Cố Lâm Lâm đã tuyệt thực ba ngày, cả người đã uể oải như người đang hấp hối nhưng lửa giận của cô ta vẫn lớn như vậy. Bảo mẫu lo lắng gõ cửa đề phòng, nhưng không có ai trả lời, bà liền đặt thức ăn ở cửa, "Tiểu thư, cô ăn chút đi, nếu vẫn không ăn cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.”
Cố Lâm Lâm từ bên trong hét vọng ra: "Ba tôi không đến thăm tôi, tôi sẽ nhịn đói mà ૮ɦếƭ!"
Bảo mẫu thở dài, xoay người đi tới phòng ngủ của Uông Tiểu Kinh, lần này gõ cửa thì có người mở, nhưng vẫn là khuôn mặt mệt mỏi suy sụp.
"Phu nhân, tiểu thư vẫn không chịu ăn chút gì, cũng không chịu mở cửa, cô ấy nói, nếu, nếu Cố tiên sinh không đến thăm cô ấy, cô ấy sẽ nhịn đói mà ૮ɦếƭ.”
Uông Tiểu Kinh vốn đang đau đầu, nghe xong lại càng đau đầu hơn, bà hung hăng nói: "Vậy thì để nó đói ૮ɦếƭ đi! Nó ૮ɦếƭ rồi Cố Trì Tây sẽ tới tham gia tang lễ!"
Phòng ngủ của Uông Tiểu Kinh và Cố Lâm Lâm đều nằm trên lầu hai, cách nhau không xa, những lời này của Uông Tiểu Kinh là hướng về phía cửa phòng Cố Lâm Lâm mà nói, quả nhiên, trong phòng lại phát ra tiếng "Choang!" Một thanh âm vang lên, không biết là vật gì gặp nạn nữa.
Bảo mẫu thở dài xuống tầng, bà thấy mình không thể làm việc ở đây thêm nữa, phu nhân thì tính tiểu thư, tiểu thư là tính công chúa, chẳng ai chịu ai.
Chu Trường An ấn chuông cửa, bảo mẫu mở cửa ra thì lập tức cười vui vẻ, "Chu tiên sinh, cậu tới thật đúng lúc, phu nhân và tiểu thư đều tự giam mình trong phòng, chẳng ai chịu ăn cơm.”
Chu Trường An cười nói với bảo mẫu: "Cô vất vả rồi, cháu lên xem một chút.”
Chu Trường An vừa lên tầng, vừa nghe bảo mẫu thuật lại lời nói của Cố Lâm Lâm, Chu Trường An nghe xong liền căng thẳng. Vì thế thì thầm với bảo mẫu vài câu, bảo mẫu gật đầu, hai người đi tới trước cửa phòng Cố Lâm Lâm.
"Tiểu thư, cô mau mở cửa đi, xem ai tới này!" Bảo mẫu làm ra vẻ rất vui sướng.
Cố Lâm Lâm luôn là người không có đầu óc, nghe thấy câu này thì vội vàng chạy ra mở cửa, tiếng "Ba" vừa vụt khỏi miệng thì lập tức im bặt, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn Chu Trường An, dùng lực đóng mạnh cửa, Chu Trường An lanh tay lẹ mắt chặn cửa lại, cửa phòng xuất hiện một kẽ hở, Cố Lâm Lâm không để ý tới hắn tiếp tục đóng cửa, tay Chu Trường An bị cánh cửa kẹp thật mạnh.
"A! Đau quá!" Chu Trường An kêu to.
Cố Lâm Lâm vội vàng mở cửa ra nhìn xem tay hắn, một vết bầm lớn, vừa nhìn đã cảm thấy đau, "Anh không biết tránh sao! Đồ ngốc!" Cố Lâm Lâm nóng nảy.
Chu Trường An cười nói: "Lâm Lâm, anh nhớ em, em không chịu mở cửa nên anh đành phải làm như vậy để nhìn em lâu một chút.”
