Làm lành (18+)Bảo Ngọc nheo mắt nhìn từ xa. Cô nghĩ: “ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ chạy nhảy lung tung”. Không khỏi nhớ đến cách đây ít lâu, họ cũng nhau vẫy vùng trong hồ bơi tại nhà anh. Anh còn cam đoan, nhất định phải dạy cô bơi cho bằng được. Tiếc là định lực của anh không đủ mạnh, suýt nữa đè cô ra ℓàм тìин ngay tại hồ. Sau lần đó, anh đi công tác. Rồi vì quyết định của cô, họ không còn cơ hội quấn quýt bên nhau như thế nữa. Đến giờ cô vẫn chưa biết bơi. Thời gian chỉ như một cái chớp mắt, họ đã càng lúc càng xa nhau. Đó hoàn toàn là lỗi của cô. Giữa con tim và lý trí, cô đã nhanh chóng đưa ra lựa chọn của mình. Vì vậy cô không thể trách móc gì anh. Cô chỉ đau lòng. Dù gặp anh hàng ngày, dù anh đứng ngay trước mắt, cô vẫn thấy nhớ anh, nhớ cồn cào, quặn thắt cả tim gan. Cô hối hận rồi. Cô hối hận vì sao lại sợ miệng lưỡi thế gian. Cô hối hận vì sao lại đi đến quán kem đấy gặp chồng cũ. Cô hối hận vì năm lần bảy lượt né tránh chuyện lâu dài với anh. Cô hối hận vì nói lời chia tay. Nhưng giờ anh đã chấp nhận chuyện đó. Có lẽ anh đã không còn yêu cô nữa. Có lẽ anh không thể tha thứ cho sự đỏng đảnh khó chiều của cô.
Hoạt động tập thể vào buổi chiều của công ty rất sôi nổi. Cô cười cười nói nói, tham gia rất nhiệt tình. Hoàn toàn đem mình hòa vào đám đông náo nhiệt. Nhưng chỉ có cô mới biết, trong lòng mình đang rất đau. Cô không cố tìm anh trong dòng người nữa, vì nhìn thấy anh, cô càng đau lòng hơn.
****
Mọi người hẹn 9 h tối tu tập dưới bar ở tầng hầm. Bảo Ngọc mặc một chiếc váy màu vàng nhạt hở vai, ngắn trên đầu gối, hơi xòe nhẹ. Cô nghe theo lời khuyên của cô bạn cùng phòng, trang điểm một chút và đánh son môi đỏ tươi. Hoàng Nhi trầm trồ:
- Loli à, em ngưỡng mộ chị thật đó. Trông yêu quá đi. Em mà là đàn ông, nhất định theo đuổi chị. Tối nay, nhất định phải bắt được một anh nha.
- Ha ha. Đương nhiên. Tối nay nhất định chị phải kiếm được một anh đẹp trai, nếu không mặc đẹp để làm gì?
Có tiếng gõ cửa, Hoàng Nhi nói:
- Chắc anh Vũ đến đón em đó. Mình đi thôi chị.
- Ừ, chị xong rồi đây.
Điện thoại cô reo ầm ĩ:
- Chị Nguyên đây em, em đi bar nhớ ghé qua phòng anh Thắng mời ảnh nha cưng. Dù gì ảnh cũng là người trả tiền, chúng ta phải o bế một chút.
Tiếng trong điện thoại khá lớn nên Hoàng Nhi cũng nghe thấy, cô bé cười toe toét:
- Em không gặp sếp đâu. Chị qua đó đi. Vậy em với anh Vũ đi trước. Chị đi chung với sếp nha. Hehe
Nói xong không chờ cô phản ứng thì cô bé kéo bạn trai chạy mất.
Bảo Ngọc chần chừ đứng trước cửa phòng 204. Cuối cùng cũng quyết tâm gõ cửa. Hình như anh đang chuẩn bị đi ngủ nên chỉ mặc quần đùi như ở nhà. Cô lý nhí:
- Anh có đi xuống Bar chơi với mọi người không?
Vốn không định đi, nhưng nhìn thấy cách cô ăn mặc, anh không thể để cô một mình vui chơi với đám đàn ông được. Anh mở rộng cửa:
- Vào đi, chờ anh thay đồ.
