Xung quanh một mảnh yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía bảo kiếm hàn quang nhấp nháy đó. Triều Phong cũng đang nhìn thanh kiếm đó, hắn biết rõ đây là sự thỏa hiệp.
Là sự thỏa hiệp của Ma tôn và Bạch Cốt phu nhân.
Đỉnh Vân có như thế nào đi chăng nữa, suy cho cùng cũng đã ૮ɦếƭ rồi.
Ma tôn và Bạch Cốt phu nhân tuyệt đối không mong muốn Triều Phong đền mạng cho hắn.
Nhưng chuyện của Thanh Quỳ, hắn phải giải thích cho cả Ma tộc. Tự tay Gi*t ૮ɦếƭ Thanh Quỳ, đương nhiên là lời giải thích hoàn mỹ nhất. Bạch Cốt phu nhân nuôi dưỡng Viêm Phương từ khi còn bé, quản lý Ma tộc, suy nghĩ của bà luôn luôn chu toàn.
Triều Phong chậm rãi đưa tay, cầm thanh kiếm dưới đất lên.
Chuôi kiếm khảm bảo thạch, lạnh giá đến khiến lòng người kinh hãi. Hắn cầm kiếm đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Thanh Quỳ. Thanh Quỳ nửa người dính máu, tầm mắt nàng buông xuống, chỉ có thể nhìn thấy chiến ủng màu đen thêu chỉ vàng của Triều Phong.
Nàng từ từ nâng tầm mắt lên, nam tử trước mặt chiến giáp chưa cởi, mặt mày lạnh lẽo. Cách đây không lâu, hắn còn cầm theo quả nhân sâm vất vả mới lấy được, đem vật quý đó đưa tới trước mặt nàng. Mà hiện tại, hắn vẫn đang ở trước mắt nàng, chỉ là cầm kiếm trong tay.
Thanh Quỳ cong khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười cay đắng.
Bên cạnh, Ma hậu Anh Chiêu tức giận nói: "Li Quang Thanh Quỳ, chỉ cần ngươi ở trước mặt mọi người thú nhận mình là hung thủ Gi*t ૮ɦếƭ Đỉnh Vân, bản cung có thể tha ૮ɦếƭ cho ngươi!"
Bà sớm hiểu được, Bạch Cốt phu nhân và Ma tôn Viêm Phương đều muốn giữ lại Triều Phong. Dù sao hiện tại Ma tôn chỉ còn hai đứa con trai, mà Ô Đại tính tình xúc động, không phải là người có tố chất kế nhiệm Ma tôn.
Muốn Gi*t ૮ɦếƭ Triều Phong, chỉ có một cách duy nhất, chính là ở trước mặt mọi người chứng minh hắn là hung thủ Gi*t ૮ɦếƭ Đỉnh Vân. Chỉ cần Thanh Quỳ chịu ở trước mắt bao người xác nhận hung thủ đó hắn, thì ngay cả Ma tôn và Bạch Cốt phu nhân cũng chẳng còn lời nào để nói nữa.
Triều Phong chậm rãi nhấc tay lên, chĩa mũi kiếm vào cổ họng Thanh Quỳ. Bạch Cốt phu nhân thúc giục nói: "Phong nhi, con còn chờ cái gì nữa!"
Thanh Quỳ dùng ống tay áo lau sạch vết máu trên mặt, chỉnh sửa lại y phục, sau đó ngẩng cao đầu, nở một nụ cười với hắn.
Cả đời này của ta chưa từng động tâm như vậy.
Hiển nhiên cũng chưa từng đau khổ vì tình.
Thế nhưng Triều Phong, chàng xem. Đã tới bước đường này, ta vẫn hy vọng chàng có thể nhớ kỹ khuôn mặt ta. Tựa như chàng đứng ở trước mặt ta, cũng là dáng hình ta lưu luyến như trước.
Thủy quang trong mắt nàng lấp lánh, giống như ánh trăng xuyên qua bầu trời: "Cái ૮ɦếƭ của Đỉnh Vân, ta không hề biết gì cả." Nàng vẫn cứ cắn chặt lấy lý do từ chối lúc đầu, cắt đứt hy vọng cuối cùng của Ma hậu.
Triều Phong nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Dứt lời, hắn đâm bảo kiếm trong tay về phía trước. Thanh Quỳ nhắm mắt lại, nhưng không có cảm giác một kiếm xé toạc cổ họng như tưởng tượng. Trước mắt gió mạnh đập vào mặt, nàng được ôm vào một vòm иgự¢ kiên cố.
Trên điện, có người gầm lên: "Triều Phong!"
Thanh Quỳ mở to mắt, chỉ thấy chiến liêm trong tay Triều Phong phất trảm, tầng tầng ma khí, thổi quét qua Thần Hôn đạo.
Quang cảnh nửa tối nửa sáng trùng điệp chồng chéo lên nhau, Thanh Quỳ gần như là khóc gọi: "Triều Phong, đừng như vậy, chàng không ra khỏi đây được đâu!"
Hốc mắt Triều Phong đỏ bừng, khóe môi lại khẽ cười, hắn nói: "Nàng lại không tin ta rồi."
Thanh Quỳ ủy khuất tựa như đứa trẻ hai ba trăm cân.
Bên cạnh không biết là ai đánh tới, trường kích xẹt qua thái dương Thanh Quỳ, rồi bị Tham Niệm chặt đứt. Thanh Quỳ tựa vào trong lòng Triều Phong, nghe tiếng tim hắn đập, từng nhịp từng nhịp, bình định khổ ải và mất mát của nhân gian.
Không biết máu tươi của người nào rơi trúng hai má nàng, từ ấm áp đến lạnh lẽo. Thanh Quỳ ngưng mắt nhìn nam nhân đang ôm nàng, trong tên lạc cùng đao kiếm đầy trời mở một đường máu. Ánh sáng của Thần Hôn đạo chiếu rọi lên người hắn, một bên sáng ngời, một bên tối đen.
Ta thật là ngốc, Triều Phong, sao ta có thể nghĩ rằng chàng muốn Gi*t ta chứ. Ta nên tin tưởng vô điều kiện, cho dù thân ૮ɦếƭ hồn tiêu, ruột gan đứt đoạn.