Tình Mới Là Sếp Tổng - Chương 13

Tác giả: Kimkimdao

Ghen tuông ầm ĩ
Ban đầu chia tay trong nước mắt nhưng tình hình hiện tại của hai người là chiến tranh lạnh thật sự.
Thế mới nói, đàn ông ghen tuông thật đáng sợ.
Anh không đã động gì đến cô nhưng lại liên tục moi móc lỗi lầm của tất cả phòng ban. Làm việc dính đến ai, người đó sẽ bị oanh tạc. Trợ lý Hồng khóc ròng, la làng trong group:
- Thanh Hồng: bản cô nương muốn nghỉ việc. Làm việc bị bắt khoan bắt nhặt thế này ai mà sống nổi.
- Lan Phương: tháng này phòng em chỉ áp chỉ tiêu trên trời nè. Ai không đạt, trừ lương.
- Hoàng Nhi: trời quơi, em làm kế toán ngân hàng, mỗi lần đưa ủy nhiệm chi zô cho sếp ký, hai răng em đánh lộp cộp luôn đây nè. Tiền chuyển chậm một chút xíu, do bên ngân hàng chứ có phải tại em đâu. Em cũng bị sạc như con. em cũng không chịu nổi. Ông trời ơi, ông kiếm cho ổng một cô zợ đi, để ổng có chỗ giải tỏa sinh lý. Nếu không con cũng xin nghỉ.
- Bảo Ngọc: nghỉ gì thì cũng phải đi chơi về đã chứ. Mấy ngày nữa thôi mà.
- Thanh Hồng: đó chính là ánh sáng cuối đường hầm của tui. Là động lực để tui tiếp bước.
- Lan Phương: hehe, hên là công ty không có người nhà theo. Em được giải phóng mấy ngày.
- Hoàng Nhi: thôi đi cô nương, nói nghe hay lắm. Đến lúc đi, lại khóc lóc vì nhớ chồng. =))
- Lan Phương: làm gì có chuyện đó. Lâu lâu mới có cơ hội thả phanh mà.
- Bảo Ngọc: thế bé Nhi với anh Zũ có được xếp chung một phòng không?
- Hoàng Nhi: icon thẹn thùng. Chị này ghê quá đi à. Cứ như đi guốc trong bụng người ta.
- Thanh Hồng: ha ha, có danh sách xếp phòng rùi mấy nàng ơi. Ai cho trai gái ở chung mà mơ mộng. Công ty tiết kiệm tiền BCS nên phân chia phòng theo giới tính nha mấy cưng. Nhờ chị có tài ngoại giao, nên bốn chúng ta ở hai phòng. Bé Phương với chị. Bà Ngọc loli với em Nhi. Nhiệm vụ của bà cao cả lắm nha.
- Bảo Ngọc: gì?
- Thanh Hồng: canh chừng, không có em ấy có bầu trước khi cưới. Ha ha
- Bảo NGọc: tưởng gì, chuyện đó có gì khó đây. Tui mua cho hai người đó 2 tá BCS. Ha ha
- Lan Phương: vote cho chị Loli
- Hoàng Nhi: mấy người thật đáng ghét. Nhưng mà chị Ngọc mua cho em loại có hương thơm nha. Ha ha
- Bảo Ngọc: ok. Tiền chị không nhiều, nhưng đủ để mua tặng em BCS có hương thơm: chuối, ổi, đu đủ, xoài.
Bình thường ngày nào cũng phải mặc đồng phục, nên dịp đi chơi là dịp mọi người khoe nhan sắc, biểu diễn thời trang. Vì vậy ai cũng vô cùng háo hức. Mấy ngày trước khi lên đường, mặc kệ sếp tổng ác ma, người người náo nức quần quần áo áo, bàn luận vô cùng sôi nổi. Các anh thì trông chờ các người đẹp trong công ty biểu diễn bikini bãi biển. Các chị cũng hi vọng tìm thấy mấy anh lộ cơ bắp. Nói chung, thích đi biển không phải để tắm biển mà chủ yếu là để ngắm người. Dù gì công ty đa phần đều là người trẻ tuổi, chưa lập gia đình. Đây chính là cơ hội để mọi người tìm kiếm một nửa của mình.
