Tình Mới Là Sếp Tổng - Chương 22

Tác giả: Kimkimdao

Bí mật kết hôn
Nhớ đến chuyện cô bạn Hiền vừa mang thai, Bảo Ngọc đề cao cảnh giác. Quyết tâm không thể để mình có thai ngoài ý muốn. Cô vẫn chưa có can đảm lấy chồng lần nữa đâu. Vì thế mọi dự tính của Quốc Thắng gặp trở ngại.
Tắm uyên ương cũng được, khai vị có thể ăn nhưng món chính nhất định phải ở trên giường. Dụng cụ bảo vệ phải được sử dụng ngay từ đầu, tuyệt đối không thể để dành cho đến phút cuối. Nhưng không sao, dù sao anh cũng đã tính trước tình huống này. Dù thế nào thì cũng còn mấy cái bao lủng ( ^v^).
Liên tục lăn qua lăn lại mấy lần. Đến lúc cô đầu hàng : “Tha cho em đi, em mệt lắm rồi”. Bàn tay không an phận vẫn mân mê khắp nơi, anh mặt dày: “Chỉ còn có một cái bao thôi, đừng để nó lạc bầy”. Nghe xong thì cô cương quyết đạp anh một cái, lấy mền quấn chặt người lại : “Anh uống thuốc kích thích đúng không? Sắc lang”. Anh luồn tay vào trong, một tay nắn иgự¢, một tay cù vào eo cô, khiến cô cười khanh khách. Đùa nghịch một lúc thì Bảo Ngọc nhìn đồng hồ:
- Tới giờ rồi, chở em về nhà thôi.
Anh xụ mặt như chú chó mặt xệ:
- Không ngủ lại với anh à? Em đúng là đồ “qua cầu rút ván”.
Vừa mặc quần áo, cô toe toét cười:
- Ừ, thì đúng vậy đấy. Anh làm gì được em. Anh nhanh lên đi. Em mà về trễ, ba mẹ lo lắng lắm.
- Lấy anh đi được không?
- Có ai cầu hôn mà không có thành ý như anh không? Nhẫn đâu, hoa đâu? Còn phải quỳ gối xuống nữa chứ.
Bảo Ngọc nói đùa. Quốc Thắng cũng đùa, nằm nghiêng người nhìn cô mặc quần áo:
- Có ai như anh không, cầu hôn năm lần bảy lượt đều bị từ chối. Mất mặt lắm đấy!
Anh luồn tay xuống gối, rồi đứng dậy, Tʀầռ tʀʊồռɢ ôm cô từ đằng sau lưng. Giả vờ mân mê bàn tay cô. Bảo Ngọc bỗng thấy ngón tay mát lạnh, nhìn lại thì ngón đeo nhẫn của mình đã được Ⱡồ₦g một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, thiết kế như một bông hoa xinh đẹp. Cô há hốc miệng, chưa kịp lên tiếng thì anh đã quỳ gối:
- Có nhẫn, có hoa, anh cũng quỳ rồi nhé. Em không lắc đầu được nữa đâu.
Cảnh tượng trước mặt, một anh chàng đẹp trai, trần trụi như David, bức tượng ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ đẹp nhất thế giới. Cô cười không ngừng lại được, nhưng trái tim như được lấp đầy, hoàn hảo.
Cô cúi xuống, chủ động hôn anh, xem như cho anh câu trả lời.
Trên đường chở cô về nhà, Quốc Thắng không ngừng cười, một tay cầm vô lăng, một tay nắm chặt cô không buông. Bảo Ngọc thì ngượng, hai má đỏ như thoa phấn. Cũng không phải lần đầu tiên lấy chồng, sao lại xấu hổ thế không biết, tim cứ đập thình thịch. Cô có cảm giác, đến cả anh cũng nghe được nhịp đập của trái tim cô.
Xe dừng trước cửa, cô bước xuống định nói lời tạm biệt, thì thấy anh cũng xuống xe. Cô ngạc nhiên:
- Anh định vào à? Trễ rồi, về đi, về đi. Mai gặp anh ở công ty nhé.
- Anh phải vào chứ. Thông báo với ba mẹ chuyện kết hôn. Giờ chắc ba mẹ còn thức mà.
Bảo Ngọc luống cuống:
- Hôm khác không được hả anh?
