Vì vậy bọn họ quay trở lại Tháp Minh Châu, trong thang máy Cố Trì Tây lấy ra một tấm thẻ ra, quét thẻ, sau đó ấn tầng bảy.
Tùng San cảm thấy có chút hoảng hốt, hai ngày trước bọn họ cũng gặp nhau trong thang máy như vậy, hắn cũng giúp cô ấn tầng bảy.
Đến tầng bảy, cửa thang máy mở ra, tầm nhìn rất rộng. Cả một tầng lầu lớn như vậy, lại không có bao nhiêu bàn, người đến ăn cũng thưa thớt, một nhân viên phục vụ bàn nhiệt tình chào đón, "Cố tổng, mọi thứ đều đã sắp xếp xong xuôi."
Họ vào một căn phòng được bao trọn có cửa sổ sát đất, từ cửa kính có thể nhìn thấy được ánh đèn rực rỡ từ đường phố, quán xá mua bán bên dưới .Căn phòng này không lớn, chỉ có một cái bàn vuông được phủ khăn trài có hoa văn tối màu, hai cái ghế lưng cao. Họ ngồi đối diện nhau. Đèn treo màu vàng từ cửa sổ soi xuống đất tạo ra hai bóng người .
Tùng San có chút không tự nhiên, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Sao lại chỉ có hai chúng ta? Tôi còn tưởng rằng sẽ có một buổi dạ hội cơ đấy."
"Chỉ hai chúng ta thôi." Cố Trì Tây cười nói.
"Tôi ăn mặc xinh đẹp như vậy cho ai xem đây? không nhận được những ánh mắt ghen ghét, hâm hộ của người khác, hoàn toàn không thể thỏa mãn lòng hư vinh của tôi!" Tùng San bĩu bĩu môi.
Cố Trì Tây sắc mặt điềm nhiên, "Cho tôi xem."
"..."
Tùng San phát hiện, cái ông chú này so với đại gia trong phim thần tượng có khuôn phép hơn nhiều, nói chuyện luôn lời ít mà ý nhiều, khí phách đều bộc lộ ra bên ngoài.
Trách không được nhiều cô gái trẻ người non dạ đều mơ ước gặp được một ông chú có tiền lại cưng chiều mình như vậy.
Chỉ cần ý chí có một chút không kiên định, yêu phải người đàn ông này chỉ là việc được tính theo phút.
Tùng San cảm thấy cần nhắc nhở bản thân một chút không nên bị viên đạn bọc đường mê hoặc, vì thế cô hỏi: "Chú thường xuyên đưa Cố Lâm Lâm tới đây ăn sao?"
Tùng San cũng tiện thể nhắc nhở ông chú này một chút rằng cô là bạn học của con gái ông ta.
"không, tôi chưa từng đưa nó đến đây ăn." Lần này Cố Trì Tây trả lời rất hoàn chỉnh.
"Uhm, vậy là chú chỉ đưa phụ nữ tới đây ăn?"
"Đúng."
"..."
Ông chú thẳng thắn khiến Tùng San xấu hổ.
"Lâm Lâm là do mẹ nó chăm sóc, chúng tôi rất ít khi gặp nhau."
"Vậy là nói chú đem tất cả trọng trách gia đình đổ lên đầu vợ mình, còn mình ở bên ngoài ung dung tự tại, vui vẻ thoải mái vung tiền sống cuộc sống “Tửu Trì-Nhục Lâm” (1)?"
Cố Trì Tây cười lắc đầu, thò đũa gắp một con sò biển bỏ vào trong đĩa của Tùng San.
"Đừng ngồi đó mà lòng đầy căm phẫn nữa, ăn cơm thôi." Ngữ khí mang theo sự cưng chiều, lại giống như mệnh lệnh.
Tùng San cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy ngón tay của hắn, đặc biệt thon dài, cũng không có dấu vết của năm tháng, móng tay sạch sẽ chỉnh tề, khớp xương rõ ràng.
một bữa cơm chẳng có vị gì.
Tùng San cảm thấy thật lãng phí, bởi vì dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ cũng có thể đoán được bữa cơm này tốn hết bao nhiêu tiền.
Nhưng mà, buổi tối cô một mình ở căn tin ăn hết hai cái bánh bao, nên căn bản cũng không đói.
Cố Trì Tây nhìn bàn đầy ắp đồ ăn, khẽ nhíu mày, “không hợp khẩu vị sao?"
Tùng San cười cười, "không, rất ngon."