****
Từ hôm Hồng Phúc đến tận công ty thì không tìm cô nữa. May mắn vì công việc của anh ta khá bận rộn. Dù làm việc ở thành phố, nhưng anh ta lại phải trực tiếp đi kiểm tra công trình ở các tỉnh khác . Để tránh việc anh ta gây phiền phức, khi Hồng Phúc gọi hay nhắn tin lâu lâu cô sẽ trả lời, bình tĩnh như bạn bè. Thấy cô nhiều lần nhấn mạnh sẽ không quay trở lại với mình, anh ta đề nghị cả hai trở thành bạn. Cô cảm thấy nực cười. Từng là vợ chồng, ly dị rồi thì trở thành bạn để làm gì. Họ cũng có vướng bận con cái chung gì đâu mà phải dây dưa. Nhưng tình nghĩa bao nhiêu năm, Hồng Phúc đã từng dành cho cô bao nhiêu yêu thương, chiều chuộng, cô cũng không thể phủi sạch. Chỉ hi vọng anh ta sớm tìm được châи áι mới mà buông tha ý định tái hợp.
Hồng Phúc thì không nghĩ vậy. Mất rồi, anh mới biết mình còn yêu cô nhiều đến dường nào. Anh không ngừng nhớ lại những kỉ niệm đã qua. Họ đã từng đèo nhau qua bao nhiêu con đường lớn, nhỏ. Họ đã ghé bao nhiêu quán ăn trong thành phố ồn ào này. Một cơn gió ẩm hơi nước cũng khiến anh hình dung đến mùa này năm ấy, cô co ro trong chiếc áo mưa mỏng tang đến tận công ty đón anh khi anh bảo rằng hình như mình ốm. Nhìn những bông hoa dầu xoay tít trên không trung, anh lại nhớ đến ngày họ mới yêu nhau, cô hồn nhiên chạy theo bắt cánh hoa bay trong gió.
Cô hài hước, lại ngọt ngào. Không như những cô gái cùng tuổi khác, cô không giận dỗi vu vơ, lại rất quan tâm đến anh ta. Vừa ra trường, thu nhập không cao, lại tốn tiền thuê nhà, rồi gửi tiền về cho bố mẹ nên thật sự cuộc sống của anh ta không mấy thoải mái. Mỗi khi đến chơi, lúc nào cô cũng mua một đống đồ ăn, chất đầy tủ lạnh. Nhà cô không quá giàu có, nhưng từ bé đến lớn cô cũng được xem như sống trong nhung lụa, thoải mái chi tiêu. Từ khi yêu anh ta, lại tập tành tiết kiệm. Vừa đi học, vừa kiếm việc làm thêm. Tất cả mọi thay đổi của cô đều là vì cảm nhận của anh ta mà nghĩ.
Thanh xuân của họ là ở bên nhau.
Đêm hôm, đi làm về ngang qua những quán ốc ven đường, anh ta lại nhớ đến tiếng cười lanh lảnh của cô, khi lần đầu ăn ốc hút. Hút mãi mới được một con, cô sung sướng khoe khoang tài nghệ.
Trưa nắng gắt nhìn thấy xe nước sâm. Anh ta nhớ hôm đấy chở cô đi học về. Cô đập đập vai:
- Nhanh nhanh, ghé chỗ này cho em uống nước sâm.
Rồi vừa hút một hơi, vừa khà khà sảng khoái. Mặc anh ta nhăn nhó, uống lạnh quá không tốt.
Anh lại oán trách cô quá tuyệt tình. Không phải anh chỉ vướng một sai làm nhỏ thôi sao, cũng đâu phải anh nói muốn ly dị. Nhưng trong lòng hạ quyết tâm, nối lại tình xưa. Nếu cô muốn, thì bắt đầu bằng tình bạn vậy. Tiền tiết kiệm của họ đã bị anh tiêu hết trong cuộc tình tốn kém với cô bé hotgirl, có lẽ điều đó khiến cô nổi giận. Vậy thì anh phải nhanh chóng kiếm tiền bù vào con số đấy. Khi nhìn thấy số dư trong tài khoản của anh trở lại như cũ, chắc chắn cô sẽ tha thứ thôi. Sau này, nhất định phải để cô giữ tiền.
