Vợ chồng Tùng Chí Quân vừa tới dưới chân Tháp Minh Châu, Lưu Mân đã nhiệt tình ra cổng đón, cười nói: "Xin chào Tùng tiên sinh, Tùng phu nhân, tôi là trợ lí của Cố tổng - Lưu Mân, xin hãy theo tôi, thang máy ở bên này.”
Phương Tiểu Tiệp nhìn thoáng qua Lưu Mân, bà cảm thấy cô gái này dáng vẻ rất khôn khéo, tuổi tác chắc cũng không lớn hơn Tùng San bao nhiêu, vậy mà đã là trợ lí của Cố Trì Tây.
Tùng Chí Quân ngước mắt nhìn đỉnh Tháp Minh Châu, "Cố tổng của các cô làm việc ở đây sau?"
Lưu Mân cười trả lời: "Từ tầng bảy tới tầng mười hai ở nơi này là sản nghiệp của công ty chúng tôi, Cố tổng có một văn phòng ở tầng chín, có điều ngài ấy không thường tới, hôm nay vì muốn tiếp hai người nên mới tới đây bày tiệc trà.”
Phương Tiểu Tiệp hít một hơi khí lạnh, người đó nhiều tiền tới mức nào mà tháp Minh Châu có hơn một nửa là của hắn.
Thái độ của Tùng Chí Quân rất khác thường, ông nghiêm mặt không hề có chút ý cười, Phương Tiểu Tiệp lôi kéo ông vào thang máy. Lưu Mân lấy một tấm thẻ ra quẹt lên máy cảm ứng, sau đó nhấn nút số 7.
Là người đã sống ở thành phố A hơn nửa đời người, nhưng đây là lần đầu tiên Phương Tiểu Tiệp tới tháp Minh Châu. Cửa thang máy mở ra, mấy người phục vụ mặc quần áo màu đen đứng hai bên chào đón vợ chồng Tùng Chí Quân, trên mặt là nụ cười tươi tắn, thái độ rất lịch sự.
Lưu Mân đưa hai người vào phòng đặt trước, cười nói: "Cố tổng sẽ tới ngay lập tức, hai vị cứ nghỉ ngơi một lát.”
Căn phòng này được dán giấy dán tường màu trắng, trên nền giấy là những bức tranh thuỷ mặc, những nét 乃út mực tạo nên rừng trúc sinh động, nhẹ nhàng ưu nhã, rất hợp với mùi đàn hương thoang thoảng trong phòng. Phương Tiểu Tiệp nhìn bộ đồ sứ trên chiếc bàn làm bằng cây hương, cười cười, "Đời sống của người thượng lưu thật khác xa với những người bình dân như chúng ta, ngay cả tách trà cùng giống y như những cái mà chúng ta thường thấy trên phim ảnh.”
Tùng Chí Quân hơi cau mày, "Họ đang bày trận để ra oai phủ đầu với chúng ta đấy.”
Cửa phòng bị gõ hai tiếng, sau đó Cố Trì Tây đẩy cửa vào, vừa vào cửa liền nở nụ cười hiền hoà: "Hai người đến chơi, vậy mà tôi lại không chuẩn bị trước.”
Phương Tiểu Tiệp đánh giá Cố Trì Tây một lần nữa, mặt mũi quả thật rất xuất chúng, không hề nhìn ra dấu vết của tuổi tác, thái độ mềm mỏng hiền hoà kia cũng không khiến người ta thấy áp lực. Bà thoáng cười, nói: "Cố tiên sinh đừng khách sáo, nếu không có chuyện thì chúng tôi cũng không đến đây, hôm nay chúng ta cứ nói chuyện cho thoải mái đi.”
Cố Trì Tây bước tới, khoát tay mời hai người họ, "Mời ngồi.”
Vẻ mặt của Tùng Chí Quân rất nghiêm túc, nhưng vẫn ngồi vào ghế. Phương Tiểu Tiệp cũng ngồi xuống theo, nhìn Tùng Chí Quân, sau đó mở miệng nói: “Hôm này chúng tôi tới đây là muốn nói cho rõ ràng chuyện liên quan tới San San.”
Cố Trì Tây mỉm cười, vươn tay cầm ấm trà lên, cười nói: "Xin cứ nói.”
Thái độ bình tĩnh này của hắn khiến Phương Tiểu Tiệp có chút khó xử, kết quả là khí thế bà mới vất vả tích góp đã vơi đi một nửa, đành phải nhìn về phía Tùng Chí Quân, từ lúc vào phòng đến giờ ông vẫn chưa nói một câu.
Tùng Chí Quân nhìn Cố Trì Tây, vẻ mặt nghiêm túc, "Hôm nay chúng tôi tới đây là muốn nói cho anh biết, chúng tôi sẽ không bán con gái cho ngài. Cố tổng, từ nay về sau xin ngài đừng dây dưa với San San nhà chúng tôi nữa.”
