thấy người trong nhà quan tâm, chăm sóc tận tình, dù đó có là người đàn ông thô lỗ, cục cằn, cứng rắn đến mức nào cũng không khỏi mềm lòng.
Mấy ngày liền ngoài trời mưa phùn lất phất, y phục tích lại thành núi cao, mãi trời mới nắng to một trận. Nàng nhanh nhẹn nhặt bộ y phục cuối cùng trong chậu phơi lên dây, sau đó liền nghe thấy tiếng Xảo Nhi gọi “Phẩm Dư tỷ, Cảnh đại ca tìm tỷ tỷ đến Nam Viện, hình như Hầu gia cảm thấy không được khỏe.”
Hạ Phẩm Dư quay đầu nhìn Xảo Nhi đang thở hổn hển, khẽ cau mày, trong lòng thấy vô cùng nghi hoặc. Đối với nàng mà nói, Nam Viện chính là khu vực cấm kị. Đã tới phủ Hầu gia lâu như vậy, nàng vẫn chưa hề đặt chân vào đó nửa bước, ngay cả lần trước khi chỉ định ‘hầu hạ’, Hầu gia cũng bảo nàng phải tới biệt viện Thanh Phong, chứ đâu cho phép nàng đặt chân vào Nam Viện?
Xảo Nhi thấy nàng đang nghi hoặc, liền kéo lại nói “Phẩm Dư tỷ, tỷ đừng cau mày mãi thế. Có việc tỷ vẫn chưa biết đâu, hai chúng ta vừa đi vừa nói nhé!”
Hạ Phẩm Dư biết Xảo Nhi là một người tính tình nóng vội, nên không nói gì thêm, rời đi theo Xảo Nhi.
Xảo Nhi lúc này mới nói “Muội cũng không biết tình hình cụ thể ra sao, chỉ là mấy năm trước khi Quan đại ca nói chuyện cùng mẹ muội, muội tình cờ nghe được. Vào ngày mùng sáu mỗi tháng, không khí trong phủ đều vô cùng kì lạ, nặng nề. Tỷ tỷ phải hứa nhất định không nói cho bất cứ ai biết chuyện hôm nay muội kể ra nhé!”
Trái tim của Hạ Phẩm Dư bất giác đập mạnh, hôm nay là mùng sáu… mùng sáu tháng trước, chỉ một đạo thánh chỉ, nàng đã chuyển từ hoàng cung vào phủ Hầu gia. Thật không ngờ, thời gian trôi qua quá nhanh, hôm nay lại là mùng sáu.
Xảo Nhi vừa đi vừa kể lại mọi chuyện cho Hạ Phẩm Dư.
Năm đó, tiên đế băng hà, Thái tử Tây Lăng Thụ lên ngôi kế vị, thi hành chế độ chuyên chế, thích bày tiệc tùng, nghe theo lời xu nịnh, nếu trong triều có ai dám nói điều gì trái ngược ý muốn, ngài liền dùng cực hình đối đãi, điều này khiến văn võ bá quan trong triều cực kỳ oán hận. Thúc phụ của hoàng đế là Ngụy Vương Tây Lăng Côn Ngô đã hợp mưu cùng thái thú Thôi Chính, trải qua một trận nội chiến khốc liệt, sau cùng chiếm được kinh thành Vân Hổ, Gi*t hôn quân, đoạt vương quyền.
Sau khi Tây Lăng Côn Ngô đăng vị, liền phong Thôi Chính là Thừa tướng, đồng thời định hôn cho con gái của Thôi Chính là Thôi Nga cùng với thái tử Tây Lăng Xuyên, sau đó sắc phong làm Thái tử phi.
Có lẽ đây là vận mệnh an bài, Tây Lăng Côn Ngô là một vị hoàng đế đoản mệnh, đã băng hà đúng năm Thôi Nga đủ tuổi lấy Tây Lăng Xuyên vừa tròn mười bảy tuổi lên ngôi kế vị.
Vừa lên ngôi, quyền lực trong triều đương nhiên không vững chắc, triều đình lúc này vẫn chưa ổn định, Thôi Thừa tướng thân là đại thần hộ quốc, nắm đại quyền trong tay, còn Tây Lăng Xuyên lại không quan tâm chính sự, vô tâm vô tính, cả ngày chỉ quan tâm ăn uống, chơi đùa. Bất cứ một người nào trong hoàng cung đều biết Tây Lăng Xuyên có hai quái tật, thứ nhất là ham vui hám sắc, bất luận là đàn ông hay phụ nữ, động vật trên trời hay dưới đất, còn sống hay đã ૮ɦếƭ.