Cố Lâm Lâm bĩu môi, xoay người đi vào phòng, Chu Trường An vội vàng theo cô ta vào, lại nhìn thấy đống lộn xộn và những mảnh vỡ dưới đất, "Em bày trận bẫy sao? Nguy hiểm như vậy nhỡ làm chính mình bị thương thì sao?"
Cố Lâm Lâm ngồi trên giường, dựa lưng vào đầu giường, ôm đầu gối bắt đầu khóc.
Chu Trường An đi tới, ngồi bên cạnh, ôm cô ta, "Lâm Lâm, em còn có anh.”
Cố Lâm Lâm ngẩng đầu, nước mắt ướt đẫm, "Trường An, ba mẹ em ly hôn rồi, mẹ em còn nói... còn nói em không phải con gái ruột của ba!"
Chu Trường An dịu dàng xoa xoa đầu của cô ta, "Anh biết hết rồi.”
Cố Lâm Lâm lau mũi, "Em không tin! Đánh ૮ɦếƭ em cũng không tin! Ông ấy là ba của em, ba em là Cố Trì Tây! Mẹ em nhất định là đang lừa em, đúng không anh?"
Chu Trường An thở dài, "Lâm Lâm, đây là chuyện của người lớn em không hiểu đâu.”
Cố Lâm Lâm hung hăng nhéo Chu Trường An, "Anh biết gì mà nói! Đó là ba em, dù ba mẹ em có ly hôn thì đó vẫn là ba em! Ba em đối xử với em rất tốt, anh không biết đâu, khi em còn nhỏ đi nhà trẻ bị người ta ức Hi*p, em về nhà nói cho mẹ biết, nhưng mẹ em vẫn mặc kệ, bà ấy chỉ biết trách mắng em ngốc nghếch. Nhưng sau đó, ba em đã đích thân tới nhà trẻ đón em về, mọi người không ai dám ức Hi*p em nữa! Anh có hiểu không? Khi bọn họ biết em là con gái của Cố Trì Tây, thái độ thay đổi nhanh như chong chóng!"
Chu Trường An miễn cưỡng cười cười, "Ừ, anh hiểu.”
Cố Lâm Lâm lau mước mắt, tiếp tục nói: "Tuy ba và mẹ có mâu thuẫn với nhau, chưa bao giờ về nhà ở, nhưng ông ấy vẫn luôn đối xử với em rất tốt, so với mẹ em còn tốt hơn! Ông ấy không bao giờ mắng em, mỗi lần thấy em đều xoa đầu em, đối xử với em rất thân thiết, ông ấy còn cho em tiền tiêu vặt, đưa em tới khu vui chơi nữa! Chu Trường An, tới tận khi học hết tiểu học em mới được tới khu vui chơi đấy, anh có tin được không? Khi đó ngày nào mẹ em cũng mắng em, em giận dỗi bỏ nhà đi, dựa vào một tấm danh thi*p mà tới công ty tìm ba, ông đối xử với em rất tốt, cho em ăn ngon còn đưa em tới khu vui chơi! Từ nhỏ đến lớn, mẹ em chưa từng đưa em ra ngoài chơi, một lần cũng chưa từng!"
Chu Trường An nói: "Mẹ em phải một thân một mình quán xuyến cả công ty, vì quá bận rộn nên mới không thể đưa em ra ngoài chơi được, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi!"
Cố Lâm Lâm bấm mạnh vào người Chu Trường An, "Anh còn nói giúp cho mẹ em nữa, mẹ em bận rộn sao, bà còn có thể bận rộn hơn ba em được à? Cái công ty tồi tệ kia của mẹ mà đem ra so với công ty của ba em thì hoàn toàn không đáng kể!"
Chu Trường An yên lặng hối tiếc thay Uông Tiểu Kinh, sao Cố Lâm Lâm lại có tình cảm sâu nặng với Cố Trì Tây như vậy? Rõ ràng từ nhỏ đến lớn cô ta đều do một tay Uông Tiểu Kinh nuôi dưỡng.