Từng câu từng chữ đều rất kiên quyết, dứt khoát, không hề cho người ta đường lui.
Trong lòng Cố Trì Tây lại tăng thêm vài phần ấn tượng về Tùng Chí Quân, quả nhiên người có thể nuôi nấng nên một cô gái như San San chắc chắn không phải người bình thường. Nhìn qua thì thấy ông chỉ là một con mọt sách thành thực, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì rất cứng rắn.
Ngoài mặt hắn vẫn rất bình tĩnh, lòng không hề gợn sóng, hắn cười cười nói: "Tùng chủ biên quả là người chân thật nói lời thẳng thắn, tôi xin bội phục.”
Phương Tiểu Tiệp ngồi bên cạnh nói tiếp: "Cố tiên sinh, chúng tôi đã phải trải qua rất nhiều suy xét mới có thể đưa ra quyết định, ngài và San San nhà chúng tôi thật sự không hợp đâu, mong ngài tha cho San San đi.”
Cố Trì Tây quay mặt lại nhìn về phía Phương Tiểu Tiệp, thản nhiên uống một ngụm trà rồi hỏi: "Tùng phu nhân đã khoẻ hơn rất nhiều rồi, thật là đáng mừng.”
Câu nói này khiến sắc mặt Tùng Chí Quân biến đổi, không đợi Phương Tiểu Tiệp mở miệng, ông đã ςướק lời: "Cố tổng, lời nên nói chúng tôi đã nói xong, ngài có thể cho chúng tôi một câu trả lời thoả đáng không, đừng nói những lời ngoài lề nữa.”
Cố Trì Tây buông tách trà trên tay xuống, vẫn nhã nhặn nói: "Thật ra lần trước khi ở nhà mọi người chúng ta đã nói rất rõ ràng, tôi yêu San San, tôi sẽ không từ bỏ. Tôi cầu hôn cô ấy, cũng là muốn cho cô ấy cũng như hai người một cam kết, tôi không hề tuỳ tiện với cô ấy, tôi cũng hứa sẽ cho cô ấy một tương lai hạnh phúc.”
"Nhưng ngài đã từng nghĩ tới hay chưa, tương lai mà ngài nói, với San San không thật sự là điều con bé cần, hay nên nói là cái tương lai đó có hại đối với con bé.”
Tùng Chí Quân nói tiếp, "San San là con gái tôi, do một tay nuôi nấng nên người, không ai hiểu con bé hơn tôi. Con bé là một cô gái tốt, nghe lời, ngoan ngoãn, tốt bụng hiền lành. Tuy bình thường con bé lúc nào cũng hướng ngoại, vui tươi nhưng thật ra đó không phải là toàn bộ con người nó. Con bé làm việc dứt khoát giống mẹ mình, nhưng tất cả những điều đó đều là từ những phán đoán đúng sai của chính bản thân con bé. Những nhận thức đó là do chúng tôi dạy con bé từ lúc còn nhỏ, không phải là những ý nghĩ chân chính của con bé. Nói đến cùng, con bé vẫn còn là đứa trẻ chưa hiểu sự đời, quá nhiều chuyện con bé còn chưa hiểu rõ. Tôi cẩn thận che chở nó như vậy là vì tôi hi vọng nó có thể bình an, không cần phải biết tới những mặt tối của xã hội, không cần phải gánh vác những khó khăn trên thế gian này, chỉ cần con bé có cuộc sống đơn giản, vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.”
Cố Trì Tây như có suy nghĩ gật đầu, "Ừm, cho nên Tùng chủ biên chắc cũng hiểu được những chủ kiến của San San là do ông tạo ra mà không phải là suy nghĩ của cô ấy.”
Tùng Chí Quân nói: "Đúng vậy, tôi thấy chuyện này không có gì sai. Làm cha mẹ, đương nhiên hi vọng con cái mình có thể bình an hạnh phúc mà trưởng thành. Nhưng ngài, Cố tổng, sự xuất hiện của ngài khiến cuộc sống của San San bị rối loạn. Con bé vì ngài mà phải gặp rất nhiều chuyện không nên có, con bé vì ngài mà bắt đầu nói dối, sau đó lương tâm còn không ngừng bị dằn vặt, con bé vì ngài mà đối nghịch với chúng tôi, sau đó lại luôn cảm giác có lỗi với chúng tôi, con bé rất giống tôi, đều rất trọng sĩ diện, sợ nhất là bị người khác gièm pha, nhưng lại muốn vì ngài mà gánh cái bêu danh bán mình. Tôi nuôi con lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ trông mong nó có tiền đồ lớn lao gì, chỉ cần bình an sống cả đời, cho dù chỉ lấy một người bình thường nhất thì như vậy cũng đã mỹ mãn lắm rồi. Ít nhất trong lòng San San vẫn luôn kiên định, nhưng nếu như San San thật sự ở bên ngài, con bé vĩnh viễn sẽ không bao giờ thật sự an tâm. Có thể bây giờ con bé sẽ rất khổ tâm nhưng nếu không rời xa ngài, con bé cũng chỉ có thể sống trong mâu thuẫn cả đời.”