Cô rụt rè bước vào, anh nhanh chóng đóng cửa lại. Thấy hành động của anh, cô có một chút mong chờ. Anh sẽ hôn cô, và họ nhanh chóng làm lành. Trong lúc đầu óc mơ màng nghĩ lung tung thì anh đã cởi sạch sẽ. Tim cô đập thình thịch. Nhưng anh lại chẳng hề có ý định làm gì cô cả, chỉ đơn giản là mặc đồ khác vào. Vì xoay người vào trong nên anh không nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt cô. Chính cô cảm thấy vô cùng xấu hổ với những suy nghĩ xảy ra trong đầu mình. Lần này họ bị lệch nhịp.
Cô luống cuống đi theo sau lưng anh. Khi vào trong bar, dưới ánh đèn chớp tắt đầy màu sắc, âm thanh dập đùng đùng vào lỗ tai , cô vẫn nghe thấy mọi người la to gọi cô nhập bọn. Ngay lập tức cô bỏ rơi anh không thương xót. Cơ bản là vì cô muốn trốn tránh sự xấu hổ của chính bản thân mình.
Vốn muốn túm lấy cô lôi lại, nhưng nhìn quanh toàn là nhân viên trong công ty, cô thì da mặt mỏng, nên cuối cùng anh đành tức tối để cô chạy mất. Bản thân anh lại không thích hợp gia nhập vào đám nhân viên. Anh tìm chỗ thích hợp quan sát hành động của cô rồi ngồi xuống.
Quả thật khi gia nhập với những người cùng tuổi, cô rất hoạt bạt. Anh say đắm nhìn cô cười mà ngẩn ngơ. Tất cả tính cách của cô, khi tươi tắn, khi hài hước, lúc lại đằm thắm dịu dàng đều khiến anh như mê như say. Cô là tất cả những gì anh muốn có. Tâm hồn, trái tim, cũng như cơ thể cô đều phải thuộc về anh.
Nhiều người ghé qua chỗ anh mời rượu, anh cười cười và nhấp môi cho có lệ. Bàn bên kia, Bảo Ngọc đang bôi muối lên miệng chai Corona. Trong khi mọi người đã tràn xuống sàn nhảy thì cô ngồi tại chỗ lắc lư theo điệu nhạc.
Quốc Thắng nheo mắt, anh kín đáo đổ hết ly rượu tây lên áo của mình, cười gian tà. Tay ngoắc một anh chàng phục vụ gần đó, rồi thì thầm gì đó vào tai anh ta.
****
Quốc Thắng đứng tựa lưng vào tường trước cửa phòng mình chờ đợi. Chẳng bao lâu Bảo Ngọc đi tới. Chiếc váy vàng không tay xinh đẹp của cô dính một mảng màu đỏ loang lổ. Phòng cô ngay cạnh phòng anh nên dù rất ngại khi trông thấy anh, cô cũng không thể né tránh. Cửa phòng anh đang mở, nhưng anh lại đứng đấy, người nồng nặc mùi rượu, choán hết đường đi của cô. Cô đành lên tiếng:
- Áo em bị bẩn, em về thay đồ.
Khi cô định bước ngang qua anh thì bỗng thấy choáng váng đầu óc. Anh hành động rất nhanh, phải nói là vô cùng nhanh, kéo cô vào phòng mình, đóng sầm cửa lại. Hai tay cô bị cố định lên tường, hơi thở anh dồn dập phả vào mặt cô, anh bá đạo nói:
- Để anh thay cho.
Không cho phép cô phản ứng, môi anh đã áp vào môi cô, chà xát. Anh ʍúŧ mạnh đến mức cô phải rên lên. Lưỡi anh nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng cô, càn quét. Tay anh luồn ra sau lưng cô, kéo dây khóa. Chiếc váy nhanh chóng tuột khỏi người. Thân thể cô trắng nõn trong bộ đồ lót màu da cực kỳ khêu gợi. Trong lúc đôi môi nóng bỏng của anh trượt dần xuống cổ, rồi đắm đuối hôn thềm иgự¢ đang phập phồng, cô há miệng thở dốc. Hai tay cô được giải phóng, cô liền đan nó vào mái tóc mềm của anh, ghì chặt.
Anh thành thạo tháo móc khóa áo иgự¢, rồi vứt nó ra xa. Hai đầu иgự¢ cô đã săn cứng lại, đỏ hồng. Anh chăm chú ngắm nhìn, ánh mắt như tối đi. Vật giữa hai chân ¢ươиg ¢ứиg. Nhưng anh không vội giải phóng nó. Dường như đã một thế kỷ rồi anh mới được chạm vào cô thế này. Anh phải từ từ hưởng thụ. Anh đưa lưỡi đảo vòng quanh đỉnh trái đào nhỏ xinh, rồi dùng răng day nhẹ. Làm toàn thân cô run rẩy kích tình. Người cô nóng ran vì khao khát. Cô muốn anh, ngay lập tức. Trong khi cô dần như đã ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ thì anh vẫn áo quần đầy đủ. Cơ thể nồng mùi rượu nhưng miệng anh không có vị đắng, lại ngọt như đường mật.
