Tình Kiếp Tam Sinh - Ngoại Truyện 03

Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

Cái ૮ɦếƭ Của Ti Mệnh Tinh Quân

Ti Mệnh ૮ɦếƭ rồi!
Kỳ thực cũng không phải là ૮ɦếƭ. Chẳng qua chỉ là do không cẩn thận rơi xuống Túc Tiên Đài, ngủ thi*p đi mất.
Dưới Túc Tiên Đài là Quỳnh Trì (ao tiên), chứa rượu vạn năm, thơm nức mũi, nhưng lại cũng làm cho người ta say khủng khi*p. Cho dù là thượng thần thì uống nhiều cũng sẽ ngủ cả nghìn năm mới tỉnh dậy được.
Ti Mệnh Tinh Quân rơi cả người xuống. Mà khắp thiên giới đều biết Ti Mệnh nổi tiếng là người không biết bơi, rơi xuống nếu không uống no rượu, không trương đến độ trắng mắt ra thì tự mình vĩnh viễn không thể nổi lên được. Cho nên, khi tiên tỳ giữ ao phát hiện ra Ti Mệnh “chìm trong rượu”, luống cuống kéo nàng ta lên bờ, thì Ti Mệnh đã bị rượu làm cho bất tỉnh nhân sự rồi.
Lão tiên y bắt mạch cho Ti Mệnh, dự đoán rằng Ti Mệnh Tinh Quân muốn tỉnh lại chí ít cũng là chuyện của sáu, bảy nghìn năm sau.
Sáu, bảy nghìn năm đối với những thần tiên vô thọ không phải là khoảng thời gian quá dài, nhưng Ti Mệnh quản mệnh lý của tam giới, làm chủ mệnh cách tam giới, còn phụ trách viết kiếp số, cảnh ngộ của tất cả những người lịch kiếp. Là một vị trí quan trọng trong những vị trí quan trọng. Trong tam giới này, một ngày vắng Ti Mệnh Tinh Quân cũng không được. Càng không nói đến vắng cả sáu, bảy nghìn năm.
Chúng thần không kìm được hoang mang. Trách Ti Mệnh sao lại không cẩn thận như vậy, trong lúc rối trí không biết làm thế nào, thì tiên nga khẽ khàng nói, dường như nàng đã nhìn thấy trước khi Ti Mệnh rơi xuống Túc Tiên Đài đã đi cùng với Tam Sinh, người mà Mạch Khê thần quân mới lấy làm vợ, dường như họ đã có tranh chấp gì đó.
Câu này vừa nói ra, mọi người đều lặng đi một lúc, nháo nhác nhìn nhau, nhưng không ai dám đứng ra nói rõ ràng một câu.
Chiến thần vốn là một thượng thần thưởng phạt phân minh, nhưng đối với người vợ Tam Sinh này lại cực kỳ bênh vực, ai nói một câu không tốt đều không được. Tình hình căng thẳng hồi lâu, cuối cùng cũng được Hạc Tiên do Thiên Đế phái đến phá vỡ.
“Thế này là thế nào? Các ngươi cứ để Ti Mệnh Tinh Quân nằm trên đất như thế sao? Sao không nhanh dìu tiên quân về! Thật là một lũ không có mắt”. Hạc Tiên quát các tiên tỳ canh giữ Quỳnh Trì một hồi, rồi lại nói: “Ti Mệnh vì sao lại say như vậy? Làm gì có tiên quân nào trượt chân rơi xuống Quỳnh Trì bao giờ?”.
Mọi người do dự hồi lâu, tiểu tiên nga lại nói lại câu vừa rồi.
Hạc Tiên nghe xong, trầm ngâm một lát: “Đã như vậy thì tại sao lại không đi tìm Tam Sinh đối chất”.
Không ai động đậy.
Hạc Tiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Các người sợ cô ta chắc?”. Ông ta phất tay áo một cái bực dọc bỏ đi.
Mười dặm xung quanh cung điện của chiến thần đều trồng mai, hóa phép tạo thành mùa đông lạnh lẽo, mai đỏ kiêu hãnh nở trong tuyết trắng, mười dặm hoa mai, mười dặm hương bay, làm cho cung điện chiến thần bớt đi mấy phần trang nghiêm, tăng thêm mấy đường phong nhã.
Hạc Tiên đi xuyên qua rừng mai bước vào trong cung điện chiến thần, một tỳ nữ nói rằng thần quân và phu nhân đang ở hậu điện thưởng mai. Hạc Tiên chau mày, bảo tỳ nữ dẫn đường.
Vẫn chưa bước vào hậu điện, đột nhiên Hạc Tiên nghe tiếng một cô gái nói: “Mạch Khê đừng động đậy, sắp vẽ xong rồi, cuối cùng để em bôi lên miệng chàng một chút son đỏ”.
