Sau đó, ta được đưa về, ở lại Phúc An Tự hai ngày, rồi trở về Tần phủ tịnh dưỡng, tất cả mọi chuyện đều do Tư Đồ Lăng xử lí.
“Ta đã chuẩn bị một cỗ quan tài bằng gỗ khác, hợp táng cho hai người luôn.” Mãi đến sau này, ngài mới nói với ta “Đối với bên ngoài, ta chỉ nói Đức Thái Phi nhiễm bệnh, lại sai thị nữ đóng giả bộ dạng của thái phi, kéo dài thêm một vài ngày, sau đó xin Hoàng thượng chiếu cáo thiên hạ, Đức Thái Phi ốm bệnh qua đời. Hiện nay trong cung đang chuẩn bị nghi lễ phát tang cho thái phi, có điều, đến lúc đó, chúng ta cũng chỉ có thể đưa cỗ quan tài rỗng đến chôn tại bên cạnh lăng mộ của Tiên Đế mà thôi. Ta nghĩ phi tần của Tiên Đế rất nhiều, cũng chẳng thiếu một người như cô cô. Kỳ Dương Vương đã chẳng còn gì cả, ngoại trừ một tấm tình si của cô cô.”
Ta lặng lẽ nhìn ra cảnh vật mùa thu sầu muộn, tiêu điều bên ngoài cửa sổ, rồi hỏi “Hoàng thượng có biết nội tình không?”
“Trước giờ, ngài ấy rất thân thiết với cô cô, làm sao mà giấu ngài ấy được? Hôm qua, ngài ấy đã thay y phục bình thường, xuất cung rồi đích thân tới bái tế trước mộ hai người, nghe nói còn khóc lóc rất đau đớn. Khi gặp nhau riêng rẽ, ta có nhắc với ngài ấy chuyện sẽ an táng cho Kỳ Dương Vương và cô cô theo nghi thức dành cho thân vương, ngài ấy cũng chẳng có ý kiến gì, đợi sau khi nghi lễ phát tang của Đức Thái Phi chính thức kết thúc, thì sẽ hạ chỉ để tiến hành việc này.”
Ta gật đầu rồi nói “Xưa nay ngài ấy vẫn luôn là người trọng tình trọng nghĩa, đương nhiên là sẽ không từ chối đâu.”
Ngài nhìn vào cây cỏ phất phơ trong gió bên ngoài sân vườn trong sắc thu, đột nhiên lại nói “Ta tuyệt đối không để bản thân đi đến tình cảnh đó.”
“Cái gì cơ?”
“Nếu ta muốn bay lên trời thành rồng, thì nhất định sẽ phải thành công. Bất cứ ai, bất cứ chuyện gì cũng đừng mong có thể ngăn được bước chân ta.”
Ta ngây người, mỉm cười rồi nói “Lăng, ta nhớ hình như ngài đã từng nói rằng, ngài tuyệt đối không ra tay với Tư Đồ Vĩnh.”
Đôi mắt ngài phủ lên màn sương mờ ảo lạnh giá giữa mùa thu se se, rồi nói “Đúng, ta sẽ không ra tay với ngài ấy trước, thế nhưng nếu ngài ấy định động thủ, ta cũng quyết không nương tay.”
Ta tựa vào khung cửa sổ, từ từ lên tiếng “Ngài ấy cầu thân cùng Nam Lương, nhân lúc quan hệ hai nước đang thân tình, thu binh mã phòng thủ chốn biên cương với Nam Lương về cho bản thân, liệu có được coi là đối địch với ngài không?”
“Có, ta sẽ cảnh cáo ngài ấy.” Ngài mỉm cười, ánh mắt đen láy càng lúc càng sâu thăm thẳm như một vòng xoáy bí hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn con người vào trong đó một cách nhanh chóng.
Ta cau mày, bất đắc dĩ phải cảnh cáo ngài “Lăng, ngài ấy mới là Hoàng Đế.”
Ngài không hề đáp lại, quay đầu sang một bên rót trà, hớp một ngụm rồi từ từ lên tiếng “Nàng nói ngài ấy trọng tình trọng nghĩa, cứ như thể ám chỉ ta là con người bạc tình bạc nghĩa vậy. Nàng an tâm, rồi sẽ có ngày ta cho nàng thấy rõ, tình nghĩa của ngài ấy với nàng rốt cuộc sâu đậm, tuyệt vời tới đâu. Lúc này cuộc đối đầu vẫn còn chưa bắt đầu, Vãn Vãn, nàng đừng có ngăn cản ta.”
