Ngày Trịnh Bình Đông ra tù, thành phố A đổ cơn mưa, mưa xuân tháng 3 mát mẻ kéo dài, lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ. Uông Tiểu Kinh cầm một chiếc ô lớn đứng đợi trước cổng, nhìn cánh cổng đen đến thất thần.
Từ lúc Trịnh Bình Đông bị bắt đến phiên tòa xét xử thẩm tra, hai lần kháng án thua kiện, tổng cộng kéo dài hơn nửa năm. Mà trong lúc đó, bụng của Uông Tiểu Kinh cũng lớn dần, đến khi buổi xét xử cuối cùng chấm dứt, Trịnh Bình Đông bị phán xử hai mươi năm tù giam cũng chỉ còn hai tháng nữa Cố Lâm Lâm ra đời.
Uông Tiểu Kinh vĩnh viễn không thể quên được ngày đó, bà nâng cái bụng lớn, đôi chân phù thũng mang theo đôi dép lê, cầm một chiếc ô đen, đứng từ xa nhìn hắn bị giải vào nhà giam.
Hai mươi năm cuối cùng cũng qua đi.
Trịnh Bình Đông mặc vào người bộ quần áo của hai mươi năm trước, bước ra từ cánh cổng nhỏ kế bên cửa lớn. Mái tóc hoa râm được cắt ngắn, tư thế đi đứng cũng không được tự nhiên, hai tay như đã có thói quen bị gông cùm, không tự giác chắp lại để phía trước, đầu cúi xuống, mắt nhìn mặt đất.
"Bình Đông, em tới đón anh.” Uông Tiểu Kinh gấp gáp bước qua, khi sắp đến bên cạnh hắn thì bước chân chậm lại, giống như đang sợ sẽ dọa hắn.
Trịnh Bình Đông ngẩng đầu, đôi mắt nhìn bà không một gợn sóng, cũng không nói gì.
"Lại đây, lên xe đi, em đưa anh về nhà.”
Uông Tiểu Kinh không đưa tài xế theo, tự mình lái xe, cả đoạn đường chạy thong thả, "Em đã dặn cô giúp việc hầm canh cho anh, lát nữa về nhà anh đi tắm trước, sau đó chúng ta ăn cơm. Nếu anh mệt thì ngủ một lát đi, hôm nay trời đổ mưa, đường hơi trơn trượt, có lẽ lát nữa mới tới nhà. Em đã gọi Chu Trường An đi đón Lâm Lâm về nhà, có lẽ ngày kia sẽ về tới, à, Chu Trường An là vị hôn phu của Lâm Lâm, là một anh chàng không tệ, chúng là bạn thời đại học...”
Dường như sợ nhàm chán, giờ phút này Uông Tiểu Kinh như một diễn viên độc diễn talkshow, có gắng tìm đề tài để bổ khuyết lỗ hổng.
Nhưng lời muốn nói quá nhiều nên nhất thời bà cũng không biết nói gì, cứ nói đến đâu thì nghĩ tới đó.
Ánh mắt Trịnh Bình Đông từ đầu đến cuối vẫn dại ra, không biết nghe được bao nhiêu. Hắn chỉ nhìn thẳng về phía trước, tùy ý cho cảnh vật xung quanh xẹt qua tầm mắt. Hệt như một pho tượng.
Uông Tiểu Kinh nói nhiều quá cũng mệt, bà nhìn Trịnh Bình Đông, "Bình Đông, sao anh không nói gì hết vậy?"
Ánh mắt Trịnh Bình Đông khẽ dao động, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Em đang ở đâu?"
Uông Tiểu Kinh có được lời đáp lại nên rất vui mừng, "Em ở biệt viên Hòa Đình, phía đông Cục Lao Động, chỗ đó sau này bị phá dỡ nên em mua lại xây thành một khu dân cư cao cấp ở trung tâm, kinh doanh rất tốt.”