Anh nắm tay cô, dắt đi:
- Không được. “Lấy vợ phải lấy liền tay”. Em là hay thay đổi bất chợt lắm. Ba mẹ phải làm chứng cho anh mới được.
Ông Bình và bà Yến đang xem phim ở phòng khách, nghe tiếng mở cửa thì hỏi:
- Ngọc về hả con? Đã ăn gì chưa?
Cô vừa tháo giày vừa trả lời:
- Dạ, con ăn rồi.
Nhìn thấy Quốc Thắng đứng sau lưng cô cúi đầu chào:
- Chào hai bác ạ.
- Đến chơi hả con? Ăn gì chưa?
Anh gãi đầu bối rối:
- Dạ, con ăn rồi ạ.
Đương nhiên là anh đã ăn rồi, còn “no nê” nữa là. Quốc Thắng nắm tay Bảo Ngọc không buông, cương quyết cưỡng chế dắt cô lại bàn nước. Cô nhìn ngón chân mình, xấu hổ. Đến trước mặt ông bà Bình, anh dõng dạc:
- Dạ, con xin hai bác đồng ý cho chúng con lấy nhau ạ. Hôm nay, Ngọc đã nhận lời rồi. Chỉ cần hai bác gật đầu nữa là chúng con sẽ làm đám cưới luôn.
Hai vợ chồng già, nhìn nhau cười:
- Nó đã đồng ý thì hai bác có muốn cản cũng không cản nổi. Ha ha. Đùa thôi chứ đây là chuyện vui. Hai bác cũng chỉ mong con mình tìm được người thật lòng yêu thương nó.
Tay anh vẫn nắm chặt tay cô, cúi đầu tuyên thệ:
- Con xin hứa sẽ yêu thương, chăm sóc Ngọc hết lòng.
Ông Trần Bình ngẫm nghĩ:
- Cũng phải để hai bên gia đình gặp mặt bàn chuyện chứ nhỉ? Tuy hôn nhân là chuyện của hai con, nhưng cũng không thể bỏ qua sự chúc phúc của gia đình được.
Quốc Thắng vội vàng:
- Dạ, mẹ con hiện tại đang ở nước ngoài. Nhưng con sẽ gọi điện cho bà ngay bây giờ để bà nói chuyện với hai bác. Chuyện của chúng con, mẹ con luôn ủng hộ ạ.
Quả thật, Bảo Ngọc biết anh nói đúng. Nếu không có sự khuyến khích của bà Quỳnh Như, có lẽ cô đã dễ dàng buông tay anh từ lâu. Nhưng cô không ngờ, anh lại như bị lửa đốt ௱ôЛƓ như thế. Cứ phải làm ngay lập tức, trong khi cô thừa biết ba mẹ mình chỉ nói thế là để hôm nào hai bên phụ huynh gặp mặt.
Quốc Thắng ra ngoài sân gọi điện. Bà Quỳnh Như vừa nhấc mấy:
- Mẹ, mai con lấy vợ. Mẹ gặp ông bà sui một chút nhé. Tạm thời nói chuyện qua điện thoại trước, khi nào mẹ về sẽ thu xếp gặp đôi bên sau.
Bà Quỳnh Như hớn hở:
- Thế nào, thế nào? Có bầu rồi à? Hiệu suất nhanh quá đấy con trai.
- Ha ha, cái đấy để nói sau. Giờ mẹ gặp sui gia của mẹ trước đã. Hạnh phúc cả đời con trông chờ vào mẹ đấy nhé.
- Vâng, vâng, thưa anh. Tôi rõ rồi.
Anh đi vào trong nhà, đưa máy cho ông Bình.
- Dạ, ba gặp mẹ con ạ.
Bà Yến nghe anh đổi xưng hô, che miệng cười tủm tỉm. Bà chưa thấy ai lấy vợ mà nôn nóng như anh chàng này. Bảo Ngọc cũng nhận ra, khẽ nhéo nhẹ vào tay anh:
- Thuận miệng quá nhỉ?
Anh nghiêng người, thì thầm vào tai cô:
- Sớm muộn gì chả gọi. Anh đây gọi là nhanh nhẹn.