Thứ hai là Dụς ∀ọηg cực độ, một ngày không có phi tần hầu hạ thì đôi mắt sẽ thâm quầng, chân tay rệu rã, như thể người bị bệnh nặng, vậy nên điện Ngọc Hoa cung phi, mỹ nữ rôm rả suốt ngày, suốt tháng cũng là điều bình thường.
Thôi Hoàng hậu từ nhỏ thân thể xanh xao, yếu ớt như là liễu nào chịu nổi ‘những đêm âи áι’ cuồng nhiệt của Tây Lăng Xuyên đang trong thời kỳ sung sức, Dụς ∀ọηg rạo rực? Vậy nên Thôi Hoàng hậu mới được mười bảy đã sớm qua đời. Sau khi Thôi Hoàng hậu qua đời, Thôi Chính trong lòng cảm thấy oán hận nhưng không thể nói ra, chỉ còn biết than con gái mình phúc mỏng phận bạc.
Ngôi vị Hoàng hậu bỏ trống, mấy tên tiểu nhân trong triều liền nghĩ đủ mọi cách dâng tặng mỹ nhân, nghe nói ngay cả Hoa Quý phi hiện nay cũng được người ta dâng lên cho Tây Lăng Xuyên. Điều may mắn chính là, trong số rất nhiều mỹ nhân được ngài ‘lâm hạnh’ chỉ có duy nhất Hoa Quý phi mang long thai, đồng thời đó cũng là dòng dõi duy nhất của Hoàng thượng. Mẹ quý nhờ con, vì vậy chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, Hoa Thanh Lâm đã đi từ Tập Nhân lên Chiêu Nghi, Tiệp Dư rồi sau cùng là Quý phi.
Lo sợ Hoa Quý phi sẽ được phong thành Hoàng hậu mới, gia tộc họ Thôi không ngừng gia tăng áp lực lên Tây Lăng Xuyên, dâng tấu sớ nói rằng Hoa Quý phi là người hoàng triều Kim Bích, không thể trở thành quốc mẫu của nước Bạch Hổ. Thực ra, Tây Lăng Xuyên không hề có ý định lập Hoàng hậu mới, chỉ có điều gia tộc họ Thôi bức ép quá căng, khiến ngài chán ngán, liền vứt bỏ luôn chuyện quốc sự sang một bên, đem theo các mỹ nhân xuất cung du ngoạn. Tiếp đó, Tây Lăng Xuyên tình cờ gặp được Tư Hành Phong tuyệt sắc vô song, kinh động cả trời và người, liền giữ lại bên cạnh.
Tư Hành Phong không chỉ là người có dung mạo xuất chúng, mà còn bác học toàn tài, hành sự quyết đoán, lập được đại công trong việc bình định phiến quân gây loạn ở phía Nam, được phong thành Bình Viễn hầu. Trong khoảng thời gian chưa tới một năm, trong triều đình hình thành hai thế lực, một bên ủng hộ Bình Viễn hầu, một bên vẫn theo ủng hộ Thôi Thừa tướng. Chính vì vậy mà Tư Hành Phong đã trở thành người trực tiếp, thực sự uy Hi*p đến địa vị của gia tộc họ Thôi.
Tây Lăng Xuyên thấy có người kiềm chế được thế lực của gia tộc họ Thôi, cảm thấy vô cùng vui mừng, nhưng lại lo Tư Hành Phong sẽ trở thành một Thôi Chính thứ hai, nên lấy danh nghĩa là thưởng cho ngài Quỳnh Tương Ngọc Dịch, nhưng thực ra là ban thuốc độc, dùng thứ đó để duy trì lòng trung thành tuyệt đối của Tư Hành Phong với mình.
Sau khi nghe xong câu chuyện do Xảo Nhi kể, Hạ Phẩm Dư bất giác nhíu chặt mày.
Nàng ở trong thâm cung gần mười năm nay, tuy rằng chỉ biết qua loa việc Ngụy Vương Gi*t cháu đoạt vị năm xưa, nhưng vẫn biết rõ về nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của Thôi Hoàng hậu. Thôi Hoàng hậu không hề ૮ɦếƭ theo cách nghĩ khoa trương ngoài dân gian, qua đời vì Dụς ∀ọηg hoang dâm vô độ của Tây Lăng Xuyên.