Vừa say sưa hôn иgự¢ cô, anh vừa lột miếng vải nhỏ bé cuối cùng còn sót lại để khu vực tư mật của cô vào tầm ngắm.
Cô muốn ϲởí áօ của anh, cô muốn ngắm nhìn và hôn lên những múi cơ trên cơ thể anh. Cô gần như van nài:
- Yêu em đi.
Anh ấn cô vào tường, lớp quần áo thô ráp chà lên cơ thể trần trụi của cô. Anh hỏi lại:
- Em có chắc là mình muốn vậy không?
- Có, em chắc chắn.
Anh tà ác liếm lên vành tai cô, toàn thân cô nổi gai, tay xoa tròn tại điểm nhạy cảm ướƭ áƭ:
- Không phải muốn bỏ rơi anh hay sao?
Giọng cô run rẩy:
- Không, không có. Là em sai rồi.
Anh hôn lên môi cô,một ngón tay chui vào bên trong cơ thể cô, ra lệnh:
- Nói “Em yêu anh” đi.
Bảo Ngọc đã hoàn toàn bị anh kiểm soát:
- Em yêu anh.
- Vậy mới là cô gái ngoan của anh.
Quốc Thắng bế bổng cô đặt giường, rồi anh chóng cởi sạch quần áo. Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau. Những cơn sóng triều dồn dập.
Kích tình qua đi, họ ôm nhau trên giường. Ngón tay cô vẽ vòng tròn lên иgự¢ trần của anh:
- Em xin lỗi, là em sai rồi.
Anh hôn lên đỉnh đầu cô mỉm cười:
- Hành hạ anh đến thế, có thấy vui không?
Cô lắc đầu:
- Không, không vui tý nào.
- Anh thì lại thấy em rất vui đấy chứ. TRong khi anh không thể làm việc được vì nhớ em thì em vẫn tung tăng, tươi hơn hớn còn gì? Lại còn hẹn hò với chồng cũ nữa cơ mà.
Cô ngồi bật dậy, cảm thấy lành lạnh vì lộ иgự¢ trần ra ngoài, cô kéo chăn quấn lại mình, nhăn mặt nhìn anh:
- Anh vẫn ấm ức đấy à? Em đã nói là em xin lỗi còn gì?
Quốc Thắng vội kéo cô ngã xuống người mình, xoa dịu:
- Anh dỗi tý không được hay sao? Không được thì thôi, anh không dỗi nữa. Không dỗi nữa đâu. Đừng giận, đừng giận.
Anh vừa đè cô vừa sờ vào điểm nhột mà cô không chịu nổi. Cô cười khanh khách:
- Buông em ra, anh nặng quá đi.
- Sao lúc nãy không thấy em kêu nặng nhỉ?
Bảo Ngọc đỏ mặt, vẫn cười không ngừng được:
- Lúc nãy khác.
Hai người đùa giỡn một lúc thì cô chợt nhận ra:
- Hơn 12h đêm rồi. Anh, mau mau, lấy đồ lại đây cho em. Em phải về phòng ngay.
Quốc Thắng nhíu hai hàng lông mày:
- Không ngủ lại đây?
- Anh đừng đùa. Chúng ta đang đi với công ty đấy. Họ phát hiện ra thì em chỉ có nước bỏ trốn khỏi trái đất. Mau mau, lấy đồ cho em. Lúc nãy anh vứt áo lót của em đi đâu rồi?
Cuối cùng, anh không tình nguyện đi tìm áo cho cô, rồi tiễn cô ra tận cửa. Ngoài hành lang không có ai, cô vội đẩy anh vào trong rồi nhanh chóng chuồn về phòng 206. May mắn là bạn cùng phòng vẫn còn ham chơi, chưa về.
Bảo Ngọc tắm rửa rồi đi ngủ. Sau bao lâu, cô cũng đã tìm được giấc ngủ ngon, trên môi vẫn còn nở nụ cười.
Ở phòng bên cạnh, Quốc Thắng cũng ngủ rất ngon.
