BệnhBảo Ngọc mất tích. Ngoài giấy tờ tùy thân, cùng thẻ ngân hàng thì không mang theo gì.
Quốc Thắng sau khi nói chuyện với mẹ thì vội đến nhà ba mẹ vợ. Anh không vòng vo mà cúi đầu nhận lỗi, kể toàn bộ mối quan hệ của anh và cô ả Angel từ đầu cho đến khi cô ả quay về phá đám. Sĩ diện đàn ông lúc này không còn quan trọng nữa. Giờ anh chỉ muốn biết vợ mình đã đi đâu. Ông bà Bình nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên. Tối qua, khi nhận được tin nhắn của Bảo Ngọc, hai người còn cười, đoán là vợ chồng son đi hưởng tuần trăng mật, nên cũng không lo lắng gì. Theo lý mà nói, với tính cách của cô, sẽ không hồ đồ tới mức dễ dàng tin lời người khác mà kết tội chồng như vậy. Thế thì vì sao lại biến mất khi mọi việc còn chưa rõ ràng?
Ông Bình an ủi:
- Con đừng lo lắng quá. Chắc chắn Ngọc nó sẽ liên lạc ngay thôi. Ba mẹ sẽ giải thích, khuyên nhủ nó.
Quốc Thắng trở về nhà, hi vọng mở cửa sẽ nhìn thấy cô. Cô khóc lóc, trách móc hay đánh anh cũng được, ít nhất anh có cơ hội giải thích. Anh sai rồi, anh không nên vì sĩ diện hão mà nói dối. Bị ả ta lừa nhiều năm thì sao chứ, cùng lắm thì cũng chỉ bị cô cười nhạo một chút. Cô im lặng mà biến mất, khiến anh không biết phải làm sao.
Tủ quần áo của cô vẫn đầy ắp. Mùi hương ngọt ngào của riêng cô vẫn vương trong không khí. Anh mơ màng, có lẽ cô đang tắm trong phòng tắm. Chỉ một lát thôi, cô sẽ thò đầu ra nhờ anh lấy hộ khăn. Ngồi trên giường, hai mắt dán vào cánh cửa phòng tắm tối om chờ đợi. Mười phút, mười lăm phút, nửa tiếng, một tiếng trôi qua. Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường càng lúc càng rõ, nhưng phòng tắm tuyệt nhiên không nghe tiếng nước chảy. Giọng nói dịu dàng của cô như vẫn vang trong đầu anh :
- Em lại quên mang khăn vào rồi. Anh yêu, lấy giúp em đi.
- Ừ.
Trong vô thức, Quốc Thắng mở tủ lấy khăn rồi kéo cửa, mỉm cười đưa cho cô. Tối om.
Không phải bình thường, chỉ cần như thế này, cả hai sẽ đùa nghịch một chút rồi lăn lên giường hay sao. Hôm nay, sao ngay cả tiếng cười cảm ơn của cô cũng không có.
Một ngày, hai ngày, rồi một tuần trôi qua.
Bà Quỳnh Như âm thầm cử người ở hội sở vào thay thế vị trí của Bảo Ngọc. Lý do cô bận việc gia đình, xin nghỉ phép không lương một thời gian. Sự biến mất của cô, chỉ có người trong gia đình mới biết.
Kể từ hôm đó, cô không liên lạc với ai. Hiền, người bạn thân nhất của cô cũng không biết Bảo Ngọc đi đâu.
Ông bà Bình như ngồi trên đống lửa, gọi điện cho Bảo Thiên nhưng không dám nói về việc cô mất tích. Chỉ hỏi thăm vu vơ xem lâu nay hai chị em có nói chuyện với nhau không. Cậu ta thở dài : “Mười ngày nay, con bảo vệ luận án tốt nghiệp, bận tối tăm mặt mũi không liên hệ với chị ấy. Chị Ngọc biết con đang bận nên cũng không gọi”.