Trịnh Bình Đông hơi nghiêng đầu, "Em mua sao?”
Uông Tiểu Kinh cười cười, "Vâng, ít nhiều nhờ chú Trịnh hỗ trợ mới có thể được phê duyệt sớm, tình trạng kinh doanh hiện giờ của công ty em không tệ, để anh nghỉ ngơi vài ngày, sau đó em dẫn anh tới công ty tham quan.”
Mặt Trịnh Bình Đông không chút thay đổi, "Dẫn anh đi?"
Uông Tiểu Kinh gật đầu, "Đó là công ty em đã vất vả quản lý cho anh, chờ ngày anh ra thì Đông Sơn tái khởi(1).”
(1) Nghĩa là một lần nữa đứng lên gây dựng sự nghiệp.
Trịnh Bình Đông không nói gì, khóe miệng cong lên một độ cong như có như không.
Cô giúp việc ở nhà đặc biệt chuẩn bị một chậu than đặt trước cửa, không biết dựa theo quy củ ở nơi nào mà làm theo, Trịnh Bình Đông cũng không nói gì, bước qua chậu than. Việc trước tiên hắn làm khi bước vào nhà là tắm rửa, thay bộ quần áo Uông Tiểu Kinh chuẩn bị giúp hắn, sau đó cùng Uông Tiểu Kinh ngồi vào bàn ăn cơm.
Hắn ăn không nhiều, nhưng ăn rất nhanh. Vừa nhìn là biết do rèn luyện sinh hoạt trong tập thể nhiều năm.
Lúc ăn cơm, Uông Tiểu Kinh cũng nói rất nhiều chuyện, thay đổi ở thành phố A, công ty của bà, chuyện nhà, chuyện con gái. Trịnh Bình Đông chỉ nghe, không nói một lời.
Ăn cơm xong, Uông Tiểu Kinh định dẫn Trịnh Bình Đông ra ngoài đi dạo một lát nhưng hắn không đồng ý. Uông Tiểu Kinh nghĩ có thể do hắn mệt, do dự một lát, bà liền dẫn hắn tới phòng ngủ, là phòng ngủ dành cho khách kế bên phòng bà, ga giường mới tinh, gối chăn mềm mại.
Uông Tiểu Kinh đóng cửa, có chút xấu hổ cười cười, "Anh nghỉ ngơi đi, có việc gì cứ gọi em, em ở ngay bên cạnh.”
Trịnh Bình Đông ngồi trên giường, hai đầu gối khép lại, hai tay đặt trên đầu gối, sống lưng rất thẳng. Cách thức ngồi tiêu chuẩn của phạm nhân khó có thể thay đổi.
Uông Tiểu Kinh nhìn mà lòng khó chịu, nhịn không được bước tới, dang hai tay ra ôm lấy hắn, "Bình Đông, đây là nhà của anh, anh không cần phải tự làm khó mình như vậy.”
Trịnh Bình Đông lấy tay bà ra, "Là thói quen thôi.”
Uông Tiểu Kinh miễn cưỡng nở nụ cười, "Không sao cả, ngày còn dài, sau này anh sẽ thay đổi được.”
Trịnh Bình Đông không nói gì thêm, chỉ là khóe miệng hơi cong lên.
Uông Tiểu Kinh quay trở lại phòng mình đắp chăn lại khóc. Bà không dám khóc lớn tiếng, chỉ không ngừng nức nở, nước mắt rơi như nước vỡ đê. Từng là một người đàn ông tuấn lãng phong trần, sao bây giờ lại thành ra như vậy?
Hình ảnh xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của bà, bà đón hắn ra tù, thay quần áo mới cho hắn, cùng hắn ăn cơm. Hôm nay đã thực hiện được, nhưng tại sao bà không vui nổi?