“Tua lại một chút đoạn Quốc Thắng thì thầm vào tai anh phục vụ, tay đút tiền vào túi anh ta. Anh phục vụ mỉm cười, chờ anh ra khỏi cửa thì bưng khay rượu vang đỏ đi ngang qua bàn Bảo Ngọc. Không cẩn thận va vào góc bàn, ly rượu đổ ập lên váy cô”. Đại boss mà không gian trá, sao xứng với danh xưng.
****
Bảo Ngọc dậy rất sớm, vừa đánh răng vừa hát líu lo. Nhìn vào gương, cô thấy một cô gái tươi tắn với đôi má ửng hồng. Cô mỉm cười.
Nghe tiếng lục ᴆục, Hoàng Nhi nheo mắt thức dậy nhìn đồng hồ. Giọng uể oải:
- Chị dậy sớm dữ vậy?
- Em cứ ngủ đi, chị đi chạy bộ một chút.
Cô mặc quần short vào áo thun thể thao, mang giày bata xanh đen, tóc buộc gọn đuôi ngựa. Bước ra của đã thấy Quốc Thắng chờ sẵn bên ngoài, chụp lấy định hôn cô. Bảo Ngọc vội vàng đẩy anh ra:
- Anh đứng đắn chút đi. Người ta mà nhìn thấy là em nghỉ chơi với anh luôn.
Anh giả vờ xụ mặt:
- Lén lút cứ như anh là gian phu vậy?
- Ha ha, thật ra thì nhan sắc anh rất có tìm năng đấy.
Nói xong cô chạy một mạch.
Khách của resort đêm qua hơn 90% là công ty Thần Tài. Ban ngày mọi người hoạt động ngoài biển, đêm thì hò hét nhảy nhót trong bar nên vào lúc 5h sáng như thế này, ngoài 2 người họ thì chỉ có nhân viên khách sạn.
Trời còn tối, tiếng sóng biển rì rào, gió luồn qua hàng phi lao trên bờ biển nghe xào xạc. Bảo Ngọc chạy phía trước bị gió biển phả vào người, rùng mình vì lạnh. Quốc Thắng nhanh chân dùng cả hai tay ôm chặt lấy cô từ đằng sau. Cô cười khanh khách, dãy dụa:
- Không muốn. Buông em ra ngay.
- Không buông.
Lợi dụng chênh lệch hình thể giữa hai người ,anh nhấc bổng cô lên, xoay lại, vác cô lên vai chạy băng băng trên bờ cát. Cô động đậy thì bị anh vỗ bôm bốp vào ௱ôЛƓ:
- Ngoan chút đi.
- Có anh ấy. Ngoan đi, thả em xuống mau.
- Yên lặng. Dẫn em đi xem mặt trời mọc.
Bảo Ngọc bị chúi đầu xuống, quyết định dùng cả hai tay cù vào eo anh. Anh không nhột nhưng lại trả đũa bằng cách thò bàn tay tà ác vào ống quần short của cô, xoa ௱ôЛƓ. Cô ầm ĩ:
- Sắc lang. Tha cho em, em nhột.
- Anh nghe nói dây thần kinh ở ௱ôЛƓ không thể gây nhột được, em đừng có lừa anh. Mà có nhột thật thì cũng kệ, vì anh thích mà. Rất mịn màng.
Bảo Ngọc da mặt vẫn không dày bằng anh:
- Anh thật là. Không biết xấu hổ là gì.
- Anh sờ vợ anh, cứ sờ vợ ai mà anh phải xấu hổ.
Bàn tay còn cố gắng luồn lánh vào những chỗ khác. Cô ngượng chín cả người:
- Ai là vợ anh chứ? Anh thả em xuống mau.
Bất ngờ, anh thả cô xuống thật. Anh nói:
- Đến rồi.
Bảo Ngọc nhìn ngắm xung quanh, trợn tròn mắt. Lúc này trời dần dần chuyển màu, cảnh tượng vẫn chưa rõ ràng mà mờ mờ ảo ảo. Ban ngày chơi đùa trên bải biển mà cô không phát hiện ra gần khu resort laị có một nơi đẹp đẽ nhường này. Những tảng đá to nhỏ rãi đều, nhiều phiến đá phủ một lớp rêu xanh mướt. Sóng vỗ vào đá tạo thành những lớp bọt trắng xóa. Dòng nước lại luồn lách theo những kẽ đá vào sâu bên trong.
- Chúng ta ngồi đầy chờ mặt trời mọc.
