Cố Trì Tây ngồi ở ghế sau, đầu tựa vào chỗ dựa lưng, hơi híp mắt, trông có vẻ mệt mỏi. Từ ngày cùng Tùng San chia tay, cuộc sống của hắn trở nên thanh tâm quả dục (1), ba bữa qua loa, cuộc sống về đêm hoàn toàn không có, sắc trời vừa tối thì đi ngủ, nhưng rõ ràng là nằm xuống cũng không cách nào ngủ được.
Trương Tân mở cửa xe ra, nhỏ giọng nói: "Cố tổng, Tùng San đã đến ."
Cố Trì Tây từ từ mở mắt ra, nói với Tùng San: "San San, lên xe đi."
Tùng San luống cuống nhưng cảm thấy dáng vẻ của hắn quả thật giống như có lời muốn nói, vì thế ngồi vào xe, vai kề vai với hắn. Trương Tân ngồi vào chỗ ghế lái, không nói một tiếng nào khởi đông xe.
Cố Trì Tây nhìn vết thương trên mặt Tùng San, vẻ mặt hàm chứa sự yêu thương, "Đau sao?"
Tùng San bị hắn nhìn chằm chằm càm thấy không thoải mái, "Có một chút, nhưng không sao."
Cố Trì Tây nâng tay lên, muốn sờ khuôn mặt nhò nhắn đang bị thương kia, tay vươn ra nửa chừng lại buông xuống, "Tôi dẫn em đi tìm bác sĩ tốt nhất, tuyệt đối sẽ không để lại sẹo."
Tùng San cười cười, "Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu."
Cố Trì Tây nhìn cô, hắn trầm mặc, ánh mắt thâm sâu, vẻ mặt ẩn nhẫn giống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "San San, thực xin lỗi."
Tùng San không biết nên dùng vẻ mặt nào để nhìn hắn,cô đành phải dời tầm mắt, cúi đầu nói, "Việc này cũng không có thể trách chú." nói xong lời này cô cảm thấy càng thêm xấu hổ, đây là chuyện gì chứ, nếu bị truyền đi thì thật sự mất mặt mà.
"San San, ta đã dạy dỗ Lâm Lâm rồi, về sau nó sẽ không dám gây chuyện nữa , em yên tâm đi." Cố Trì Tây nói.
Tùng San gật đầu, "Ngươi cái này ngang ngược nữ nhi quả thật cần hảo hảo quản giáo một chút."
Cố Trì Tây không có nói tiếp, chỉ nhìn cô, vẻ mặt trở nên dịu dàng, "Mấy ngày nay em có khỏe không? Tôi thấy sắc mặt em không được tốt, có phải không nhỉ ngơi đủ hay không?"
Tùng San cười cười: "Chỉ cần Cố Lâm Lâm đừng tới quấy rối thì tôi sống rất tốt."
Sắc mặt Cố Trì Tây lại trở nên u ám, "Lần này là do tôi sơ suất, về sau tôi tuyệt đối sẽ không để nó chạm vào em dù chỉ là một sợi lông."
Tùng San luôn càm thấy trong lời nói này có chút gì đó dữ tợn mà cô không hiểu được, khiến cô nghĩ mại không ra. cô dứt khoát nói thẳng: "Kỳ thật cũng không cần phải làm quá lên như vậy, cô ta dù sao cũng là con gái chú, chú cứ nói rõ ràng với cô ta là tôi và chú không có quan hệ gì. nói cho cùng việc này cũng là do chú bình thường tác phong bất chính, luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt , mới để cho vợ con chú lo lắng tức giận."
Cố Trì Tây nghe xong câu nói của Tùng San thì nở nụ cười, nhịn không được lấy tay vỗ vỗ đầu cô bé con "Đây mới thật sự là lời em muốn nói phải không?"
Tùng San bị hắn cười làm kinh ngạc, sau đó yên lặng bùi ngùi, ông chú này sớm đã luyện thành Kim Cương hộ pháp rồi, da mặt thật là dày.