Nghĩ như vậy, Hồng Phúc có động lực liên tục đi dự án. Anh ta nhịn ăn, nhịn tiêu và cũng không gửi tiền về cho bố mẹ ở quê nữa. Hàng ngày nhắn tin và gọi điện cho Bảo Ngọc. Tuy thi thoảng cô mới nhận máy hoặc trả lời tin, nhưng điều đó khiến anh ta tin chắc cô đã bắt đầu mở lòng tha thứ.
Bà Thi, mẹ chồng cũ của cô, không thấy con trai chuyển tiền về như mọi khi, bèn gọi điện thoại :
- Con trai à, công việc có vấn đề gì hả con?
- Dạ, bình thường mẹ ạ.
- Thế con sống trong đấy thế nào? Có đủ tiền tiêu không?
- Dạ cũng ổn. Tạm thời trong gian đoạn này con đang cần tiền đầu tư nên sẽ không gửi tiền về cho bố mẹ. Mấy căn phòng trọ cho thuê chắc bố mẹ cũng đủ tiêu phải không ạ?
- Mày nói gì thế hả con? Tí tiền đấy thì chỉ đủ cho bố mày đi đánh cờ. Mẹ nhịn tiêu nhịn mặc thì cũng cần chi phí ăn uống. Mày cũng biết mẹ chân tay yếu ớt có làm gì được nặng nhọc. Nhà cửa cần phải thuê người dọn dẹp. cái gì cũng cần tiền con ạ.
- Bố mẹ tiết kiệm một chút vài tháng được không ạ? Dù gì bố mẹ sống ở quê, cuộc sống đâu có đắt đỏ. Mười mấy triệu một tháng cũng đâu có ít ạ.
Nghe vậy bà Thi giận dỗi, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ:
- Bố mẹ không nuôi lại tốn tiền đi nuôi mấy con mắt xanh mỏ đỏ hả con? Ngày xưa có tháng nào mà mày không gửi tiền về cho bố mẹ đâu .
- Dạ, con đang cần tiền đầu tư mà mẹ. Ngày xưa, tiền bố mẹ nhận được là cái Ngọc vợ con nó gửi.
- Mày đừng nhắc tới nó, từ khi chúng mày ly dị, nó coi bố mẹ như người dưng, có thèm gọi điện hỏi han gì. Thế con lo mà kiếm con vợ nào giàu có vào. Bố mẹ đẻ mày đẹp trai ngời ngời như thế để làm gì.
Hồng Phúc bực tức:
- Con đang tìm cách làm lành với cái Ngọc ạ.
Bà Thi nhảy dựng lên:
- Mày điên hả? Thoát khỏi nó rồi thì tìm mấy đứa xứng đôi với mày chứ.
- Con không muốn nói chuyện này nữa. Chuyện vợ con, con có tính toán. Là con có lỗi với cô ấy trước.
Anh ta cúp máy, không quan tâm mẹ mình muốn nói gì nữa hay không. Đã sai làm một lần, lần này anh ta cương quyết kiên trì đến cùng. Hồng Phúc nghĩ người sau này sống cạnh anh ta là Bảo Ngọc. Còn mẹ mình, giận dỗi vài hôm rồi cũng phải nguôi thôi.
Anh ta nhắn tin cho Bảo Ngọc:
- Bố mẹ nói rất nhớ em. Lâu lâu em gọi điện hoặc nhắn tin cho bố mẹ một tiếng nhé.
Cô nhận được tin nhắn mà rùng cả người, vội bấm luôn nút xóa. Cô là người thù dai lắm đấy. Nếu họ từng yêu thương cô thật lòng thì có khi cô và anh ta đã không ly dị. Nhớ nhung của họ thật gai người. Chắc Hồng Phúc đã quên rằng, trước khi họ ra tòa, bà Thi đã gọi điện thoại cho ba mẹ cô. Lời lẽ ngọt ngào tới mức ba cô, một người luôn trầm tĩnh nhẹ nhàng phải giật đứt dây điện thoại. Dùng giọng nói rất ôn tồn, khuyên bảo cha cô mua nhà cho con trai bà đứng tên, bà ta sẽ nói Hồng Phúc không bỏ cô nữa. Thật là chuyện nực cười.
