Tùng San vừa trở lại ký túc xá thì bị Lý Yến bắt gặp.
Lý Yến thấy Tùng San mặc quần áo mà Cố Trì Tây chuẩn bị cho cô, tóc vẫn còn gợn sóng do Leo làm cho cô tối qua, sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt uể oải, giống như có chuyện gì đó xảy ra.
Lý Yến lấy cho Tùng San một ly nước, "San San, cậu đi đâu vậy ? Sao trông cậu ốm yếu thế ? Quần áo đang mặc là cậu mới mua ư?"
Tùng San ho khan hai tiếng, uống một ngụm nước, nói qua loa: "Ừ, mình có chị họ vừa đi công tác về, mình cùng chị ấy đi dạo phố."
Hai mắt Lý Yến sáng lên, "Chị họ cậu có nhiều tiền ghê, quần áo trên người cậu đều là hàng hiệu đó!"
Tùng San cười cười, ngồi vào bàn học mở máy tính, máy tính của cô là một chiếc laptop cũ kĩ, mua từ khi cô còn học trung học, khi đó nó còn là mặt hàng xa xỉ, đảo mắt cũng đã bốn năm trôi qua, máy vi tính này đã không còn theo kịp thời đại . Bàn phím dày cứng giống như bìa cuốn sách nguyên lí kinh tế học trên bàn kia vậy, trên màn hình cũng có vài vết bẩn, điều ૮ɦếƭ người là một khi khởi động máy thì cái phần cứng kia lại vang lên tiếng ông ông.
Hơn nữa máy khởi động rất chậm.
Tùng San nghe tiếng ông ông phiền lòng kia vang lên, có chút khó chịu ngón tay gõ nhịp trên bàn.
Lý Yến vui vẻ, "Cậu đó nha, đáng lẽ không nên kêu chị họ mua quần áo cho cậu, mua quần áo xa xỉ như vậy không bằng đổi một cái laptop mới, cậu nhìn cái máy tính cũ kĩ này xem, bất cứ lúc nào cũng có thể ૮ɦếƭ máy."
Tùng San mở QQ lên, thuận tiện mở hòm thư, xem hoạt động mới do giáo sư sắp xếp.
Lâu rồi cô cũng không mở QQ , vất vả lắm mới mở lên, liền nhảy ra một tin tức đáng ghét.
Đầu đề hôm nay là "Nữ sinh viên bị lừa gạt nhận cha nuôi, tự sát không thành."
Tùng San cảm thấy hơi hoa mắt, vừa muốn nhấn X, Lý Yến lại tinh mắt thấy được, "Để mình xem đã, nữ sinh này là bạn cùng trường của chúng ta đó cậu có biết không? Hình như là ở lầu 8, trưa hôm nay ở căn tin mình nghe được bạn học cùng khoa nói là cậu ấy uống một lọ thuốc trừ sâu."
Tùng San run run một chút, quay đầu hỏi: "Thuốc trừ sâu? Ở đâu ra?"
"Họ học khoa Nông nghiệp, cả ngày tiếp xúc với phân hóa học và thuốc trừ xâu, những thứ đó họ có rất nhiều, aiz, nếu ngày nào đó cậu luẩn quẩn trong lòng muốn tự sát có thể tìm họ xin một lọ."
Lý Yến cười rất đáng đánh đòn, Tùng San chộp lấy quyển sách nguyên lí kinh tế học trên bàn ném qua.
"Aiz, mình biết sai rồi, San San của chúng ta kiên cường như vậy, cố gắng thành một người phụ nữ tự lập tự cường, làm sao có khả năng tự sát chứ! Ngay cả khi bị tên Chu Trường An đáng khinh đó đá thì thế nào vẫn còn một đống trai đẹp đứng xếp hàng đó thôi!"
Tùng San cảm thấy đau đầu.
QQ nhảy ra một cái cửa sổ, anh Tê Lợi nói đêm nay bọn họ tụ họp hỏi Tùng San có muốn tham gia hay không.
Lý Yến vui vẻ, "Nhìn đi, mình đã nói trai đẹp đang chờ mà. Nhanh hồi âm đi, nhất định phải đi!"
Anh Tê Lợi là đàn anh hơn bọn họ một khóa, cũng là một cậu ấm nhà giàu, nổi tiếng là luôn lấy được sư yêu mến của các nữ sinh nhỏ tuổi hơn. Tên thật của hắn Tống Đào, được gọi là anh Tê Lợi là vì có một lần hội học sinh tổ chức hội Xuân, hắn bị một số nữ sinh nhỏ tuổi trêu đùa rơi vào vũng bùn do họ đặt bẫy, lúc bò lên bị máy ảnh chuẩn bị sẵn chụp lại, sau này tấm hình kia nghiễm nhiên bị phát tán, tất cả mọi người lên mạng đều nói tấm ảnh đã chụp lại được phong thái của anh Tê Lợi.
