Trong thạch động của Ẩm Nguyệt hồ, Dạ Đàm cuộn tròn thành một nhúm, trong lòng ôm gốc hoa trắng đen kỳ lạ này, nghiên cứu nửa ngày vẫn cứ một đầu mờ mịt.
"Thứ này, vừa không đẹp vừa không thể ăn, sao phụ vương lại cầm nó như bảo bối chứ? Thực sự là...... không biết thưởng thức!" Nàng lắc đầu, vừa bình phẩm từ đầu tới chân gốc hoa kỳ lạ này, vừa nhìn sắc trời bên ngoài, "Sao trời còn chưa tối nữa?!" Nàng thở dài một hơi, ngửa mặt ngã vào trong thạch động, "Buồn chán quá, sao ta còn chưa ૮ɦếƭ nữa thế?"
Trong thạch ốc, đám người Thiếu Điển Lạt Mục sớm đã như ngồi trên đống lửa.
Ngay cả Văn Nhân Hữu Cầm bị thương cũng đi ra cửa nhìn xung quanh, đột nhiên, Thiếu Điển Lạt Mục đi nhanh tới bàn đá trước sân, trên bàn đặt một cái khăn lụa màu tím. Hắn cầm trong tay: "Đây là cái gì?"
Mai Hữu Cầm và Văn Nhân Hữu Cầm đều xông lên phía trước, Thiếu Điển Lạt Mục mở khăn lụa ra, bên trong bọc một viên đan dược. Hắn để sát lên mũi ngửi, nói: "Nàng từng trở về, đây là thuốc trị thương." Nói đoạn, hắn tiện tay đưa đan dược cho Văn Nhân Hữu Cầm.
Mai Hữu Cầm nhất thời bất mãn: "Làm sao ngươi biết thuốc này là cho hắn hả?"
Thiếu Điển Lạt Mục mặt không đổi sắc: "Bởi vì chúng ta đều không có bị thương."
Mai Hữu Cầm tức giận hừ một tiếng, Văn Nhân Hữu Cầm nâng viên thuốc trị thương trong lòng bàn tay, chậm rì rì mà khoe khoang một vòng lớn trước mắt hai người: "Thấy không hả, hiện tại ở trước mắt các ngươi, không phải một đan dược, mà là nhu tình mật ý của Nguyệt Hạ đối với ta. Chậc chậc, các ngươi nhìn đan khí này xem, nhìn màu sắc này xem......"
Mắt thấy Mai Hữu Cầm sắp rút kiếm, mặt của Thiếu Điển Lạt Mục cũng càng lúc càng đen, Văn Nhân Hữu Cầm rốt cuộc cảm thấy vừa lòng hả dạ mà nuốt đan dược vào. Phút cuối cùng hắn vẫn không quên một hồi dư vị: "Đan này vào miệng liền tan ra, ngọt lành như mật, quả thực như là Nguyệt Hạ......"
Kiếm của Mai Hữu Cầm cuối cùng cũng đặt lên cổ hắn.
Thiếu Điển Lạt Mục căn bản chẳng muốn quản sống ૮ɦếƭ của hắn, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Nàng đưa thuốc trở về, vì sao không nói tiếng nào đã liền rời đi?"
Mai Hữu Cầm và Văn Nhân Hữu Cầm nghe vậy, tức khắc cũng nhíu mày. Khi Văn Nhân Hữu Cầm nghiêm túc suy nghĩ, trí lực vẫn là rất cao. Hắn nói: "Đan này nhất định không phải vật bình thường, nàng không phải trong lúc lấy thuốc đã bị thương rồi chứ?"
Mai Hữu Cầm nói: "Nếu nàng bị thương, sẽ đi đâu được đây?"
Thiếu Điển Lạt Mục đột nhiên chợt lóe linh quang, nghĩ đến cái gì đó. Văn Nhân Hữu Cầm lập tức phát hiện, hắn hỏi: "Ngươi có biết Nguyệt Hạ ở nơi nào không?"
"Không biết!" Thiếu Điển Lạt Mục quả quyết nói.
Nguyệt Oa thôn. Đông Khâu Xu không thể tin được vào tai của chính mình!
"Không thấy?"
Man Man giơ cánh lên, căng cổ họng ra nói: "Không thấy không thấy! Muốn Man Man ta nói bao nhiêu lần nữa đây? Cuộc đối thoại của ba khối thiên thạch kia, Man Man ta đứng trong góc nhà, nghe được cực kì rõ ràng! Bọn họ cũng không biết công chúa nhà ta đã đi đâu!"
"Điều này sao có thể......" Đông Khâu Xu lẩm bẩm nói.
——thương thế của nàng ta, tự bản thân nàng ta cũng hiểu rõ. Vào lúc này, nàng ta có thể đi đâu?!
Thanh Hành quân nói: "Không phải bị Ma tộc bắt đi rồi chứ?"
"Không đâu. Ma tộc qua lại, lão phu sẽ không hoàn toàn không biết gì cả." Trong mắt Đông Khâu Xu hiện lên một tia ác khí —— ta không tin ngươi còn có thể trốn thoát! Lão phu trù tính nhiều năm, há có thể bị phá hủy trên người một nha đầu như ngươi! Thân ảnh ông nhoáng lên một cái, người đã biến mất không thấy đâu.
Li Quang thị, hoàng cung.
Trời quang gió nhẹ đột nhiên biến sắc, mây đen áp thành, một đạo tia chớp nổ ở phía trên Ngự Thư phòng, mái cung chấn động.
Tim Li Quang Dương cũng bị sấm sét làm cho giật nảy lên không dứt. Phía sau mơ hồ có người đến gần, ông mất kiên nhẫn nói: "Không cần hồi bẩm, tất cả mọi người tản ra đi, lật từng tấc đất lên mà tìm cho trẫm!"
"Tìm cái gì?" Phía sau, một giọng nói âm u lạnh lẽo vặn vẹo, đâm vào khiến người ta sởn hết gai ốc.