Thôi Hoàng hậu sức khỏe yếu ớt từ nhỏ là sự thật, vào những ngày mùa đông giá lạnh, chứng hen phát tác, sau cùng qua đời vì bệnh lâu mà không có thuốc chữa trị. Với tính cách yêu cái đẹp thành tật của Hoàng thượng, nếu cả ngày đối mặt với một mỹ nhân bệnh tật như vậy thì hoàn toàn không hề tồn lại cung Ngọc Trì bao năm nay, nàng vẫn luôn cho rằng Hoàng thượng là một người sâu sắc, khó đoán, ít nhất là trong biết bao ngày hầu hạ, nàng đã rất nhiều lần thấy Hoàng thượng tuy ôm mỹ nhân trong lòng, nhưng lại đưa đôi mắt nhìn về phía xa, âu sầu, trầm tư.
Xảo Nhi lại nói “Hoàng thượng vì bảo vệ giang sơn của mình, lợi dụng Hầu gia đối phó với phái bên Thôi Thừa tướng, nên hạ độc Hầu gia. Loại độc này, mỗi tháng đều phải uống thuốc giải một lần, nếu không nhất định sẽ ૮ɦếƭ vì thất khứu xuất huyết. Buổi tối mỗi ngày mùng năm, Hầu gia đều phải nhập cung, Hoàng thượng sẽ ban cho thứ thuốc giải có thể kéo dài tính mạng trong vòng một tháng. Cho nên, mỗi khi đến hai ngày mùng năm, mùng sáu hàng tháng, tính tình Hầu gia vô cùng đáng sợ. Mọi người trong phủ đều căng thẳng, lo lắng không yên. Hôm nay chính là ngày mùng sáu, sau này ở đây lâu rồi, tỷ tỷ dần dần sẽ hiểu thôi. Những người biết chuyện này trong phủ không nhiều, muội biết chuyện này cũng vì tình cờ nghe thấy mẹ cùng Quan đại ca nói chuyện với nhau thôi.
Phẩm Dư tỷ, tỷ tỷ nhất định không được tiết lộ cho người khác biết, nếu không, không chỉ riêng mình muội gặp xui xẻo mà nói không chừng rất nhiều người khác sẽ bị chém đầu đấy. Mẹ muội mà biết được nhất định sẽ đánh ૮ɦếƭ muội mất thôi.”
Hạ Phẩm Dư ngây ngô gật đầu, đôi mày lại càng nhíu chặt. Ngài thực sự đã trúng kịch độc sao? Nếu việc này chỉ để khống chế ngài đối phó với Thừa tướng thì sự việc xảy ra ở điện Ngọc Hoa vào mùng năm hàng tháng đã hoàn toàn rõ ràng.
“Phẩm Dư tỷ, phải đi nhanh thêm chút nữa. Hầu gia dường như đang rất mệt mỏi, Cảnh đại ca lại không cho muội vào chăm sóc, cứ thúc muội đi tìm tỷ, vẻ mặt đáng sợ và nghiêm trọng. Mau lên, tỷ tỷ, nhanh chân lên.” Xảo Nhi nắm lấy tay nàng chạy về phía trước.
Nàng khẽ quay sang nhìn Xảo Nhi, thế nhưng khi thấy vẻ mặt của Xảo Nhi, nàng đoán chắc cô bé không biết chuyện xảy ra mỗi đêm mùng năm hàng tháng. Cảnh Trung chỉ đích danh nàng đến hầu hạ, đương nhiên không hề mang ý nghĩ ‘hầu hạ’ tầm thường. Bên cạnh Hầu gia không hề có một a hoàn hầu cận, chứ đừng có nói là thê thi*p. Hoàng thượng đã từng ban tặng cho ngài rất nhiều mỹ nhân với phong cách khác nhau, dù rằng ngài đã nhận, nhưng đều tặng lại cho các quan viên hoặc thuộc hạ trung thành, nếu không thì cũng chuyển sang biệt viện ngoại ô phía Tây. Nói tóm lại, quy định trong phủ Hầu gia chính là không được có hầu nữ trẻ tuổi.
Nàng cũng biết rõ một điều, hiện nay phụ nữ trẻ tuổi duy nhất trong phủ Hầu gia có thể giúp Hầu gia giải quyết ‘nhu cầu’, ngoài nàng ra không thể có người thứ hai, huống hồ, nàng cũng không phải là lần đầu tiên ‘hầu hạ’…
Mới nghĩ tới đây, nàng bất giác mím chặt môi lại.
Bước qua bậc thềm, dưới những rặng trúc nho nhã, con đường cong cong uốn lượn, lá trúc xanh biếc, ánh nắng xuyên qua, long lanh, lấp lánh.