Trương Tân dừng xe tại một trung tâm thẩm mỹ cap cấp, Cố Trì Tây đưa Tùng San lên lầu, phòng khám không lớn nhưng được trang hoàng xa hoa lộng lẫy, y tá bác sĩ khuôn mặt tươi cười, dáng vẻ tha thiết như bệnh nhân là Thượng Đế, khiến cho người từ nhỏ thấy vẻ mặt lạnh như băng của mẹ làm y tá trưởng ở bệnh viện là Tùng San được quan tâm mà hoảng sợ. Bác sĩ là một chí gái xinh đẹp, họ Lý, blouse trắng không che giấu được dôi chân dài thon đẹp, giày cao gót đính kim tuyến lấp lánh, thái độ khi nhìn thấy Cố Trì Tây rất dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cho Tùng San lập tức hoài nghi hai người này có quan hệ mờ ám.
Kỳ thật trên mặt của Tùng San chì có hai vết thương do bị cào không có nghiêm trọng tí nào. Nhưng bác sĩ xinh đẹp lại lấy kính lúp để nhìn xem vết thương, sau đó tự mình bôi thuốc cho Tùng San, vừa bôi thuốc vừa dặn hai ngày này nấu nằm nghiêng ngủ thì đừng để áp lên vết thương, miệng vết thương không được dính nước, bôi thuốc một ngày hai lần không được quên.
Cuối cùng cô ấy còn nhéo nhéo khuôn mặt Tùng San nói: "Tuổi trẻ thật là tuyệt, này khuôn mặt săn chắc đầy collagen này thật là làm cho tôi ghen tị muốn ૮ɦếƭ mà."
Tùng San xấu hổ cười cười, rất muốn hỏi chị ấy rằng loại chuyện như bôi thuốc này chẳng phải nên để y tá làm sao? Trương Tân cầm đơn thuốc đi trả tiền, Tùng San nhìn lướt qua con số gji trên đó cảm thấy choáng váng đầu óc, xoay người nói với Cố Trì Tây: "Phòng khám này muốn ςướק của Gi*t người sao? Cái giá đủ để lảm một cuộc phẩu thuật viêm ruột thừa đó !"
âm thanh của cô hơi lớn làm bác sĩ Lý nghe được cười nói: "Em gái à, để chị nói rõ cho em biết là vì Cố ổng quan tâm em nên mới vậy đó, thuốc vửa rồi bôi trên mặt em là nhập khẩu từ Đức." nói xong mắt còn liếc nhìn Cố Trì Tây.
Cố Trì Tây chỉ cười xoa xoa đầu Tùng San, không nói gì.
trên đường về Tùng San đều không nói chuyện, nhướng mày, mím môi, giống như đang suy nghĩ gì đó. Cố Trì Tây vỗ vỗ cô, "Nghĩ gì thế?"
Tùng San ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Cái phòng khám này có phải kiếm được rất nhiều tiền không? Bác sĩ, y tá ở đó lương rất cao phải không?"
Cố Trì Tây buông tay, "Tôi không rõ lắm, chỉ là họ thường tiếp đón ngôi sao, nhân vật nổi tiếng cho nên tiền kiếm được hẳn là không ít."
Tùng San suy tư gật đầu, "Tôi muốn suy xét đề nghị mẹ tôi đổi công tác, làm việc ở đây so với nơi bà ấy đang làm tốt hơn nhiều, bệnh nhân ít, môi trường làm việc khá tốt, tiền lương cao, phiêu lưu thấp, quả thực là chén vàng!"
Cố Trì Tây bật cười, lấy tay Ϧóþ trán, ánh mắt thâm sâu chăm chú nhìn cô bé con, cuối cùng vẫn là nhịn không được lấy tay xoa xoa đầu nhỏ của cô, sau đó âm thầm thở dài.
Tùng San cũng hiểu được lúc nãy mình đã quá buông lỏng cảm xúc, xấu hổ cười cười, không nói gì nữa. Trương Tân đậu xe ở trước cổng trường, mở cửa xe, "Đến nơi rồi."
Cố Trì Tây nhìn ra ngoài cửa xe, trời đã chạng vạng, sắc trời tối mịt, liền nói với Trương Tân :"Cậu đưa cô ấy trở về đi, đưa đến cửa ký túc xá."
Trương Tân đáp ứng, "Vâng."