Ta miễn cưỡng mỉm cười “Nếu… ta chỉ nói nếu ta ngăn cản ngài thì sao?”
Ngài cúi đầu, bộ dạng ngây người cứ như thể đang thưởng thức nước trà thanh đạm trong ly vậy.
Ta đang nghĩ chắc ngài muốn né tránh câu hỏi này, thì ngài đột nhiên lại lên tiếng “Vãn Vãn, ta sẽ giữ đúng lời hứa. Thế nhưng nếu ngài ấy cho ta cơ hội, ta cũng không từ bỏ giang sơn đáng lẽ phải thuộc về nhà ta đâu. Nếu nàng ngăn cản, ta sẽ dùng tính mạng của mọi người trong Tần phủ và mười vạn binh mã họ Tần để bái tế thiên hạ của mình.”
Trái tim ta thắt chặt, đột nhiên hiểu rõ được ẩn ý bên trong câu nói này của ngài. Ngài không phải Hoàng Đế Đại Nhuế, thế nhưng trong tay nắm giữ trọng binh, quyền lực khuynh đảo triều chính, ngay cả Hoàng Đế Đại Nhuế cũng phải nhìn sắc mặt của ngài để hành sự.
Nếu Tư Đồ Vĩnh biết cam tâm nhu nhược cả cuộc đời, cam tâm trở thành một Hoàng Đế bù nhìn, biết nghe theo mệnh lệnh của ngài, để mặc cho Tư Đồ Lăng càng ngày càng thêm lớn mạnh thì sẽ được bình an vô sự.
Thế nhưng Tư Đồ Vĩnh hoàn toàn không phải kẻ nhu nhược. Ngài anh minh, hiệp nghĩa, lỗi lạc, hiểu biết, cho dù không thể coi là một Hoàng Đế xuất sắc thì ít nhất cũng là một vị lãnh đạo ưu tú. Trước giờ, ngài vốn đã bất hòa với Tư Đồ Lăng, làm gì có chuyện cam tâm làm Hoàng Đế bù nhìn để mặc người khác thao túng?
Nếu Tư Đồ Lăng chủ động ra tay, cho dù thành công, trong triều cũng sẽ có nhiều lời dị nghị, chê trách, khó tránh được tiếng xấu muôn đời của kẻ loạn thần tặc tử. Thế nhưng nếu Tư Đồ Vĩnh là người động thủ trước, ngài lấy lí do phải tự bảo vệ bản thân mà ra tay phản kích, những lời dị nghị trong triều, đương nhiên là sẽ ít đi nhiều. Thế nên, ngài thực sự cũng đang đợi Tư Đồ Vĩnh động thủ với bản thân trước.
Ta cũng bê ly trà lên, nhắm mắt lặng lẽ uống. Ngài ôm lấy ta từ phía sau lưng, rồi thì thầm bên tai “Vãn Vãn, nếu thực sự có một ngày như thế, xin nàng tuyệt đối đừng làm khó ta. Rốt cuộc nàng muốn nói với ta bao nhiêu lần, trong trái tim của nàng, ta vĩnh viễn không phải người ở vị trí đầu tiên? Tư Đồ Vĩnh quan trọng hơn ta, Thuần Vu Vọng quan trọng hơn ta, ngay cả tiểu nha đầu Tương Tư, ta cũng chẳng được động tới.”
Ta quay đầu sang nhìn ngài, sau đó ngước lên, chạm nhẹ vào bờ môi đó rồi thì thầm lên tiếng “Từ trước đến nay ngài vẫn luôn là người thân thiết nhất của ta, ngài lúc nào cũng ra sức bảo vệ ta, bao dung ta. Bọn họ… đương nhiên chẳng thể nào so sánh được với ngài, thế nhưng ta cũng không muốn bọn họ xảy ra chuyện, cũng giống như không muốn bất cứ người thân hay bạn bè nào của mình gặp bất trắc. Lăng, ngài vẫn luôn là người mạnh mẽ nhất, xuất sắc nhất, tại sao lại phải so đo với bọn họ nhiều như vậy?”
