Cố Trì Tây cuối cùng cũng được nếm món ăn do lão Tùng tự tay làm. Tùng San luôn thấy kiêu hãnh với những món tủ của ba mình, cô trông mong lâu như vậy mới chờ được ngày ba mẹ và Cố Trì Tây cùng hoà thuận ngồi ăn trên một bàn cơm, lúc này đây tâm trạng cô rất kích động.
Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp đều cư xử rất lễ độ, họ chỉ cố vậy thôi, chứ không thể nào hoàn toàn bình tĩnh như vậy được. Còn Cố Trì Tây, vẫn bình tĩnh trước sau như một.
Tùng San không ngừng gắp đồ ăn cho Cố Trì Tây, cười hì hì giới thiệu: "Mau nếm thử bánh nhân thịt này đi, ba em làm bánh nhân thịt bò ngon nhất.”
Cố Trì Tây cười cắn một miếng, sau đó gật đầu, "Ừ, quả thật rất ngon.” Ánh mắt hắn nhìn Tùng San rất ấm áp, lại cười nhẹ nhìn về phía Tùng Chí Quân.
Tùng Chí Quân cười nói: "San San rất thích ăn thức ăn do tôi làm, đây là khẩu vị mà tôi chăm chút cho con bé từ nhỏ tới giờ, Cố tổng ăn hợp chứ.”
Cố Trì Tây đạo: "Tùng chủ biên không cần phải khách sáo, ông làm thức ăn quả thật rất hợp khẩu vị của tôi.”
Phương Tiểu Tiệp cười nói: "Vậy thì ăn nhiều chút, Cố... tiên sinh, tôi thấy anh giữ dáng rất tốt, bình thường cũng ăn ít như vậy sao?"
Tùng San thấy ba mẹ không được tự nhiên, liền cười nói: "Hai người không cần cứ mở miệng ra là gọi Cố tổng, lúc thì lại kêu là Cố tiên sinh, nghe kì lắm.” Nói xong cô nhìn Cố Trì Tây, "Anh cũng không được gọi ba em là Tùng chủ biên nữa, xa lạ lắm.”
Cố Trì Tây cười nhìn Tùng San, hỏi: "Vậy em cảm thấy chúng ta nên xưng hô thế nào cho hợp lí đây?"
Tùng San nghĩ nghĩ, cười nói: "Anh gọi ba em là lão Tùng, gọi mẹ em là chị Phương, bạn bè thân thích nhà em đều gọi như vậy.” Suy nghĩ một chút cô lại cười nói: "Tuy rằng anh và mẹ em cùng tuổi, nhưng anh gọi mẹ em là chị Phương cũng không thiệt thòi chứ?"
Cố Trì Tây bật cười, lắc đầu, "Không thiệt.” Nói xong hắn nhìn về phía Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp, gọi: "Lão Tùng, chị Phương.”
Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp nhìn nhau một cái, sau đó bật cười.
Tùng San lại nói: "Ba mẹ, hai người cứ gọi anh ấy là lão Cố, bạn bè của anh ấy đều gọi anh ấy như vậy.”
Tùng Chí Quân cười cười, "Được, lão Cố, dùng bữa đi.”
Phương Tiểu Tiệp cười nói: "Sửa cách xưng hô như vậy, quả nhiên cảm thấy dễ dàng hơn nhiều, trước đó vẫn gọi anh là Cố tiên sinh, thật đúng là cảm thấy không được tự nhiên.”
Cố Trì Tây cũng cười, "Vẫn là San San thông minh.”
Ăn xong bữa cơm, Tùng San rất ngoan ngoãn giúp mẹ dọn dẹp bát đũa, để Tùng Chí Quân và Cố Trì Tây ngồi trong phòng khách uống trà. Câu chuyện của họ đều là những chuyện đời sống hằng ngày, mấy bồn hoa trồng bên cửa sổ, mấy con cá nhỏ trong bể cá, nhắc tới cả chuyện lão Tần mà Cố Trì Tây nuôi.