Khóc đến mệt mỏi liền ngủ thi*p đi, sau khi tỉnh lại thì đêm đã khuya. Uông Tiểu Kinh rời khỏi giường, đi vào phòng vệ sinh nhìn thoáng qua gương mặt mình trong gương, khuôn mặt già nua, đôi mắt được trang điểm phấn màu nay đã nhòe nhụa, vì hôm nay đón hắn ra tù nên bà đã trang điểm tỉ mỉ một chút.
Tắm rửa, thay váy ngủ, người phụ nữ trong gương vừa gầy vừa thấp, tóc ngắn, váy ngủ tơ lụa màu hồng miễn cưỡng có thể phác họa đường cong cơ thể, bà nghĩ nghĩ, mở ngăn kéo lấy ra một lọ nước hoa, xịt lên người, sau đó đi ra cửa phòng.
Phòng của Trịnh Bình Đông rất im lặng, bà không biết ông ấy đã ngủ hay chưa. Nghe nói trong ngục giam, thời gian tắt đèn được quản lí rất nghiêm ngặt, bây giờ bà tới tìm hắn có quấy rầy hắn nghỉ ngơi hay không?
Không gõ cửa, bà tự vặn chốt, đẩy cửa đi vào, phòng rất tối, rèm đóng chặt, bà nhớ rất rõ mình đã kéo rèm ra, cánh cửa sổ lớn như vậy, bà tưởng hắn sẽ thích.
"Bình Đông, anh đã ngủ chưa?" Uông Tiểu Kinh nhẹ nhàng gọi.
Không ai trả lời, trong phòng rất yên tĩnh, ngay cả tiếng thở cũng không có.
Uông Tiểu Kinh đi đến bên giường, ngồi ở mép giường, trong bóng đêm tay bà hướng tới gối đầu sờ soạng, không có ai cả. Bà sợ hãi, vội vàng mở đèn đầu giường, lúc này bà mới phát hiện ga giường rất thẳng thớm, hoàn toàn không có dấu hiệu cho thấy đã từng có người nằm.
"Bình Đông? Anh ở đâu?" Uông Tiểu Kinh lớn tiếng la lên, xông ra khỏi cửa, mở hết đèn ở tất cả các phòng trong nhà, ngay cả ban công và phòng vệ sinh cũng tìm một lần.
Không có người.
Bộ quần áo bà đưa cho hắn được gấp chỉnh tề, đặt trên sô pha trong phòng khách. Ở cửa thiếu đi đôi giày da Souni 20 năm trước.
Thậm chí không để lại một câu. Cứ như vậy đi mất.
Uông Tiểu Kinh tìm hai ngày, những người có thể dùng cũng đã dùng để đi tìm hắn, nhưng hoàn toàn không tra ra được Trịnh Bình Đông đã đi đâu.
Uông Tiểu Kinh nhìn cảnh ngựa xe như nước dưới tầng mà ngẩn người, bà không thể hiểu được, bà đã chờ hắn hai mươi năm, vì sao khi hắn ra tù lại bỏ đi như vậy. Hắn có thể đi đâu được chứ? Hắn không quen ai, nơi nào cũng không biết. Trừ việc cùng bà về nhà, hắn còn có thể đi đâu?
Ngày thứ ba qua đi, cô giúp việc nhìn một bàn thức ăn mà thở dài, phu nhân không ăn cái gì, cứ như vậy có thể lại phải nằm viện nữa rồi.
Bỗng nhiên điện thoại reo lên, vốn dĩ Uông Tiểu Kinh vẫn đang ngồi trên sô pha ngẩn ngơ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, gần như phản xạ có điều kiện, bà nhào qua với điện thoại, "Alô? Có tin tức gì sao?"
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói tuyệt vọng của Chu Trường An, "Uông tổng, tôi rất xin lỗi bà, Lâm Lâm cô ấy, Lâm Lâm cô ấy...” Chu Trường An lại nghẹn ngào.