Ánh mắt ngài dần dần trở nên ấm áp, đưa tay vòng qua eo ôm lấy ta rồi từ từ ghé sát vào người ta. Ly trà trên tay rơi xuống mặt đất vỡ tan, nước trà tung tóe đầy mặt đất.
Sắc trời dần sầm xuống, ánh trăng thanh dịu nhạt nhòa mãi chẳng thể nào chiếu vào trong phòng, ánh nến trong phòng chập chờn, nhảy múa theo từng cơn gió nhẹ, khắp nơi đều ẩn hiện những bóng hình bất định. Ta đưa tay ra, dùng tư thế cầm bảo kiếm trước kia, nhẹ nhàng hạ tấm rèm, đang được vén vào sau chiếc móc vàng khắc hoa mẫu đơn phú quý bên giường xuống.
Ánh sáng trắng khẽ thoáng qua, tấm rèm từ từ buông xuống, che đi ánh nến chập chờn bên ngoài, cũng che đi được chút cảm giác thẹn thùng bất giác trào dậy trong lòng ta. Bất cứ thứ gì cũng vậy, cứng quá dễ gãy. Lấy nhu khắc cương, nước chảy đá mòn, đây cũng là một điều được dạy trong binh pháp. Ta nhanh chóng nhìn thấy được sự giao tranh âm thầm giữa Hoàng Đế Đại Nhuế và Định Vương.
… Công chúa Thường Hy mất tích.
Đợi đến hai ngày sau, phát hiện được tung tích, thì đã thấy nàng ta tóc tai xõa xượi, y phục xộc xệch xuất hiện ngoài chợ lớn, mặt cười ngô nghê gặp ai cũng nói “Ta là công chúa, ta là công chúa, các ngươi không nhận ra ta sao? Ta là công chúa, một công chúa sau này sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ…”
Thế nhưng khi cấm vệ quân tuần thị lại gần, Thường Hy kêu la inh ỏi, vơ tất cả mọi thứ có thể lấy được ra sức ném ra phản kích.
Người phụ nữ này có đôi mắt kinh hoàng như con vật yếu đuối, nhưng cũng lại hung hãn như loài sói dữ. Khi nàng kêu la kinh hoàng giữa đường giữa chợ, chẳng còn ai dám tin rằng nàng chính là vị công chúa Thường Hy nổi tiếng cả nước về vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành, nho nhã, thanh tao.
Bởi vì nơi đó rất gần với dịch quán của Thuần Vu Vọng, ngài nghe được tin tức vội vã chạy tới, người phụ nữ này đột nhiên lại trở nên bình tĩnh, sau đó, sà vào lòng ngài, bật khóc đau đớn rồi ngất lịm đi.
Tay chân của Thường Hy đã sưng đỏ, rớm máu vì bị trói lâu, y phục xộc xệch rách rưới, làn da toàn những vết tím xanh thê thảm cùng mùi hôi hám, đáng sợ.
Kết quả điều tra được chính là lúc nàng mang theo hai thị vệ cải trang xuất cung đã bị mấy tên vô lại bám theo. Điều vô lý nhất chính là là hai viên thị vệ này lại bị bảy, tám tên vô lại đánh gục, sau đó bắt trói công chúa Thường Hy đi.
Vị công chúa cao quý nhất này đã bị đám vô lại hạ tiện này bắt trói trong một căn phòng tối đen lạnh giá, không thấy mặt trời, dày vò suốt hai ngày trời. Mãi cho tới khi xác định được nàng đã phát điên, chúng mới khoác lên cho bộ y phục rách rưới rồi vứt ra giữa đường lớn.
Lúc bắt được đám vô lại này, thị vệ đã Gi*t ૮ɦếƭ năm tên tại chỗ, còn hai tên bị trọng thương, nhốt vào nhà ngục, ngay tối hôm đó cũng ૮ɦếƭ luôn. Còn lại hai tên, một người bị đánh ૮ɦếƭ khi gây sự với những tên tội phạm cùng ngục khác, còn một tên lúc bị giải vào phòng thẩm vấn, đột nhiên giật tung xích sắt, ςướק mất đao kiếm của nha địch, định liều ૮ɦếƭ xông ra ngoài, sau cùng ૮ɦếƭ trong đao kiếm của đám nha địch.