Thời gian trước, Hồng Phúc ngoại tình, dẫn đến việc ly hôn, Bảo Ngọc đau buồn nhưng không bi lụy. Ông Bình dù buồn cho tình duyên trắc trở của con gái, nhưng lại tự hào vì cô mạnh mẽ, cứng cỏi. Cô nhanh chóng vượt qua nỗi đau bị phản bội, cũng nhanh chóng tìm được tình yêu mới. Mọi việc diễn ra rất nhanh, nhanh đến mức mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì cô đã lại kết hôn. Không ai nhận ra vấn đề. Để đến bây giờ, khi cô mất tích. Ngồi ngẫm nghĩ lại mới thấy tất cả diễn biến tâm lý rất bất thường của cô. Bảo Ngọc yêu Hồng Phúc, mối tình đầu thanh xuân. Tình cảm đấy không phải là ngày một ngày hai mà có được, nó là sự tích lũy qua năm tháng. Những năm tháng tuổi trẻ, mọi mong ước về hạnh phúc của cô đều gửi gắm vào người đàn ông ấy. Củ khoai chia đôi ngày mưa, thổi phù phù vẫn khiến người cầm la oai oái bỏng tay. Hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi vẫn cương quyết đan nhau dưới cái nóng Sài Gòn hầm hầm đổ lửa. Chỉ lén lút chạm môi nhau cũng khiến người trong cuộc đỏ mặt thẹn thùng, trái tim rạo rực vì yêu. Kỉ niệm của hai người tràn ngập mọi ngõ ngách trong cái thành phố náo nhiệt này. Vì yêu quá nhiều nên không thể tha thứ nổi một lỗi lầm, dù một lần cũng không thể. Tâm trạng của Bảo Ngọc khi buông bỏ hạnh phúc mà mình từng nghĩ đến từng ngày từng ngày suốt bảy năm, không ai hình dung được. Cô cũng không hình dung được. Mọi người không biết tâm bệnh của cô, cô cũng không biết. Một nhát cắt khiến mái tóc đen dài được nuôi dưỡng nhiều năm rơi xuống, trái tim cô trống rỗng. Cô đã nghĩ, thế là tình cảm thanh xuân ấy đã ૮ɦếƭ thật rồi. Cô cần một cuộc sống mới.Và cô đã làm được. Cho đến lúc ấy… Quả bóng căng tròn xinh đẹp, bất ngờ bị một cây kim nhỏ xíu chạm vào. Vỡ tung thành nhiều mảnh.
Quốc Thắng không phải là thế thân. Anh quá hoàn hảo nếu so với một người đầy khuyết điểm như Hồng Phúc. Anh ưu tú hơn anh ta không chỉ là một bậc. Tâm lý bất ổn khiến Bảo Ngọc dễ dàng xao động. Cô liên tục có những hành động bộc phát, làm những chuyện mà bình thường không đời nào cô làm. Giả dụ như điên cuồng ℓàм тìин với anh ngay tại công ty. Quyết tâm không lấy chồng, nhưng lại đồng ý kết hôn trong vòng ba nốt nhạc. Những việc hoang đường diễn ra theo trật tự lại tựa hồ như diễn biến tâm lý bình thường của một cô gái đang yêu. Quốc Thắng yêu cô bắt nguồn từ ám ảnh của tuổi trẻ, nhưng anh là người đàn ông trưởng thành, hiểu rõ tình cảm của mình không phải là bồng bột nhất thời. Ẩn sâu trong Bảo Ngọc là tâm bệnh đáng sợ, nhưng cô cũng đã thật lòng rung động với người xứng đáng được yêu. Đáng tiếc, tình yêu của anh và cô đến quá nhanh. Như một viên đá chỉ mới đông bề mặt. Tưởng là cứng rắn, thực chất chỉ đặc bên ngoài. Chỉ cần dùng một lực tác động nhẹ, sẽ nhanh chóng vỡ tan. Tâm bệnh của cô bùng phát, cô không thể làm gì ngoài trốn chạy.
Không ai biết cô đi đâu. Không ai biết cô đang phải trải qua điều gì.
Người ở lại thấm đẫm nhớ nhung.
****
Sự chờ đợi khiến Quốc Thắng phát điên. Anh áy náy, anh nhớ thương, lo lắng. Rồi lại chuyển sang tức giận. Anh nghĩ, mình có quyền tức giận. Anh giận cô sao lại nhẫn tâm đối xử với anh tàn nhẫn đến thế. Lỗi của anh có nặng đến mức phải chịu sự giày vò, ngày qua ngày như thế này không? Anh yêu cô bằng tất cả trái tim và thể xác. Anh nhún nhường , hèn mọn trước cô, chỉ muốn mang đến cho cô hạnh phúc. Thời gian mặn nồng anh đáng được hưởng, bị phá hoại chỉ bằng vài câu nói linh tinh, vài tấm hình vớ vẩn. Nhân chứng có thể chứng minh anh trong sạch không chỉ một, hai người. Vốn hiểu lầm có thể dễ dàng hóa giải lại biết thành chia ly. Vì đâu?