****
Bà Chủ Tịch siêu cấp bận rộn bất ngờ xuất hiện ở công ty.
Dù có bận sứt đầu mẻ trán thì lần này bà nhất định phải bỏ chút thời gian vào Sài Gòn nhìn mặt cô con dâu trong truyền thuyết.
Nhiều năm về trước,vì sự can thiệp của bà vào chuyện tình của con trai mà tới ba mươi mấy tuổi Quốc Thắng cũng không tiến tới với cô gái nào nữa.
Bà đã hứa với lòng, lần này tuyệt đối ủng hộ con hết lòng, mặc kệ cô gái ấy tròn méo thế nào.
Ngày ấy Quốc Thắng còn quá trẻ, hiếu thắng và nông nổi. Công tử con nhà giàu, lại đẹp trai phong độ, thu hút bao nhiêu cô gái tham tiền của bám theo. Với con mắt tinh tường của một người đàn bà nhiều năm lăm lộn, sao không nhận ra bộ mặt thật của yêu tinh. Vì vậy bà “một gậy đả uyên ương”. Cương quyết chia cắt mối tình thị phi, lắm chiêu trò của con trai và cô diễn viên ấy. Không biết Quốc Thắng đã dành bao nhiêu tình cảm cho cô ta, mà từ đó, dù không thể hiện sự bất mãn đối với mẹ nhưng anh lại không yêu thương ai nữa cả. Đến tuổi này rồi, con gái nhỏ thì lông bông, con trai lớn tại chỉ tập trung vào sự nghiệp, chuyện có cháu bồng bế lúc tuổi già của bà coi bộ còn xa lắc.
Bà Quỳnh Như thẳng bước vào công ty. Tiếp tân vội gọi điện thoại cho Bảo Ngọc thông báo. Cô vừa nhìn thấy bà từ xa đã đứng lên chào:
- Chào Chủ Tịnh ạ.
- Ừ. Con là nhân viên mới à?
Cô xoắn hai tay:
- Dạ, con vào làm cũng hơn một năm rồi.
Bà chủ tịnh gật gù:
- À, hóa ra cô không đến công ty lâu đến thế. Con cứ làm việc đi, cô tự vào gặp Thắng được rồi.
- Dạ, con chào cô.
Bà chăm chú nhìn khuôn mặt cô, trong đầu nghĩ nghĩ: “Cô bé này trông quen quá”. Vừa mở cửa phòng, nhìn thấy con trai đang chăm chú làm việc, bà bỗng vỗ tay: “À, nhớ ra rồi. Hóa ra là vậy.”. Nghe thấy tiếng, Quốc Thắng ngước lên:
- Mẹ đến rồi à? Mẹ ngồi đi, đợi con một chút.
Bà nhìn anh cười cười:
- Anh cũng ghê gớm thật. Giấu kỹ thế.
- Giấu cái gì hả mẹ?
- Còn cái gì nữa. Con dâu mẹ chứ cái gì. Mẹ nhìn là biết ngay. Nhiều năm như vậy, cuối cùng con cũng tìm ra người rồi nhỉ?
Quốc Thắng đứng dậy, đi lại bàn nước:
- Mẹ uống nước cam nhé?
- Thôi, mẹ không uống gì đâu. Mẹ đến hỏi thăm một tí rồi đi thôi. Nhưng giờ không cần hỏi nữa thì mẹ biết thừa rồi.
Bà cười:
- Con bảo con dâu mẹ chạy mất rồi. Rõ ràng là nó ngồi ngay ngoài kia.
Quốc Thắng giơ ngón cái:
- Mẹ tinh tường thật. Nhưng cô ấy chê con trai mẹ.
Bà Quỳnh Như trợt tròn mắt.
- Cô ấy bảo con đẹp trai giàu có quá, cô ấy sợ bị thiên hạ dè bỉu dèm pha.