Anh Tê Lợi vẫn luôn đối xử ân cần với Tùng San, hơn nữa anh Tê Lợi ở đối diện ký túc xá của Chu Trường An.
Tùng San hồi âm: "Em thấy không thoải mái, mọi người cứ đi đi."
Đối phương lập tức trả lời: "Đừng mà, bọn anh đều sắp tốt nghiệp, cũng không còn bao nhiều lần tụ họp nữa , em để anh gặp em một lần đi, gặp một lần là ít đi một lần mà."(1)
Ở một bên chăm chú xem Lý Yến cười khúc khích, "Mình thật là bị hắn làm cho nổi da gà rồi , lòng anh Tê Lợi thật đúng là người qua đường đều biết a."
Tùng San vẫn còn đau đầu, liền quay về giường nằm xuống .
Lý Yến lúc này mới cảm thấy cô không ổn, "Cậu rốt cuộc là bị sao vậy, thật sự không thoải mái sao? Có muốn lát nữa mình cùng cậu đến bệnh viện không."
Nghe được hai chữ bệnh viện, bỗng nhiên toàn thân Tùng San trở nên căng thẳng, "không cần !"
"A? Cậu rốt cuộc là bị sao vậy?" Lý Yến lấy tay sờ trán cô, "Có hơi sốt này, hay là đến bệnh viện khám đi."
Tùng San dồn sức lắc đầu, "Mình không đi, cậu nhanh đi làm việc của cậu đi, cậu không phải muốn thi khảo sát nghiên cứu sinh sao nhanh đến thư viện dành chỗ ngồi đi !"
Lý Yến vỗ ót, "Ai da, quên mất! Mình phải đi ngay thôi , bây giờ thư viện đang là chiến trường đó! San San cậu nằm nghỉ đi, nếu không chịu nổi nữa thì phải nhanh chóng đến bệnh viện đó."
nói xong cô nàng cũng nhanh chóng thu thập túi sách đi nhanh như gió.
Tùng San một mình nằm trên giường, trong lòng bất an giống như có ngàn vạn con kiến nhỏ bò loạn xạ khắp nơi vừa tê vừa ngứa.
cô nhớ rõ, khi đó Cố Trì Tây là trực tiếp đi vào, không có mang bất kì vật bảo hộ nào cả.
Lỡ như cô “dính” thì làm thế nào bây giờ?
Cái thuốc dùng sau việc kia tên là gì nhỉ?
cô bật ngồi dậy, đi xuống giường, cầm ví tiền lao ra khỏi phòng.
cô đi đến cửa hàng trong sân trường, bất luận thế nào cũng không bước vào cánh cửa kia. Cửa hàng trong sân trường không lớn, chỉ bán nước quả hay đồ ăn vặt các loại, vật dụng hàng ngày cũng không nhiều, có thể có loại thuốc kia sao?
Vì thế cô xoay người, một mình đi qua sân trường ra cửa phía đông, cô nhớ rõ ngoài cửa Đông là đường cái, qua một cái ngã tư thì có một tiệm thuốc.
Tùng San bước vào hiệu thuốc, đen mặt nửa ngày cũng không thể mở miệng nói mình muốn mua thuốc gì.
Người bán thuốc cũng là một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt trang điểm đậm, ánh mắt sắc bén, giống như chỉ nhìn một lát là biết người ta đang suy nghĩ gì.
Tùng San bị cô ta nhìn cảm thấy không thoải mái, cô túng quẫn quyết định đi hiệu thuốc khác, vừa muốn xoay người lại bị gọi lại.
"cô muốn mua thuốc này phải không? Tђยốς tгáภђ tђคเ." cô gái bán thuốc dáng vẻ giống như là một người già dặn kinh nghiệm, từ trong quầy cầm ra một hộp thuốc màu hồng nhạt.
"A? phải..." Tùng San cảm thấy hai mươi năm qua cô chưa bao giờ phải mất mặt như lần này.
"Muốn mua hai viên hay là cả hộp?" ngược lại cô gái kia lại không có chút nào ngượng ngùng.
"Có thể mua từng viên sao?" Tùng San kinh ngạc.
"Haizz, loại thuốc này có ai muốn uống hoài đâu? Uống nhiều ૮ɦếƭ sớm. cô nên nói chuyện với bạn trai đi, đừng để hắn ích kỷ như vậy, hắn thì được thoải mái nhất thời, nhưng chỉ hại cho cô thôi!"
Tùng San mặt đỏ bừng.
Mua thuốc xong, cô ở quán ven đường mua một chai nước khoáng, giống như tên trộm lén lút, ừng ực uống một viên thuốc. Lúc này trong lòng cô mới yên ổn một chút.