Ông Bình và bà Quỳnh Như nói chuyện xã giao một chút. Ông cảm thấy rất vừa lòng. Một nữ cường nhân như bà ấy, lại ăn nói rất nhún nhường và lễ độ. Không như ông hình dung về giới nhà giàu, mắt cao hơn đầu. Từ khi biết con gái mình yêu phải một đại thiếu gia, ông cũng lên mạng tìm thông tin về gia đình anh. Bà Quỳnh Như chồng mất sớm. Một mình vừa bôn ba kinh doanh vừa nuôi dạy con cái, cũng không dễ dàng gì. Những tin tức như vậy không biết bao nhiêu % là thật, nhưng chắc chắn một điều bà ấy phải là người phụ nữ tài giỏi và mạnh mẽ hiếm có. Ông Bình cúp máy. Gật gù:
- Thế các con định tổ chức thế nào?
Quốc Thắng chưa kịp lên tiếng thì Bảo Ngọc đã vội nói, tay lúc lắc:
- Con không định tổ chức đâu. Một lần là đủ rồi. Xấu hổ lắm.
Anh nhìn cô, tuy trong lòng không vui nhưng cũng không muốn cô phải khó chịu:
- Nếu Ngọc nói vậy thì chúng con sẽ đăng ký kết hôn trước. Khi nào cô ấy thấy thoải mái thì mới tổ chức đám cưới có được không ạ?
Thật ra ông bà Bình cũng thấy khó xử. Con gái đã đám cưới một lần, cách đây chưa tới bốn năm. Giờ tổ chức lần nữa, ông bà cũng không biết ăn nói thế nào với bà con, họ hàng. Tuy rằng đấy không phải lỗi của cô, nhưng xã hội này cũng không phải ai cũng có thế nói lý lẽ. Ông bà cùng nhau thở dài:
- Thế cũng tốt. Chuyện tổ chức cứ từ từ rồi tính.
Bà Yến nhìn anh con rể:
- Thiệt thòi cho con rồi.
Quốc Thắng cười cười:
- Không sao ạ. Chỉ cần Ngọc thấy thoải mái là được.
Nói chuyện một lúc , đến nửa đêm anh mới ra về. Khi chỉ còn ba người, ba mẹ cô nói chuyện:
- Ba mẹ rất vui khi cuối cùng con cũng tìm được người tốt để kết hôn lần nữa. Con phải sống thật hạnh phúc nhé.
Nước mắt rưng rưng, cô gật đầu:
- Dạ, con biết rồi à.
Bà Yến dặn dò:
- Vợ chồng sống với nhau phải biết nhường nhịn nhau một chút con ạ. Có khúc mắc gì thì cũng từ từ ngồi lại với nhau bàn bạc. Đừng nóng nảy tự chủ trương con nhé.
Ông Bình hắng giọng:
- Nói thì nói vậy, nhưng cũng đừng vì đã kết hôn hai lần mà chấp nhận thiệt thòi về mình. Vợ chồng là phải bình đẳng con ạ.
Bà Yến bực mình:
- Ông nói thế, không lẽ khuyến khích con nó suốt ngày hơn thua với chồng hay sao?
- Tôi có nói thế bao giờ. Ý tôi là đừng vì chuyện đã từng kết hôn mà thấy mình yếu thế. Có chuyện gì, ba mẹ luôn bên cạnh con, đừng lo lắng gì cả.
Bảo Ngọc vội vàng gật đầu lia lịa, tránh việc ba mẹ răn dạy tới sáng:
- Dạ con biết rồi. Dù gì con cũng đầy kinh nghiệm mà. Bà mẹ không cần lo. Việc không giải quyết được thì con về với ba mẹ, nhé.
Cô cười khì khì.
- Ba mẹ ngủ sớm.
- Sớm cái gì mà sớm, 1h sáng rồi đây này.
- Dạ. Chúc ba mẹ ngủ ngon.
Nói xong, cô vội vàng lên lầu ngay. Hai ông bà giáo già, lâu rồi không dạy học, chắc là nhớ nghề. Cô phải chuồn lẹ.
****
Hôm sau Quốc Thắng đến đón cô từ sáng sớm. Anh gọi điện thoại cho cô:
- Anh đang đứng đợi trước cửa nhà. Mang theo hộ khẩu, chứng minh nhân dân.
- Dạ? Để làm gì?
Cô ngơ ngác. Anh trầm giọng:
- Thì đi đăng ký kết hôn.
- Ngay hôm nay?
- Đương nhiên.
Quá là nhanh rồi, nhưng dù sao hôm qua cô cũng đã gật đầu, đành mặt dày sang phòng ba mẹ hỏi lấy sổ hộ khẩu. Bà Yến ý tứ sợ cô xấu hổ nên không hỏi han gì cả.