Thế là, còn chưa bắt đầu thẩm vấn, chín tên vô lại to gan tày trời đã ૮ɦếƭ sạch, chẳng còn chút manh mối nào hết. Cho dù hoài nghi bên trong có ẩn tình, thế nhưng mấy tên này đã ૮ɦếƭ cũng chẳng còn gì để đối chứng.
Ta tuy rằng vô cùng căm hận công chúa Thường Hy, tuổi còn nhỏ mà đã thâm độc, hiểm ác, thế nhưng dù thế nào đi nữa, nàng ta cũng là muội muội ruột của Tư Đồ Vĩnh, nể mặt của ngài, cho dù niềm căm hận với Hoàng hậu Đoan Mộc vẫn luôn dâng trào trong lòng, thế nhưng ta cũng không dự định làm gì nàng ta cả. Thật không ngờ, nàng ta lại lâm vào nạn kiếp thê thảm như vậy.
Bình tĩnh suy nghĩ lại, thủ đoạn của Tư Đồ Lăng quả nhiên là hiểm độc, bản thân ta cũng đã lãnh hội từ lâu. Đối với kẻ địch thì không nói làm gì, mối tình cảm mà ngài dành cho ta sâu đậm là vậy, đến khi ta đưa ra lời thoái hôn, ngài vẫn có thể dằn lòng đứng một bên nhìn Tần gia lâm vào đại nạn, chẳng hề mảy may động lòng hay cứu giúp, đợi đến khi ta đi vào bước đường cùng quỵ gối cầu xin ngài mới thôi. Hiện nay, Tư Đồ Lăng rõ ràng đang lấy công chúa Thường Hy ra để cảnh cáo Tư Đồ Vĩnh, đương nhiên là xuất chiêu càng lúc càng thêm độc địa.
Thường Hy rất là tôn quý. Thế nhưng chính bởi vì sự tôn quý đó của mình, ngược lại trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu âm thầm giữa Tư Đồ Lăng và Tư Đồ Vĩnh.
Người đầu tiên… Vậy người tiếp theo sẽ là ai?
Chuyện này chẳng thể nào khoa trương được, thế nhưng trong triều đình vẫn xôn xao hỗn loạn, điều này nhắm mắt cũng có thể đoán được.
Lúc ta tới điện Vũ Anh diện kiến Tư Đồ Vĩnh, lập tức có một vị thái giám lạ mặt dắt ta vào bên trong.
Sau khi Tư Đồ Vĩnh đăng cơ, viên đại thái giám đã đứng trên thành lâu tại Đức An Môn tuyên đọc di chiếu của Tiên Đế đã ốm bệnh qua đời, gia đình của ông ta được ban thưởng rất hậu hĩnh.
Xuất thân hoàng gia, nên giữ người nào, không nên giữ người nào, Tư Đồ Vĩnh đương nhiên là nắm rõ, cho nên tuyệt đối không bao giờ hành động mơ hồ.
Ngài đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, thần sắc cực kỳ tập trung, nghe thấy tiếng truyền ta nhập điện, cũng chẳng hề ngẩng đầu lên, vẫn chuyên tâm đọc hết bản tấu chương này, sau đó mới đặt sang một bên, liếc mắt nhìn ta rồi nói “Chiếu Hầu bình thân.”
Ta đã quỳ dưới đất một hồi lâu, lúc nghe lệnh đứng dậy, ngài mới nói thêm “Chiếu Hầu chân vẫn còn đau nhức, ban cho ngồi.”
Ta vội vã tạ ân, sau đó ngồi gọn gàng một bên.
Ngài vẫn lấy thêm tấu chương, tiếp tục đọc rồi phê duyệt.
Viên thái giám đứng cạnh bên lặng lẽ ra hiệu, các cung nữ cùng thái giám bên dưới liền cúi đầu rồi lặng lẽ lui ra ngoài. Sau đó, viên thái giám này cũng chậm rãi bước ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cầm cây phất trần đứng trước cửa canh giữ… Chính tại chỗ năm đó, Lý Quảng Đức vẫn đứng canh cho Tiên Đế.