"Lão Tần là một người bạn của tôi, ông ấy rất tin tưởng vào Huyền học, tám năm trước vì ông ấy gặp phải tai nạn đổ máu, suýt nữa mất mạng, sau này ông ấy được tiên nhân chỉ dẫn, tìm một chú chó nhận làm em trai, hơn nữa phải giao nó cho một người bạn tốt đáng tin cậy nuôi, như vậy sẽ có thể hoá giải tai ương. Việc này có người tin có người không tin, là bạn bè tốt, ông ấy tin tôi, đương nhiên tôi cũng không thể phụ lòng tin của ông ấy, cho nên chú chó này vẫn là thú cưng của tôi từ đó tới giờ.”
Tùng Chí Quân nghe xong liền thấy buồn cười, ông đã sớm được nghe chuyện người có tiền mê tín, không có việc gì làm nên ngay cả Quan công bồ tát cũng cung phụng không bỏ qua cái nào, nhưng đây là lần đầu tiên ông nghe thấy chuyện có người nhận chó làm em trai.
"Cho nên con chó này cũng dính tiên khí?" Tùng Chí Quân cười hỏi.
Cố Trì Tây cười đáp: "Chuyện này tôi cũng không biết nói sao, chỉ là, San San rất thích lão Tần, Lão Tần cũng rất thích San San.”
Tùng Chí Quân nói: "Con bé này từ nhỏ đã luôn nói với tôi nó muốn nuôi chó, nhưng nhà tôi quá chật, hơn nữa khi nó còn nhỏ, cơ thể không được khoẻ mạnh, tôi sợ trong nhà mà có động vật sẽ khiến con bé bị mẫn cảm, cho nên không đồng ý. Không thể ngờ nhiều năm sau, nguyện vọng này lại do anh thực hiện.”
Cố Trì Tây cười nói: "Tóm lại làm được là tốt, có thể khiến cho San San vui vẻ là đủ lắm rồi.”
Tùng Chí Quân nhìn tình ý lộ ra trong ánh mắt Cố Trì Tây, nở nụ cười, "Lão Cố, quả thật anh đối xử với San San nhà chúng tôi rất tốt.”
Cố Trì Tây cười không nói gì.
Tùng Chí Quân nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng anh có từng nghĩ tới hay không, anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tương lai có lẽ mang tới nhiều phiền toái cho con bé?"
Ánh mắt của Cố Trì Tây hơi dao động, "Vì sao anh lại nói thế?"
Tùng Chí Quân do dự một hồi mới đơn giản nói thẳng: "Tôi nghe nói, vợ trước của ông là con gái của Uông Chính Mẫn?"
Cố Trì Tây ngừng một lát, gật đầu, "Đúng vậy.”
Tùng Chí Quân thấy hắn thẳng thắn bình tĩnh như thế, cho nên cũng không hề vòng vo, "Mấy ngày hôm trước vợ cũ của anh nằm viện ở nơi mẹ San San công tác, bà ấy đã trò chuyện vài câu với mẹ San San. Hình như bà ấy có thù hận rất lớn với anh, bà ấy nói anh khiến cho bà ấy nhà tan cửa nát, còn ba ruột của Cố Lâm Lâm cũng bị anh hại mà phải vào tù.”
Tròng mắt của Cố Trì Tây trở nên thâm sâu, vẻ mặt vẫn như cũ không gợn sóng, không sợ hãi.
Tùng Chí Quân cười nhẹ, "Đều là chuyện hai mươi năm trước, chúng tôi là người ngoài cũng không muốn hỏi quá nhiều. Chỉ là, chuyện liên quan tới hạnh phúc của San San, tôi muốn xác định rõ với anh một chút, quá khứ của anh, sau này sẽ không ảnh hưởng đến San San chứ?"
Cố Trì Tây bình tĩnh nói, "Chuyện này anh yên tâm đi, tuyệt không có khả năng.”
Tùng Chí Quân cười, "Con người tôi, không có tín ngưỡng gì, chỉ tin tưởng rằng mọi chuyện đều có khả năng. Chuyện đời không có gì là tuyệt đối, lão Cố, San San nhà tôi đã giao cho anh, hôm nay nói những lời này không phải là đang chất vấn gì anh. Dù sao anh cũng đã bình an sống hai mươi năm qua, sau này San San đi theo anh chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ muốn anh để tâm một chút, dù cho có bất kì chuyện gì xảy ra cũng không thể để San San chịu bất cứ tổn thương nào. Về phần anh và chuyện Uông Chính Mẫn có liên quan gì đến nhau hay không, những người dân thường như chúng tôi hoàn toàn không quan tâm.”