Cố Lâm Lâm kể lể một đống chuyện về ba cô ta, sau đó giống như cục pin hệt cạn năng lượng, mệt mỏi ngủ thi*p đi, Chu Trường An nghe cô ta khen ngợi Cố Trì Tây không dứt lời còn Uông Tiểu Kinh thì liên tục châm biếm, hắn cảm thấy thật bất đắc dĩ, tranh thủ trước khi cô ta ngủ sâu, hắn dụ dỗ cô ta uống một ly sữa.
Sau khi trấn an tinh thần của Cố Lâm Lâm xong, Chu Trường An lại gõ cửa phòng Uông Tiểu Kinh.
Uông Tiểu Kinh mở cửa, nhìn Chu Trường An, vẻ mặt khó giấu được sự mệt mỏi, "Dụ dỗ nó được rồi à?"
Chu Trường An gật đầu: "Cô ấy vừa uống một ly sữa, bây giờ đang ngủ. Đợi tối nay cô ấy tỉnh dậy, cháu sẽ dỗ cô ấy ăn cơm.”
Uông Tiểu Kinh xoay người vào phòng, "Vào trong rồi nói.”
Chu Trường An đi vào, đối diện với nét mặt lạnh như băng của Uông Tiểu Kinh thì có chút run sợ, hắn do dự một chút rồi nói: "Lâm Lâm chỉ là nhất thời không chấp nhận được, chờ qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn thôi.”
Uông Tiểu Kinh cười lạnh, "Có phải vừa rồi nó toàn nói lời hay về Cố Trì Tây còn tiện thể trách móc tôi luôn không?"
Chu Trường An run run khóe miệng, "Do cô ấy có tính trẻ con nên vậy thôi, cô ấy cảm thấy Cố tổng đối xử tốt với mình như vậy thì chính là ba mình.”
Uông Tiểu Kinh thở dài, "Chỉ biết cuốn theo chiều gió, tên Cố Trì Tây đó chẳng làm gì, nhưng lại có thể thân thiết với Lâm Lâm như vậy. Tôi dùng hai mươi năm ròng rã nuôi lớn nó, vậy mà còn thua kém mấy ngày của Cố Trì Tây.” Nói xong bà lại cười, "Cuối cùng cũng là do tôi sai lầm, nếu không phải năm đó tôi muốn cho con mình một môi trường tốt đẹp để trưởng thành, Lâm Lâm cũng sẽ không ngốc nghếch mà nhận giặc làm cha như vậy. Lúc trước tôi kết hôn với Cố Trì Tây, rõ ràng chỉ vì muốn trừng phạt hắn, nhưng tại sao bây giờ người bị trừng phạt lại là tôi chứ?"
Chu Trường An nghe xong những lời này thì rất luống cuống, hắn không biết mình nên nói gì, ngay cả vẻ mặt cũng cứng đờ. Nếu muốn dỗ dành Cố Lâm Lâm hắn còn có biện pháp, còn an ủi mẹ vợ thì...
Uông Tiểu Kinh nhìn ra được Chu Trường An đang khốn đốn, bà cũng không muốn nói thêm gì với hắn nữa, nên phất phất tay, "Được rồi, cậu vẫn nên ở bên cạnh Lâm Lâm đi, tôi mệt rồi.”
Chu Trường An đành phải về phòng Cố Lâm Lâm, rón ra rón rén nhặt những mảnh vở trên mặt đất lên, sau đó lại xuống tầng cùng bảo mẫu nghiên cứu món ăn cho bữa tối. Cố Lâm Lâm ngủ cũng không lâu, sau khi tỉnh lại liền nhìn thấy Chu Trường An đang ngồi bên giường dịu dàng nhìn cô ta, trong lòng cô ta cũng thả lỏng hơn nhiều. Chu Trường An dỗ cô ta ăn cơm, cô ta ăn mấy miếng thì dừng lại, chăm chú nhìn hắn, "Chu Trường An, anh đối xử với em thật tốt.”
Chu Trường An cười cười, "Anh là bạn trai của em, không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai?" Chu Trường An ôm Cố Lâm Lâm hôn một cái, "Lâm Lâm, đừng khó chịu nữa, cũng đừng giận dỗi mẹ em nữa. Dù em không có ba thì em vẫn còn có anh.”
