Li Quang thị, hoàng cung.
Li Quang Dương được hai vị "hiền tế" của mình quan tâm, lại giận dữ đến ngất xỉu, Dược vương vội vàng châm cứu cứu chữa. Thừa tướng Li Quang Xích Dao trông có vẻ lo lắng, nói: "Bệ hạ bị Đông Khâu Xu tra tấn nhiều ngày, thực sự không nên quấy nhiễu. Quân thượng và Tam điện hạ vẫn là đưa công chúa về trước đi thôi."
Triều Phong thở dài một hơi, Thanh Quỳ một đường quỳ lạy đi từ Vong Xuyên đến tận Thần hồn đạo. Lúc này, cả người nàng không có một chỗ nào lành lặn. Nếu cứ như vậy mà đưa nàng về, Li Quang Dương không cắn hắn mới lạ đấy.
Hắn đành phải trông chờ vào Huyền Thương quân, Huyền Thương quân thì lý trí hơn một chút, nói: "Đông Khâu Xu động thủ với Thôn đế bệ hạ, đã vượt ngoài tầm dự tính của ta. Hiện giờ người này đang lẩn trốn, khó tránh sẽ không động tâm tư. Lúc này đưa công chúa về, không hề an toàn."
Đây đúng thật con mẹ nó là một lý do hay! Triều Phong giống như nhặt được một cọng rơm cứu mạng, vội nói: "Đúng là như thế!"
"Chuyện này......" Li Quang Xích Dao suy nghĩ một chút, nói, "Lời này cũng có lý. Hai vị tạm thời quay về đi, ta sẽ cố gắng thuyết phục bệ hạ, đợi sau khi bắt Gi*t được Đông Khâu Xu, lại đón công chúa về. Nhưng xin hai vị đảm bảo, công chúa của Li Quang thị chúng tôi, chỉ là làm khách ở hai tộc Thần, Ma, tuyệt đối không được mất mát thứ gì."
Cái này thật đúng là không còn gì tốt hơn nữa.
Huyền Thương quân và Triều Phong đồng thanh nói: "Hiển nhiên là như vậy rồi."
Hai người một đường rời khỏi Li Quang thị, vốn định ai về nhà nấy, mẹ ai người đó tìm. Chẳng ngờ, mới vừa ra tới cửa cung, đã gặp phải một người.
Triều Phong khẽ giật mình, Huyền Thương quân đã đi lên đón tiếp: "Pháp Tổ?"
Quả nhiên, người này một thân đạo bào, tay cầm phất trần, tiên phong đạo cốt. Vốn có tướng mạo hạc phát đồng nhan (*), nhưng lúc này sắc mặt lão lại ngưng trọng. Thấy hai người trước mặt, đầu mày đang nhíu chặt của Càn Khôn Pháp Tổ rốt cuộc giãn ra, nói: "Quân thượng, Tam điện hạ, hai người các ngươi tới thật đúng lúc."
(*) hạc phát đồng nhan: tóc bạc mặt hồng hào; già nhưng vẫn tráng kiện (tóc trắng như lông hạc, mặt hồng hào như mặt trẻ con, ý nói già nhưng tráng kiện).
Xem ra, trong này vậy mà còn có chuyện của mình.
Triều Phong hỏi: "Pháp Tổ hẳn là hoài nghi Li Quang thị có vật gì khả nghi đúng chứ?"
Nói chuyện cùng người thông minh, vốn cũng bớt lo hơn. Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Đông Khâu Xu sẽ không vô duyên vô cớ bắt Thôn đế đi. Nguyên do trong đó, Thôn đế bệ hạ không hề đề cập tới, bần đạo lại không thể không nghi ngờ."
Lời này ngược lại đánh trúng chỗ hiểm, Huyền Thương quân cũng nói: "Trong lòng bản quân cũng luôn khó hiểu. Thứ Đông Khâu Xu muốn, chỉ là mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. Nhưng ông ta làm khó dễ Thôn đế, vậy đạo lý ở đâu?"
