Lý Yến từ thư viện trở lại, vừa vào phòng liền lớn giọng ầm ĩ, "San San, mình nghe nói mới vừa rồi có một đại mỹ nam mặc tây trang mang giày da đến tìm cậu có phải không? Chuyện gì vậy, mau khai ra đi!"
Triệu Nhiên đang vùi đầu đọc sách, nghe xong những lời này bất giác ngẩng cổ.
Lý Yến căn bản không chú ý tới Triệu Nhiên cũng đang ở đây, trực tiếp chạy tới bên người Tùng San, lấy tai nghe của cô ra lặp lại câu nói một lần nữa, "nói mau, nói mau, đại mỹ nam kia là ai?"
thật ra Tùng San có nghe được câu hỏi của Lý Yến , cô ấy lớn giọng như vậy, chỉ sợ là toàn bộ phòng ngủ trong hành lang này đều nghe thấy hết rồi .
cô thật sự không biết làm sao, "Chỉ là một người mình biết tôi, không quen thân lắm."
Lý Yến chớp mắt, "Ai chứ, sao thần bí vậy?"
Tùng San đau đầu, "Điều không phải là tại chị họ của mình sao, anh ta là bạn đồng nghiệp của chị họ, hôm nay thay chị họ mình tới nói với mình một tiếng, vốn là buổi tối hẹn cùng nhau ăn cơm, nhưng mà chị họ mình bận nên không tới được."
Tùng San bắt đầu bội phục năng lực ứng biến của mình.
"A." Lý Yến như có đăm chiêu gật đầu, "thì ra là bạn trai của chị họ cậu, aiz, thật đáng tiếc."
Tùng San buồn cười, đây là cái “thần thính lực” gì đây, sao có thể lí giải lời nói của cô thành bạn trai của chị họ rồi? Chẳng qua cô cũng lười giải thích, từ nội tâm cô cảm thấy rằng Lý Yến thật dễ gạt mà.
Trương Tân trở lại xe, cung kính đưa chiếc di động lúc nãy cho người ngồi sau xe, "Cố tổng, Tùng San tiểu thư nói không cần chiếc di động này. cô ấy còn nói hi vọng ngài về sau không cần tiếp tục đến tìm cô ấy."
Lúc nói những lời này Trương Tân cúi đầu rất thấp, không có nhìn thấy cảm xúc trên mặt Cố Trì Tây.
Cố Trì Tây không nhận lại chiếc di động kia, "Tôi biết rồi, tạm thời cậu giữ nó đi." Giọng nói không bình tĩnh, giống như mọi thứ đều trong dự đoán.
"Vâng." Trương Tân cầm điện thoại cất vào túi, khởi động xe, hỏi, "Cố tổng, kế tiếp đi đâu ạ?"
"không đi đâu cả." Cố Trì Tây đầu tựa vào chỗ dựa lưng, giọng nói có chút ủ rũ.
"Về Giang Phong Uyển?" Trương Tân để xác nhận, lại hỏi một câu.
Cố Trì Tây không lên tiếng, nhắm hai mắt lại.
Trương Tân biết hắn đã đồng ý, liền xoay vô lăng đổi phương hướng. hắn (Trương Tân) luôn làm việc rất cẩn thận, đây là tác phong của quân nhân , chỉ tiếp nhận mệnh lệnh rõ ràng, cho nên vừa rồi Cố Trì Tây nói như vậy, dù cho trong lòng hắn biết rõ, nhưng vẫn muốn xác nhận lại lần nữa.
Cố Trì Tây không lên tiếng, nhưng không có nghĩa hắn không biết mình muốn gì. Tên nhóc Trương Tân này rất thông minh, ít nói, cẩn thận, luôn có thể đoán đúng tâm tư của hắn đem mọi việc sắp xếp ổn thỏa, có hắn (TT) bên cạnh quả thật dễ dàng không ít việc. Trương Tân là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, được huấn luyện nghiêm chỉnh, ưu điểm lớn nhất chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.