Cố Trì Tây cười cười, "Lão Tùng, anh thật đúng là kẻ tri thức giả hồ đồ.”
Tùng Chí Quân cười, "Ây dà, anh đừng khen tôi như vậy, tôi chỉ là dân thường, không thể so sánh với đại nhân vật như anh được. Nói thật, bây giờ tôi đã nghĩ thoáng rồi, tôi cảm thấy San San theo anh cũng không tệ, ít nhất nó sẽ không phải suy nghĩ những việc vặt trong sinh hoạt hằng ngày, anh rất cẩn thận, mọi chuyện đều có anh chăm sóc cho San San, tôi và mẹ của San San cũng yên tâm.”
Tùng San mới vừa ra khỏi phòng bếp thì nghe thấy câu nói sau cùng của lão Tùng, cô cười hì hì lại gần, ôm lấy eo lão Tùng dụi dụi, "Ba, con đã lớn như vậy rồi, bà còn gì mà không yên lòng nữa chứ.”
Tùng Chí Quân ôm con gái, vuốt cái mũi nhỏ của cô, "Dù con lớn như thế nào, thì con vẫn là con gái bé nhỏ của chúng ta, vĩnh viễn là như vậy.”
Bánh thịt bò làm nhiều quá ăn không hết, Tùng Chí Quân lấy cặp Ⱡồ₦g ra bỏ vào cho con gái mang về. Tùng San có chút không nỡ xa ba mẹ, liền làm nũng nói: "Hay là hôm nay em ở lại đây luôn nhé.”
Cố Trì Tây dịu dàng cười, "Được.”
Phương Tiểu Tiệp đẩy con gái tới bên cạnh Cố Trì Tây, "Ngày mai phải đi rồi, còn không mau về nhà thu xếp đồ đạc đi. Lúc này mới biết nhớ thương ba mẹ sao?"
Tùng San chẹp miệng, "Con vẫn luôn nhớ thương hai người mà.”
Câu nói này khiến lão Tùng suýt nữa rơi nước mắt. Ông vội vàng đẩy con gái ra ngoài cửa, "Mau về đi, còn chần chờ gì nữa, trời tối rồi, đi đường cẩn thận một chút.”
Tùng San cũng muốn khóc, cô cố kìm nén giả làm mặt quỷ, "Con đi đây, đừng nhớ con nhiều nha!" Nói xong cô kéo Cố Trì Tây đi xuống tầng.
Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp vội vàng ra ban công, nhìn con gái và Cố Trì Tây lên xe, Phương Tiểu Tiệp ứa nước mắt, "Lão Tùng à, ông nói xem chúng ta nuôi con gái làm gì, vất vả lắm mới nuôi nó lớn, bây giờ lại thuộc về người ta.”
Tùng Chí Quân ôm vợ, cười thở dài: "Có con cái nhà ai lớn rồi mà không phải rời nhà chứ, làm gì có chuyện phân ra con trai, con gái.”
Từ lúc lên xe Tùng San bắt đầu khóc, khóc một mạch đến Giang Phong Uyển. Cố Trì Tây dừng xe, nhìn cô bé con ướt đẫm nước mắt, đau lòng xoa đầu cô, "Nếu em đã nhớ thương như vậy, sao đêm nay không ở lại chứ?"
Tùng San nức nở, "Không được, nếu đêm nay em ở lại thì ngày mai sẽ càng không đi được...”
Cố Trì Tây xuống xe, giúp cô mở cửa xe, tháo dây an toàn, vịn cổ cô bé con hôn một cái, "Anh còn tưởng là em không muốn rời xa anh.”
Tùng San trừng hắn, đôi mắt ướƭ áƭ nên nhìn trong trẻo hơn nhiều, "Anh thật hư!"
Cố Trì Tây ôm lấy cô, xoa đầu, "Đến Hồng Kông rồi, hôm nào em nhớ ba mẹ, anh sẽ sắp xếp cho bọn họ tới Hồng Kông thăm em, dù sao chỉ cần đi chuyên cơ vài giờ là tới, không khác gì với việc đi lại trong thành phố.”