"San San? Sao em lại ở đây? Lúc nãy anh còn đứng dưới lầu ký túc của em gọi em đó ." Anh Tê Lợi - Tống Đào đi tới trước mặt cô, đi theo phía sau còn có vài anh chị khóa trên.
"A?" Tùng San cảm thấy đầu óc cô ngày hôm nay không được yên ổn.
Đây là đang đùa cô sao?
"Dì quản lý kí túc xá của bọn em thật thần kỳ , giống như một pho tượng ngồi một bên, có phải mấy con muỗi bay đến đều bị dì ấy đập ૮ɦếƭ?"
Tùng San cười cười, "Các anh đến tìm em sao?"
Kỳ thật tôi không có nói là sẽ đi mà.
Tống Đào tự nhiên quàng tay lên vai Tùng San, "đi thôi đi thôi, anh biết tâm tình em không tốt, cho nên nhất định phải mang em ra ngoài vui vẻ mới được! Vào lúc này sao có thể vùi mình trong phòng đau khổ nước mắt chảy thành sông được? Đây không phải là phong cách của San San của chúng ta nha!"
Tùng San nhìn vẻ mặt buồn cười của anh Tê Lợi , cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn lên.
Mặc dù là cô thành người bị hại, nhưng ít nhất mọi người đều là đứng về phía cô .
Bọn họ thường đi đến một quán lẩu bình dân. Đều là học sinh nên cũng có vài người không có tiền, cho nên bình thường vui chơi giải trí cũng đều là ở những nơi như thế này, một thời gian liền quen thuộc với chủ quán, ngày lễ tết còn có thể chọc người cười lăn lộn, anh Tê Lợi thích đùa giỡn em gái phục vụ, thỉnh thoảng trong đĩa cũng được người ta cho thêm vài miếng thịt .
Tống Đào mở một chai bia đổ đầy ly cho mọi người, mở miệng có chút bi thương, "Đây có thể là lần cuồi cùng chúng ta đến đây ăn, lần sau gặp lại không biết là năm nào tháng nào."
Việc này đã đánh trúng tâm sự của mọi người, tất cả mọi người mắng hắn đang êm đẹp sao lại nói ra chuyện khiến mọi người khó chịu, hôm nay phải vui vẻ mới đúng.
Tùng San nhỏ hơn bọn họ một khóa, cho nên còn chưa đối mặt với áp lực cùng nỗi buồn của việc tốt nghiệp đi làm của họ, nếu như là vài ngày trước, ngồi bên bên người cô hẳn là Chu Trường An, như vậy có lẽ cô sẽ cảm thấy đau buồn hơn một chút, nhưng hiện tại thì không có.
Có lẽ cô nên rời đi trước thôi.
"Aiz, cậu nói xem tên nhóc Chu Trường An kia thật là có dã tâm, vừa nhấc chân liền chạy đi tìm con gái của một ông chủ lớn, xoay người liền tìm được việc, hôm qua tôi nghe nói nói hắn tìm được việc làm rồi, lương một năm là hai mươi vạn đấy."
"Còn không phải là bám váy đàn bà sao? thật là gia môn bất hạnh mà!"
"thì đó, chúng ta gian khổ học tập mấy năm nay là vì cái gì? Xoay người lại làm trai bao, hai mươi vạn có là cái gì, lúc tốt nghiệp trung học hắn nên đi làm luôn, hiện tại lương một năm 100 vạn cũng không phải chỉ là giấc mơ thôi đâu!"
Tống Đào gõ gõ bàn, "Mấy người các người im lặng đi, San San vẫn ngồi ở đây này, thật không biết kiềm chế."
"Bọn tôi cũng vì San San mà thấy bất bình thôi! Lúc trước San San ở bên hắn, hại lòng bọn tôi tan nát , vậy mà hắn vừa tốt nghiệp liền bỏ rơi San San, cậu nói bọn tôi có thể không tức giận được hay sao!"
Tùng San gãi gãi đầu, cầm lấy ly bia, ừng ực uống hết một ly, sau đó thở ra một hơi, cười nói: "Bia này ngon thật, sao em lại không nhận ra nó lại ngon như vậy nha? Em còn muốn nữa!"
Lương một năm hai mươi vạn, đối với một sinh viên vừa tốt nghiệp không hề có kinh nghiệm làm việc mà nói, thật là một đãi ngộ rất tốt.
Chu Trường An chỉ vì cái này mà không cần cô .
thật là một tên đàn ông thiển cận!
Sau này nếu cô không tìm một người đàn ông lương một năm hơn 200 vạn thì cô không phải là Tùng San!
(1) Ý anh là anh gặp chị một lần thì số lần anh gặp chị nữa sẽ giảm đi một lần
(2) Cái này xuất phát từ câu “LÒNG TƯ MÃ CHIÊU NGƯỜI QUA ĐƯỜNG ĐỀU BIẾT”