Anh ngồi xuống cát, gần phiến đá to , nhẵn thín. Cô đăng say xưa quan sát thì bị anh kéo hẳn vào lòng. Bàn tay to bản xoa xoa cánh tay trần lạnh ngắt của cô.
- Để anh ủ ấm cho nào.
Vị trí ngồi của họ kín đáo nên cô cũng thả lỏng tâm tình, thoải mái ngồi im trong vòng tay anh.
Trời rất trong. Phía chân trời bắt đầu ửng đỏ. Chẳng mấy chốc, bình minh ló dạng. Anh tì cằm lên vai cô, má cọ cọ vào những sợi tóc mai lất phất. Ngửi thấy mùi hương như có như không thuộc về riêng cô, anh rút vào cổ cô hít hà.
- Em tắm bằng gì mà lại thơm thế hử?
Bảo Ngọc bị nhột, rụt cổ lại. Vừa xoay sang định nói chuyện thì môi cô đã bị cắn. Lưỡi anh xâm lược, lướt lên răng cô. Cảm nhận vị bạc hà tươi mát. Cô chưa kịp định thần thì thân thể đã nằm dưới cát, bị anh đè hẳn lên trên. Môi không ngừng hôn cô, bàn tay chu du khắp nơi. Khi anh đang liên tưởng đến cảnh 18+ thì bị đẩy mạnh. Cô ngồi bật dậy:
- Cái người xấu xa này, mặt trời mọc mất rồi.
Nhìn đôi môi đang ửng đỏ vì hôn bĩu ra của cô, anh hí hửng:
- Mặt trời ngày nào chẳng mọc.
Nói xong, không thèm để ý đến ánh mặt hình viên đạn của cô, anh lại cương quyết đè cô xuống cát, tiếp tục việc dở dang. Chưa được bao lâu thì hai điểm đỏ trong áo của anh đã bị cô tập kích, rất mạnh tay. Trong lúc anh la oai oái vì đau, Bảo Ngọc đã ngồi dậy, phủi quần áo. Cô nở nụ cười rất tươi, lộ ra hàm răng đều tăm tắp:
- Anh ngồi đây một lúc đi. Em về khách sạn trước, trời sáng rồi.
Trước khi quay lưng bỏ đi, cô quay lại cảnh cáo:
- Hôm nay ngoan ngoãn cho em. Đừng có ghen tuông bậy bạ.
- Em đừng có đế mấy “chú lùn” tiếp cận nữa thì anh việc gì phải ghen.
- Không được gọi người ta là “chú lùn”. Tính cách anh xấu xa quá đi. Cũng không được ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ xuống hồ bơi nữa nghe không? Bao nhiêu con mắt háo sắc nhìn chằm chằm vào anh như thế, anh không thấy mắc cỡ xíu nào hay sao?
- Anh xuống hồ bơi có mặc quần bơi đàng hoàng, mắt nào của em nhìn thấy anh ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ?
Cô trừng mắt:
- Mặc có một mảnh vải bé tí như thế thì có khác gì không mặc đâu.
Anh toe toét:
- Anh mặc thế để quyến rũ em thôi, những người khác anh đâu có quan tâm.
Cô lườm lườm rồi xoay người chạy về khách sạn. Được một đoạn, cô không nhịn được nữa, miệng cười không thể khép lại. Dọc đường về, lác đác vài người chạy bộ:
- Ngọc dậy sớm thế em?
- Em tập thể dục ạ.
- Chăm chỉ thế, hèn gì thân hình thon gọn là phải.
Cô cười cười, ngượng ngùng.
Về phòng thì Hoàng Nhi mặc đồ bơi, ngồi trang điểm:
- Chị siêng thật đấy. Đi chơi mà không quên rèn luyện thân thể.
- Tranh thủ ngắm bình minh luôn mà.
- Em chịu thôi. Tối qua chị nói về thay đồ rồi không trở lại luôn thế?
Bảo Ngọc nói dối không chớp mắt:
- ừ, buồn ngủ quá nên ngủ luôn.
Cô bé Nhi kể :
- Nhiều người hỏi chị lắm nhé. Giờ mới biết trong công ty lắm anh để ý chị ghê.
- Làm gì có. Đừng có tin mấy anh đấy nói lung tung. Họ chỉ chọc chị thôi.
- Chọc gì mà chọc. Chị mở lòng ra tí đi.
Bỗng cô bé quay ngoắt người lại nhìn chằm chằm vào Bảo Ngọc:
- Hay là chị có người yêu rồi?
Cô giật mình, không biết nên trả lời thế nào:
- Thật ra thì cũng có đối tượng. Đang tìm hiểu.