Thiên lý mã thường có mà Bá Nhạc không thường có, đó là bởi vì Bá Nhạc không phải tùy tiện liền cho rằng một con ngựa bình thường là thiên lý mã.(1)
Tên nhóc Trương Tân này không tệ , so với tên Chu Trường An kia mạnh hơn rất nhiều. Vừa nghĩ đến ngày đó Chu Trường An nhìn thấy hắn thì trở nên rụt rè hèn nhát, Cố Trì Tây liền muốn cười, sao Cố Lâm Lâm lại có thể nhìn trúng một vật bỏ đi như vậy chứ? Mà còn là tranh giành của người khác . Quả nhiên ánh mắt chọn đàn ông giống y như mẹ nó.
Nhưng mà, một tên mặt trắng như vậy (2), lại là bạn trai của San San. thật là phung phí của trời.
Trương Tân đậu xe xong xuôi, xuống xe mở cửa xe cho Cố Trì Tây, "Cố tổng, đã đến Giang Phong Uyển, tối nay xe vẫn đậu ở đây hay là lái đi?"
Cố Trì Tây xuống xe, nhìn hắn một chút: "Vừa rối lúc cậu gặp cô ấy, tình trạng của cô ấy như thế nào?"
Trương Tân dừng một lát rồi nói, "Tinh thần rất tốt, nhưng bởi vì tôi gọi cô ấy là Tùng San tiểu thư nên có chút mất hứng, bất quá tôi đã xin lỗi rồi."
Khóe miệng Cố Trì Tây cong lên, nở nụ cười, giống như trước mắt xuất hiện cô bé con vẻ mặt giận dữ chỉ vào mũi Trương Tân mắng "Đừng gọi tôi là tiểu thư!" Suy nghĩ một lát hắn nói, "Có lẽ cậu đưa lại điện thoại cho tôi đi, tự tôi sẽ đưa cho cô ấy."
"Vâng." Trương Tân lại lấy di động ra đưa cho Cố Trì Tây, "Cố tổng, tôi đề nghị ngài mấy ngày nay tốt hơn hết trước đừng đi tìm cô. ấy"
"Vì sao?" Cố Trì Tây nghiêng đầu liếc nhìn Trương Tân.
"Chỉ là ý kiến cá nhân của tôi thôi, bây giờ cô đang vô cùng kháng cự ngài , hơn nữa cá tính của cô ấy lại khá mạnh mẽ, đối mặt lại xung đột thì không tốt lắm." Trương Tân cúi đầu.
"Ừ, được rồi cậu trở về đi." Cố Trì Tây không nói gì.
Kiến trúc khu biệt thự ven sông của Giang Phong Uyển có một cửa kính sát đất khổng lồ đối mặt với con sông lớn , thông thoáng sáng sủa. Đây là khu biệt thự được hoan nghênh nhất thành phố A, xây dựng bên một dòng sông, gần trung tâm thành phố, có rất nhiều nhân viên cấp cao và thương nhân giàu có định cư ở đây.
Nhà Cố Trì Tây ở Giang Phong Uyển không có một bóng người, cổng mở ra, vừa vào cửa, một chú chó Labrador to lớn nhào lên người, vẫy vẫy đuôi, lông trên người mềm mại mượt mà, vô cùng thân thiết đối với chủ nhân sủa Gâu Gâu. Cố Trì Tây cúi thấp người, ánh mắt dịu dàng, lấy tay xoa xoa đầu "Lão Tần"(3), ôn hòa nở nụ cười.
Ngày hôm sau Tùng San dè dặt khởi động điện thoại, ngoài ý muốn phát hiện nó không có động tĩnh gì, vì thế tâm tình lo sợ bất an cuối cùng là hồi phục một chút, cũng không muốn suy nghĩ thêm về những chuyện lộn xộn kia nữa. Giống như hết thảy mọi việc đều trở về quỹ đạo bình thường, mỗi sáng cô cùng Lý Yến ăn điểm tâm, sau đó đi học, hết giờ học cùng nhau ăn cơm trưa, sau đó lại lên lớp, ăn cơm chiều, tự học. Ký túc xá, phòng học, căn tin, là ba điểm dừng thường xuyên của cô.
cô không có bạn trai, thời gian buổi tối dư dả rất nhiều.