"Còn nổi giận chuyện của Lâm Lâm sao? Ăn không vào?"
Tùng San trên đầu xuất hiện ba cái vạch đen, thật sự không phải vậy.
thật ra khẩu vị của cô khá tốt, từ nhỏ cô đã có một tật xấu đó là càng tức thì ăn càng nhiều. Nhưng cô chẳng muốn giải thích nhiều, đối với ông chú này, cô còn chưa thân đến mức đó.
"Tôi ăn xong rồi, tiếp theo đi đâu đây?" cô hỏi vô cùng tùy ý, nhưng thật ra trong lòng rất căng thẳng.
Lỡ như ông chú này lôi kéo cô đến khách sạn hay chung cư gì gì đó, cô còn phải nghĩ cách thoát thân. Đầu tiên là thay đổi trang phục toàn thân của cô, sau đó lại ăn uống no nê, cô cũng biết thiên hạ này chẳng có cái gì từ trên trời rơi xuống cả.
Cố Trì Tây nhìn đồng hồ đeo tay, "Dẫn em đến một nơi."
cô khẩn trương, "Nơi nào nào?"
Cố Trì Tây cười cười, "Yên tâm, em sẽ thích ."
Giọng nói ấm áp, không nhanh không chậm, mang theo sự trầm ổn, có sức hút kinh người.
Tùng San nở nụ cười, dù sao cũng đã đến đây rồi đành nghe theo ý trời vậy.
Lái xe ra khỏi nội thành, vào đường cao tốc, cũng đã ba giờ rồi. Ban đầu Tùng San còn có tinh thần nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, nghĩ thử lỡ như có chuyện gì xảy ra mà chạy trốn thì ít nhất cũng phải nhớ đường. Nhưng mà không bao lâu cô liền mệt mỏi, không gian bên trong xe rất lớn, ghế dựa thoải mái, độ ấm thích hợp, trong đầu đấu tranh một lúc, sau đó dựa lưng vào ghế đệm, thi*p đi.
Lại sau khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở nơi rừng núi hoang vắng.
Cố Trì Tây đã dừng xe, ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu nhìn cô. Trong xe chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt người đàn ông bên sáng bên tối, nhìn không ra tuổi tác còn mang theo vài phần thần bí, đặc biệt anh tuấn.
"Em đúng là giỏi ngủ." hắn cười nhéo nhéo mặt cô.
cô vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt ửng hồng cả lên.
Da cô mềm mềm giống như em bé, xúc cảm trên đầu ngón tay rất thích.
"Đây là đâu?" Tùng San lắc lư đầu, né tránh tay hắn, tinh thần có chút thanh tỉnh.
"Đỉnh núi." hắn nói.
"Đỉnh núi nào?" cô hỏi.
"Núi Lạc Hà." hắn lại vươn tay giúp cô sửa sang mái tóc.
Leo thật vất vả giúp cô làm kiểu tóc này, cô ngủ như vậy khiến nó rối tung.
Tùng San dứt khoát tự tháo kẹp cố định tóc sau đó để tóc xõa ra.
Tóc của cô rất đen, lại rất mượt giống như tơ lụa xõa trên vai. hắn nhịn không được lại vươn tay ra sờ sờ.
Tùng San cảnh giác né ra phía sau một chút.
hắn cũng không để ý, nhìn về phía trước, nói "Còn hai tiếng nữa mặt sẽ trời mọc."
"Chú đi cả đêm như vậy là vì muốn dẫn tôi đi xem mặt trời mọc?"
"Ừ."
Tùng San phì cười, "Chú à, nhìn không ra được chú lại có tâm hồn nghệ thuật như vậy đấy? Sao, chú muốn dùng mặt trời mọc để nói rằng mạng sống của tôi là một kì tích hay là muốn nhân cơ hội này dạy bảo tôi cuộc đời người giống như mặt trời mọc?"
Đêm hôm khuya khoắt đi mấy tiếng đồng hồ chỉ để xem mặt trời mọc. Đây là chiêu của một ông chú hơn bốn mươi tuổi đi tán tỉnh một cô gái sao?
Cố Trì Tây liếc mắt nhìn cô, thần sắc có chút kì quái.
Tùng San càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, "Chú không phải là còn muốn ngâm một khúc thơ đấy chứ, “nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa, xuân lai giang thủy lục như lam” (2)?"
Bố Tùng nhà cô xuất thân từ văn học cũng có khoa trương như vậy đâu?