Phương Tiểu Tiệp nghe xong lời nói của Tùng Chí Quân, có chút bất ngờ nhìn về phía ông chồng mình, sau đó lại quay đầu nhìn Cố Trì Tây, vẻ mặt lại thêm phần kiên định.
Cố Trì Tây vẫn mỉm cười, cầm tách trà lên uống một ngụm, mãi cho đến khi Tùng Chí Quân nói xong hết, hắn mới khẽ gật đầu, cười nói: "Suy nghĩ của Tùng chủ biên quả nhiên rất sâu sắc, có thể hiểu suy nghĩ của San San như vậy, đúng là một người cha tốt.”
Vẻ mặt của Tùng Chí Quân có chút thay đổi, "Quá khen, tôi thật không dám nhận.”
Cố Trì Tây nói tiếp: "Chỉ là, tôi có một vấn đề, muốn nhờ Tùng chủ biên dạy bảo.”
Tùng Chí Quân nói: "Mời.”
Cố Trì Tây cười cười, "Những mâu thuẫn và rối rắm trong lòng San San mà Tùng chủ biên vừa nói từ đầu mà ra? Mâu thuẫn của San San rốt cuộc là gì?"
Tùng Chí Quân khẽ thở dài, "Thứ nhất, ngài với nó dây dưa không rõ, khiến cho nó có áp lực tâm lí rất lớn. Thứ hai, tôi và mẹ nó phản đối quan hệ của hai người, khiến nó không biết làm sao.”
Cố Trì Tây gật đầu, "Nói đúng lắm. Vấn đề thứ nhất này, áp lực tâm lí của cô ấy là tới từ bên ngoài, một mặt là do thân phận của tôi, mặt khác chính là ánh mắt của những người xung quanh. Còn vấn đề thứ hai, hai người không đồng ý mối quan hệ của chúng tôi, cô ấy không biết nên tiến hay lùi, là bởi vì trong lòng cô ấy thật sự luôn muốn ở bên tôi. Muốn giải quyết vấn đề thì nên bắt đâu từ căn nguyên, nếu không cũng chỉ có thể trị được phần ngọn mà không diệt được phần gốc. Áp lực của San San là tới từ bên ngoài, như vậy nếu cô ấy theo tôi đi Hồng Kông, hoàn cảnh thay đổi, không có ánh mắt của người ngoài, áp lực tự nhiên cũng sẽ giảm bớt. Về phần cô ấy không biết nên tiến hay lùi, nếu hai người đồng ý, tự nhiên cũng sẽ không tồn tại nữa.”
Cố Trì Tây nói xong thì giương mắt nhìn thẳng vào Tùng Chí Quân, "Tôi yêu cô ấy, đương nhiên sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt. San San còn nhỏ, còn có rất nhiều thời gian để trưởng thành, tôi sẽ dùng hết khả năng của mình để khiến cô ấy càng thêm hoàn mỹ.”
Phương Tiểu Tiệp nghe vậy có chút ngây người, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện Tùng Chí Quân vẫn yên lặng. Không biết vì sao, khí thế trong người lại dần yếu đi, bà cúi đầu, cầm tách trà lên uống một ngụm, sau đó mở miệng nói: "Cố tiên sinh, ngài thật đúng là người rất biết cách ăn nói.”
Cố Trì Tây cười cười: "Tùng phu nhân quá khen, tôi chỉ nói sự thật, đem suy nghĩ của mình nói ra mà thôi.”
Phương Tiểu Tiệp đặt chén trà xuống, nở nụ cười: "Tôi luôn cảm thấy người có thể khiến San San nhà chúng tôi say đắm chắc chắn không phải người bình thường. Mấy ngày nay, tôi luôn thấy con bé rất khác, rõ ràng trước khi chia tay Chu Trường An cũng đã từng yêu đương qua lại, nhưng lúc đó nó chỉ như đứa trẻ thích được chiều chuộng. Nhưng khi ở bên ngài, nó trưởng thành hơn rất nhiều.”
Ánh mắt Cố Trì Tây khẽ dao động, hắn cười nói: "Cô gái nào từng yêu đương cũng trở nên thành thục hơn rất nhiều.”