Cố Lâm Lâm cười cười, đầu dựa vào bả vai Chu Trường An, không nói gì.
Cô đương nhiên sẽ không nói cho Chu Trường An biết, ba của cô, đời này kiếp này không ai có thể thay thế được.
Cố Trì Tây nghỉ vài ngày không đến công ty, báo cáo đặt trên bàn trợ lí đã thành một chồng cao hơn thân người. Cố Trì Tây gọi Trương Tân mang vài cái quan trọng vào, cứ xem hết bản này tới bản khác, cả một ngày dài cứ như vậy qua đi.
Lúc chạng vạng, hắn từ chỗ ngồi đứng lên, mở cửa chớp ở phía sau ra, nhìn vầng sáng mặt trời dần dần biến mất, trên mặt hắn mơ hồ xuất hiện nét mệt mỏi, và buồn bã.
Trương Tân đẩy cửa vào, "Cố tổng, thiết bị cảnh báo dưới tầng lại reo lên.”
Cố Trì Tây xoay người, "Sao lại thế?"
Trương Tân nói: "Là do Cố Lâm Lâm đang làm ầm ĩ ở dưới, bảo an muốn ngăn cũng không dám làm quá mạnh tay, ngài có muốn xuống đó xem một chút không?"
Cố Trì Tây lại xoay người sang chỗ khác, nhìn bầu trời bị màu đen bao phủ, "Tôi không muốn gặp nó, cậu đi xuống nói cho nó biết, những lời mẹ nó nói đều là sự thật, từ giờ về sau tôi và nó không có chút quan hệ nào cả.”
Trương Tân nói: "Vâng.” Hắn dừng một lát rồi nói, "Lỡ như cô ấy vẫn tiếp tục làm ầm ĩ...”
Cố Trì Tây lạnh lùng nói: "Cậu theo tình hình mà giải quyết đi.”
Trương Tân đáp: "Vâng.” Nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
Cố Trì Tây hơi hơi nghiêng đầu, "Còn có việc gì sao?"
Trương Tân nói: "Là về Tống Đào, Cố tổng tính xử lý như thế nào? Hôm nay Vương Vĩnh Minh gọi tới hai lần hỏi về việc này.”
Cố Trì Tây thở dài, ngày hôm qua hắn nhất thời nổi giận nên gọi cho Vương Vĩnh Minh, bây giờ suy nghĩ kỹ lại một chút thì hắn thấy mình đã quá đáng. Vì thế hắn quay đầu lại nhìn về phía Trương Tân, "Cậu cảm thấy năng lực của người này như thế nào? Là cậu đã đề bạt cậu ta vào tổ hạng mục dự án Đức Thuận Viên đúng chứ?"
Trương Tân trả lời: "Mặc dù cậu ta chỉ là người mới tốt nghiệp, nhưng phương diện tố chất đều rất tốt, hơn nữa làm việc rất có nguyên tắc, giao tiếp cũng không tệ.”
Cố Trì Tây nhướn mày, "Xem ra cậu rất thích tên nhóc đó?"
Vẻ mặt Trương Tân không chút thay đổi nói, "Tôi chỉ nói khách quan thôi, không nói tới suy nghĩ cá nhân.”
Cố Trì Tây gật đầu, "Vậy thì giữ lại đi, hạng mục Đức Thuận Viên cậu tiếp tục theo sát, gọi cho Vương Vĩnh Minh, nói tôi rất thích Tống Đào, để ông ta xem mà làm đi.”
Trước giờ tan tầm Vương Vĩnh Minh đã nhận được cuộc điện thoại của Trương Tân, sau đó ông ta cảm thấy cả thế giới này thật quá huyền ảo. Đêm qua đột nhiên ông ta nhận được cuộc điện thoại do chính ông chủ lớn gọi tới, hôm nay đi làm ông phải khiến cho người tên Tống Đào biết hắn - là - ai. Cúp điện thoại xong ông ta sững người hơn nửa ngày, xém chút nữa bị doạ đến tè ra quần.