Thủ tục đang ký kết hôn của hai người khác phức tạp. Thứ nhất do anh là người có hai quốc tịch nên cần đến Tổng Lãnh Sự Quán Mỹ để lấy bản tuyên thệ độc thân, chứng mình tình trạng hôn nhân. Còn cô, từng kết hôn nên cần đến tòa án để lấy bản sao giấy chứng nhận ly hôn. Rồi lại về nơi ở cũ làm giấy xác nhận độc thân, từ thời điểm ly hôn đến thời điểm chuyển đi nơi khác. Sau đó lại tiếp tục đến nơi cư trú hiện tại làm xác nhận độc thân từ thời điểm chuyển đến tới nay.
Thủ tục đang ký kết hôn của hai người khác phức tạp. Thứ nhất do anh là người có hai quốc tịch nên cần đến Tổng Lãnh Sự Quán Mỹ để lấy bản tuyên thệ độc thân, chứng mình tình trạng hôn nhân. Còn cô, từng kết hôn nên cần đến tòa án để lấy bản sao giấy chứng nhận ly hôn. Rồi lại về nơi ở cũ làm giấy xác nhận độc thân, từ thời điểm ly hôn đến thời điểm chuyển đi nơi khác. Sau đó lại tiếp tục đến nơi cư trú hiện tại làm xác nhận độc thân từ thời điểm chuyển đến tới nay.
Chạy tới chạy lui cả ngày, đến chiều cả hai mới có mặt ở sở tư pháp để đăng ký kết hôn. Vẫn tưởng thế là xong, ai ngờ còn nhận giấy hẹn năm (5) ngày sau đến lấy. Dù gì cô cũng có kinh nghiệm nên cảm thấy bình thường, nhưng anh thì cố hỏi lại:
- Sao phải đợi những năm ngày? Có thể có trục trặc gì không?
- Anh trai, an tâm đi, thủ tục hành chính thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu.
Anh còn định hỏi thêm nhưng cô vội kéo anh ra ngoài.
- Cảm ơn chị. Chúng tôi sẽ đến theo hẹn.
Ngồi trên xe, anh vẫn bực bội:
- Thủ tục hành chính gì mà cần những năm ngày. Không phải là chúng ta đã cung cấp hết mọi giấy tờ rồi hay sao? Làm ăn cái kiểu gì vậy chứ?
- Kiểu gì thì chúng ta cũng ký vào giấy kết hôn rồi. Chỉ là mấy ngày nữa mới lấy được giấy tờ thôi mà anh. Mình cũng đâu có gấp gì.
Anh đang lái xe quay sang nhìn cô:
- Sao lại không gấp? Nhìn thấy tờ giấy đấy anh mới cảm thấy vai trò làm chồng của anh được bảo đảm.
- Tập trung lái xe, tập trung lái xe. Em, lấy cả tinh thần và thể xác ra đảm bảo cho vai trò làm chồng hợp pháp của anh, được chưa?
Quốc Thắng với lấy tay cô , cắn cắn:
- Bà xã, chúng ta phải đi ăn mừng chứ nhỉ? Em muốn ăn gì?
- Sushi.
- Thôi, đừng ăn món đó được không? Không may mắn gì hết. Ăn cái khác, ăn cái khác.
Nhưng cuối cùng hai người vẫn đến quán sushi ăn tối. Phục vụ bàn vừa tới, Quốc Thắng đã lên tiếng:
- Chúng tôi vừa mới kết hôn, có thể cho chúng tôi đèn cầy trái tim không?
Cô bé phục vụ tươi cười:
- Chúng mừng anh chị. Em sẽ lấy ngay ạ. Anh có cần phục vụ gì thêm không? Em có thể mua giúp anh bánh kem.
- À, vậy giúp anh nhé, bánh kem trái tim em nhé.
- Vâng, em sẽ cố gắng.
Sau khi nhận order xong, cô bé quay đi, tủm tỉm nghĩ thầm : “Lần trước còn chọc cho người ta khóc hu hu, hôm nay đã rước được người ta về dinh rồi. Đẹp trai thật là có lợi mà”. Bình thường mọi người ít khi nhớ được mặt khách, nhưng hai người này là trường hợp đặc biệt. Đẹp hết phần người khác. Trai thì cao to, phong độ. Gái thì nhỏ xinh như 乃úp bê Nga. Nên khi hai người vừa bước vào quán thì cả đám đã nhao nhao dành nhau ra tiếp rồi. Không ngờ anh trai khoe ngay việc kết hôn, lại còn yêu cầu các loại trái tim nữa chứ. Thật là khiến bao người FA phải ganh tị.
