Chiều, cô đứng ở ngã tư đường chờ anh. Hôm nay, họ hẹn sẽ về nhà cô nấu nướng. Cô nấu ăn cũng tốt, sao cứ phải tốn tiền ăn ngoài đường. Ghé siêu thị mua những thứ cần thiết, họ mới về nhà. Cô đi trước mở cửa, còn anh mở cốp xe lấy đồ.
Vừa đến gần cổng, cô giật mình thấy Hồng Phúc tiến lại gần cô:
- Sao em phải trốn anh?
- Em không trốn gì cả.
- Em chuyển chỗ ở, đổi chỗ làm, thay luôn cả số điện thoại. Không trốn anh thì sao phải làm thế? Nếu không tìm được nhà Hiện bạn thân của em, anh cũng không biết phải tìm em thế nào.
- Chúng ta đã chấm dứt rồi. Em không trốn mà là tự tìm cho mình cuộc sống mới.
Bất ngờ Hồng Phúc ôm chầm lấy cô:
- Tha thứ cho anh đi được không? Chúng ta làm lại từ đầu. Anh thể sẽ không bao giờ phản bội em nữa.
Cô vùng vẫy, Quốc Thắng đi tới. Anh vứt bịch thức ăn xuống đất, lao đến kéo cô ra khỏi người đàn ông kia. Nhanh như chớp, anh tung một cú đấm vào má anh ta:
- Mày là thằng nào mà dám sàm sỡ bạn gái tao?
Anh ta xoa nha, lau khóe môi rớm máu:
- Bạn gái? Cô ấy là vợ tao. Thằng khốn này.
Hồng Phúc cũng không phải công tử bột. Chiều cao hai người khá ngang nhau, nhưng anh ta không rắn chắc như Quốc Thắng. Anh ta nhanh chóng tung đấm đánh trả. Đáng tiếc, Quốc Thắng từng là tuyển thủ Taewondo, nên Hồng Phúc không phải là đối thủ của anh.
Bảo Ngọc đành phải gào lên:
- Dừng tay.Hai người nổi điên cái gì vậy?
Cô lao vào tách họ ra. Lôi Quốc Thắng ra, quay lưng lại với anh, đứng đối diện Hoàng Phúc:
- Anh nói vớ vẩn gì vậy? Ai là vợ anh? Chúng ta ly dị lâu rồi. Anh cút mau, tôi không muốn thấy anh. Đây là bạn trai tôi.
Nói xong, cô mở cửa kéo Quốc Thắng vào nhà, bỏ mặc anh chồng cũ, ngơ ngác ngoài đường. Cô không thấy được một người đang nghiến răng (chồng cũ), còn một người nhếch môi cười ( bạn trai). Anh bạn trai không quên túi đồ bị vứt lăn lóc , cuối người tu gom rồi anh chóng theo bạn gái vào nhà.
Vết thương trên má đau rát khiến Hồng Phúc biết việc xảy ra không phải là mơ. Vợ anh ta đang cùng một người đàn ông khác đi vào nhà, bỏ mặc anh ta đứng ngay trước cổng. Không những thế cô ấy cũng không thèm liếc anh ta một cái mà khóa cửa luôn. Anh ta xoa má: “Thằng khốn, mày đợi đấy”.
Dù sao cũng là người có học, không thể đập phá cửa gây chú ý cho hàng xóm được. Cô ấy đang tức giận, không khéo lại báo công an thì không hay ho gì. Anh ta quyết định đứng ở cửa nhà chờ đợi. Nếu thằng đó ra về thì thực tế, họ chẳng có quan hệ gì.
Cô ngồi ngay ngắn trên sô pha phòng khách, thấy anh bước vào chỉ vào ghế bảo anh ngồi:
- Chúng ta nói chuyện một chút nhé. Anh có gì muốn hỏi em thì hỏi đi.
- Không, anh có muốn hỏi gì đâu.
- Em muốn nói với anh chuyện này lâu rồi, nhưng cũng lo lắng không biết bắt đầu thế nào. Không ngờ, anh ta lại tìm đến tận đây.
Cô dừng trong chốc lát, rồi ngập ngừng. Hít một hơi thật sâu, rồi thở mạnh:
- Người đàn ông lúc nãy, đúng là chồng cũ của em. Em đã quen biết anh ta từ thời đại học, đã ở bên nhau trong những tháng năm tuổi trẻ. Nhưng không ngờ chỉ sau hai năm kết hôn, anh ta đã phản bội em. Chúng em đã ly dị trước khi em vào công ty của anh.