Hàng ngày đến công ty, nhìn qua bàn làm việc của cô là khuôn mặt xa lạ khiến tim anh như bị Ϧóþ chặt. Cảm giác giận hờn nhanh chóng qua đi, anh bồn chồn không yên. Cô đang làm gì, sống thế nào? Có khỏe mạnh không? Có nghĩ quẩn gì không?
Về nhà, hơi thở của cô như hiện diện khắp nơi càng khiến Quốc Thắng nhớ cô đến điên cuồng.
Anh mở tủ, lướt tay qua những cái áo kiểu dáng đơn giản, màu sắc tươi tắn dễ thương, lại tưởng tượng như đang sờ vào làn da mát rượi của cô. Hương thơm ngọt ngào vấn vương bám vào ngón tay anh. Hai mắt anh ửng đỏ : “Em muốn anh phải làm sao đây?”.
Vô tình nhìn thấy trong góc tủ là thùng quà anh tặng. Những món quà được xếp ngay ngắn, còn chưa mở niêm phong. Mân mê từng món trên tay, anh lặng người đau khổ tự hỏi : “Tại sao?”
Về thể xác, cô không phải là cô gái đầu tiên của anh. Nhưng về tình cảm, cô chính là mối tình đầu. Khi anh đắm chìm trong mật ngọt yêu đương , những tưởng trái tim cô dành cho anh cũng nồng nàn như thế, thì hóa ra cô lạnh lùng đứng ngoài tất cả. Hóa ra tất cả chỉ là hoang tưởng của bản thân anh. Hóa ra anh chỉ là một người qua đường, tình cờ chạm mặt, rồi cô sẽ nhanh chóng lướt qua. Không đủ sức bắt giữ trái tim cô. Bởi vì thế, chỉ một hiểu lầm nhỏ nhoi, cũng đủ khiến cô cương quyết rời xa anh, không luyến tiếc.
Lầu đầu tiên trong cuộc đời, Quốc Thắng suy sụp. Mất tự tin, mất ý chí, mất khát khao.Hai ngày anh không bước chân ra khỏi nhà, điện thoại tắt nguồn, đèn không bật, chìm đắm trong những cơn say bất tận, mặc kệ bà Quỳnh Như khuyên nhủ. Đến ngày thứ ba, đầu nhức, dạ dày quặn đau nhưng anh tỉnh táo.Anh bật dậy: “ Có người phải trả giá”.
****
Xuất hiện ở công ty với quần áo, đầu tóc chỉn chu. Quốc Thắng trở lại lạnh lùng hơn trước. Vốn là người hỉ nộ thất thường, hơn mười ngày bất ổn vừa qua của anh cũng không khiến nhân viên công ty lạ lẫm. Chỉ có nhóm tạp nham: Thanh Hồng, Lan Phương, Hoàng Nhi khá buồn bã trước sự biến mất đột ngột của Bảo Ngọc. Tuy họ khá thân thiết với nhau, nhưng thường ngoài tụ tập ở nơi lầm việc, lâu lâu đi chơi chung thì không hề hỏi nhau về chuyện riêng tư gia đình. Nói được thì nói, không nói cũng không ảnh hưởng đến tình bạn, tình đồng nghiệp của họ. Vì vậy, lý do cô xin nghỉ không lương, không ai hay biết. Cô cũng không phải nhân vật quan trọng gì, nên khi vị trí của cô có người thay thế thì mọi việc nhanh chóng đi vào quỹ đạo cũ. Người nào việc nấy, công ty BĐS Thần Tài vẫn trong không khí khẩn trương chuẩn bị dự án mới tại Phú Quốc.
Quốc Thắng vẫn kỹ tính và xét nét lỗi lầm của mọi người, như mọi khi. Mỗi ngày đều có một vài người mặt mày ủ dột bước ra từ phòng anh.
Cô ả Angel cũng đã nhận được tin Bảo Ngọc bỏ việc. Không ngừng cười cợt cô nông cạn, thỏ non và ả kiên nhẫn chờ thời cơ phù hợp sẽ tái xuất hiện trước mặt Quốc Thắng.
Trong khi đó, Quốc Thắng bắt đầu tiến hành kế hoạch của mình. Cô ta muốn trở lại showbiz, anh sẽ cho cô ta cơ hội.