Cố Lâm Lâm à, bố cô thật là hiếm có.
Cố Trì Tây thở dài, cười bất đắc dĩ, mở cửa xuống xe, châm một điếu thuốc.
Tùng San ngồi ở trong xe, sao đột nhiên lại cảm thấy bóng lưng này nhìn có chút cô đơn?
Vì thế đồng cảm bộc phát, cô xuống xe, lại gần, "Chù à chú đừng để ý, tôi chỉ là thuận miệng nói vớ vẩn thôi, chú có thể nghĩ đến dùng mặt trời mọc khích lệ tinh thần của tôi, thật ra tôi rất cảm kích. Chú nhìn tôi đi, tôi là một người rất dung tục không phải người cùng cảnh giới với chú đâu ."
Cố Trì Tây thở ra một vòng khói, một tay còn lại xoa xoa mi tâm. Lúc quay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.
"cô bé, tôi thật sự không biết làm gì với em cho phải."
Tùng San cười gượng, có lẽ là bị khói làm sặc, hắt hơi một cái.
Cố Trì Tây vội vàng dập thuốc, từ trong túi lấy ra một cái gạt tàn thuốc, đem đầu thuốc lá bỏ vào. Sau đó ϲởí áօ khoác âu phục, khoác trên người cô.
"Lạnh phải không? Vào trong xe ngồi đi." hắn lấy tay ôm eo cô.
Từ trong đáy lòng Tùng San cảm thấy cảm động, ông chú này thật là ôn nhu muốn ૮ɦếƭ, tùy tiện một ánh mắt một động tác cũng khiến cho cô như rơi vào tay giặc.
Con gái nói trắng ra là một loài động vật dễ dụ.
Hai người lại trở lại trong xe, không khí bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Tùng San nghĩ rắng đại khái là vì cô bị hắn trêu chọc nên trong lòng có chút không yên thôi.
"Còn hai tiếng, em ngủ thêm một chút đi, đến lúc đó tôi sẽ gọi." Cố Trì Tây ôn nhu nói.
Bây giờ cô làm sao mà ngủ được.
Tùng San nhìn cách bố trí trong xe, hỏi: "Chú có CD không, chúng ta nghe nhạc đi, tôi ngủ không được ."
Cố Trì Tây khóe miệng khẽ nhếch, "Được."
Cố Trì Tây mở lên chính là âm nhạc thuần túy, độc tấu đàn dương cầm, rất thanh nhã. Tùng San nở nụ cười, kẻ có tiền đúng là không giống với người thường, ở trong xe đều là nghe loại nhạc thanh nhã này, rồi cô nghĩ đến bố Tùng nhà cô, toàn là nghe những bài hát lung tung cũ kĩ.
"E thích đàn dương cầm à?" Cố Trì Tây hỏi.
"Cũng khá, khi còn nhỏ tôi rất muốn học nhưng trong nhà không có điều kiện đưa tôi đi học ở lớp dạy dương cầm, vì thế mẹ tôi đã mua cho tôi một chiếc đàn điện tử, nhưng mà tôi không thể đàn cho ra hồn vì tế bào âm nhạc trên người quá ít."
"Ừm, hiện tại em muốn học cũng không muộn." Cố Trì Tây nói.
"Sao vậy, chú muốn cho tôi một chiếc đàn dương cầm sao?" Tùng San cười hỏi.
"Chỉ cần em muốn tôi sẽ cho." hắn trả lời rất thản nhiên.
"Chú à, chú thật biết đùa, chú cho tôi rồi, tôi để chỗ nào? Phòng ngủ ở ký túc xá của chúng tôi không lớn, nhà của tôi cũng chỉ có tám mươi mấy bình (3) gồm ba căn phòng, để một cái dương cầm như vậy ở phòng khách, mẹ tôi muốn đi cũng phải nghiêng người, chú không biết đâu, hai năm nay vòng eo của mẹ tôi to ra, bố tôi còn nói là sắp bằng cái vại nước rồi."
Tùng San càng nói cười càng hưng phấn.
Cố Trì Tây nhìn cô, trong mắt lộ ra vài phần ấm áp.
"Em có thể chuyển ra ngoài ở, tôi cho em một căn nhà." hắn nói.
Tùng San: "..."
Đây là ngang nhiên cám dỗ hay sao?
Quả thật so với viên đạn bọc đường còn dữ dội hơn rất nhiều.