Lý Yến muốn thi khảo sát nghiên cứu sinh, cho nên mỗi ngàyđều như lên dây cót cố gắng phấn đấu, ngay cả Tùng San cũng bị quyết tâm của cô ảnh hưởng đến thư viện kiếm chỗ tự học. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Cố Lâm Lâm đã hoàn toàn biết mất khỏi phòng ký túc, cái giường trống rất nhanh liền bị các cô bạn cùng phòng trưng dụng làm nơi để những vật linh tinh. Tuy rằng khi đi học cũng có nhìn thấy cô ta nhưng vẫn làm lơ như không thấy.
Cứ như vậy đi, cũng chẳng sao cả.
Triệu Nhiên thế mà lại trở nên thân thiết với Tùng San hơn, thỉnh thoảng sẽ cùng cô nói vài câu, tuy rằng không có gì quan trọng. Lý Yến đối với Triệu Nhiên không có nhiều hảo cảm, cảm thấy Triệu Nhiên quê ở An Huy , người quê mùa, cho nên thấy Tùng San cùng Triệu Nhiên nói vài câu sẽ lôi kéo Tùng San trực tiếp bước đi, không nể mặt người ta chút nào.
Tùng San cảm thấy Lý Yến rất buồn cười , rõ ràng cô ấy cũng ở ngoại ô thành phố A, sao lại khinh thường người ta quê ở An Huy ? Lý Yến lại rất kiên trì nói, nhà cô ấy không phải ở nông thôn, Trần gia thôn chính thức trờ thành một phần của thành phố A, hộ khẩu của người Trần gia thôn đều là hộ khẩu thành phố.
"Gia cảnh nhà mình so ra kém nhà cậu, ba của cậu làm việc ở cơ quan chính phủ tốt như vậy, mẹ lại là y tá trưởng bệnh viện lớn, nhưng dù gì thì nhà mình cũng có hộ khẩu thành phố đó thôi ." Lý Yến nói như thế.
Tùng San trên đầu xuất hiện ba cái hắc tuyến, thật tình mà nói bố Tùng nhà cô công tác ở cơ quan chính phủ gì đó cũng chỉ là có cũng được không có cũng không sao thôi, nói ra thật ngại ngùng mà.
Cứ thế ngày qua ngày, thứ tư này là đến ngày nghỉ lễ dài hạn Mùng một tháng năm, Lý Yến cùng Tùng San làm một học sinh bản địa hạnh phúc, vui vui vẻ vẻ trở về nhà .
Từ thành phố A đến nhà Tùng San ngồi xe bus vốn dĩ chỉ cần một tiếng, nhưng vì là ngày nghỉ dài hạn nên trên đường rất đông đúc, Tùng San cố ý đi tuyến xe sớm nhất, ngồi đến mức muốn nôn, đến giữa trưa mới đến được cửa nhà.
Tùng Chí Quân từ phòng bếp đi ra, trên người mặc cái tạp dề bằng vải bông, đẩy đẩy cái mắt kính dày cui trên mũi, trên mặt nở nụ cười hiền lành, "San San về rồi à? Ba ba làm cá Vũ Xương kho tộ cho con đó!"
Tùng San ϲởí áօ khoác, ôm ba ba nhà mình hôn một cái, "Bố Tùng à, con nhớ ba lắm!"
Tùng Chí Quân mắt híp lại thành một đường, "Ai u, mới vài ngày không gặp, San San của ba nhớ ba vậy sao?"
Phương Tiểu Tiệp từ trong phòng đi ra, nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai cha con cô, vui vẻ nói: "Aiz, hai ngươi đừng làm chuyện khiến người ta buồn nôn như vậy được không? Đều bao lớn rồi còn tưởng mình là học sinh tiểu học ao?"