Tùng San xuống xe, cô cảm thấy tình cảnh này có chút xấu hổ, không biết nên nói gì, cám ơn? Hẹn gặp lại? nói sao cũng không đúng. Vì thế im lặng nửa ngày cô mới một câu, "Tôi về đây."
Cố Trì Tây gật đầu, "Nghỉ ngơi thật tốt."
Tùng San cười, xoay người rời đi. Trương Tân theo sau, cũng không nói gì, hai người một trước một sau, giữ vững khoảng cách. Đến khi Tùng San đến một lối rẽ, mới xoay người nói với Trương Tân: "Tôi muốn đến căn tin ăn cơm, anh đưa đến đây là được rồi."
Mặt Trương Tân không chút thay đổi "Cố tổng đã nói muốn tôi đưa cô đến ký túc xá."
Tùng San bắt đầu hoài nghi cấu tạo đại não của người này, cô khẳng định người máy cũng không cứng nhắc như hắn ."Tôi muốn đi căn tin ăn cơm, sau đó trở về ký túc xá, căn tin người nhiều như vậy, anh đi theo tôi không phải khiến người ta chú ý sao? Bây giờ anh trở về đi, nói cho ông chủ anh rằng đã đưa tôi về ký túc xá là được rồi không phải sao?"
Trương Tân không nói lời nào, cũng không có ý muốn rời đi.
"San San?" Tống Đào cách đó không xa đi tới, nhìn thoáng qua Trương Tân, sau đó cười ha ha hỏi: "Ăn tối sao?"
Tùng San lắc đầu, "không phải, chỉ là em đang buồn nên muốn tới đó kiếm gì ăn thôi."
Tống Đào nở nụ cười, "Vậy thì đi thôi, anh dẫn em đi khu phía Tây ăn, mấy ngày trước anh tới đó anh mới phát hiện căn tin ở đó làm mấy món mới."
Tùng San gật đầu, lập tức quáng tay Tống Đào, hoàn toàn coi như Trương Tân không tồn tại, "Tốt lắm, anh Tê Lợi đề cử thì nhất định tốt! Chúng ta đi thôi!"
Trương Tân nhìn hai người rời đi mới xoay người một mình đi ra cổng trường, trở lại xe.
Cố Trì Tây chậm rãi nhắm mắt, "Đưa người về rồi sao?"
Trương Tân chi tiết đáp: "Đưa đến nửa đường, cô ấy nhìn thấy đàn anh liền cùng nhau đến căn tin ăn cơm ."
Cố Trì Tây mở mắt ra, "Đàn anh?"
Trương Tân đáp: "Vâng, tên Tống Đào, năm nay vừa mới được nhận vào một công ty con của ngài."
Cố Trì Tây nhướn mày: "Công ty nào?"
" Kiến trúc Thành Ý, bộ phận kế hoạch." Trương Tân nói.
"Ừ, hôm nay cậu làm không tệ, về sau càng nên cẩn thận để ý, đừng để San San bị thương rồi mới báo với tôi." Cố Trì Tây nói xong lại nhắm hai mắt lại.
Giờ ăn căn tin luôn đông ngập người, Tống Đào giúp Tùng San chiếm chỗ ngồi sau đó đi mua hai chai nước có gas, sau đó một mình sếp hàng lấy cơm, dựa vào nhân duyên tốt mà nhanh chóng đem một khay lớn trở về, các món ăn mỗi thứ một dĩa cùng hai chén cơm thơm ngào ngạt.
Tùng San khi*p sợ quay đầu nhìn người xếp hàng dài như đuôi rồng chờ lấy cơm, khó có thể tin hỏi: "Đàn anh à, anh làm sao làm được vậy? Sao có thể nhanh như thế chứ?"
Tống Đào vỗ иgự¢ một cái, hết sức đắc y"Anh là là ai chứ, là anh Tê Lợi đó, chỉ có chuyện xếp hàng lấy cơm sao có thể làm khó được anh?"
Tùng San cười, cầm một chai nước có ga đưa cho hắn, "Anh Tê Lợi vĩ đại, xin hãy nhận của em một cái cúi đầu."