Bảo Ngọc tròn mặt nhìn anh:
- Anh cũng phô trương quá rồi đấy. Cái gì cũng trái tim vậy???
- Cái này gọi là lãng mạn. Em thật là chẳng biết gì cả.
Thức ăn được đem ra, hai người thay phiên đút cho nhau. Thật sự là tình trong bể tình. Cô lén lút quết thật nhiều wasabi lên miếng sashimi tôm tích rồi đưa vào miệng anh. Thành công khiến anh đơ trong 30 giây, nước mắt trào ra, miệng há to, mũi thì không dám thở. Bảo Ngọc thì cười sung sướng, vẫn có câu : “dạy con từ thủa còn thơ, dạy chồng từ thủa bơ vơ mới về”. Kinh nghiệm cho thấy, cô cần đánh đòn phủ đầu :D. Bảo Thiên vẫn kinh bỉ cô, bảo rằng cô không có cửa đấu lại gian thương đại boss. Cô phải chứng minh cho nó thấy, cô, tuy hơi ngu ngơ, nhưng đôi lúc vẫn có thể troll đại boss mà. Trong lúc Bảo Ngọc đang sung sướng thì sếp Thắng hồi thần, quyết định trả đũa, cô giả vờ sắp khóc:
- Lớn rồi, không được nghịch đồ ăn. Anh muốn ám sát em đấy à?
Anh đành phải tự mình bỏ miếng sashimi dính đầy wasabi vào miệng mình. Một lần nữa nước mắt trào mi, miệng há to, mũi không dám thở.
Cuối cùng thì buổi tối chúc mừng kết hôn thành công tốt đẹp. Nến trái tim, bánh trái tim, hoa hồng bó thành hình trái tim. Ông chồng mới qua cửa, chưa có giấy chứng nhận kết hôn, khóc lóc thảm thương nhưng tinh thần thì phơi phới.
Bảo Ngọc không đồng ý về nhà anh hôm nay mà hẹn năm ngày sau sẽ dọn sang. Với lý do : “Chúng ta cần tôn trọng nhà nước, sở tư pháp, cô nhân viên tiếp nhận hồ sơ. Họ đã bảo cần năm ngày xác minh giấy tờ, thì chúng ta nên nghe theo”. Quốc Thắng đau lòng nhưng cũng đành chấp nhận. Dù gì cũng phải để bố mẹ vợ có thời gian chuẩn bị tâm lý xa con gái yêu.
- Hay anh ở lại nhé?
- Không được. Giường em bé tí thế kia, hai người chen chúc khó ngủ lắm. Mai em còn đi làm nữa.
- Sếp của em đang ở đây. Em có nghỉ 10 ngày, sếp em cũng chẳng dám ý kiến.
Cô cười hì hì:
- Mau về đi ngủ sớm đi. Sáng mai gặp lại nhé. Em thương. Tạm biệt. Chụt chụt.
Ngồi lên xe, anh mở máy điện thoại đã tắt nguồn cả ngày. Hàng chục cuộc gọi nhỡ từ số máy lạ. Anh chẳng bận tâm. Tin nhắn đến:
- Em, Angel đây. Hôm nay em đến công ty anh mà không gặp. Chúng ta hẹn gặp nhau một chút được không anh?
Quốc Thắng nheo mắt, xóa tin nhắn : “Chắc chắn cái con bé Quỳnh Hoa lại cho số của mình rồi. Đã nói bao nhiêu lần rồi mà cứ thế”. Anh chỉnh chế độ chặn cuộc gọi. Cô ta là ai mà anh cần phải gặp cơ chứ. Nhìn thấy tên cô ta khiến anh mất cả vui.
****
7h50’ sáng, Bảo Ngọc tung tăng nhí nhảnh vào công ty. Giờ này, bàn lễ tân đã có cô bé Hương đứng trực. Chưa kịp chào, cô nàng đã ngoắc tay:
- Chị Ngọc, nhanh nhanh lại đây em kể chuyện này nghe nè.