Cả một đêm ông ta đều phỏng đoán ý định của ông chủ, càng nghĩ ông càng cảm thấy, nhất định là tên nhóc Tống Đào kia không biết trời cao đất rộng đắc tội với ông chủ, ông chủ muốn để cho cậu ta ૮ɦếƭ nhắm mắt nên mới để ông nói cho cậu ta biết hắn là ai. Vì thế sáng sớm hôm nay ông gọi Tống Đào tới phòng làm việc, không đầu không đuôi, đầu tiên là mắng cậu ta một trận, sau đó chỉ vào mũi Tống Đào nói, "Cậu đừng trách tôi mắng người không nể nang, cậu mù nên mới dám đắc tội với ông chủ lớn nhất của công ty ta, sau này ra ngoài lăn lộn thì nên biết kiềm chế một chút, người ta không tự tay giải quyết cậu là đã nhân nhượng lắm rồi.”
Vì thế cả ngày nay Tống Đào như có tang cha tang mẹ, buổi sáng thì bàn giao công tác của mình, buổi chiều liền bắt đầu đóng gói thu dọn đồ đạc. Công ty này rất nhỏ, tốc độ lan truyền thông tin cực nhanh, chỉ trong chốc lát, toàn công ty ngay cả người lao công cũng biết hắn bị Vương Vĩnh Minh mắng nhiếc đuổi việc, có vẻ như là đã đắc tội đại nhân vật nào đó.
Tống Đào cũng không muốn giải thích gì nhiều, hắn quả thật đã đắc tội với một nhân vật lớn, hơn nữa hắn còn không hối hận. Bởi vì tại thời khắc đó, khi nhìn thấy Tùng San bị người đàn ông kia hung hăng cắn, khiến cô phải giùng giằng cầu cứu, dù cho có biết rõ Cố Trì Tây là ai, hắn cũng vẫn sẽ không chút do dự xông lên.
Đó chính là cô gái mà hắn yêu nhất.
Cho dù bị cự tuyệt một trăm lần một nghìn lần, hắn cũng vẫn sẽ kiên quyết vì cô mà vượt qua biển lửa.
Nhưng khi nhìn thấy khoé miệng cô chảy máu, lại vẫn kiên trì muốn hắn rời đi, hắn cảm thấy cả thế giới này như sụp đổ.
Thật ra từ lúc San San và Chu Trường An chia tay, Tống Đào vẫn luôn mơ hồ cảm thấy, trong lòng San San vẫn luôn tồn tại một người. Mới đầu hắn tưởng người đó là Chu Trường An, sau đó hắn lại tưởng là Trương Tân, nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, từ trong ánh mắt cô hắn nhận ra rõ ràng, người đó chính là Cố Trì Tây.
Lúc sáng Vương Vĩnh Minh mắng hắn, hắn không nói một câu nào.
Cuộc sống không có ý nghĩa nữa rồi, mất việc thì có sao đâu chứ?
Cùng lắm thì lại tìm công việc, cả ૮ɦếƭ còn không là gì, mười tám năm sau lại làm một trang hảo hán.
Vương Vĩnh Minh may mắn đuổi kịp lúc Tống Đào đang chào tạm biệt với mọi người trong văn phòng, ông ta cười ha hả vỗ vỗ vai Tống Đào nói sáng nay lửa giận của ông ta hơi lớn, bảo Tống Đào đừng để ý. Lúc này đến lượt Tống Đào cảm thấy huyền ảo, hắn hoàn toàn không hiểu sao Vương Vĩnh Minh lại đột nhiên quay ngoắt 180 độ như vậy, thậm chí còn khen hắn, hơn nữa còn là trước mặt toàn công ty.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, có thể khiến tắc kè hoa biến sắc cũng chỉ có một lý do. Trong lòng Tống Đào không rõ là cảm giác gì, chuyện này do lòng tốt của nhân vật lớn kia bộc phát hay vẫn là... San San giúp hắn cầu xin?