Bên tai truyền tới tiếng lá trúc xào xạc, mùi hương trúc thoang thoảng khắp nơi, càng đi sâu vào trong, Hạ Phẩm Dư lại càng cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn trước.
Cuối cùng khi bước vào phòng chính, Hạ Phẩm Dư nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao to, vạm vỡ đứng chắn trước cửa.
Xảo Nhi liền buông tay Hạ Phẩm Dư, lên tiếng gọi “Cảnh đại ca, Phẩm Dư tỷ đến rồi.”
Cảnh Trung quay đầu, thấy Hạ Phẩm Dư liền quay sang nói với Xảo Nhi “Xảo Nhi, muội đi lo việc riêng của mình, chỗ này có ta với Phẩm cô nương là được rồi.”
Xảo Nhi gật đầu, liền quay người rời khỏi.
Cảnh Trung bước xuống bậc thềm, đứng trước mặt Hạ Phẩm Dư nói “Hầu gia hình như không khỏe lắm, cô nương mau vào bên trong thăm ngài xem sao…” Mỗi lần nói chuyện cùng nàng, Cảnh Trung đều không dám nhìn thẳng vào mắt, cũng không biết là tại sao. Trước kia hắn đã từng Gi*t người không chớp mắt, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hoảng hốt như những lúc đối mặt với nàng.
Cảnh Trung đã nói thẳng thắn như vậy, Hạ Phẩm Dư làm sao lại không biết được ẩn ý bên trong, thân người có phần đờ đẫn. Bây giờ nàng đã là người của phủ Bình Viễn Hầu, Hầu gia muốn nàng sống thì nàng được sống, bắt nàng ૮ɦếƭ thì nàng phải ૮ɦếƭ, huống hồ đây chỉ là gọi nàng vào hầu hạ, âи áι.
Nghiến răng chịu đựng, nàng nhấc chân váy lên, không nói tiếng nào đi qua Cảnh Trung, bước lên thềm vào phòng. Khoảnh khắc nàng đẩy hai cánh cửa gỗ đàn hương điêu khắc trạm trổ ra, bước vào phòng, mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng bên mũi. Mùi hương này chính là mùi vị ngàn vàng khó cầu, mà nàng đã may mắn được ngửi trong hoàng cung.
Nàng bất giác ngước mắt nhìn chữ ‘nhẫn’ lớn được treo trong phòng. Cha từng nói với nàng rằng, sách có trong lòng người. Chữ ‘nhẫn’ này, tuy rằng nét 乃út mạnh mẽ, trơn tru, nhưng trong đó cũng lộ ra sự bất bình, phẫn nộ. Xem ra, người viết chữ này trong lòng đã tích tụ oán hận sâu sắc.
Bỗng nhiên ‘choang’ một tiếng, trong phòng vang lên tiếng đồ sứ rơi vỡ. Hạ Phẩm Dư nhanh chóng định thần rồi nhanh chóng bước vào trong.
Mấy hôm trước, Tư Hành Phong bất cần nhiễm phong hàn, còn chưa kịp hồi phục thì hôm qua lại phải đến điện Ngọc Hoa, thậm chí còn phải lấy tinh thần ứng phó với Tây Lăng Xuyên. Sau một đêm, căn bệnh này dường như trầm trọng hơn nhiều, cổ họng khô khan khó chịu, đầu óc quay cuồng, mệt mỏi. Muốn uống ly nước mà tay chân rệu rã, bất cẩn làm rơi chiếc ly xuống đất.
Ngài đang định khom người xuống nhặt mảnh vụn lên thì bất ngờ thấy một bàn tay thon thả, trắng muốt thoăn thoắt thu dọn.
Hạ Phẩm Dư không nói tiếng nào nhặt hết mấy mảnh vỡ lên.
Tư Hành Phong sau khi ảo não nhìn vị khách không mời mà tới phòng mình liền cáu gắt “Là ai đã cho phép ngươi vào đây hả? Khụ khụ… khụ khụ…” Còn chưa nói hết câu, tiếng ho đã vang lên không ngừng.
Hạ Phẩm Dư tiến lại gần đỡ lấy ngài, ai ngờ bị ngài đẩy mạnh sang một bên, lại tiếp tục phát nộ “Đừng động vào người ta!” Dường như dùng quá sức, nộ khí công tâm, đầu óc choáng váng, tiếp sau đó ngài lại bật ho không ngừng.