Tống Đào vui vẻ cười ha ha nhận lấy, trong mắt tràn đầy ý cười. Có thể một mình ăn cơm với Tùng San, là chuyện mà hắn mơ ước rất lâu, rốt cuộc trước khi tốt nghiệp cũng thực hiện được, không quý trọng cơ hội biểu hiện thật tốt một chút sao được. Vì thế bữa cơm này, miệng Tống Đào không hề nhàn rỗi, nói đủ thứ chuyện cười, chọc cho Tùng San cười đến mức ăn không vô. Lúc Tùng San cười rộ lên có hai lúm đống tiền, mắt to cong cong , khóe mắt đuôi lông mày đều giống như mang theo ánh sao lấp lánh, khiến Tống Đào nhìn thấy trong lòng rất vui vẻ.
Lúc hai người ăn xong bữa cơm này, người trong căn tin cũng ít đi. Tống Đào từ trong túi lấy ra một cái khăn tay đưa cho Tùng San, "Em nhìn em xem, cười đến mức miệng toàn dầu mỡ, thật ảnh hưởng đến hình tượng, mau laau đi, đừng để người ta thấy rồi khong ai thèm lấy."
Tùng San bĩu bĩu môi, "Anh yên tâm, em lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định có thể gả đi! Còn phải gả cho một người đàn ong thật giỏi nữa kìa."
Tống Đào cười cười, không nói gì, ánh mắt dừng tại vết thương trên mặt Tùng San. hắn cũng không hỏi gì thêm.
Tùng San cũng không có ý định nói, hai người cùng nhau ra khỏi căn tin. Tống Đào đưa Tùng San đến dưới lầu ký túc xá, mắt nhìn thấy người muốn đi lên lầu thì nói: "San San, cuối tuần này anh phải chuyển ra ngoài ở."
Tùng San quay đầu, "A? không phải anh vẫn chưa tốt nghiệp sao?"
Tống Đào gật đầu: "Ừ, chỉ là anh sắp bắt đầu đi làm, công ty sắp xếp cho anh ở ký túc xá dành cho nhân viên, anh muốn chuyển qua sớm một chút để làm quen."
Tùng San cười cười: "Tốt quá rồi, cuối cùng anh cũng đã tìm được việc!"
Tống Đào cũng cười, "Ừ, đúng là rất tốt, chỉ là về sau không thể thường xuyên đến thăm em ." nói xong hắn cũng thấy quá buồn nôn nên vội vàng cợt nhả bổ sung một câu: "Em cũng đừng quá nhớ anh!"
Tùng San lườm hắn, cười hì hì đi lên lầu . Để lại Tống Đào một mình đứng yên tại chỗ, yên lặng thở dài một tiếng, lúc hắn lấy lại tinh thần thì thấy dì quản lí ký túc đang nhìn hắn cười, Tống Đào bất giác rùng mình, yên lặng xoay người vội vàng bước đi . Dì quản lí ký túc xá như thần thánh này, cho dù đã thấy bốn năm rồi nhưng vẫn khiến người ta không rét mà run.
Tống Đào vừa về đến phòng thì bị bạn cùng phòng là A Thạch giữ lại, A Thạch đóng hé cửa, đưa tay chỉ ra cửa đối diện, vẻ mặt hả hê.
"Chuyện gì vậy?" Tống Đào không biết gì.
"Chu Trường An trở lại rồi." Vẻ mặt A Thạch giống như vừa báo được thù lớn, "Nghe nói nó cùng với bạn gái nhà giàu cãi nhau nên bị đuổi ra ngoài."
Tống Đào: "..."
"Hừ, cho hắn đắc ý, bỏ rơi San San đi làm con rể đại gia, còn chuyển ra ngoài ở chung, bây giờ thì hay rồi, bị người ta ghét bỏ mặt mày xám xịt quay trở về!" A Thạch ra vẻ già dặn lắc đầu, "thật là không giống đàn ông mà, mặt mũi đều bị nó vứt sạch!"
A Thạch nói những lời này quá hả hê mà quên nhỏ giọng, hậu quả là cánh cửa đối diện “Ầm” một tiếng vang dội, đóng lại .
Tống Đào nở nụ cười, người ta thường nói phong thuỷ luôn thay đổi, nhưng giống như tên Chu Trường An này,thì sự thay đổi cũng diễn ra quá nhanh đi.
(1) Thanh tâm quả dục : sống trong sạch không có ham muốn.