Một tiếng thở dài truyền lại, giọng chàng trai trầm trầm: “Tam Sinh, nàng vẽ là vẽ lưng của ta”.
“Tất nhiên”.
“Vì sao có thể nhìn thấy môi”.
“Là không nhìn thấy”. Người con gái đáp như một lẽ đương nhiên. “Nhưng thế thì làm sao nào, em muốn nhìn thấy mặt chàng”.
Hạc Tiên thầm suy nghĩ một lúc, quả thực tưởng tượng không ra vẽ sau lưng mà lại có thể nhìn thấy mặt thì sẽ là một cảnh tượng kinh khủng như thế nào. Ông ta để cho tỳ nữ đi vào thông báo, sau đó bước vào đại điện.
Cảnh tượng trước mắt làm Hạc Tiên ngơ ngác. Mạch Khê thần quân ngày thường vốn lạnh lùng nghiêm trang lúc này đang vịn vào cây mai, đứng dưới bóng mai, tay cầm một bông mai, dường như đang thưởng thức mùi hương của nó. Thần thái trầm tĩnh, dịu dàng đó là điều mà Hạc Tiên chưa từng nhìn thấy ở chiến thần. Cách đó không xa, Tam Sinh vợ ngài mặt đầy mực nhem nhuốc không nỡ nhìn, cầm 乃út vẽ trên trang giấy.
Nhìn thấy ông ta đi vào, nàng lau mặt qua loa hai cái, làm cho gương mặt càng bị bôi lem luốc nhếch nhác hơn. Nàng đặt 乃út xuống, nói: “Mạch Khê, đi tiếp khách đi”.
Những đường gân xanh trên trán Hạc Tiên giật giật.
Thần quân vốn nghiêm trang lại nghe theo lời cô gái, thong thả bước ra, mặt không biến sắc, nói: “Sứ giả Hạc Tiên sao lại rảnh rỗi đến chơi?”.
Hạc Tiên hành lễ với Mạch Khê, nói: “Thần quân có lẽ không biết, hôm nay Ti Mệnh Tinh Quân không cẩn thận trượt chân rơi xuống Quỳnh Trì, uống nhiều rượu quá, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh. Y quan nói Ti Mệnh Tinh Quân ít nhất cũng phải ngủ đến sáu, bảy nghìn năm”.
Mạch Khê gật đầu: “Ti Mệnh quả thực đã quá sơ suất”.
“Nhưng trước đó có tiên nga đã nhìn thấy Tam Sinh tiên tử ở cạnh Ti Mệnh Tinh Quân, hơn nữa hình như hai người đã cãi nhau”.
Mạch Khê đi đến bên Tam Sinh, vừa dùng tay áo tỉ mỉ giúp nàng lau vết mực trên mặt, vừa lạnh nhạt nói: “Có lẽ tiên nga đó nhìn nhầm rồi, hôm nay Tam Sinh luôn ở cùng ta”. Tam Sinh nắm chặt lấy tay áo Mạch Khê, nép mặt vào vai chàng cọ cọ một hồi. Mạch Khê tất nhiên sẽ không ngăn cản hành động thân mật này của nàng, vui vẻ để cho nàng cọ bẩn cả áo.
Hạc Tiên nhìn hai người âu yếm tình tứ nhau một hồi, nhoẻn miệng cười nói: “Thần quân đã nói như vậy thì nhất định là tiểu tiên nga nhìn nhầm rồi. Hạc Tiên xin lỗi Tam Sinh tiên tử. Cáo từ”.
“Đợi chút”. Mạch Khê đột nhiên gọi Hạc Tiên lại. “Ti Mệnh phải ngủ đến sáu, bảy nghìn năm, chức Ti Mệnh ai sẽ đảm nhiệm thay?”.
“Thiên Đế sẽ có sự sắp xếp”.
“Ừ, sứ giả Hạc Tiên có thể thay ta nói với Thiên Đế rằng, Tam Sinh vợ ta hàng ngày thích xem sách, trong đầu có không ít thứ, sắp đặt mệnh cách chắc không kém Ti Mệnh mấy đâu”.
Trong mắt Hạc Tiên lóe lên tia sáng kinh ngạc, nhìn Tam Sinh một lúc rồi mới nói: “Tiểu tiên nhớ rồi, lời nói của thần quân nhất định sẽ đến tai Thiên Đế”.
Đợi Hạc Tiên đi xa rồi Tam Sinh mới ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập ý cười rạng rỡ: “Thật không ngờ, thật không ngờ, Mạch Khê lại có thể nói dối một cách đường hoàng thế?”.
Mạch Khê vò vò tóc trên trán Tam Sinh, nửa cười nửa không nói: “Nàng lại còn dám chế nhạo ta sao. Nếu không phải nhìn thấy nàng tranh cãi quá gay gắt với cô ấy, ta đâu có để cô ấy vấp một cú như vậy?”.