Nàng mím chặt môi, vội vã lại gần đỡ ngài rồi nhẹ nhàng lên tiếng “Hầu gia bị bệnh, trước tiên đừng tức giận với nô tì, hãy nằm xuống nghỉ ngơi trước đã.”
Thanh âm nàng dịu dàng, từ tốn, không hề khiến người ta căm ghét như vẫn tưởng tượng, ngược lại còn đem tới một cảm giác dễ chịu, an lòng. Ngài vẫn không hề động lòng mà đẩy nàng ra, chập choạng lui về phía sau, tự mình quay về giường.
Thấy Hầu gia cố chấp như vậy, nàng quay người, rót một ly trà đưa tới cho ngài.
Nhìn thấy ly trà, oán khí bỗng dâng trào trong lòng, ngài ảo não đẩy ly trà sang một bên rồi quát “Ngươi mau cút ra ngoài cho ta.” Thế nhưng giọng nói vô cùng thều thào, yếu ớt.
Nàng lại mím môi, rót một ly trà khác, lần này không đưa trực tiếp cho ngài mà đặt trên chiếc bàn cạnh bên giường “Nô tì sẽ ra ngoài tìm đại phu.”
Rồi nàng lặng lẽ thu dọn nốt những mảnh vỡ trên sàn nhà, khom lưng lui ra khỏi phòng.
Vỗn dĩ định mắng nàng lắm chuyện, nhưng khi vừa ngước mắt thấy nàng đã ra khỏi phòng từ bao giờ, lại thấy ly trà cạnh đầu giường, cơn tức giận trong lòng chẳng biết trút vào đâu, ngài nghĩ một hồi, nhấc ly trà lên, ngửa cổ uống cạn.
Hạ Phẩm Dư ở trong phòng chưa quá thời gian nửa tuần trà đã thấy bước ra, điều này khiến Cảnh Trung không khỏi nghi hoặc.
Hạ Phẩm Dư thấy Cảnh Trung cau chặt mày, dường như có đôi chút bất mãn liền nói “Hầu gia ốm rồi, chắc là bị nhiễm phong hàn, mau đi tìm đại phu cho ngài ấy.”
Cảnh Trung ngây người, khi định thần lại không nói lời nào lập tức quay người bước đi, vừa đi được vài bước, cảm thấy có điều gì đó không thỏa đáng, liền quay người nói với Hạ Phẩm Dư “Làm phiền cô nương chắm sóc Hầu gia.”
Hạ Phẩm Dư gật đầu mỉm cười “Phẩm Dư là người trong phủ, đương nhiên có nghĩa vụ phải chăm sóc Hầu gia, vậy nên không cần phải dùng hai từ ‘làm phiền’.” Dứt lời, nàng quay người trở lại phòng.
Cảnh Trung hoàn toàn không ngờ câu nói lịch sự của mình lại bị người ta chối từ, hầy, thôi bỏ đi, trước kia khi vẫn còn làm kẻ ác, đâu có suy nghĩ lắm chuyện ngớ ngẩn như thế này chứ?
Trong phòng đèn được châm lên, ánh đèn dịu nhẹ, sáng sủa, lò sưởi trong phòng khiến không khí ấm áp, mọi cảm giác lạnh lẽo trong người theo đó mà tan biến hết.
Hạ Phẩm Dư bước vào trong, thấy ly trà trống không đặt trên chiếc bàn cạnh giường, bất giác mím chặt môi, nhẹ nhàng lại gần, lấy chiếc ly đặt về vị trí ban đầu. Nàng nhìn ngài đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt đỏ rực dị thường, liền đưa tay đặt lên vầng trán ngài kiểm tra, chỉ thấy bàn tay nóng bỏng đến đáng sợ.
Ngài đang bị sốt, hơn nữa còn sốt rất cao.
Cảm giác thấy trán mình bị ai đó chạm nhẹ vào, Tư Hành Phong mở trừng mắt ra, khi nhìn thấy vẫn là Hạ Phẩm Dư, ngài lại muốn nổi đóa, chỉ là đầu óc choáng váng, quay cuồng, đôi môi khẽ mấp máy rồ lại mệt mỏi nhắm chặt mắt lại.
Hạ Phẩm Dư biết ngài không muốn nàng chạm vào người, chỉ là bây giờ ngài đang bệnh. Nàng liền ra ngoài lấy một chậu nước lạnh vào, làm ướt khăn rồi đặt lên trán ngài, hy vọng có thể khiến ngài cảm thấy dễ chịu.