Cô nhấn mạnh:
- Vẫn đang tìm hiểu xem sao.
Hoàng Nhi chuốt mascara:
- Đẹp trai không?
Cô nghĩ đến khuôn mặt nam tính, sống mũi cao, làn da lún phún râu của anh:
- Trông cũng được.
- Sau này phải ra mắt mọi người đấy nhé. Không có được trốn tránh nghĩa vụ đâu.
Cô lục vali lấy quần áo đi tắm, trả lời đối phó:
- Biết rồi. Nhất định.
Nhìn thấy cô lôi váy maxi ra, Hoàng Nhi ngạc nhiên:
- Ơ, không đi bơi với em à?
- Thôi, không tắm nữa đâu. Chị ở trên bờ thôi. Sáng lạnh lắm. Mà em cần gì chị. Đi với anh Zũ của em đi.
Hoàng Nhi cười hí hí. Bảo Ngọc nhìn khuôn mặt đã được chau chuốt kỹ càng của cô nàng:
- Em đi bơi mà trang điểm kĩ thế?
- Haizz, da em không đẹp như da chị sao dám hơi mặt mộc ra trước toàn dân.
Một lúc sau Bảo Ngọc tay trong tay với Hoàng Nhi đi xuống sảnh. Trong khi cô bé Nhi mặc đồ bơi hai mảnh, khoe bộ иgự¢ căng tròn đầy sức sống, thì cô mặc váy maxi hoa cỏ dài đến mắt cá chân, đầu đội nón rộng vành. Hai hình ảnh trái ngược lại tạo nên hiệu quả hút hồn. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, bờ môi đỏ căng mọng nũng nịu, Bảo Ngọc khiến nhiều người nhìn không thể rời mắt.
Cô ngồi xuống một cái ghế dài có dù che ngay hồ bơi. Dưới hồ, mọi người đang tung tăng nghịch nước. Thanh Hồng thân hình cao gầy, làn da sáng, ánh lên dưới ánh mặt trời, đang ôm chiếc phao hình con vịt màu vàng nổi bật. Bên cạnh là Lan Phương tròn trịa đáng yêu đang cười như nắc nẻ:
- Chị Hồng ơi, chị làm ơn bỏ cái phao ra dùm em đi. Chỗ chị đang đứng có 1m2 à.
Hoàng Nhi nhìn thấy hai người bạn thì nhảy bỏm xuống nước, tay quạt quạt vài cái lại gần. Ỷ vào chuyện mình bơi rất cừ, cô bé ôm cổ con vịt kéo ra chỗ nước sâu nhất. Thanh Hồng bị hổng chân, bắt đầu la oai oái:
- Mang chị vô ngay, mau mau.
- Ha ha, chị đạp đạp cái chân đi. Bình thường thấy tính cách chị như đàn ông, hóa ra lại nhát nước vậy à?
- Ngọc ơi, cứu tui. Hai đứa quỷ sứ nó ám sát tui nè bà kia.
Bảo Ngọc ngồi trên bờ cười sặc sụa.
- Tui ở trên này chụp hình cho bà. Người đẹp bên vịt. ha ha
Bên bờ hồ bên kia, đại boss áo thun quần short, đeo kính râm nhâm nhi tách cà phê đen không đường, kín đáo nhìn sang. Cô gái của anh cười vang,lộ hàm răng trắng, sáng bừng có một góc trời. Anh lia máy ảnh khắp nơi, như có như không chụp hình lung tung. Mọi người đi ngang chào hỏi, anh đều gật đầu cho có lệ.
Sáng nay cô tiếp tân Như Quỳnh mặc một chiếc váy ngắn hồng dâu, kết hợp với áo hai dây cùng màu và đi đôi giày cao gót màu bạc thời thượng. Thật sự rất đẹp, nhưng hoàn toàn không ăn nhập với hoàn cảnh. Khoe đôi chân dài miên man, nàng ta xúng xính đến cạnh Quốc Thắng. Không thích hợp, che mất tầm nhìn của anh, khiến anh bực bội tháo kính râm, mày nhíu lại. Chẳng để ý đến vẻ mặt khá tức giận của anh, nàng ta tươi cười chào hỏi:
- Anh Thắng dậy sớm thế? Anh ăn sáng chưa?
Không nể mặt, anh chẳng trả lời mà hỏi lại:
- Em không có bạn à?
Ý tứ là mau đi chỗ khác kiếm bạn mà chơi.