Cả chuyện buồn và chuyện vui đều xảy ra trong một ngày, câu nói của nhân gian thế gian tình người ấm lạnh đúng là ứng nghiệm. Tống Đào ngồi trên tàu điện ngầm, hắn do dự có nên gọi cho Tùng San biểu lộ lòng biết ơn hay không. Ngẫm lại hắn thấy làm vậy thật dư thừa. Trận chiến này hắn thật sự thua thảm hại.
Đúng lúc này Lý Yến lại gọi tới, Tống Đào nhìn thấy màn hình xuất hiện tên Lý Yến, liền nhớ tới khuôn mặt giận dữ, giọng nói chanh chua và miệng lưỡi sắc bén của cô ấy.
"Tiền bối, em là Lý Yến.” Lúc này giọng nói của Lý Yến lại rất dịu dàng, thậm chí còn khách sáo tự giới thiệu bản thân.
"Ừ, sao vậy? Tìm anh có việc sao?" Tống Đào hỏi.
"Không, cũng không có chuyện gì to tát...” giọng nói của Lý Yến yếu dần, hoàn toàn khác hẳn với người có bộ dạng gặp thần Gi*t thần gặp phật Gi*t phật tối hôm qua.
Tống Đào cảm thấy hơi hoang mang, trong lúc nhất thời lại xấu hổ không biết nên nói gì.
"Tiền bối, anh không sao chứ?" Lý Yến cuối cùng cũng lấy hết dũng khí hỏi.
"Hả? À ừ.” Tống Đào đã hiểu.
"Không sao là tốt rồi, công việc của anh... cũng không sao chứ?" Lý Yến lại hỏi.
Tống Đào khẽ thở dài, cười cười, "Ừ, công việc vẫn còn, cảm ơn em đã lo lắng cho anh.”
Tâm trạng của Lý Yến giống như được thả lỏng, bật cười, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Tống Đào nghĩ một chút rồi hỏi: "San San, cô ấy, có khỏe không?"
Nghe được hai chữ San San này, Lý Yến trong nháy mắt lạnh lùng hơn rất nhiều, "Em không biết, cậu ta không quay về ký túc xá.”
Không đợi Tống Đào nói gì, Lý Yến lại nói tiếp: "Tiền bối, cậu ấy đối xử với anh như vậy, anh còn nhớ tới cậu ấy sao? Em thật không dám tin, Tùng San lại là người như vậy!"
Tống Đào nghe thấy giọng cô ấy bất giác to tiếng, thì bất đắc dĩ thở dài, "Lý Yến, nếu em đã không thể tin được, thì sao phải tin chứ? Ngày hôm qua không phải Cố Trì Tây đã nói rất rõ ràng sao, anh không hiểu em vì sao phải giận dữ như vậy.”
Lý Yến sửng sốt một chút, hồi lâu mới nói: "Tiền bối, anh không hận cậu ấy sao?"
Tống Đào thở dài: "Sao anh phải hận cô ấy? Cô ấy yêu ai là quyền của cô ấy, không lẽ chỉ vì cô ấy không yêu anh mà anh phải hận cô ấy sao?"
"Nhưng cô ấy lại ở bên Cố Trì Tây! Ông ấy là ba của Cố Lâm Lâm! Người đàn ông đó đã bao nhiêu tuổi rồi? Vậy mà Tùng San lại ở bên cạnh ông ta, không phải giống như tình nhân được bao nuôi sao?" Lý Yến khó có thể giấu được căm phẫn trong lòng.
Tống Đào bình tĩnh nói: "Cố Trì Tây không phải ba ruột của Cố Lâm Lâm, ông ấy cũng đã ly hôn, sao có thể nói San San là tình nhân được chứ? Huống hồ, ngày hôm qua anh có thể nhìn thấy, ông ấy thực sự yêu San San nên mới có thể đứng trước mặt anh và em thay San San nói chuyện như vậy. Lý Yến, San San là bạn tốt nhất của em, sự tin tưởng giữa hai người dễ bị sụp đổ vậy sao? Trong mắt em, bây giờ Tùng San rốt cuộc là người như thế nào?"