Vì trán được làm mát, nên bản thân Tư Hành Phong cũng thấy dễ chịu hơn, đôi mày ngài dần không còn cau chặt như trước nữa.
Tư Hành Phong từ từ mở mắt, ngài thấy nàng lặng lẽ ngồi bên giường, đôi mắt đen nhánh, tĩnh lặng. Đôi mắt này không phải đôi mắt đẹp nhất mà ngài từng thấy nhưng lại là đôi mắt khiến người ta thanh thản mà tin tưởng nhất.
Ngài thực sự quá mệt mỏi, thực sự rất muốn ngủ, thôi bỏ đi, nàng muốn ngồi cạnh thì cứ để mặc nàng vậy.
Không bao lâu sau, đại phu vội vã chạy tới, bắt mạch rồi chẩn đoán Hầu gia bị nhiễm phong hàn nặng, khí huyết trong người không thuận. Sau đó đại phu kê đơn, lại dặn dò phải kiêng kị rất nhiều thứ như kiêng rượu, kiêng dầu mỡ, kiêng đồ tanh cua cá tôm ốc, kiêng ra ngoài kẻo gió, chú ý giữ cho thân người ấm nóng…
Sau khi đại phu ra về, Cảnh Trung liền đi theo lấy thuốc, rất nhanh thuốc được mang về, Hạ Phẩm Dư liền nhận lấy rồi đến phòng ngự thiện sắc thuốc, Xảo Nhi thay nàng ở lại Nam Viện chăm sóc Hầu gia.
Hạ Phẩm Dư sợ vị thuốc quá đắng, lại nấu thêm một nồi canh táo đỏ với đường.
Cảnh Trung vẫn luôn theo phía sau, thấy nàng làm việc nhanh nhẹn, trong lòng không khỏi khâm phục, có điều bản thân Cảnh Trung có muốn giúp cũng chẳng được, thân hình vạm vỡ, chân tay lóng ngóng cứ đi theo sau ngược lại còn gây trở ngại.
Hạ Phẩm Dư sau cùng không nhẫn nhịn được liền nói “Cảnh hộ vệ không cần phải dám sát ta, ta sẽ không cho thứ gì bất minh vào thuốc của Hầu gia đâu. Nếu ta muốn hại Hầu gia, cơ hội đầy rẫy.”
Cảnh Trung sầm mặt đáp “Ta không hề có ý giám sát cô nương.”
“Vậy ngài đứng đây làm gì?” Hạ Phẩm Dư nhìn Cảnh Trung, ánh mắt lạnh lùng.
Cảnh Trung im lặng, không nói thêm câu nào, đáng lẽ nên đứng canh ở trước cửa phòng Hầu gia, nhưng ngay từ khi đưa thuốc cho nàng liền đi theo tới tận đây để nhìn nàng sắc thuốc. Ngay chính bản thân Cảnh Trung cũng không biết tại sao mình lại hành động như vậy. Cảnh Trung đành phải nói thêm “Vậy thì cứ coi như ta tới đây để giám sát cô nương đi.”
Hạ Phẩm Dư thầm ‘hưm’ một tiếng rồi bê bát thuốc vừa sắc xong quay lại Nam Viện.
Trước khi bước vào, nàng liền đưa bát thuốc cho Cảnh Trung “Cảnh hộ vệ hãy mang thuốc vào cho Hầu gia, ta sợ ta đưa thuốc đến cho ngài, ngài sẽ không uống đâu.”
Cảnh Trung gật đầu, bước vào trong gọi Tư Hành Phong dậy, thế nhưng Tư Hành Phong nhìn bát thuốc mãi mà không chịu uống.
Cảnh Trung khuyên giải mấy lần nhưng Tư Hành Phong vẫn cố chấp không chịu.
Cuối cùng, Hạ Phẩm Dư không nhẫn nhịn được thêm nữa đành lên tiếng “Thuốc đắng giã tật, nếu để cho thuốc nguội thì không còn tác dụng nữa đâu.”
Tư Hành Phong đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía nàng “Tại sao ngươi vẫn còn ở đây?”
“Hầu gia…” Cảnh Trung khó xử nói.
“Bảo cô ta ra ngoài đi.” Tư Hành Phòng không biết bản thân tại sao lại tức giận, chỉ biết là mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ này, tâm trạng ngài vô duyên vô cớ lại xao động. Có lẽ là do nàng đã nhìn thấy tất cả những yếu đuối, nhu nhược trong ngài.