Bà trầm ngâm : “Trên đời mấy người lại chê chồng giàu? Cô gái này quả là cực phẩm”.
*****
Sát ngày lên đường, toàn công ty đứng hình với tin tức, sếp tổng yêu cầu tất cả nhân viên cấp cao đều phải tham gia.
Lý do,chủ tịch hội đồng quản trị, tức mẹ ruột sếp tổng, người như thần long không thấy đầu cũng chẳng thấy đuôi, bỗng ban thánh chỉ: “hi vọng mọi người trong công ty đoàn kết một lòng, để công ty phát triển ngày càng lớn mạnh”.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như không lộ ra tin, sếp tổng sẽ tham gia chuyến đi.
Đối với fan cuồng của sếp, Như Quỳnh, thật là một tin tốt vượt quá mong đợi. Nàng ta vội vàng xin nghỉ phép một ngày để tút tát dung nhan và chuẩn bị váy áo.
Nhưng đa số đều nhận tin như sét đánh ngang tai. Chuyến vui chơi mà có một cái mặt lạnh như ôn thần bên cạnh thì còn gì thích thú.
Hội tạp nham như mọi khi lại tám trên group:
- Thanh Hồng: lần đầu tiên nha
- Lan Phương: cái gì lần đầu tiên chị? Chị đã có lần đầu tiên rồi à? Cung hỉ, cung hỉ
- Bảo Ngọc: cảm giác thế nào? Icon nham nhở
- Hoàng Nhi: một đêm 7 lần hả? icon xít máu mũi
- Thanh Hồng: sự trong trắng của tui bị mấy người làm vấy bẩn rồi. Thật là sắc nữ mà. Tại sao nói cái gì cũng có thể suy ra cái đó đó vậy hả?
- Hoàng Nhi: thật ra thì em không mấy tin là ở tuổi này chị còn cái gọi là “lần đầu tiên”. Icon nham nhở
- Bảo Ngọc: haizzz
- Thanh Hồng: tui đang nói đến chuyện sếp Thắng đi chơi với mình kìa mấy bà quỷ sứ
- Lan Phương: từ khi công ty thành lập đếnnay, em nghe nói sếp chưa bao giờ tham gia. Tầm tháng này ổng sẽ đi nước ngoài cả tháng.
- Hoàng Nhi: mà nói mới nhớ hen, năm vừa rồi hình như sếp không đi Mỹ như mọi năm nha.
- Bảo Ngọc tò mò: ủa, sếp mình hay đi nước ngoài hả? Đi công tác hay sao?
- Thanh Hồng: không phải công tác, ổng thường đi du lịch một mình. Nên mới có lời đồn ổng có người yêu là gái Mỹ đó. Nhưng đồn vậy thôi chứ chưa ai thấy bao giờ.
- Lan Phương: lần này ổng đi chung sao tụi mình xõa thoải mái được ta?
- Hoàng Nhi: bà Hiền phòng em nghe tin sung sướng lắm. Cứ làm như bà đi một mình, là gù được ổng á. Có chồng con rồi mà lẳng lơ thấy sợ luôn.
Nghe mọi người bàn luận trên trời dưới đất nhưng Bảo Ngọc không tập trung được. Người đề nghị chia tay là cô, nhưng nghe tin có thể anh có người yêu ở nước ngoài vẫn làm cô bần thần. Chia tay rồi mới đến với cô hay là hiện tại vẫn còn quan hệ? Không lẽ cô chỉ là nơi cho anh ta giải quyết nhu cầu sinh lý do người yêu ở xa? Nghĩ như vậy, dù chẳng biết thực hư thế nào nhưng cô vẫn nổi giận. Hỏi rõ ràng hay là mặc kệ? Đã chia tay rồi thì chuyện đấy có còn quan trọng gì nữa. Nhưng anh ta bảo, chỉ tạm thời dừng lại suy nghĩ thôi chứ chưa phải chia tay. Vậy cô hoàn toàn có quyền tra khảo anh ta chuyện này chứ? Cũng không được. Nếu hỏi, anh ta lại nghĩ cô muốn bám lấy anh ta thì sao?