Uông Tiểu Kinh nghe thấy là chuyện của Cố Lâm Lâm, không khỏi có chút thất vọng, ngoài sự thất vọng tràn trề còn có sự bất đắc dĩ, "Lâm Lâm làm sao? Chẳng lẽ lại gây chuyện ở Hồng Kông rồi?"
Chu Trường An hít sâu một hơi, "Lâm Lâm đã nhảy từ tầng 50 xuống... Bây giờ đang ở bệnh viện cứu chữa... Bác sĩ nói đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng...”
Mắt Uông Tiểu Kinh như nhòe đi không thấy gì cả, "Nhưng sao...”
"Nhưng đầu cô ấy bị thương rất nặng, chỉ sợ... sẽ ૮ɦếƭ não.”
Đầu Cố Lâm Lâm bị đập vào ban công ở tầng 45, sau đó cả người treo giữa không trung, bởi vì vị trí đặc thù, nhân viên cứu hộ vì cứu cô ta thậm chí đã sử dụng cả trực thăng.
Ngay lúc Tùng San bị kinh hoảng, Cố Trì Tây bước nhanh tới ôm cô vào lòng, hai tay ôm chặt lấy đầu cô, không cho cô nhìn xuống.
"San San đừng sợ, có anh ở đây.” Hắn không ngừng nói với cô bé trong lòng mình.
Chu Trường An nhìn thấy cả người Cố Lâm Lâm bị treo ở tầng 45, đầu óc trống rỗng.
Tùng San nghe thấy chuyện Cố Lâm Lâm bị treo trong không trung chờ người tới cứu thì toàn thân rung rẩy, hai chân đứng không vững. Hai chiếc xe cứu thương đến, khi nhân viên cứu hộ đang gấp gáp cứu Cố Lâm Lâm thì Tùng San cũng được đưa tới bệnh viện. Cố Trì Tây ngồi bên cạnh giường cấp cứu nắm chặt lấy tay Tùng San
"San San không phải sợ, sẽ không sao đâu.” Cả đoạn đường, Cố Trì Tây đều nói những lời này để an ủi cô.
Sắc mặt Tùng San tái nhợt, toàn thân vô lực, cô cảm thấy bụng mình trướng đau, toàn thân lúc lạnh lúc nóng, nhưng vẫn nắm lấy tay Cố Trì Tây, tỏ ra kiên cường cười nói: "Cố Trì Tây, em không sao đâu, chỉ hơi đau thôi.”
Khi Tùng San được đưa xuống xe, nửa người dưới đã nhuộm đỏ. Đôi môi cô tím tái, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh, nắm chặt lấy góc áo Cố Trì Tây, gần như hôn mê, miệng không ngừng nói: "Cố Trì Tây! Con em, con em!"
Vẻ mặt Cố Trì Tây cũng rất hoảng hốt, bàn tay to xoa đầu cô, "Đừng sợ, đừng sợ, không sao cả.”
Đêm nay không ai ngủ nổi.
Một tiếng đồng hồ sau khi Tùng San được đưa vào phòng cấp cứu, Cố Lâm Lâm cuối cùng cũng được đưa tới. So với Tùng San, người cô ta đầy máu me, Cố Trì Tây chỉ nhìn một cái liền không đành lòng nhìn lại.
Tinh thần Chu Trường An vẫn chưa ổn định, nhìn thấy Cố Trì Tây ở ngoài phòng cấp cứu đi qua đi lại, hắn bước tới hỏi: "San San sao rồi?"
Cố Trì Tây nhìn thoáng qua Chu Trường An, "Có nguy cơ sinh non, hiện đang được cấp cứu.”
Chu Trường An ngớ ra, hơn nửa ngày mới nói: "San San cô ấy, thì ra cô ấy đang có thai...”
Xe của Trương Tân đậu trước nhà hơn hai mươi phút, Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp xuống tầng. Hai tay xách đầy hành lý, rõ ràng Tùng San đã nói trong điện thoại là Hồng Kông bên này cái gì cũng có, hai người không cần mang gì. Nhưng đến lúc thật sự ra khỏi cửa, người làm cha mẹ không tránh khỏi việc cái gì cũng muốn mang theo sợ đồ ở bên ngoài kém chất lượng hơn đồ ở nhà.
Tùng Chí Quân ngồi lên xe, lại vỗ gáy, "Ây dà, tôi nên mang theo cái nồi tử sa kia mới phải, dùng nó đun thuốc rất tốt.”
Phương Tiểu Tiệp nghĩ nghĩ, "Thôi đi, đến Hồng Kông rồi mua. Trái lại đông trùng hạ thảo mà viện trưởng cho tôi cảm thấy mình nên mang theo mới phải, thứ đó rất quý.”
Tùng Chí Quân lại lắc đầu, "Thứ đó quá bổ, bây giờ San San không thể dùng quá nhiều thuốc bổ, bổ quá mức cũng không tốt.”
Trương Tân vẫn luôn im lặng, không nổ máy xe, chờ đến khi hai ông bà lải nhải xong, mới mở miệng nói: "Có thể đi chưa ạ?"
Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp nhìn nhau một lát, Tùng Chí Quân xấu hổ cười nói, "Phiền anh lái xe đi, tài xế Trương.”
Phương Tiểu Tiệp cũng cười, "May đây không phải là máy bay dân dụng bình thường, nếu không chúng tôi chắc chắn sẽ lỡ chuyến bay.”
Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân theo Trương Tân vào chuyên cơ thì thấy Uông Tiểu Kinh và Lưu Mân đã ngồi tại chỗ.
Phương Tiểu Tiệp có chút không đành lòng bước lại, nhìn vẻ mặt suy sụp của Uông Tiểu Kinh nói: "Chuyện của Cố Lâm Lâm chúng tôi cũng có nghe nói, thật là khổ cho bà.”
Ánh mắt Uông Tiểu Kinh ૮ɦếƭ lặng, nhìn Phương Tiểu Tiệp, "Con gái tôi luôn tìm con gái bà gây sự, sau này cũng có thể yên tĩnh rồi.”
Tùng Chí Quân nghe xong, càng thêm bất đắc dĩ, "Những chuyện này cũng không thể trách ai, đứa nhỏ Lâm Lâm này cũng do nghĩ quẩn quá.”
Uông Tiểu Kinh cười cười, "Người như tôi thật không xứng đáng làm mẹ. Nuôi con gái thành ra như vậy, còn luôn cho rằng bản thân mình đáng thương, thật ra người đáng thương nhất, rõ ràng là Lâm Lâm.”
Căn bản bà không có tư cách làm mẹ, đáng tiếc bây giờ bà mới nhận ra.
Lúc này bà lại nhớ tới câu nói đó, "Ngay cả chính cô cũng là một đứa trẻ thì làm sao có thể chăm sóc cho con mình chứ?"
Khi Uông Tiểu Kinh xuống máy bay nhìn thấy Cố Trì Tây, bà mới nhớ ra, thì ra người nói những lời này, dĩ nhiên là hắn.
Vì thế thời gian đảo ngược về rất nhiều rất nhiều năm trước, thiếu nữ ngây ngô với đôi má ửng đỏ đầy hạnh phúc, cô đắc ý nhìn chàng trai anh tuấn, "Anh không cần theo đuổi tôi, tôi sẽ không ở bên anh đâu! Tôi đã có thai rồi, sắp phải sinh em bé! Đợi con tôi sinh ra, tôi sẽ cùng anh ấy kết hôn, sau đó ở nhà chăm sóc chồng con.”
Ánh mắt chàng trai ấy dao động, cười dịu dàng, nhưng cô thấy được trong đôi mắt là ánh nhìn trào phúng. Sau đó, cô nghe thấy hắn nói, “Ngay cả chính cô cũng là một đứa trẻ thì làm sao có thể chăm sóc cho con mình chứ?