Hôm đó, ta dẫn theo quân đội Tần gia công phá vào hoàng cung, sau đó đóng trại trong cung gần hai tháng trời. Tư Đồ Vĩnh đã nhiều lần thanh lọc cung nữ, thái giám cùng thị vệ trong cung, thế nhưng ngài vẫn không thể đảm bảo được tất cả các thị vệ bên cạnh mình người nào cũng trung thành.
Sau khi mọi người lui xuống, ngài mới đặt 乃út xuống, nhẹ nhàng gấp lại bản tấu, đặt sang một bên, chống tay lên trán rồi khẽ lên tiếng “Vãn Vãn, đó là muội muội ruột của ta.”
Ta bước lại gần, nhấc 乃út của ngài lên, lấy một trang giấy trắng sang, viết một chữ ‘nhẫn’ lớn trên đó.
Nhẫn. Không nhẫn nhịn thì biết làm sao chứ? Lúc này ngài tuyệt đối không phải là đối thủ của Tư Đồ Lăng, còn ta cũng chưa trợ giúp được nhiều, huống hồ ta vẫn chưa thể hoàn toàn từ bỏ Tư Đồ Lăng để toàn lực giúp ngài được.
Ta đặt chữ ‘nhẫn’ này ra trước mặt ngài. Ngài mệt mỏi than dài một tiếng, ngước mắt nhìn về phía ta, đôi mắt trong sáng, tươi tắn ngày nào giờ đã hỗn ᴆục, căng thẳng.
Ngài cay đắng lên tiếng “Ta là Hoàng Đế, là thiên tử của Đại Nhuế, thế nhưng ta chẳng thể nào bảo vệ ngay chính muội muội của mình.”
Ta dịu giọng đưa lời an ủi “Các bậc Đế vương trước giờ có mấy người được vạn sự như ý? Lúc quyền thần nổi dậy, có mấy bậc Đế vương mới tiếp vị không gặp khó khăn, gian khổ? Trước tiên phải lấy được thế cân bằng, sau đó mới đột kích. Trước tiên phải tự bảo toàn bản thân, sau đó mới có thể củng cố địa vị được. Bất cứ chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, bình tĩnh, đó mới là đạo lý vạn toàn.”
Ngài đưa bàn tay trái nắm chắc lấy tay ta, tay phải nhấc 乃út, liên tục khoanh tròn lên phía trên chữ nhẫn, im lặng không nói thêm gì.
Trên đầu chữ ‘nhẫn’ là bộ đao. Ta nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhẫn nhịn chính là treo một thanh đao trên đầu của mình, thế nhưng vẫn chưa hề chạm đến cổ của ngài.”
Ngài lại than dài một tiếng: “Vãn Vãn, ta hiểu được điều nàng không mong muốn nhất chính là ta và hắn tranh đấu lẫn nhau. Thế nhưng nàng cũng nhìn thấy rồi đấy, hắn gần như không để ta làm bất cứ chuyện lớn gì cả, đặc biệt là… binh quyền. Ta chẳng thể nào tìm được sự cân bằng.”
“Chỉ còn có thể lặng lẽ chờ thời cơ thôi, từ từ nghĩ cách.” Ta lặng lẽ mỉm cười: “Thường Hy chẳng qua chỉ là một tín vật hòa hảo giữa hai nước Nhuế, Lương, đợi sau khi hồi phục, vẫn có thể để nàng ấy đi. Nếu không thể hồi phục, thì lại chọn một người con gái trong tông thất có sắc đẹp xuất chúng sắc phong thành công chúa, tiếp tục cầu thân. Ta nghĩ, Nam Lương nhất định sẽ không bận tâm chuyện này.”
Bị cuốn vào trận phân tranh, Thường Hy chỉ còn biết trách bản thân quá xui xẻo. Cũng giống như Thái Nhi đã trở thành vật hy sinh trong trận tranh đấu tư tưởng giữa ta và Tư Đồ Lăng, chỉ cần thiếu thận trọng đôi chút coi như mất cả tính mạng. Cô cô bất hạnh bị cuốn vào mối thù hận giữa Tần gia và Kỳ Dương Vương mà đánh mất hạnh phúc cả cuộc đời, đau khổ cả cuộc đời. Ta thì bất hạnh phải gánh vác tất cả mọi trọng trách và khổ nạn của Tần gia, nhìn thì bình an, phú quý, thế nhưng vẫn bị cuốn vào các cuộc phân tranh trong triều đình, chẳng thể nào tự bảo vệ người thân của mình, lại còn phải chấp nhận cuộc hôn nhân mà bản thân không mong muốn…
Tư Đồ Vĩnh than dài: “Vãn Vãn, nàng biết tại sao Thường Hy lại trốn ra khỏi cung không?”