Cô vừa đến gần thì Hương đã kéo lại gần :
- Sao hôm qua chị nghỉ vậy?
Cô lúng túng chưa biết trả lời thế nào thì đã nghe:
- Trưa qua có cô diễn viên đẹp ơi là đẹp tới tìm sếp Thắng đó. Em thì không biết cô này, nhưng nghe bà Quỳnh kể thì hồi xưa cũng nổi tiếng lắm đó.
Hóa ra người ta không cần cô trả lời hôm qua làm gì, chỉ đơn giản là câu cửa miệng để tám chuyện thôi, làm cô giật cả mình. Diễn viên tìm sếp thì cũng không lạ, chắc cũng giống trường hợp cô nàng Đinh NGọc thôi.
- Mà hôm qua, sếp Thắng cũng không vô công ty. Sáng sớm sếp báo với chị Hồng là bận việc, đừng làm phiền rồi cúp máy luôn, không ai liên lạc được hết trơn. Cô này đẹp lắm chị ơi. Ăn mặc kín đáo thục nữ lắm, nhưng vẫn lộ ra thân hình chữ S như vầy nè.
Cô nàng Hương dùng tay miêu tả rất sinh động.
- Da thì trắng, cười còn có hai lúm đồng tiền nữa. Em là phụ nữ nhìn còn mê.
- Chà chà, coi bộ em có xu hướng les nha. Miêu tả phồn thực vậy, may chị là chuẩn girl, chứ không sẽ bị xịt máu mũi. Ha ha
Bảo Ngọc không thấy có liên quan gì đến mình nên cũng không bận tâm mà thoải mái đùa với cô bé tiếp tân.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc thì đại boss đi ngang qua, đá lông nheo với cô rồi vào phòng. Tim cô đập thình thịch:
- Sáng sớm đã thả thính rồi. Có để người ta sống hay không?
Ngồi chưa nóng chỗ, máy tính vừa khởi động xong, facebook tự động đăng nhập đã nhảy ra tin nhắn của hội tạp nham:
- Thanh Hồng: hôm qua tui gặp gái đẹp.
- Lan Phương: em cũng gặp
- Hoàng Nhi: em cũng nhìn thấy nè.
- Bảo Ngọc: trời trời, gì mà sôi sục vậy? Cô diễn viên phải không?
- Thanh Hồng: ủa? bà biết rồi hả? ha ha, cập nhật thông tin nhanh dữ thần hông.
- Bảo Ngọc: tên gì?
- Thanh Hồng; Đoàn Hoài Ân. Nhưng mà tới thì toàn tự xưng là Angel Đoàn. Má, người Việt mà, bì đặt đổi tên tây chi vậy?
- Lan Phương: chị Hồng ganh tị với nhan sắc người ta phải hông? Ha ha
- Thanh Hồng: chị đây không thèm ganh nha. Da trắng sao? Chị cũng trắng nè cưng. Vú sao? Chị cũng có nè cưng? Chân chị còn dài hơn chân nàng ta nữa nè. Haizzz, mà mình hổng có nổi tiếng.
- Hoàng Nhi: Đồng ý là ai cũng có zú, mà zú người ta to hơn mình. : ) ). Mà thiệt tình thì nàng này cười hút hồn lắm, lúm đồng tiền sâu hoắm.
- Thanh Hồng: ờ, cũng cười đâu có đẹp bằng chị em bà Ngọc.
- Bảo Ngọc: dừng lại. Bà muốn khen thằng em tui thì nói thẳng tên nó, đừng có lôi tui zô mà tui mắc cỡ nghe chưa? Nó mới có lúm đồng tiền, tui hổng có, huhuhu.
- Thanh Hồng: cho bà ăn theo. Biết điều chút đi bà kia. Để tui tập trung kể chuyện hôm qua cho nghe, yên lăng, yên lặng.
Bảo Ngọc, Hoàng Nhi, Lan Phương đều gửi biểu tượng chống cằm chờ tám. Trên đời, phụ nữ đẹp hay xấu cũng đều thích nghe bát quái.
- Thanh Hồng: nàng này vô kiếm sếp Thắng. Hỏi có hẹn không? Không. Sếp không có tới công ty, nếu quen sếp thì gọi điện thoại đi. Không chịu, đòi chờ. Tui đoán chắc mua nhà, kêu phòng kinh doanh vô tiếp. Lắc đầu: “Không em ơi. Chị cần gặp anh Thắng chuyện riêng”.