Cô không rơi nước mắt khi nói về chuyện buồn của mình, vẫn ngẩng cao đầu, lưng thẳng tắp. Cô nghĩ, sớm muốn gì cũng đến lúc cô và anh chia tay, thôi thì nghe xong câu chuyện, anh ra đi cũng tốt.
Quốc Thắng chăm chú lắng nghe, rồi đứng dậy. Cô thấy thế cũng đứng lên, dù tâm đau như cắt nhưng vẫn cố giữ vững oai nghiêm của bản thân, chuẩn bị mở cửa cho anh ra về. Cô dợm bước ra cửa thì bất ngờ bị anh ôm chặt. Anh rất cao, nên cằm tựa hẳn vào đỉnh đầu của cô.
- Anh xin lỗi.
- Anh không cần cảm thấy có lỗi, em hiểu rõ mà. (Cô nghĩ anh muốn chia tay)
- Ngày ấy, khi gặp em lần đầu tiên. Nếu anh cố gắng hơn, tìm được em thì em đã không phải chịu tổn thương thế này. Là lỗi của anh.
Thật sự khi nghe được cô đã từng có một đời chồng, không phải là anh không shock. Nhưng đã từng có chồng thì thế nào, hiện tại cô độc thân, là người phụ nữ mà anh yêu. Nếu nói đến quá khứ, quá khứ của anh càng không hay ho gì. Vì vậy, dù đau lòng, dù ghen tuông với người đàn ông đã từng là chồng cô đấy, anh vẫn không thể hiện ra bên ngoài. Việc trước tiên, là phải trấn an cô thật tốt. Đừng nghĩ đến chuyện chia tay với anh.
Nghe anh nói như vậy, cô không kiềm được cảm xúc của mình nữa mà òa khóc nức nở. Anh đối với cô như thế này, cô biết phải làm sao?
Anh dùng cả tấm lòng mà đối với cô, trong khi cô yêu anh thì lại luôn luôn phòng bị. Luôn luôn chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ chạy. Giây phút này, cô bỗng ghét bản thân đến thế. Lúc bị chồng phản bội, khi đứng trước cửa toà án cầm quyết định ly hôn, cô vẫn không hối hận vì đã yêu và lấy anh ta. Cô cho rằng, dù anh ta có làm gì thì đã có thời điểm họ rất hạnh phúc. Cũng đã thật lòng thật dạ yêu nhau. Nhưng lúc này, cô ân hận. Nếu thời gian có thể quay trở lại, cô sẽ kiên nhẫn chờ anh. Chờ đến lúc anh xuất hiện trong cuộc đời mình. Thì cuộc tình của họ, có lẽ sẽ có khả năng cùng nhau đi đến cuối con đường.
- Anh sẽ dùng cả cuộc đời mình bù đắp cho em, được không?
Anh hôn lên đôi mắt đẫm nước của cô, dùng lưỡi của mình liếm hết những giọt nước mắt mặn chát trên má cô. Không dùng lại, tiếp tục tấn công tai cô, ʍúŧ mát nó. Bảo Ngọc rùng người vì nhột, trên mặt không còn nước mắt nhưng lại ướt nhượt nước miếng. Cô không kiềm chế được, phì cười:
- Anh là cún đấy à?
Cô ôm chặt anh, chùi má mình lên chiếc áo sơ mi hàng hiệu.
- Em đang mời gọi anh đấy, cục cưng!
- Em yêu anh.
- Đương nhiên, người đàn ông hoàn mỹ như anh, người gặp người yêu.
Quốc Thắng cọ cọ cằm mình lên đỉnh đầu cô:
- Người đàn ông hoàn mỹ này lại yêu em. Đủ biết em còn hoàn mỹ hơn cả hoàn mỹ nữa. Haizz
Cô đẩy anh ra:
- Kinh tởm, những lời nói nổi da gà như vậy mà anh cũng nói được. Nói thật đi, ba mươi mấy năm trong cuộc đời anh đã dùng lời này hạ gục bao nhiêu cô gái rồi?
- Ha ha. Đương nhiên là chỉ một mình em. Em phải biết là xưa nay, chỉ có người ta theo đuổi anh.
Anh quyết định dùng nụ hôn nóng bỏng của mình để lảng tránh vấn đề này. Hai người môi lưỡi quấn quýt, cho đến khi bàn tay anh có biểu hiện mất kiểm soát, luồn vào áo cô, tà ác xoa nắn. иgự¢ cô nhỏ nhắn, nhưng rất đẹp, săn chắc và tròn trịa, đầu иgự¢ thì nhỏ xíu hồng hào. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến bộ phận giữa hai chân anh, trướng to.
- Anh không đói bụng à?
Quốc Thắng thành thật:
- Đói chứ, rất đói. Chỉ muốn ăn em, ăn từ thịt đến xương.
Cô cương quyết đẩy anh ra:
- Anh tắm đi, em nấu cơm.
Cô xách túi thức ăn vào bếp. Nhìn những trái cà chua bị dập nát, nghĩ lại đến chuyện vừa xảy ra trước cửa, Bảo Ngọc trầm tư. Hi vọng anh ta sẽ không đến làm phiền cuộc sống của cô nữa.
Rửa cá để ráo nước, cô chiên sơ để làm món cá ngừ sốt cà chua. Cô nấu canh tôm xà lách xoong và xào bông thiên lý thịt bò.
Dù tâm trạng không tốt, cũng không để ảnh hướng để bữa ăn. Nửa tiếng xong, Quốc Thắng tắm xong đi ra đã thấy trên bàn đầy thức ăn, nghi ngút khói. Thành thật mà nói, bao nhiêu năm sống một mình anh vốn không được hưởng không khí gia đình như thế này. Ăn uống toàn là nhà hàng, chẳng thấy ngon lành gì cả. Từ ngày yêu Bảo Ngọc, biết được tài nghệ của cô, cực kỳ yêu thích những gì cô nấu. Lúc nào cũng ăn sạch đến sáng bóng cả đĩa. Trong lúc cô đi tắm, anh sắp xếp chén đũa. Đảm đang cắt trái cây bỏ vào tủ lạnh. Hoàn toàn tự nhiên như đang ở nhà mình.
Ăn uống xong, phụ giúp cô dọn dẹp thì cũng đã 9h tối. Chưa kịp sơ múi gì đã bị cô đuổi về.
Màn đêm buông xuống đã lâu, Hồng Phúc bắt đầu bồn chồn không yên. Nhìn vào trong, cũng chỉ có đèn phòng khách sáng. Anh ta tự giải thích : “Thằng đó chỉ là khách đến chơi.”
Kim đồng hồ chỉ 9H, cửa nhà cô một lần nữa mở. Hồng Phúc lui mình vào trong bóng tối. Người đàn ông kia bước ra, đút tay túi quần đi ra cửa.
Hồng Phúc thở một hơi: “Em yêu tôi nhiều năm như thế. Sao dễ dàng đến với người khác được.”
Quốc Thắng bước lên xe, khuôn mặt trầm xuống. Nghĩ đến cô đã từng là vợ người khác, tim anh như thắt lại, sao anh lại có thể không có cảm giác ghen ghét chứ. Hắn ta là ai, sao dám làm tổn thương cô gái của anh như vậy? Hắn ta nên tránh xa cô ra, nếu không đừng trách anh hạ thủ không lưu tình.
Bảo Ngọc vừa bước chân xuống xe bus thì trông thấy Hồng Phúc đang đứng lơ ngơ trước cửa tòa nhà công ty cô. Rất may là Minh Hiền chỉ nói chung chung vị trí, không cho anh ta biết cô làm công ty nào. Chứ nếu anh ta vào thẳng tận nơi tìm cô thì đúng là phiền to. Vừa nhìn thấy cô, anh ta vội chạy lại:
- Anh gọi em nhiều lần em không nghe máy, anh đành phải đứng đây chờ em.
- Anh chuyển lại về thành phố rồi à?
- Ừ. Dự án Đà Nẵng chấm dứt rồi. Anh đã được chuyển về lại tổng công ty.
- Anh làm việc tốt nhé, tạm biệt.
Cô dợm bước đi tới. Hồng Phúc vội vàng nắm lấy tay cô:
- Nói chuyện với anh một chút được không?
- Anh buông tay.
- Em nói chuyện với anh thì anh sẽ buông.
- Buông.
Cô vùng mạnh ra, tâm trạng bực bội. Cô tiếp tân Như Quỳnh đi xe máy ngang qua, liếc nhìn. Cô thở dài: “thôi rồi”. Để tránh ánh mắt của mọi người cô gật đầu:
- Được rồi. Anh vào quán cà phê Q ở góc đường bên kìa chờ em. Em vào công ty xin phép rồi ra đấy gặp anh.
Nói xong, Bảo Ngọc vội vàng vào công ty chấm công. Như Quỳnh gửi xe vẫn chưa lên tới, nếu không kiểu gì cũng tốn thời gian giải thích với cô ta. Quốc Thắng vẫn chưa tới, cô gọi điện thoại cho anh, xin phép ra ngoài một tiếng có việc riêng. Anh dễ chịu, đồng ý.
****
Bước vào quán, nhìn quanh thì thấy Hồng Phúc ngồi một góc, tươi cười vẫy vẫy tay. Cô cười với cô bé tiếp viên:
- Cho chị một ly trà đào.
Đợi cô ta quay đi thì hỏi anh:
- Anh muốn nói gì với em?
- Chúng ta quay lại với nhau đi. Anh và cô bé kia đã chia tay lâu rồi.
Cô nhíu mày:
- Anh nghĩ cái quái gì vậy?
- Anh chỉ yêu mình em. Cô ta chỉ là một cơn say nắng nhất thời.
- Anh yêu ai, say nắng ai thì liên quan gì tới em?
- Anh biết, là lỗi của anh. Anh xin lỗi. Chúng ta đã bên nhau 7 năm, không lẽ em không luyến tiếc?
Cô thở dài:
- Anh Phúc à, mình ly dị hơn 1 năm rồi. Bây giờ anh tới đây nói điều này, không nghĩ là quá trễ rồi hay sao?
- Không phải anh không muốn tìm em sớm, mà anh không liên lạc được với em. Anh lại vướng công việc ở Đà Nẵng, ko về được. Bố mẹ anh cũng cản trở. Giờ anh về đây rồi, chúng ta bắt đầu lại đi. Lần này anh sẽ không đi đâu nữa, sẽ không phạm sai lầm như trước.
Cô bé tiếp viên trở lại với ly trà, nhìn hai người cười cười:
- Mời chị.
- Cảm ơn em.
Cô bé ánh mắt lấp lánh xoay đi, thầm nghĩ: “Trời ơi, người gì mà đẹp trai vậy không biết?”
- Em chỉ nói lần này nữa thôi: “Chúng Ta, chấm dứt rồi. Không bao giờ có thể trở lại được.” Anh đừng làm việc vô ích nữa, được không? Đừng nói đến chuyện em tha thứ cho anh hay không. Anh không nhớ ngày đó, anh và bố mẹ anh đã nói gì hay sao? Gia cảnh bình thường của nhà em, không giúp được gì cho anh đâu. Hiện giờ em cũng có bạn trai rồi.
- Không sao, anh sẵn sàng tha thứ cho em. Anh biết em vẫn còn yêu anh mà. Anh biết em chỉ cố tình chọc tức anh thôi.
Cô há hốc miệng:
- Anh dựa vào đâu mà nói em còn yêu anh? Anh đừng tự tưởng tượng nữa. Em không còn muốn dính dáng gì với anh nữa.
- Em không cần trả lời ngay, anh sẽ chờ em. Em là phụ nữ từng lập gia đình, đàn ông đàng hoàng nào lại muốn lấy em chứ. Chúng ta trở lại với nhau, là anh muốn tốt cho em.
- Dừng, đừng nói nhảm nhí nữa. Dù không ai lấy em, em cũng không trở với anh đâu. Anh bỏ ý định đi. Ok.
Cô uống một hơi hết ly trà để giảm nhiệt trong người, ngoắc tay:
- Em gái, tính tiền cho chị.
Rồi nói với anh ta:
- Em không có thời gian ngồi nói nhảm với anh. Em phải vào làm việc. Đừng tìm em nữa.
- Em cứ suy nghĩ cho kỹ đi, rồi gọi cho anh.
Không chịu nổi nữa, cô bước đi, để mặc anh ta tính tiền. Chắc cũng không đến mức tính toán với cô ly nước. Thật hết sức bực mình.
****
Đi ngang bàn lễ tân, tâm trạng của cô đã bình ổn trở lại. Chưa kịp chào, ba nhân vật như hoa như ngọc: Quỳnh, Hương, Thủy đã tủm tỉm cười. Như Quỳnh bình thường nhìn cô bằng nửa con mắt, bỗng hôm nay dịu dàng đến nổi da gà, ngoắc ngoắc:
- Ngọc, không nhìn ra thời buổi này thịnh thành yêu loli nha. Bạn trai em cao to đẹp trai thế?
- Không phải bạn trai em. Chỉ là bạn cũ thôi chị ơi.
Cô bé Hương lên tiếng:
- Trời ơi, sao chị không dẫn vô công ty giới thiệu. Trai đẹp là tài nguyên hiếm có chị biết hông? Phải cho tụi em cùng thưởng thức chứ.
Bảo Ngọc trả lời đối phó:
- Rồi rồi, có cơ hội giới thiệu cho em. Chị vô làm việc đã.
Cô vừa đi khỏi thì cô nàng Như Quỳnh nhận xét:
- Đó, thấy nghi rồi mà. Nó có một khúc như cây nấm lùn. иgự¢ thì lép xẹp, đâu ra bạn trai như người mẫu vậy chứ.
- Ngọc cũng hơn 1m6 đó. So với chị thì lùn thôi chứ còn cao hơn ối người mà chị. Thân hình cũng rất đẹp nha, ௱ôЛƓ ra ௱ôЛƓ, eo ra eo, иgự¢ cũng cân đối với cơ thể. Em chỉ mong mình được như vậy thôi. Huhuhu
- Mong thì phải mong được như chị đây nè. Đàn ông nhìn mới thèm biết chưa?
Cô bé tên Thủy không kìm được:
- Chị chị, đàn ông của chị là ai?
Nàng ta ỏn ẻn:
- Không biết hay sao mà hỏi. Chính là sếp Thắng chứ ai. Anh chàng kia bảnh thì có bảnh nhưng không so được với sếp Thắng của chị đâu.
Nàng ta mơ màng, nước miếng muốn tuôn ra ngoài:
- Vừa cao ráo, vừa cơ bắp. Không một chút mỡ thừa. ϲởí áօ ra, sờ từng múi cơ, cảm giác sẽ rất yomost.
- Chị sờ chưa mà biết?
- Sẽ sớm thôi. Ngày đó không còn xa, không còn xa.
- Chị vào làm trong công ty mấy năm rồi? “Không còn xa” hoài zậy.
- Xì, mấy đứa thì biết gì. Rượu ủ lâu năm là rượu ngon.
Không thể tiếp tục đối thoại với đối tượng thường xuyên quên uống thuốc, Hương và Thủy tranh thủ thời gian vắng khách, lên facebook tám chuyện anh chàng đẹp trai.
Luật bất thành văn, trong công ty, một người biết, cả công ty đều phải nắm bắt tin. Hậu quả là Bảo Ngọc lại bị bỏ bom thư:
- Thanh Hồng: bà Ngọc, sáng sớm bà đã làm tui ăn ngủ không ngon làm sao? Nghe thiên hạ đồn rằng, sáng nay trai đẹp tới tận cửa tìm bà.
- Lan Phương: chị Ngọc, hôm này rủ đi ăn chung giới thiệu cho tui em biết đi.
- Hoàng Nhi: em chưa có bồ nè chị yêu?
- Bảo Ngọc: icon khóc lóc. Không có thân thiết gì đâu. Lâu rồi mới gặp lại. Hồi xưa anh ta làm ở Đà nẵng, giờ vô Sài Gòn nên kiếm chị hỏi thăm thôi à.
- Thanh Hồng: nghe nói anh ta to con đẹp trai lắm hả?
- Bảo Ngọc: ờ cũng được được.
- Lan Phương: trai đẹp là một tài nguyên, không nên hưởng thụ một mình.
- Bảo Ngọc: Phương, em với nhỏ Hương tiếp tân là hai chị em sinh đôi hả? Nói chuyện y như nhau vậy? Cái gì mà tài nguyên? Trai đẹp công ty mình còn thiếu hay sao.
- Thanh Hồng: bà kia, ngoại trừ ông Thắng cao trên 1m8. Bà nói tui nghe thử coi trong công ty mình có thằng cha nào được hả? Nhiều như vậy thì tại sao tui từng tuổi này rồi vẫn cô đơn lẻ bóng? Mà ông Thắng là quỷ khó tính, chù cho ổng ế. Ổng có ế tui cũng không dám sờ zô.
- Lan Phương: 888, suýt nữa trôi mất câu của chị Nhi nha. Chị chưa có bồ hả? Há há, thế anh Zũ bỏ đi đâu. Ảnh đã công bố rùi, chị đừng có dấu dấu diếm diếm nữa.
- Thanh Hồng: hả? kẻ nào dấu diếm, chém không tha.
- Bảo Ngọc: mình muốn ăn bào ngư
- Lan Phương: vi cá, tổ yến cũng chấp nhận
- Thanh Hồng: người đẹp như mình ăn bào ngư, lẫn vi cá, lẫn tổ yến.
- Hoàng Nhi: ông Zũ quỷ sứ. Tối về xử đẹp ổng. Đã thống nhất bí mật rồi, vậy mà cũng loan tin à. Icon mắc cỡ.
- Lan Phương: xử gì thì xử, nhớ mua BCS siêu mỏng. Há há
- Hoàng Nhi: mấy người, thật là bậy bạ hết sức. Người ta trong sáng. Mua cũng để ổng mua. Người ta không có biết loại siêu mỏng là loại nào, chỉ dặn mua loại có gai thui à.
- Thanh Hồng: xỉu. icon xịt máu mũi
- Bảo Ngọc: xỉu. Hai icon xịt máu mũi
- Lan Phương: tại hạ bái phục, bái phục. icon quỳ lạy
- Hoàng Nhi: icon cười lăn lộn
Sự bực tức ban sáng, nhỡ đám bạn tạp nham, ba xàm ba lạp mà tiêu tan không còn một mống.
Mẹ cô gọi điện thoại, thông báo mấy ngày nữa sẽ về. Dặn dò cô dọn dẹp phòng ba mẹ và chuẩn bị thức ăn. Tâm trạng cô rất vui. Mấy tháng rồi, dù gặp gỡ thường xuyên qua facetime vẫn không thể như sống bên cạnh, cô rất nhớ hai người.
Đi ngang qua, thấy cô líu lo hát, anh mỉm cười hỏi:
- gì mà vui thế?
- Ba mẹ em sắp về.
- Ồ. Đến lúc được ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu rồi.
Thả một câu xong anh chắp tay sau lưng, gật gù đi vào phòng. Cô nghe thì giật mình, vội vã đứng dậy đi theo. Vào phòng, cẩn thận đóng cửa, cô hốt hoảng:
- Từ từ đã được không anh?
- Từ từ cái gì?
- Gặp mặt ba mẹ em ấy.
- Em định làm sở khanh phiên bản nữ đấy à? Định chiếm đoạt được anh rồi bỏ rơi anh hay sao mà không cho anh gặp người nhà?
- Em cũng đã gặp gia đình anh đâu. (Cô lí nhí)
- Hóa ra em trách ngược anh. Bao nhiêu lần anh đòi chở em về Cần Thơ ra mắt mẹ, em đều kiếm cớ từ chối. Em có biết mẹ anh sốt ruột lắm rồi không? Nếu công việc của mẹ không quá bận như vậy thì bà đã bay vào đây gặp ngay con dâu rồi.
- Em…
Quốc Thắng đen mặt, muốn to tiếng:
- Em thế nào? Nói cho anh biết lý do.
- Anh cũng biết rồi mà còn hỏi. Em sợ. Người ra gọi em là “gái nạ dòng” đấy. sao có thể lấy trai tân như anh được.
- Về phía gia đình anh, em an tâm, mẹ anh thế nào anh biết. Anh năm nay 34 tuổi rồi, không phải trẻ con mà cần bận tâm đến thiên hạ nói gì. Không bảo vệ được vợ mình, thằng đàn ông chỉ là thứ vứt đi.
Bảo Ngọc ỉu xìu:
- Được rồi, em biết rồi. Cho em thêm chút thời gian được không?
Không đợi anh nói thêm, cô cúi đầu đi ra ngoài. Tâm trạng xuống thấp tới đáy. Cô không biết cách nào mở miệng nói với cha mẹ.