Ta lắc đầu, đột nhiên trái tim nhói đau “Có… liên quan đến Thuần Vu Vọng?”
Tuy rằng Tư Đồ Lăng nắm quá nửa binh quyền toàn nước, thế nhưng Tư Đồ Vĩnh vẫn danh chính ngôn thuận, thuận lợi đăng cơ Đế vị từ ngôi hoàng Thái tử. Ngài xưa nay hành sự anh minh, thông tuệ, tấm lòng lại nhân từ, khoan dung, không như Tư Đồ Lăng tài giỏi cơ trí mà lạnh lùng khó gần, cho nên vẫn được các Đại thần ra sức ủng hộ và bảo vệ, mới đăng cơ được có vài tháng mà đã dần dần xây dựng được uy tín của bản thân, càng lúc càng khiến Tư Đồ Lăng phải kiêng nể, dần dần có được chút sức đe dọa dù ngoài sáng hay trong tối. Nói đến công chúa Thường Hy, với địa vị tôn quý của mình, nếu không phải bản thân tự lén lút trốn ngài xuất cung, Tư Đồ Vĩnh vẫn có thể bảo vệ an toàn mọi mặt cho nàng.
Qua lời nói, hành động của nàng tại Nam Lương, sau khi quay về Bắc Đô lại cố tình tiếp cận, rồi ám toán ta, có thể thấy rằng, Thường Hy cũng có chút cơ trí, vốn dĩ không dễ dàng rơi vào cái bẫy của người khác.
Thế nhưng, nói cho cùng nàng ta vẫn chỉ là một thiếu nữ mười bảy tuổi, cũng giống như cô cô năm đó, cũng như… ‘Nhật Miên’ mặc tăng y đến vùng non nước Giang Nam năm đó, trong lòng chất đầy mong mỏi, khao khát về tình yêu, cũng có sự ngu xuẩn và vĩ đại như loài thiêu thân lao vào biển lửa.
Tư Đồ Vĩnh quả nhiên lên tiếng: “Muội ấy nhận được bức thư hẹn gặp mặt của Thuần Vu Vọng, nói rằng có chuyện cần nhờ. Với tính cách của Thường Hy, muội ấy lập tức nghĩ tới khả năng Thuần Vu Vọng tìm mình có liên quan tới nàng, còn người mà muội ấy muốn lấy lại không phải đương kim Hoàng Đế Nam Lương. E là muội ấy chỉ chú tâm vào mặt này, cho nên chẳng hề nhận ra có khả năng bức thư này là giả.”
Ta than thở: “Người gài bẫy nhất định phải thấu hiểu được bản tính của nàng ấy.”
Không những biết rõ Thường Hy yêu Thuần Vu Vọng, mà còn thấu hiểu cả sự không cam nguyện và chấp nhận số phận của nàng, nên mới nghĩ ra một bức thư mê hoặc khiến nàng ta trở nên thiếu lí trí và thông minh như vậy.
Tư Đồ Vĩnh nghẹn ngào lên tiếng “Có phải người huynh trưởng như ta thật không ra gì không? Ngay bản thân ta cũng chỉ âm thầm cảm nhận được chút ít biểu hiện dị thường của muội ấy, vậy mà địch thủ của ta lại nắm rõ trong lòng bàn tay.”
Nhìn đôi mắt thâm quầng vì suy nghĩ thâu đêm của ngài, ta đưa lời an ủi: “Điều này không kì lạ, người thấu hiểu mình nhất luôn luôn là địch thủ của mình.”
Ngài liền mỉm cười nói: “Vãn Vãn, nàng càng thấu hiểu ta hơn hay là thấu hiểu Tư Đồ Lăng hơn?”
Trái tim cay đắng, cũng chẳng hiểu nên trách cứ ngài sao lại đa nghi đến mức thẳng thừng như vậy.