Hạ Phẩm Dư liền bê bát canh táo đỏ nấu đường đến gần, mặt không biểu cảm nói “Nếu Hầu gia sợ đắng thì sau khi uống bát thuốc kia xong hãy uống thêm chút canh ngọt này vào, như vậy sẽ không cảm thấy đắng lắm đâu.”
“Ta bảo ngươi cút ra ngoài, ngươi không nghe thấy sao? Khụ khụ… khụ khụ.” Tư Hành Phong cứ tức giận là lại lên cơn ho.
Hạ Phẩm Dư liền bê bát canh ngọt quỳ xuống “Nô tì to gan, mời Hầu gia dùng thuốc xong rồi nô tì sẽ lui ra ngoài ngay.”
Tư Hành Phong nheo mắt lại, nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất, trong lòng đột nhiên lại bùng lên cảm giác tức giận.
Thật không ngờ, người phụ nữ này dám uy Hi*p ngài!
“Ngươi… mau cút ra ngoài cho ra.” Ngài nghiến răng, buông từng chữ rành rọt.
“Hầu gia lúc này đang yếu, vậy để nô tì bón thuốc cho ngài.” Hạ Phẩm Dư đứng dậy, đưa tay nhận lấy bát thuốc.
“Ngươi, đứng lại.” Tư Hành Phong bê bát thuốc lên, ngửa cổ uống sạch không còn một giọt.
Hạ Phẩm Dư thấy vậy liền đưa bát canh táo đỏ nấu đường tới. Chỉ thấy ngài lạnh lùng lên tiếng “Đặt xuống, ra ngoài.”
“Dạ.” Hạ Phẩm Dư không nói thêm gì, đặt bát canh xuống, cung kính khom người hành lễ rồi lui ra ngoài. Thế nhưng nàng lui ra ngoài không có nghĩa là rời khỏi, mà đứng bên ngoài chờ nghe mệnh lệnh của Hầu gia.
Tư Hành Phong nhìn bát canh táo đỏ trong tay, màu sắc chẳng khác nào nước thuốc uống ban nãy, trong lòng khó chịu, nhưng nước thuốc quá đắng, ngài bất giác cau mày uống cạn bát canh. Vị ngọt dần tan trong miệng, ngay cả đầu lưỡi cũng có cảm giác ngọt ngào, quả nhiên đã không còn vị đắng của thuốc.
Đã lâu lắm rồi ngài không uống thứ canh ngọt thế này, ngày trước khi còn rất nhỏ, mẫu thân cũng thường đun thứ canh thế này, để dỗ dành ngài uống thuốc.
Xảo Nhi đưa tay đón chiếc bát trống không, thận trọng lên tiếng hỏi “Hầu gia, ngài đã thấy đỡ hơn chưa? Có còn thấy khó chịu không? Nếu vẫn đắng, nô tì sẽ đi lấy thêm ít mật cho ngài.”
Tư Hành Phong lắc đầu, đặt chiếc bát xuống rồi nói với Xảo Nhi “Ngày mai khi sắc thuốc, bảo mẹ ngươi nấu thêm ít canh ngọt nhé!”
Xảo Nhi trợn to mắt nói “Hầu gia, thứ canh này không phải là do mẹ nô tì nấu, là Phẩm Dư tỷ nấu đấy ạ. Vậy để nô tì nói với tỷ tỷ một câu.”
Ngài thoáng ngây người, thứ canh này là do nàng nấu sao? Vị vào trong miệng ngọt mà không ngấy, dịu nhẹ, thanh đạm. Lại tức thì xua tay “Tất cả lui ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát. Tối nay không cần gọi ta dậy dùng bữa đâu.”
Xảo Nhi và Cảnh Trung tuân mệnh, lui ra ngoài.
Lúc Xảo Nhi vừa bước ra khỏi cửa, thấy Hạ Phẩm Dư đang đứng thẳng lưng bên ngoài, liền mỉm cười hớn hở nói “Hầu gia đã uống hết bát canh ngọt của tỷ, lại còn nói ngày mai khi sắc thuốc, tỷ nấu thêm một bát canh ngọt nữa.”
Hạ Phẩm Dư mỉm cười bình thản, ngài có thể uống hết là tốt, chỉ sợ ngài tức giận đập vỡ cả chiếc bát ấy thôi.
Xảo Nhi nhìn Cảnh Trung mặt mày mệt mỏi liền thì thầm nói “Cảnh đại ca, huynh quay về phòng nghỉ ngơi trước đi, tối qua huynh đã đi theo Hầu gia suốt. Chỗ này cứ để cho muội cùng với Phẩm Dư tỷ trông chừng cũng được.”