Càn Khôn Pháp Tổ trầm ngâm hồi lâu, nói: "Vừa rồi, lão phu đã kiểm tra trong ngoài hoàng cung Li Quang thị. Phát hiện nơi này có rất nhiều chỗ có lưu lại dấu vết của pháp thuật."
Huyền Thương quân và Triều Phong rùng mình, Càn Khôn Pháp Tổ tiếp tục nói: "Hơn nữa những dấu vết đó, phần lớn đến từ Đông Khâu Xu. Hết sức hiển nhiên, sau khi hắn bắt Thôn đế đi, từng quay lại lật tung Li Quang thị này lên. Hơn nữa đã tới không dưới mười lần."
Triều Phong nhíu mày, nói: "Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, thế gian có ba. Hiện giờ một mảnh ở Thần tộc, một mảnh ở trên người Đông Khâu Xu. Lẽ nào Thôn đế bệ hạ, cũng có một mảnh?"
"Cái này thì không biết được." Càn Khôn Pháp Tổ thở dài, "Nhân tộc và Thần tộc, dù sao cũng khác biệt thế lực. Bảo vật quan trọng như vậy, Thôn đế bệ hạ chắc hẳn sẽ không bẩm báo chi tiết. Nhưng thực ra bần đạo càng lo lắng một chuyện khác hơn. Hiện giờ xem ra, Đông Khâu Xu đã có thể khống chế lực lượng của mảnh vỡ rìu Bàn Cổ rồi. Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ và hỗn độn khí cùng nguồn cùng gốc. Liệu rằng hắn có đang trốn ở bên trong Quy Khư, chạy trốn khỏi sự truy bắt của hai tộc Thần, Ma hay không?"
Lão vừa nói ra những lời này, Huyền Thương quân và Triều Phong đều nhíu mày. Triều Phong hỏi: "Quy Khư do Bàn Long Cổ Ấn phong tỏa, chẳng lẽ ông ta có thể quay lại thoải mái vậy sao?"
Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Với tu vi của hắn, cũng không phải là không có khả năng."
Triều Phong cũng biết đây không phải là chuyện nhỏ, hắn nói: "Nếu đã như vậy, xem ra Thần tộc cần phải vào Quy Khư lần nữa, xem xem có thể bắt được ác tặc này hay không."
Hắn một mặt ung dung, đem chuyện tiến vào Quy Khư đẩy đi sạch sẽ. Huyền Thương quân hỏi: "Sao nào, bộ Đông Khâu Xu không có liên quan gì tới Ma tộc à?"
Triều Phong nào có đem lời chất vấn của hắn để vào mắt? Hắn nhún nhún vai, nói: "Ma tộc không có mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, đương nhiên chỉ có Thần tộc tự mình kiểm tra thôi."
Càn Khôn Pháp Tổ là người thế nào chứ? Lão cười tủm tỉm nói: "Không thể ngờ được Ma tộc lại hào phóng như thế. Nếu đã như vậy, cái mảnh trên người Đông Khâu Xu đó...... Thần tộc Thiên giới có thể vui lòng nhận rồi."
Đúng! Trên người Đông Khâu Xu đúng là còn có một mảnh vỡ rìu Bàn Cổ! Nếu bị Thần tộc lấy mất, vậy chính là chuyện lớn không hay.
Triều Phong bỗng phản ứng lại, tỏ vẻ kiên định, nói: "Thiên Tôn nói gì vậy chứ. Bắt Gi*t kẻ trộm này là chuyện quan trọng của cả Tứ giới. Ma tộc đương nhiên cũng không thể chối từ rồi."
......
Thiên Ba viện.
Dạ Đàm nằm ở trên giường, vẫn là trong lòng có tâm sự, nàng lăn qua lăn lại, không hề buồn ngủ. Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bên ngoài mở ra, có người đi vào. Dạ Đàm giả vờ ngủ, không nhúc nhích tí nào.
Người tới vung tay áo lên, thắp sáng đèn, lúc này mới sờ sờ tay nàng, cảm giác như được sưởi ấm, hắn mở miệng nói: "Phi Trì nói, buổi tối nàng không ăn gì."
Người nói chuyện đương nhiên là Huyền Thương quân, Dạ Đàm nhắm mắt lại, vốn không muốn dễ dàng để ý đến hắn như vậy. Nhưng một mùi thơm truyền đến chóp mũi xúi giục mí mắt của nàng. Nàng mở to mắt, chỉ thấy Huyền Thương quân đang cầm một cái hộp sành.
Thấy nàng tỉnh lại, Huyền Thương quân mở nắp ra, mùi thơm lập tức tỏa ra bốn phía.
"Là gà lá giang!" Dạ Đàm sáp lại gần, lập tức bị sự thèm ăn câu mất hồn. Huyền Thương quân đưa đôi đũa cho nàng, đích thân cầm hộp sành. Hắn tích lực ở hai tay, thiên hỏa từ bàn tay nổi lên, súp đặc trong hộp sành lần nữa sôi sùng sục. Hắn lúc này mới nói: "Mau ăn đi."
Dạ Đàm gắp một miếng thịt gà, nhìn vài lần, hỏi: "Không phải Thiên giới không cho phép sát sinh sao?"
Huyền Thương quân: "Gi*t nó ở nhân gian là được."
"......" Kẽ hở này của hắn, khoan đến càng ngày càng thuần thục rồi. Dạ Đàm nói: "Ta còn nhớ trong thiên quy lệnh cấm có viết, Thần tộc cũng không thể ăn mặn."
Huyền Thương quân nói: "Nàng không phải là Thần tộc."
Cũng đúng. Dạ Đàm cắn một miếng thịt gà, chỉ cảm thấy thơm mềm trơn nhuyễn. Huyền Thương quân ngồi xuống trước mặt nàng, dưới đèn ngắm mỹ nhân, lại là dung mạo cái thế, rung động lòng người.
Dạ Đàm đã nghĩ rất lâu, thử dò hỏi: "Còn chưa tìm được Đông Khâu Xu sao?"
Huyền Thương quân cho rằng nàng sợ hãi, trấn an nói: "Bản thân ông ta bị trọng thương, tạm thời hẳn là sẽ không ra ngoài làm chuyện ác. Phía Li Quang thị ta cũng phái người đến bảo vệ rồi, trước mắt Thôn đế rất an toàn, nàng không cần lo lắng."
Dạ Đàm đương nhiên không phải lo lắng chuyện này, nàng hỏi: "Hữu Cầm, chúng ta không quan tâm đến chuyện này nữa, rời khỏi Thần tộc, du lịch nhân gian có được không?"
Huyền Thương quân khẽ giật mình, hồi lâu sau, hắn cúi đầu, gắp thịt trong hộp sành đút cho Dạ Đàm, nói: "Đông Khâu Xu đã có thể khống chế mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. có lẽ nàng không biết như thế có ý gì, Dạ Đàm, không chừng ông ta có thể sử dụng được hỗn độn khí trong Quy Khư. Mà nếu hỗn độn khí tràn ra ngoài, Tứ giới chắc chắn sẽ hoành hành dịch bệnh, không thuốc nào có thể chữa khỏi. Ta nhất định phải bắt được ông ta trước."
Quả nhiên, hắn sẽ không buông bỏ. Dạ Đàm đặt đũa xuống, nói: "Hiểu rồi."
Huyền Thương quân nhìn nhìn hộp sành, nàng không ăn được bao nhiêu.
"Sao vậy?" Hắn xoa xoa đầu Dạ Đàm, kéo nàng qua, tựa vào đầu vai của mình, "Nói cho ta biết đi."
Dạ Đàm cắn cắn môi, hỏi: "Tất cả mọi thứ uy Hi*p đến Tứ giới, đều phải tiêu diệt, phải không?"
Huyền Thương quân chỉ tưởng rằng nàng là bởi vì không thể rời khỏi Thiên giới mà phiền muộn, hắn nghiêng nghiêng mặt, cùng vành tai và tóc mai của Dạ Đàm chạm vào nhau, nhưng chỉ đáp lại duy nhất một chữ: "Ừ."
Kiên quyết, kiên định.
Trái tim của Dạ Đàm, cũng giống như một chữ này, ngã vào trong vực sâu rét lạnh.