Suy nghĩ linh tinh khiến đầu cô như muốn nổi tung. Cảm giác khó chịu cứ âm ỉ trong lòng.
Quốc Thắng đi ngang qua vừa lén nhìn cô thì thấy anh mắt hình viên đạn của cô phóng tới. Anh như nhìn thấy trong mắt cô lửa đang cháy phựng phực. Bất ngờ điện thoại cô reng, nhìn thấy người gọi là HỒng Phúc, cô nhấc máy luôn, cố tình cho anh nghe thấy:
- Alo, có chuyện gì không anh?
Hồng Phúc mừng rỡ khi cô nhận điện thoại:
- Anh đang ở Sài Gòn. Nhớ đến em rất thích ăn kem. Nghe nói có quán kem Bud’s mới mở, muốn rủ em đi ăn thử.
Tâm trạng đang giận dữ vì nghi ngờ Quốc Thắng bắt cá hai tay, cô không kịp suy nghĩ mà trả lời:
- Được. Tối nay em rảnh.
- Vậy anh đến đón em.
Sau một giây, cô hối hận nhưng không kịp nữa rồi.
Quốc Thắng nghe giọng điệu sặc mùi hẹn hò của cô thì nổi giận đùng đùng, đóng sầm cửa lại. Anh tự nói tự nghe:
- Em được lắm. Vừa đề nghị chia tay lại liên tục đi hẹn hò. Mình còn đứng sờ sờ đây. Thật là không thể chấp nhận được.
Trong khi đó, Bảo Ngọc đang nói chuyện điện thoại bỗng nhận ra mình vừa đồng ý đi gặp chồng cũ, cô không biết nên xử lý tình huống này thế nào, đành trả lời:
- Không cần đâu, em tự đi được. Nhưng em nói trước, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường.
Quốc Thắng áp tai lên cửa nghe lén, không biết đối tượng gặp của cô là ai. Anh nghĩ nghĩ mình phải theo dõi, không thể để cô cắm sừng lên đầu được. Anh gọi điện cho trợ lý, nhờ mượn giúp anh một chiếc xe máy. Không cần là mô tô phân khối lớn nhưng phải chạy nhanh một chút, anh cũng không muốn vừa ra tay đã mất dấu cô.
Tan tầm, Bảo Ngọc đi xe bus về nhà, anh đi xe máy bám sát theo sau.
Trong lúc cô vào nhà ăn uống tắm rửa, thay quần áo thì anh núp ở góc đường chờ đợi.
7h tối, cô đi xe máy ra khỏi nhà, mặt mộc, quần jean, áo thun bình thường. Cô không ăn diện mà đi thế này, anh rất hài lòng. Chứng tỏ đối tượng hẹn, bình thường, không quan trọng.
Cô lái xe chậm nên để giữ một khoảng cách an toàn phía sau cô khá khó khăn. Chiếc xe máy mượn lại nhỏ bé so với thân hình khổng lồ của anh, thu hút không ít ánh nhìn tò mò của người đi đường. Nhưng may mắn, Bảo Ngọc không phát hiện ra. Cô chạy một mạch đến quán kem Bud’s trên đường Nguyễn Trãi. Gửi xe rồi đi vào quán. Anh đi sau nên sau khi gửi được xe vào trong thì tìm mãi mới cô. Tầm này quán khá đông khách, Bảo Ngọc ngồi ở góc cũng không thấy anh đi vào.
Lần đầu tiên làm việc lén lút thế này khiến Quốc Thắng khá bối rối, anh cũng không rõ mình định làm gì bước tiếp theo. Hướng anh ngồi nhìn rõ cô, nhưng người đàn ông kia quay lưng lại nên anh không thấy mặt. Anh ta cũng cao to như anh vậy. Quốc Thắng bực tức: “Hợp gu của em quá nhỉ?”. Không biết họ nói gì với nhau càng khiến anh sôi máu. Cô nhẩn nha ʍúŧ thìa kem, khiến máu nóng anh chạy thẳng lên đầu. Vừa nhìn thấy người đàn ông kia vươn tay ra nắm tay cô (sự thật là Bảo Ngọc rụt lại kịp thời, ma trảo của anh ta thất bại), anh không kịp suy nghĩ đã thấy mình đứng dậy, lao đến lôi thằng khốn kiếp kia ra khỏi ghế.