Cảnh Trung quay sang nhìn Hạ Phẩm Dư rồi đưa tay về phía trước đáp “Làm phiền.”
Đêm, Xảo Nhi cùng Hạ Phẩm Dư đứng bên ngoài cửa. Cứ chốc chốc Hạ Phẩm Dư lại vào xem tình hình bệnh tật của Tư Hành Phong đã khá lên chưa, còn Xảo Nhi thì không ngừng ngáp ngủ, mỏi mệt.
Nàng liền đẩy tay Xảo Nhi thì thầm “Muội quay về phòng ngủ trước đi, chỗ này có ta rồi.”
Xảo Nhi đưa tay lên dụi mắt, vốn định đứng tiếp, nhưng thấy ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa kiên định của Hạ Phẩm Dư, liền gật đầu rồi lặng lẽ quay về phòng nghỉ.
Trong phòng có lò sưởi ấm áp, Hạ Phẩm Dư nhận thấy hai má mình đang nóng bừng lên, liền bước vào trong. Đúng như đã nghĩ, trán Hầu gia đã lấm tấm mồ hôi, có lẽ rất nóng, cả nửa thân người của ngài đều ở bên ngoài chăn.
Nàng liền đưa tay lau mồ hôi cho ngài, đắp lại chăn, rồi đứng trông trước giường. Nhưng chỉ thoáng sau, ngài lại toát mồ hôi, lại đạp tung chăn. Hạ Phẩm Dư rất kiên trì lau mồ hôi cho ngài, rất nhanh, ngài dần bình ổn, nằm ngủ ngon lành không đạp chăn ra nữa.
Lúc này trán nàng cũng lấm tấm mồ hôi. Hạ Phẩm Dư đưa tay lên nhẹ lau đi lớp mồ hôi rịn ra trên trán, ngồi xuống cạnh giường, đưa tay nắm lấy cổ tay ngài kiểm tra mạch tượng. Nàng nhận thấy mạch ngài đã không còn hỗn loạn như lúc chiều muộn, bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời nàng cũng cau chặt mày lại. Xảo Nhi nói ngài trúng độc, nhưng theo mạch tượng thì không có gì khác biệt người thường, hoàn toàn không giống như đang bị trúng độc.
Tuy rằng bản thân vẫn theo đuổi việc học hỏi y thuật, nhưng sau bao nhiêu năm, nàng vẫn chẳng có chút gì tiến bộ, có lẽ do tư chất nàng bình thường, học thuật không tinh cho nên mới không thấy hiện tượng dị thường nào cả.
Nàng đặt tay của ngài về lại trong chăn. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, nàng thấy khuôn mặt ngài lúc ngủ say. Các đường nét rõ ràng, lúc ngủ khuôn mặt ngài không còn tà khí, lạnh lùng. Chỉ có điều, ngày cả khi ngủ, đôi mày ngài vẫn cứ cau chặt, dường như nỗi ưu phiền trong lòng chưa từng buông tha cho ngài một phút, một giây nò cả.
Chữ ‘nhẫn’ được treo bên phòng ngoài chắc hẳn là do ngài viết. Ngài từng nói, ngài giống nàng, có thể nhẫn nhịn được những điều mà người thường không nhẫn nhịn được. Vô tình biết được chuyện của ngài, khiến nàng vô cùng lo lắng, thậm chí trong lòng cũng không tránh khỏi oán hận. Thế nhưng khi biết Hoàng thượng hạ độc ngài, nhớ tới những chuyện đắng cay, éo le mà ngài từng trải qua, lòng nàng tột cùng xót xa, thương cảm.
Nàng không phải là thánh nhân, chỉ có điều mẹ nàng từng nói, trong tâm mỗi người đều có những chuyện vui vẻ và phiền muộn, nếu trong lòng chỉ nhớ tới những điều muộn phiền, vậy thì bản thân mãi mãi không thể nào vui được. Tuy rằng chuyện vui của nàng không nhiều, thế nhưng nàng cũng không muốn muộn phiền bám riết lấy cả cuộc đời mình. Đời người ngắn ngủi có vài chục năm, nếu sống trong oán hận, buồn phiền vậy thì cuộc sống đó là vô nghĩa.
Thành thật không hối hận.
Tha thứ không oán thán.
Hòa nhã không thù địch.
Nhẫn nhịn không nhục nhã.
Nàng bước lại thổi tắt nến, quay lại nằm nghỉ cạnh bên giường ngài.