Tùng San rúc vào lòng hắn, lau nước mắt, "Vậy anh mua cho em một chiếc chuyên cơ riêng đi, em nhớ ba mẹ thì lập tức cho người tới rước họ, hoặc là em lập tức quay về nhà.”
Cố Trì Tây cười nói: "Được. "
Buổi tối Lão Tần ăn quá nhiều, Tùng San về nhà còn đút cho nó một cái bánh nhân thịt bò, kết quả nó ăn tới mức no căng bụng, tới khuya rồi mà vẫn chưa ngủ được, phấn khởi chạy vòng quanh phòng khách.
Cố Trì Tây tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy Tùng San ngồi trên sô pha cười, nhìn Lão Tần cười ngây ngô. Hắn cười bất đắc dĩ, bước tới ôm lấy cô, "Nhanh như vậy đã hết buồn rồi sao? Sao lại ngồi đây cười ngây ngô thế?"
Tùng San vùi vào lòng hắn, "Đương nhiên buồn, chỉ là từ nhỏ ba em đã nói với em, càng là lúc đau buồn khổ sở, thì càng phải tìm chuyện khiến mình phải cười. Em không phải diễn viên phim Quỳnh Dao, vì một chuyện sinh ly tử biệt mà khóc ròng 10 năm, chuyện gì cũng phải nhìn về phía trước mới phải.”
Cố Trì Tây cười gật đầu, "Ba em thật sự rất tuyệt vời.”
Tùng San cười nói: "Đúng vậy, ba em rất lợi hại!" Nghĩ một chút cô lại nói: "Lúc nãy khi em và mẹ đang rửa bát trong bếp, ba em có nói chuyện gì quan trọng với anh không?"
Cố Trì Tây nói: "Có.”
Tùng San thấy ánh mắt phức tạp của hắn, liền hỏi: "Nói gì vậy?"
Cố Trì Tây trả lời: "Mẹ em nghe được mấy chuyện quá khứ từ chỗ Uông Tiểu Kinh, cho nên hơi hoảng hốt, vì vậy hôm nay ba em muốn anh chắc chắn rằng những chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến em.”
Tùng San như có suy nghĩ gì đó, cô gối đầu lên khuỷu tay hắn, ngẩng mặt lên nhìn hắn, "Chuyện quá khứ là chỉ chuyện ba ruột của Cố Lâm Lâm sao?"
Cố Trì Tây cười cười, "Không chỉ chuyện đó, còn có biến cố của gia đình Uông Tiểu Kinh. Anh là con rể của Uông Chính Mẫn.”
Tùng San nháy mắt mấy cái, "Uông Chính Mẫn là ai?"
Cố Trì Tây vuốt ve mặt cô bé con, cười nói: "Em còn quá nhỏ, lúc Uông Chính Mẫn qua đời em còn chưa sinh ra đâu.”
Tùng San nhăn mày, "Nghe thấy thật phức tạp, mấy chuyện dài dòng em không muốn nghe.”
Cố Trì Tây bật cười, "Thật sao?"
Tùng San cười hì hì nói: "Dù sao cũng không liên quan tới em, nhưng ân oán thù hận gì của trước kia em biết cũng vô dụng. Dù sao em chắc chắn rằng anh đã bảo đảm với ba em, những chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến gì đến em có đúng không?"
Cố Trì Tây cười nói: "Ừ.”
Tùng San cười: "Vậy em không cần nghe nữa, dù sao em tin anh, có anh bên em là đủ rồi.”
Lòng Cố Trì Tây dao động, hắn cúi đầu hôn lên môi cô, "San San, cảm ơn em.”
Ai nói cô bé con của hắn không hiểu chuyện, rõ ràng rất khó chịu trong lòng, nhưng lại rất biết cách quan tâm.
Lão Tần chạy vài vòng trong phòng khách mới chịu chạy lên sô pha, vốn dĩ nó muốn bò tới bên cạnh San San làm nũng, kết quả lại phát hiện hai chủ nhân của nó đang ôm lấy nhau, nó bất lực sủa "Gâu gâu", quả nhiên không có người đáp lại, vì thế nó rất bất đắc dĩ bò xuống chân ghế sô pha nằm ngủ. Quả thực không thể hiểu chuyện hơn.