“Hóa ra là thằng chồng cũ.”
Không nói một lời, hai người đàn ông phong độ ngời ngời, đẹp như tượng tạc lao vào nhau quần thảo như hai con trâu điên.
Bảo Ngọc giật mình, có cảm giác như bị bắt gian. Cô gào thét ngăn cản nhưng vô tác dụng. Vào lúc đàn ông đang điên máu vì ghen tuông thì trời sập cũng không biết.
Tuy Quốc Thắng giỏi võ nhưng Hồng Phúc cũng không phải dạng vừa. Lại đánh đấm kiểu đường phố thế này thì cả hai tơi tả như nhau.
Bảo Ngọc hết túm người này lại lôi người kia cũng không có tác dụng. Người hiếu kì bu lại quan sát nhưng không ai bước vào ngăn cản. “Cản hai thằng điên, nhỡ nó đâm cho một phát thì toi”.
Quản lý gọi bảo vệ vào hợp sức tách hai người ra. Đến lúc này thì cuộc so găng mới dừng lại.
Bảo Ngọc bất lực ngồi sụp một chỗ ôm mặt xấu hổ.
Quốc Thắng chỉnh trang lại quần áo, rồi chỉ thẳng mặt Hồng Phúc:
- Tao cảnh cáo mày, trách xa cô ấy ra.
Hồng Phúc lau mép dính máu:
- Mày là thằng chó nào mà ngông cuồng. Ngọc là vợ tao, mày lấy tư cách gì mà phát biểu ở đây.
- Mày sẽ sớm biết tao là thằng nào ngay thôi. Đừng nực cười, một tiếng vợ, hai tiếng vợ. Mày xứng sao, thằng khốn?
Mặc kê cô đang đứng phía sau anh lôi kéo, anh tung thẳng một cú đấm vào mặt thằng nhãi xấc láo trước mắt.
Công an khu vực đến, lôi tất cả về đồn.
Quốc Thắng chủ động bồi thường tất cả thiệt hại của quán, ra tay rất sộp nên chủ quán cũng không làm khó dễ gì. Công an làm việc cho có lệ rồi cho giải tán. Từ đầu đến cuối, Bảo Ngọc không nói một câu. Cô phi thường tức giận. Cô làm gì mà gây nên cảnh xào xáo kinh khủng thế này. Anh hành xử như một thằng nhóc mới lớn. Không những theo dõi cô mà còn đánh ghen ầm ĩ. Quay trở lại quán lấy xe, anh thất thểu đi sau lưng cô. Lúc nãy hùng hổ bao nhiêu thì giờ tiu nghỉu mấy nhiêu. Không nghĩ cũng biết cô chắc chắn đang rất giận.
Mẹ cô liên tục gọi điện hỏi:
- sao giờ này chưa về?
- Dạ, con về ngay mẹ ạ.
Lái xe về, cô biết anh đang đi theo ngay phía sau lưng, tâm trạng không bình ổn nổi, tay lái cũng run run. Gần về tới nhà, cô quyết định tấp xe vào đường. Anh cũng vội dừng theo.
- Anh làm cái gì vậy hả? Theo dõi em?
- Đâu…. đâu có. Anh cũng về nhà mà. (Anh lắp bắp)
- Em hỏi chuyện lúc nãy.
- Là tình cơ. Phải, tình cơ thôi.
Người có lỗi là cô, hẹn hò với gian phu là cô. Sao tự nhiên anh lại phải sợ như thế này chứ. Đáng lý anh là người có quyền hạch sách cô mới phải. Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng họa có điên anh mới nói ra.
- Tình cờ cái gì. Anh cho em là con nít hay sao?
- Chúng ta làm tạm thời dừng lại suy nghĩ. Là tạm thời đó. Có phải chia tay đâu. Sao em lại đi hẹn hò với cái thằng đó. Định quay lại với nó hay sao?