Tùng San bĩu bĩu môi, đi qua nhéo nhéo cái eo thùng phi của mẹ, "Mẹ à, mẹ không phải nói đi học múa Latin cho eo nhỏ lại sao? Sao con không thấy nhỏ đi tí nào?"
Phương Tiểu Tiệp trừng mắt nhìn Tùng San, "Sao có thể có hiệu quả nhanh như vậy được, mẹ mới học có mấy buổi, chờ mấy tháng nữa, mẹ khẳng định sẽ lấy lại thân mình mềm dẻo như rắn nước năm nào."
Tùng Chí Quân nhịn không được, cười khúc khích, sau đó bị đuổi theo chạy vào phòng bếp. thật là không có tiền đồ mà.
Phương Tiểu Tiệp lại cẩn thận nhìn đứa con gái duy nhất của mình, thấy được có gì đó không đúng, "San San, con bị bệnh sao? Sao sắc mặt lại như thế này? Hốc mắt đều thâm quầng."
Tùng San trong lòng hồi hộp, cuối cùng cũng không thoát được “pháp nhãn” của mẹ mình. Cười đùa nói: "không có đâu, sắp tới cuối học kì rồi, để đạt được kết quả tốt nhất, con đang rất cố gắng, tích cực hướng về phía trước."
Phương Tiểu Tiệp vui vẻ, "Con đừng có mà tán dóc nữa, con tưởng mẹ không biết sao, có bao nhiêu đứa lên đại học mà cố gắng học thật tốt đâu chứ ? Giống như chúng ta năm đó vậy, nhớ năm đó mẹ con còn ở Học viện điều dưỡng, đó mới là..."
"Dừng lại!" Tùng San vội vàng lấy tay xoa иgự¢, cô sợ nhất là nghe mẹ nói về Học viện điều dưỡng, một khi đã nói thì không bao giờ dừng.
"Ai, con bé này! Đúng rồi, Trường An đâu? Sao không cùng con về nhà ăn cơm?" Phương Tiểu Tiệp hỏi.
Tùng San: "..."
cô biết là tránh không khỏi mà.
"Cái đó…chuyện này lát nữa ăn xong rồi nói sau." Tùng San không muốn khiến ba mẹ ăn không vô.
Phương Tiểu Tiệp là ai chứ, nhìn là biết con gái mình có chuyện, đoán chắc hai đứa cãi nhau, tám chín phần mười vấn đề ở của con gái mình, cho nên cũng không hỏi nhiều. Trong lòng bà yên lặng thở dài, đứa nhỏ này lớn lên xinh đẹp, tính tình nóng vội, miệng lại giảo hoạt, rốt cuộc là giống ai đây.
một bữa cơm đầy tiếng nói cười, Tùng San nói đùa đủ thứ, dốc sức đem lực chú ý của ba mẹ khỏi cái tên Chu Trường An kia .
Nhưng kết quả lại không thành công.
Tùng Chí Quân nhìn gương mặt muốn biến sắc của Phương Tiểu Tiệp, hiển nhiên cũng không dám cùng con gái phối hợp lạc đề nữa.
"Mau nói đi, lại cùng Chu Trường An xảy ra việc gì ? Có phải con lại càn quấy nữa không ?" Phương Tiểu Tiệp khoát tay chặn lại, Tùng Chí Quân vội vàng đưa chén trà.
Tùng San nhìn là biết trốn không thoát , dứt khoát nói thẳng: " Bọn con chia tay rồi ."
Phương Tiểu Tiệp phun ra một miệng nước trà, "A? Chia tay !"
(1) Điển tích Bá Nhạc và Thiên lí mã ( mời search GG ca ca)
(2) Tiểu bạch kiểm: loại con trai được bao nuôi
(3) Lão Tần tên con chó, lí do ta để chữ Lão sau này mọi người sẽ hiểu thôi