Ta liền đáp: “Ta đều hiểu cả, thế nhưng có lẽ… cũng chẳng hiểu ai hết. Có lẽ người thấu hiểu chúng ta nhất chính là sư bá Vô Trần.”
“Sư phụ?”
“Sư bá Vô Trần từng nói, nếu ba chúng ta liên thủ, chăm sóc giúp đỡ nhau trong triều đình, chắc chắn sẽ làm ra được những chuyện lớn không lường hết được.”
Ngài miễn cưỡng mỉm cười, nhưng chẳng còn thấy nét ấm áp, dịu hiền trước kia nữa. Ngài hạ giọng nói: “Vãn Vãn, chúng ta… chẳng thể nào quay lại trước đây được nữa.”
Ta nắm lấy bàn tay ngài, dịu giọng “Cho dù chẳng thể quay lại được, chí ít mỗi khi nhìn lại, mỗi bên hãy nể mặt nhau một chút, như vậy chẳng phải tất cả sẽ được bình an vô sự hay sao?”
Tư Đồ Vĩnh đột nhiên rút tay lại, bật cười lạnh lùng “Lời này đáng lẽ nàng phải nói với Tư Đồ Lăng chứ?”
Ta lặng người, bất giác gọi tên ngài thảng thốt “Vĩnh.”
Tư Đồ Vĩnh khẽ ngây người, mới ý thức được bản thân mình vừa nói những gì.
“Ta xin lỗi.” Ngài nhắm mắt, vùi đầu vào hai cánh tay “Thực ra có nhiều lúc thà rằng khi đó nàng đừng trợ giúp đưa ta ngồi lên long ỷ này còn hơn. Ta không cần phải nhìn bạn thân cùng thần tử của mình bị người ta ám hại, nàng cũng không bị kẹp ở giữa mà khó xử đến mức này.”
Ngài mệt mỏi than thở “Vãn Vãn, ta mệt quá rồi.”
Ta bất giác đưa tay vuốt lên mái tóc đen nhanh của ngài. Vẫn cứ mềm mại như hồi còn niên thiếu, thế nhưng chẳng còn được đen nháy, bay bổng trong gió như khi đứng trên đỉnh núi dưới ánh mặt trời lúc còn ở núi Tử Nha năm xưa.
Ta khẽ khàng lên tiếng “Vĩnh, hãy vực dậy tinh thần. Chúng ta đã chẳng còn đường quay lại nữa, chỉ còn biết đi về phía trước mà thôi.”
“Phải đi như thế nào đây?” Ngài ngước mắt lên hỏi ta, ánh mắt đen láy, chẳng hiểu đó là vì bàng hoàng hay vì bất cam “Nàng muốn ta đạp lên xác hắn để tiến lên phía trước hay là để hắn dẫm lên xác ta rồi trèo lên ngôi cao?”
Ta nhìn ngài mỉm cười, đưa lời an ủi “Sẽ không như vậy đâu. Ta sẽ không đứng nhìn sự việc diễn biến tới mức đó, ngài ấy cũng sẽ không nhẫn tâm đến mức vậy đâu.”
“Không nhẫn tâm đến mức vậy?” Tư Đồ Vĩnh đột nhiên đập mạnh lên mặt bàn rồi nói “Vãn Vãn, nàng đừng có nằm mơ nữa. Từ sáu năm trước, hắn ta đã nhẫn tâm như vậy rồi. Ta hận hắn.”
“Sáu năm trước…”
Một cảm giác lạnh giá chạy dọc theo sống lưng, rồi xộc thẳng lên não, ta buột miệng lên tiếng “Có phải lại liên quan tới Thuần Vu Vọng hay không? Có phải là… có liên quan đến đoạn kí ức mà ta đã đánh mất?”
Ngài nhìn ta chằm chằm, hai đồng tử càng lúc càng đen hơn, nhưng vẫn lắc đầu. “Hoàn toàn không hề liên quan đến nàng. Ta chỉ là… bắt đầu từ lúc đó đã nhìn thấy được những thủ đoạn tàn độc của hắn mà thôi. Chỉ trách là lúc đó ta vẫn còn toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, còn cho rằng bất luận là khi nào, hắn vẫn luôn luôn là Lăng sư huynh ra sức bảo vệ chúng ta. Vãn Vãn, nàng… nàng…”
Đôi môi ngài trắng nhợt, hai tay từ từ nắm chặt lấy bản tấu chương trên mặt bàn đến mức biến dạng.
Giọng nói của ngài cũng trở nên biến dạng một cách quái dị “Vãn Vãn, nàng phải cẩn thận… cẩn thận trước hắn.”
“Tại sao chứ?” Trái tim ta đập một cách mãnh liệt “Vĩnh, ta đã là thê tử của ngài ấy rồi.”
“Nàng đã là thê tử của hắn…” Tư Đồ Vĩnh lặp lại câu nói của ta, ánh mắt đột nhiên tỏ ra khổ sở, khóe miệng nhếch lên mỉm cười “Đúng thế, nàng đã là thê tử của hắn rồi, điều mà hắn muốn có, ngoại trừ ngôi vị của ta, gần như đều đã đạt được cả rồi… Bất luận giữa ta và hắn ai thắng ai thua, ai thành ai bại, nàng đều có thể bình an vô sự.”
Ngài dường như đã an tâm phần nào, thậm chí thực sự còn quay đầu lại, nhìn ta mỉm cười một cách bình thản. Thế nhưng hai bàn tay của ngài vẫn cứ nắm chặt lấy bản tấu chương kia, không hề buông lỏng dù chỉ là một chút. Gân xanh trên bàn tay nổi rõ, dường như có thể thấy được huyết dịch đang chuyển động một cách phẫn nộ.
Người đàn ông trước mặt này cùng với người đàn ông hàng đêm đầu gối tay ấp với ta, bỗng nhiên trở nên quá đỗi xa lạ. Hoặc có lẽ, đối với bọn họ, ta lại càng xa lạ hơn. Tàn nhẫn độc ác, lạnh nhạt vô tình, hiểu thấu thế nhân… chẳng có điểm nào giống với một tiểu cô nương ngang bướng, đáng yêu học nghệ trên núi Tử Nha năm nào.
Thuần Vu Vọng từng làm phu thê với ta ba năm trời, vậy mà sau năm năm gặp lại, ngài cũng chẳng thể nào xác định nổi ta liệu có phải là thê tử của ngài năm xưa hay không.
“Hoàng… Hoàng thượng… xảy ra chuyện rồi…”
Bên ngoài truyền vào tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó là tiếng bẩm báo trong run rẩy của viên thái giám tâm phúc của Tư Đồ Vĩnh.
Ta lui lại phía sau vài bước. Ánh mắt của Tư Đồ Vĩnh lóe sáng, liền giấu bản tấu chương bị Ϧóþ nhàu trong tay lại, sầm giọng quát “Có chuyện gì xảy ra?”
“Công… công chúa Thường Hy…”
Thường Hy đã ૮ɦếƭ.
Lúc ta và Tư Đồ Vĩnh đi tới cung Giáng Tuyết, Hoàng hậu Đoan Mộc đang ngồi trên mặt đất, ôm chặt lấy con gái của mình.
Nghe truyền tin Hoàng Đế giá đáo, bà ta chẳng phản ứng gì, thế nhưng vừa nghe thấy ta hành lễ, bà ta đã ngẩng đầu, trợn mắt nhìn ta.
Nếu nói, trên thế gian này thực sự được hình dung bằng cụm từ ‘vừa nhìn khuynh thành, nhìn lại khuynh quốc’, thì chẳng ai xứng đáng hơn là Hoàng hậu Đoan Mộc. Tuy rằng đã có tuổi, thế nhưng trong ấn tượng của ta, bà ta vẫn luôn luôn tuyệt mỹ vô song. Dáng vẻ yêu kiều, khí chất cao sang, đi tới nơi nào đều giống như một đóa mẫu đơn Dao Trì siêu phàm thoát tục, cả người phát ra thứ ánh sáng khiến người ta ngây ngất, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt ngưỡng mộ cùng lời tán thưởng của tất cả mọi người.
Cho dù hiện nay Hoàng hậu Đoan Mộc đã đau thương và phẫn nộ tới mức khiến cho khuôn mặt biến dạng, bà ta vẫn cứ xinh đẹp. Chỉ là nét đẹp của bà ta lúc này khiến cho người khác cảm nhận được sự căm hận và hung hãn.