Phương Tiểu Tiệp tiếp tục nói: "Cố tiên sinh quả nhiên rất dày dặn kinh nghiệm, trước kia dù có vợ nhưng chắc ở bên ngoài cũng không thiếu bạn gái đúng không? San San nhà chúng tôi mà đi so sánh kinh nghiệm yêu đương với ngài chắc như muối bỏ biển.”
Cố Trì Tây thu lại ý cười, nghiêm túc gật đầu, "Trước khi gặp San San, tôi quả thật từng có vài người phụ nữ, chỉ là tôi đều kí hợp đồng với họ, sau một năm thì chia tay. Tất cả tình sử của tôi, tôi chưa từng giấu giếm San San.”
Phương Tiểu Tiệp thấy hắn thẳng thắn như vậy rất ngạc nhiên, sau đó bà hỏi: "Cho nên ngài muốn nói, với những người phụ nữ khác ngài đều kí hợp đồng bao nuôi, nhưng lại chỉ cầu hôn với San San, cho nên San San và họ hoàn toàn khác nhau đúng không?"
Cố Trì Tây nói: "Tôi thừa nhận ban đầu tôi từng có ý định trêu chọc San San, cũng đã từng đề cập với cô ấy chuyện bao nuôi, nhưng lại bị cô ấy từ chối. Sau lần đó, tôi mới nhận ra tình cảm của mình dành cho cô ấy không hề đơn giản như vậy.” Hắn nở nụ cười, nói tiếp: "Không dối gạt hai người, tôi cũng đã từng bị San San từ chối vô số lần mới có thể nhận được sự đồng ý của cô ấy.”
Phương Tiểu Tiệp cười cười, "Cố tiên sinh thật sự là bám riết không tha cho San San nhà chúng tôi.”
Tùng Chí Quân lại mở miệng nói: "Cố tổng, tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi ngài.”
Cố Trì Tây nói: "Xin cứ hỏi.”
Tùng Chí Quân ngẩng đầu, ánh mắt càng thêm nghiêm túc, "Ngài có nghĩ tới hay không, ngài lớn tuổi hơn San San nhiều như vậy, đợi sau này ngài già đi, San San phải làm sao? Phụ nữ luôn sống lâu hơn đàn ông, chờ ngài qua đời, một mình San San phải sống thế nào?"
Cố Trì Tây hơi nhíu mày, im lặng một lát, vấn đề này của Tùng Chí Quân chạm đúng vào chỗ đau của hắn.
Phương Tiểu Tiệp nhìn vẻ mặt ảm đạm của Cố Trì Tây, trong lòng bỗng nhiên thấy khó chịu. Bà dùng cánh tay đẩy đẩy Tùng Chí Quân, nhỏ giọng nói: "Bây giờ y học phát triển, Cố tiên sinh chăm sóc bản thân tốt như vậy, nhất định có thể sống rất lâu.”
Cố Trì Tây mỉm cười, cuối cùng mở miệng nói: "Đây đúng là vấn đề mà tôi lo lắng nhất. Tôi cũng thừa nhận, về chuyện này, ngoài việc cam đoan tôi sẽ luôn khoẻ mạnh ra, tôi thật không biết nói gì hơn. Nhưng có một chuyện tôi có thể chắc chắn.”
Hắn nói xong thì đứng lên, đi tới cửa, mở cửa ra, nói với Lưu Mân đang đứng ngoài cửa vài câu. Chỉ chốc lát sau Lưu Mân đã cầm một tập văn kiện đi tới, cười đưa cho Tùng Chí Quân.
"Tùng tiên sinh, Tùng phu nhân, đây là bản di chúc Cố tổng vừa nhờ luật sư phác thảo, chỉ cần Tùng San tiểu thư và Cố tổng kí kết hôn thú, thì phần di chúc này chính thức có hiệu lực.”
Tùng Chí Quân mở phần văn kiện đó ra, nhìn thật lâu, bên trong có rất nhiều điều khoản nhỏ, nhưng có mấy chỗ được dùng 乃út huỳnh quang đánh dấu, ông nhìn đến chỗ đó, cả người đều ngây dại.
Sau đó ông nghe Cố Trì Tây nói: "Tôi thừa nhận tôi có thể sẽ không thể cùng San San đi hết phần đời còn lại nhưng ít nhất tôi có thể cam đoan, sau khi tôi qua đời, cuộc sống của San San sẽ không có bất kì bất trắc gì. Tôi sẽ đem 60% tài sản trên danh nghĩa của mình để lại cho San San, còn dư lại 40% thì quyên góp từ thiện. Hơn nữa...”
Hắn khẽ thở dài, "Ở trong di chúc tôi đã ghi rõ, sau khi tôi ૮ɦếƭ, tôi cũng cho phép và ủng hộ cô ấy tái giá, cũng cho phép cô ấy tuỳ ý chi phối 40% tài sản còn lại.”