- Lan Phương: cái này em nghe kể anh Vũ kể nè. Sốt dẻo luôn. Nóng 1000 độ C luôn. Thiêu cháy trái đất luôn nè.
- Bảo Ngọc: trực tiếp vào chủ đề chính đi gái đẹp.
- Lan Phương: nàng ấy nói với anh Vũ là : “Chị là bạn gái của anh Thắng”. OMG.
- Hoàng Nhi: ghê vậy? Bạn gái ổng đẹp vậy mà ổng giấu hen.
- Lan Phương: ê, nàng kia, sao nàng không biết chuyện này?
- Hoàng Nhi: tui với ông Vũ đang chiến tranh lạnh.
- Lan Phương: hèn chi hôm qua mặt ổng một đống. Được đi tiếp người đẹp, diễn viên nổi tiếng một thời mà cũng làm như thế giới sụp đổ vậy đó.
Trong lúc mọi người bất ngờ chuyển nội dung câu chuyện sang việc: vì sao mối tình Vũ- Nhi trục trặc, thì Bảo Ngọc đang bận tiêu hóa tin tức vừa nhận được. Một cô diễn viên cực kỳ xinh đẹp, tự nhận là bạn gái của anh. Nếu nàng ta nói thật, thì cô là ai? Tiểu tam? Một tiểu tam sắp nhận được giấy chứng nhận kết hôn?
Bảo Ngọc máu nóng lên não, không cần biết cô ta nói thật hay giả, anh để cho một người phụ nữ khác nhận là bạn gái mình thì chắc chắn là anh sai. Cô hùng hổ vào phòng anh tìm sự thật. Nhìn thấy cô, anh giơ ngón tay :” suỵt”. Anh đang có cuộc điện thoại quan trọng, cô dành đứng chờ. Một lúc sau, cơn giận từ từ lắng xuống rồi, thì anh mới có thể cúp điện thoại. Cô như bong bóng xì hơi, không hiểu mình phải hỏi gì anh nữa. Anh kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên chân mình, tay nhéo hai má phụng phịu của cô”
- Chuyện gì vậy?
- Angel là ai?
Quốc Thắng cứng người trong một giây, nhưng anh nhanh chóng hồi phục:
- Người hôm qua đến công ty tìm anh đấy à?
- Chứ còn ai nữa?
- Bạn cũ. Cô ta đi Mỹ nhiều năm rồi, chắc mới về Việt Nam.
- Nghe nói cô ta tự nhận là bạn gái anh đấy?
- Phải không? Ha ha, chắc làm tam sao thất bản rồi. Em nghe chuyện bát quái nhiều quá đấy. Cô ta là bạn thân của Quỳnh Hoa. Bà xã à, em đang ghen tuông vô lý đấy nhé.
- Ghen gì chứ? Ai biết có phải anh bắt cá hai tay không?
Quốc Thắng giơ ba ngón tay lên trời:
- Anh thề, từ xưa đến nay chỉ yêu mỗi mình em.
Quả thật, anh nói thật lòng mình. Anh chưa yêu ai ngoài cô cả. Cô ta, dù đúng là bạn gái cũ của anh, nhưng anh biết mình chưa bao giờ yêu. Lúc mắt mù tai điếc nhất, cũng chỉ là thích mà thôi.
Bảo Ngọc vội ngăn cản:
- Thề linh tinh, đừng có hơi tí là thề. Em cũng chẳng ghen với những bạn gái cũ, nếu có, của anh đâu.
- “Những”? Em nghĩ anh đa tình thế đấy à? Anh, tuyệt đối là người đàn ông đứng đắn. vẻ ngoài hào hoa, che dấu bản chất ngân thơ bên trong.
Cô nhéo hai tai anh, trừng mắt:
- Xạo thì cũng nên có giới hạn, biết không? Em là nhân chứng sống có thể chứng minh, anh : đại sắc lang.
- Hôn anh một cái xin lỗi đi. Nhanh. Anh chỉ sắc với một mình em thôi, biết chưa?
Cô vội hôn nhanh vào má anh rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Anh xoa xoa má, cảm thấy ngọt tận xương. Nghĩ đến cô ả Angel, dạ dày anh lại nhộn nhạo muốn nôn. Lại còn dám tự nhận là “bạn gái” của anh cơ đấy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc