Thanh Hành quân đi theo phía sau hai người, đi được một hồi, Huyền Thương quân nói: "Sao đệ còn chưa trở về Thiên giới, lưu luyến nhân gian làm gì?"
"Huynh trưởng......" Thanh Hành quân thoáng do dự, "Lưng của huynh......để đệ trị thương cho huynh trước đi."
Huyền Thương quân nói: "Nếu ta đã hạ quyết tâm rời khỏi Thiên giới, thì sẽ không sợ khó khăn nguy hiểm gì. Đệ nên hiểu rõ." Nói xong, hắn từ bên hông lấy ra một mảnh vỡ màu xám đen. Thanh Hành quân nhìn một cái, nhất thời kinh sợ: "Mảnh, mảnh vỡ rìu Bàn Cổ?!"
Dạ Đàm cũng thấy mà thèm, muốn thò tay đoạt lấy. Huyền Thương quân hơi hơi giơ tay lên, đưa mảnh vỡ cho Thanh Hành quân, nói: "Cầm nó, quay về Thần tộc phục mệnh với phụ thần."
Dạ Đàm vẻ mặt không vui: "Rõ ràng là ta phát hiện trước mà!"
Thanh Hành quân không đưa tay ra nhận, hắn biết vật ấy có bao nhiêu quý giá. Hắn nói: "Nếu huynh trưởng tự tay giao vật này lên cho phụ thần, không chừng ông ấy có thể khoan dung một lần......"
Dạ Đàm lập tức nói: "Đúng đó đúng đó! Nếu không thành, dùng nó đổi chút linh đan với Thiên giới cũng được mà. Tốt xấu gì cũng là chúng ta đoạt lại bảo vật từ Ma tộc, dù sao vẫn không tính là dựa hết vào Thần tộc đúng không?"
Huyền Thương quân nhét mảnh vỡ vào trong tay Thanh Hành quân, rồi xoay người lại ôm Dạ Đàm, xoa xoa đầu nàng, nói: "Đừng nóng giận. Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ này tuy rằng quả thực là bảo vật, nhưng Thần tộc Thiên giới cũng đã lấy bảo vật của bọn họ đổi với nàng rồi."
"Bảo vật của bọn họ?" Dạ Đàm một mặt hoài nghi, nhìn trái ngó phải xung quanh, "Là gì vậy?"
Huyền Thương quân mỉm cười, chỉ chỉ chính mình. Dạ Đàm nổi giận: "Cái này cũng tính được á?"
"Không tính à?" Huyền Thương quân nửa tựa vào người nàng, vừa đi vừa hỏi. Dạ Đàm nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng chàng và mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, đáng lẽ ta đều có thể đoạt được!"
Huyền Thương quân khẽ cười ra tiếng: "Làm người không thể quá tham lam."
Tân Phân quán.
Man Man và Hồ Tuy đang giành bánh bao xanh, nước ép từ Vọng Nguyệt thảo, vốn là có chút vị đắng. Thanh Quỳ đã hòa vị đắng của nó vào vị ngọt của bánh nhân đậu. Khiến cho cả cái bánh bao xanh ăn vào khoan khoái ngon miệng.
Hồ Tuy vừa ăn vừa tán thưởng: "Đây là bánh bao xanh ngon nhất mà ta từng nếm qua!"
Man Man nói: "Còn không phải sao, tay nghề của Thanh Quỳ công chúa, người bình thường căn bản không được nếm đâu!"
"Thanh Quỳ công chúa?" Lúc này Hồ Tuy mới nghiêm túc đánh giá Thanh Quỳ. Trên tóc nàng không có gắn trang sức gì rườm rà, nhưng 乃úi rất gọn gàng. Bên tai đeo một đôi đông châu, lóng lánh trong suốt, hiển nhiên là vô cùng quý báu. Nhưng ánh mắt của Hồ Tuy lại không nán lại ở đôi minh châu quý báu đó. Mặt mũi Thanh Quỳ ôn hòa, đi đứng đoan trang, là kiểu người giơ tay nhấc chân đều tỏa ra ánh hào quang ấm áp.
Hồ Tuy nhẹ giọng cảm thán: "Người mới là Thiên phi chân chính sao?"
Thực ra cũng không cần hỏi nhiều, nàng chỉ nhìn thấy một lần, cũng biết người này mới là nữ chủ nhân tương lai mà Thần đế, thậm chí cả Thần tộc thích nhất.
Sắc mặt Thanh Quỳ hơi cứng lại, bên cạnh, Man Man mổ mổ đỉnh đầu Hồ Tuy, nhỏ giọng nói: "Ngươi cũng đừng vì mấy cái bánh bao xanh mà làm phản đấy nhé!"
Hồ Tuy lập tức nói: "Xí. Ta mới không phải ấy. Nhưng mà nếu cô ấy là Thanh Quỳ công chúa, vậy công chúa của chúng ta là ai?"
Man Man cũng không giấu diếm nàng nữa, nói: "Là Dạ Đàm, muội muội của cô ấy."
Ánh mắt Hồ Tuy lập tức phát sáng: "Ta vẫn cảm thấy công chúa nhà chúng ta tốt nhất."
Man Man chấp nhận sâu sắc: "Tuy rằng những lời này nghe có vẻ nịnh nọt, nhưng Man Man ta vẫn tán thành!"
Hai đứa ngốc. Triều Phong không thèm để ý tới hai người này nữa, hắn cầm tay Thanh Quỳ, nói: "Sáng mai chúng ta tìm một chỗ, mở y quán, được không?"
Hai má Thanh Quỳ hồng lên, nói: "Đến bây giờ ta cũng không dám tin đây là sự thật."
Triều Phong cười nói: "Bị thương thành như vậy, còn chưa thể tin sao?"
Thanh Quỳ nhẹ giọng nói: "Chàng cứ như vậy mang ta trốn đi, sẽ không hối hận chứ? Còn có Ma phi bà ấy...... Trời ạ, không biết hai tộc Thần, Ma có làm khó dễ phụ vương của ta không!"
"Nàng luôn như vậy, ai cũng vướng bận." Triều Phong thở dài, nói, "Không cần lo lắng, Thôn đế tốt xấu gì cũng là quân chủ Nhân tộc, ông ấy sẽ biết ứng biến như thế nào. Nàng chỉ cần yên tâm tịnh dưỡng thân thể thật tốt, những chuyện còn lại, đều có vi phu nhọc lòng thay nàng."
Lời hắn nói xem như là thành khẩn, chỉ là không biết làm sao mà vừa mới nói xong, đã bị tát vào mặt rồi.
—— đúng lúc đó, tiểu nhị của Tân Phân quán cầm hóa đơn bước vào, nói: "Vị khách quan này, phiền ngài thanh toán tiền thuê phòng mấy ngày nay."
Triều Phong nhìn chằm chằm vào những con số trên hóa đơn, trợn mắt há hốc mồm.