Tùng San phát hiện ông chú này, luôn có thể thản nhiên như không mà nói ra vài lời có vẻ rất bình thường nhưng nghĩ kĩ thì thấy thật đáng khinh.
Làm ơn đi, cho xe,cho đàn dương cầm, cho nhà.
Ông già Noel cũng không tốt đến như vậy đâu.
Tùng San không biết trả lời như thế nào, cũng không muốn nói qua loa. Chỉ đơn giản dùng sự im lặng nói cho hắn biết, những lời này tôi coi như là không nghe thấy.
Cố Trì Tây cũng như thể chẳng cảm thấy gì, rất tự nhiên nói sang chuyện khác hỏi: "Em cùng tên nhóc kia bên nhau đã bao lâu rồi?"
Tùng San nhìn hắn, "Chú nói Chu Trường An sao?"
Cố Trì Tây gật đầu.
"Hơn hai năm, cũng gần ba năm rồi."
"Lâu như vậy sao?"
"Đúng vậy, đáng tiếc tình cảm gần ba năm cũng vẫn một sớm một chiều bị đánh bại, Chú có biết vừa rồi vì sao tôi đứng dưới lầu không? Là vì Chu Trường An vừa mới rời khỏi đó. Anh ta nói với tôi, anh ta sắp tốt nghiệp rồi, đã qua cái tuổi nói chuyện yêu đương, anh ta cần là một người có thể giúp đỡ anh ta trên con đường sự nghiệp."
Cố Trì Tây cười nhẹ một tiếng, "hắn thật sự nói như vậy sao?"
"Đúng vậy! hiện thực đúng là tàn khốc. thì ra ở trong lòng anh ta tôi chỉ là một đối tượng để nói chuyện yêu đương, không phải là người có thể cùng anh ta phấn đấu cùng anh ta trở thành bạn đời." Tùng San nhớ tới những điều này cảm thấy rất tức giận.
"Làm đối tượng nói chuyện yêu đương có gì không tốt? Cứ muốn đem tình cảm và thực tế dây dưa một chỗ mới là ngu ngốc." Cố Trì Tây vẫn trả lời điềm nhiên như trước.
Tùng San nở nụ cười, "Chú là người có sự nghiệp thành đạt nói như vậy là phải rồi. Nhưng Chu Trường An là một sinh viên vừa tốt nghiệp ngay cả việc làm cũng không có, làm sao có tâm tư cả ngày dụ dỗ một đối tượng nói chuyện yêu đương là tôi đây?"
"Cho nên Chu Trường An căn bản không thích hợp với em. hắn không cần em, em cũng không thích hợp với hắn." Cố Trì Tây quay mặt lại, mắt nhìn thẳng cô. Câu nói này, hắn nói rất nghiêm túc.
Chỉ một câu nói mà làm lòng Tùng San gào thét, con mẹ nó! Con Mẹ Nó, CON MẸ NÓ!!!
hắn không cần tôi, tôi không thích hợp với hắn, vậy tôi thích hợp với ai?
Ai?
Chú sao?
Muốn tôi làm một con chim hoàng yến nuôi nhốt trong Ⱡồ₦g kín, trang điểm xinh xắn đẹp đẽ, vẫy cánh cho chú tới thưởng thức sao?
Chú nghĩ hay thật đấy!
(1) Tửu Trì – Nhục Lâm (rừng thịt ao rượu): ám chỉ kiểu ăn không giống kiểu tiệc “rừng thịt ao rượu – nhục lâm, tửu trì” của Trụ Vương với nàng Đắc Kỷ. Trụ Vương cho đào những cái hồ nhỏ rồi đổ đầy rượu trong đó gọi là Tửu Trì (suối rượu), lại sai người nướng thịt các loại thú rừng rồi treo đầy trên cây trong hoa viên, dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không xuyên qua các cây thịt xuống mặt đất, được gọi là Nhục Lâm (rừng thịt). Trụ Vương và Đát Kỷ ngày đêm vui chơi ở đây đến mức không còn biết thời gian và thế giới bên ngoài.
(2) “Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa, xuân lai giang thủy lục như lam”: Là 2 câu thơ trích trong bài thơ “Nhớ Giang Nam” của Bạch Cư Dị. Dịch nghĩa: Mặt trời mọc, hoa Giang Nam hồng hơn màu lửa. Mùa xuân đến, nước Giang Nam xanh hơn màu trời.
(3) 1 m²-mét vuông = 121/400 bình = 0. 3025 bình