Bảo Ngọc tức không nói nên lời:
- Anh…, anh…. Cái gì mà quay lại, cái gì mà hẹn hò. Không phải vì tức giận anh mà em lỡ lời ừ với anh ta hay sao? Không vì anh thì em cũng đâu phải gặp mặt anh ta làm gì.
Quốc Thắng nghe mà không hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Gì mà tại anh nên cô phải đi gặp mặt chồng cũ? Nghe sao cũng thấy quái lạ.
- Em đưa lý do gì mà khôi hài vậy? Vì anh cái gì? Anh làm gì mà em tức giận. Người đòi chia tay là em.
Tự nhiên đứng giũa đường cãi nhau. Cô luống cuống thế nào lại nói không đầu không đuôi. Xấu hổ quá hóa nông nổi, cô phán luôn:
- Vậy chia tay đi. Không suy nghĩ gì nữa.
- Được, em giỏi lắm. Đừng có hối hận đấy.
Cả hai lên xe phóng về hai hướng.
Gió thổi phần phật hạ nhiệt trong lòng Quốc Thắng.Anh hối hận rồi, nói gì không nói là nói “được”. Cô là người muốn bỏ anh, anh nói thế không phải là đồng ý buông tay nhau rồi sao.
Bảo Ngọc về đến nhà thì gần 11h đêm. Ba mẹ cô vẫn chờ cửa. Nhìn thấy cô an toàn không sứt mẻ, ba cô mới về phòng ngủ. Mẹ hỏi:
- Gặp chuyện gì mà về trễ như thế?
- Bạn con gặp chút rắc rối, con ở lại an ủi nó thôi. Không có gì đâu mẹ. Bữa sau con sẽ để ý giờ.
Vào phòng tắm rửa, leo lên giường, cô mất ngủ. Người bần thần vì câu nói của anh lúc nãy. Tự nhiên nước mắt cứ thế thấm ướt gối. Anh và cô không tương xứng, để bảo vệ bản thân, không muốn bị tổn thương cô nói lời chia tay.
Nhưng khi chính tai nghe anh nói “được”, trái tim cô như vỡ ra hàng trăm mảnh. Cô nghĩ mình thật sự rất quá đáng, đàn ông đầy tự tôn như anh, đã nhiều lần nhún nhường cô, nhưng là cô không biết điều. Thậm chí người anh đầy vết thương như thế cô cũng không hỏi thăm một tiếng, chỉ biết trách móc anh. Anh đã về đến nhà an toàn chưa? Cô hối hận, đáng lẽ mình không nên nói những lời như thế?
Với tay lấy điện thoại. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình hi vọng anh gọi cho mình.
Màn hình sáng nhấp nháy, tâm trạng cô nhảy vọt rồi nhanh chóng rơi xuống vực, hóa ra là Hồng Phúc. Dù lần này hoàn toàn không phải lỗi của anh ta, nhưng nhìn thấy tên cô vẫn cảm thấy bực mình. Không khỏi giận cá chém thớt, nếu không phải tại hắn thì họ đâu có cãi nhau. Cô không đọc tin mà xóa ngay và luôn. Giờ cô không có tâm tình mà lịch với chả sự.
Cuối cùng thì lo lắng cho anh chiến thắng tự tôn cá nhân, cô nhấn máy “Sếp”. Nghe tiếng alo của anh cô hỏi vội : -Anh về đến nhà chưa?
- Rồi. Có chuyện gì?
- Không, hỏi vậy thôi.
Cô nhanh chóng cụp máy. Nghe giọng điệu lạnh tanh của anh, cô rấm rứt khóc thêm một trận.
Cô không biết rằng, Quốc Thắng cũng đang cầm điện thoại, vô cùng muốn làm lành với cô. Nhìn thấy cô gọi, anh hớn hở cười cười, đang định giả vờ làm cao một tí thì cô cúp máy.
Ban đầu là tức giận, sau nghĩ nghĩ lại hối hận nữa rồi. Người ta đã gọi điện thoại, làm cao làm gì. Xin lỗi ngay có phải tốt hơn không? Quyết định gọi lại cho cô thì cô đã tắt máy. Đùa anh đúng không?
Cả hai mất ngủ một đêm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc