Triều Phong cứ như vậy đón nhận ánh mắt của mọi người chĩa tới, nhưng mà thời khắc bị Thần, Ma nhìn chằm chằm, hắn lại chỉ nhìn thấy ánh mắt của một người. Ánh mắt kia hiện tại dừng ở trên người hắn, như ánh dương ấm áp ngày đông, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong tâm hồn, khiến người khác thư thái.
Hắn hướng về Ma tôn thi lễ thật sâu, nói: "Phụ tôn tại thượng, chuyện Quy Khư, liến quan đến Tứ giới. Chỉ có thể thành công, không thể thất bại. Huynh trưởng tuy rằng võ dũng, nhưng đối với pháp trận hiểu biết không bằng nhi thần. Chuyện này, hay cứ để cho nhi thần đi vậy."
Phút chốc, Thần, Ma đều yên lặng. Ma hậu hoài nghi chính mình nghe lầm —— đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống! Ngay cả Thiểu Điển Tiêu Y cũng nín thở.
Viêm Phương trầm giọng nói: "Con có biết con đang nói cái gì hay không?
Triều Phong đáp: "Tất nhiên biết. Đúng là hoá giải ưu phiền cho phụ tôn, vốn là việc nhi thần nên làm."
Ô Đại sửng sốt —— trước kia Triều Phong chính là kiểu gặp chuyện gì cũng co đầu rút cổ. Vì sao hôm nay lại oai phong lẫm liệt như thế?
Triều Phong đi tới trước bản vẽ pháp trận kia, phía trên có thể nhìn thấy rõ ràng một con cự long (rồng lớn) màu đồng cổ.
Đây chính là Bàn Long Cổ Ấn phong ấn Quy Khư. Mỗi một cái vảy, một sợi râu trên thân rồng đều là những pháp trận khác nhau. Hiện tại bên trong Quy Khư, cũng không biết là bị tàn phá ở đâu. Để tìm kiếm chỗ nứt, cần phải đối với mỗi một chỗ pháp trận đều rõ như lòng bàn tay.
Dựa vào cái tên mãng phu kia thì được sao? Hừ.
Hắn quay đầu lại, nhìn lướt qua Thanh Quỳ. Thấy ánh mắt nàng vẫn dán vào mình, nhất thời đắc ý, hướng về phía Huyền Thương quân tỏ ý: "Đến đây đi."
Huyền Thương quân nhìn về phía Thiếu Điển Tiêu Y, Thiếu Điển Tiêu Y trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc chậm rãi gật đầu. Ông thả cuộn tranh trong tay ra, tức khắc, Bàn Long Cổ Ấn hoàn chỉnh hiện ra phía trên Quy Khư. Cự long màu đồng cổ nhè nhẹ bồng bềnh bơi lội, như đang tuần tra. Huyền Thương quân và Triều Phong trong phút chốc đứng ở hai mặt âm dương, mỗi bên cầm lấy một cây 乃út thần, nháy mắt nhảy lên pháp trận đang phát sáng trên không trung.
Ký hiệu pháp trận tối nghĩa khó hiểu này cứ như vậy kéo dài tới dưới ngòi 乃út của bọn họ, khớp vào sừng rồng, mắt rồng, râu rồng, cùng với đường nét mỗi một chỗ tiếp nối.
Bản đồ pháp trận này, là một bộ trận đồ mô phỏng. Hễ có chỗ nào mắc sai lầm, cự long sẽ lập tức nhỏ máu. Nhưng không hề có.
Thiếu Điển Hữu Cầm cùng Triều Phong một trắng một đen như những vết mực dần dần biến hoá thành bức tranh phong cảnh, không ngừng lớn lên trên bản đồ pháp trận, tương bạn tương sinh, lưu loát tao nhã. Liền ngay cả Ma tôn Viêm Phương cũng nhịn không được mà thở dài, tu vi của Ô Đại đương nhiên không kém. Nhưng nếu bàn về suy nghĩ bình tĩnh tinh tế, Triều Phong có thể hơn hẳn nó mười lần.
Chư ma đều kinh hãi như nhau —— vị Tam điện hạ này, từ trước đến nay có dáng vẻ tựa hồ như không hề làm nên trò trống gì. Ở Ma tộc càng thêm không được chào đón. Nhưng hôm nay xem ra, tu vi của hắn đúng là không hề thua kém Thiếu Điển Hữu Cầm của Thần tộc!
Quan trọng là lúc này, chợt có người lén nhìn về phía Ma hậu —— Tam điện hạ một mạch bị giáng xuống làm thám báo, thực sự không phải có người chỉ lo đến tư lợi của bản thân, rắp tâm chèn ép đó chứ?
Ma hậu đương nhiên biết những người này suy nghĩ cái gì, nhưng hiện tại có biện bạch như thế nào cũng chẳng có tác dụng. Triều Phong này một lòng muốn làm tiêu tan thành kiến của Ma tộc đối với hắn, hừ, cũng không nhìn lại chính mình xem có còn mạng trở về hay không.
Mọi người đều mang tâm tư trong lòng, nhưng rồi cũng không nói được một lời.
Để viết lại một bản đồ pháp trận, hai người dùng khoảng chừng một canh giờ, cuối cùng đồng thời hoàn thành, vậy mà một sai lầm nhỏ cũng không có.
Bản đồ pháp trận hoàn thành sứ mệnh, hoá thành khói mỏng.
Triều Phong nhảy xuống, tóc dài bị ướt đẫm mồ hôi, bết lên cái cổ thon dài. Hắn quỳ gối trước mặt Ma tôn, cúi đầu, lại dứt khoát xin dây trói giặc: "Phụ tôn, để nhi thần đi đi."
Giờ khắc này, cho dù là Viêm Phương cũng lòng đau như cắt. Đứa nhỏ này, nó chịu cảnh đời cơ cực của thân mẫu, ngay từ khi sinh ra, đã bị Ma tộc xem như người ngoại tộc, đề phòng đủ điều. Nó đường đường là một hoàng tử, bị giáng đến thám báo doanh. Cả Ma tộc, khi nào từng có?
Nhưng hiện tại, nó vẫn nguyện ý vì cả Ma tộc hy sinh bản thân mình. Viêm Phương đưa tay ra, chậm rãi đặt lên vai Triều Phong. Đây cũng là lần đầu tiên, ông phát hiện hoá ra bờ vai của đứa nhỏ này, đã vững chắc như thế, có thể chịu được gánh nặng ngàn quân.
Ông nói: "Chuẩn."
Thiếu Điển Tiêu Y trầm giọng nói: "Nếu đã xác định người được chọn, vậy thì......"
Viêm Phương hiển nhiên tâm tình không tốt, lãnh đạm nói: "Ngày mai, lúc này tại đây."
Dứt lời, chỉ huy cả Ma tộc thối lui.
Mãi cho đến khi Ma tộc rời đi toàn bộ, Thiếu Điển Tiêu Y cuối cùng xoay người lại, ông đi tới trước mặt Đan Hà thượng thần. Đan Hà thượng thần bị uy áp của ông bức bách, lui về phía sau vài bước mới đứng vững được. Thiếu Điển Tiêu Y trầm giọng nói: "Đan Hà thượng thần mấy năm nay chăm lo cho Hà tộc, cũng vất vả quá."
Đan Hà trong lòng biết không ổn, xấu hổ nói: "Nhận được sự quan tâm của bệ hạ, Đan Hà có thể cống hiến sức mình cho Thần tộc, không thấy vất vả gì cả."
Thiếu Điển Tiêu Y hỏi: "Lần lịch kiếp của thượng thần, là chuyện khi nào rồi nhỉ?"
Đan Hà nhìn về phía Thần hậu như cầu cứu, Thần hậu đành nói: "Bệ hạ."
Thiếu Điển Tiêu Y làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Phổ Hoá Thiên Tôn, sắp xếp cho Đan Hà thượng thần trải qua trăm kiếp nạn, tẩy luyện tâm tính, nâng cao tu vi. Việc của Hà tộc, tạm giao cho Nghê Hồng chăm lo."
Hai chân Đan Hà mềm nhũn ra, Bích Khung ở phía sau đỡ lấy bà, cho tới bây giờ vẫn chưa hiểu nguyên do —— chuyện gì đang xảy ra thế này? Bùa con rối kia là cái gì, từ đâu tới đây?
Dạ Đàm được Tử Vu đỡ, lúc đi ngang qua người Đan Hà, Dạ Đàm còn nghiêm túc hướng mặt về phía Thần hậu xin ý chỉ: "Nương nương, ta cùng với Đan Hà thượng thần tuy rằng chưa từng gặp mặt, nhưng bà ấy dù sao cũng là mẫu thân của Bích Khung. Sau khi ta đến Thiên giới, vẫn luôn được Bích Khung chiếu cố, mẫu thần của cô ấy phải độ kiếp, ta muốn đưa tiễn một đoạn."
Thật là một đứa nhỏ thiện lương lại không hề tâm cơ. Thần hậu thở dài một hơi —— chẳng lẽ tới tận bây giờ, ngươi vẫn không biết Hà tộc đối với ngươi tâm hoài bất quỹ (*) sao?
(*) tâm hoài bất quỹ: là một thành nghĩa cận đại mang ý chỉ người "lòng dạ khôn lường", có dụng ý xấu.
Thần hậu nhẹ giọng nói: "Đi đi, cùng đi với Phổ Hoá Thiên Tôn, đừng đi một mình."
Dạ Đàm vâng một tiếng, Thần hậu vẫn lo lắng, vội vừa dặn dò tiện thể cũng là nhắc nhở Phổ Hoá Thiên Tôn: "Đứa nhỏ này muốn tiễn đưa Đan Hà, xin Thiên Tôn trông nom thêm, chớ để nó chạy loạn một mình."
Phổ Hoá Thiên Tôn đương nhiên biết đây là muốn lão bảo vệ Dạ Đàm, để tránh Đan Hà lại làm ra chuyện gì nữa. Lão vội đáp ứng, Dạ Đàm vui vẻ chạy đến trước mặt Đan Hà thượng thần, ra vẻ thân thiết: "Thượng thần thượng thần, nghe nói người muốn đi lịch kiếp rồi, ta đến tiễn người đây."
Đan Hà có ý muốn một chưởng đánh ૮ɦếƭ nàng, nhưng Phổ Hoá Thiên Tôn ở ngay bên cạnh, bà nhịn xuống, cuối cùng phun một ngụm máu sẫm lên mặt Bích Khung.
...... Tiện nhân!