Tam Sinh thở dài nói: “Đúng là hơi có lỗi với Ti Mệnh Tinh Quân. Chỉ là chuyện tranh chấp nhỏ như vậy mà khiến cô ấy phải ngủ đến sáu, bảy nghìn năm”.
Mạch Khê khẽ cười nói: “Tam Sinh, nàng quả thực cho rằng có một tiên quân ngu ngốc vậy sao? Với năng lực của Ti Mệnh làm gì đến nỗi bị ta ngầm chơi một cú như vậy đã ngã xuống Quỳnh Trì”.
Tam Sinh chớp chớp mắt: “Bản thân cô ấy muốn rơi xuống ư? Vì sao lại vậy?”.
Mạch Khê nhìn về hướng tẩm điện của Thiên Đế nói: “Nghe nói trước đó vài ngày Ti Mệnh tỏ tình với Thiên Đế”.
Tam Sinh thất kinh: “Ti Mệnh thích Thiên Đế?”.
Mạch Khê cong môi khẽ cười: “Những bí mật của thiên giới đợi khi nàng ở đây một thời gian tự khắc sẽ biết thôi. Ti Mệnh lần này tỏ tình dường như bị Thiên Đế cự tuyệt rất dứt khoát, rất tổn thương... Ngày thường cô ấy thân với ta, nên ta biết một chút về tâm tư của cô ấy”.
“Tâm tư gì vậy?”.
“Ti Mệnh vốn là một người con gái thích tự do, sớm đã chán ghét chức vụ hiện giờ, cô ấy sở dĩ vẫn ở lại trên thiên giới chỉ vì trong lòng luôn nhớ nhung Thiên Đế. Bây giờ nỗi niềm đó tan vỡ, cô ấy tất nhiên phải tìm cách thoát khỏi chức vụ đó. Say đến hơn mấy nghìn năm, nhân thế đã sớm biến đổi rồi, chức vụ này cũng sẽ có người khác làm thay, tự nhiên cô ấy sẽ được giải thoát”.
Tam Sinh không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Mạch Khê: “Ti Mệnh không muốn làm vị trí đó như vậy, cho thấy vị trí này chẳng có gì tốt cả, sao chàng lại muốn đẩy em xuống cái hố này?”.
Mạch Khê trầm mặc hồi lâu: “Vì sao nàng lại tranh cãi với Ti Mệnh?”.
Nhắc đến việc này, Tam Sinh bỗng trở nên quyết liệt, lập tức bỏ qua câu hỏi của mình: “Mạch Khê còn nhớ Trường An không?”. Mạch Khê gật đầu, Tam Sinh vô cùng phấn khích nói: “Hôm nay em nhìn thấy Ti Mệnh đang viết kiếp số cho các tiên nhân sắp lên thượng giới, em tiến lại gần xem thì vô tình nhìn thấy Trường An. Cậu ta đã tu luyện thành công sắp lịch kiếp thăng thiên rồi”.
“Ờ”. Mạch Khê đáp lại không hào hứng lắm, quay đầu nhìn bức tranh Tam Sinh vẽ, không bằng lòng lắm khi nghe Tam Sinh vồn vã nói về việc của một nam tử khác trước mặt mình như vậy.
Tam Sinh lại không để ý thái độ của Mạch Khê, tiếp tục nói: “Điều này vốn là một việc tốt, em cũng rất vui, nhưng Ti Mệnh lại nói với em rằng cô ấy phê cho Trường An phải trải qua tình kiếp, muốn Trường An phải yêu Bạch Cửu lúc ấy tuổi đã xế chiều! Phải trải qua một tình yêu khổ sở vĩnh viễn không thể nói ra”.
Mạch Khê theo phản xạ gật gật đầu, điều này quả thực là việc Ti Mệnh có thể làm được.
Tam Sinh đập tay xuống bàn tức giận nói: “Bạch Cửu lại là kẻ thù của hai chúng ta! Làm sao có thể để Trường An yêu loại tồi tệ này được”.
Hai chúng ta - ba chữ này nói ra thật trôi chảy, Mạch Khê nghe thấy rất vui, chàng nhìn Tam Sinh, nói một cách dịu dàng: “Thế nàng muốn thế nào?”.
“Chắc chắn là không thể để cho Bạch Cửu vớ được món hời như vậy! Trường An là một cậu bé ‘ngon lành’ như thế, có ăn thì cũng phải để em hưởng...”.
Trong mắt Mạch Khê lóe lên một tia nguy hiểm, Tam Sinh đảo mắt nói: “Muốn ăn thì cũng phải xem em có đồng ý không chứ! Sau đó em nhớ ra Trường An chẳng phải là có một sư huynh sao, liền gợi ý cho Ti Mệnh, để Trường An và cái tên Trường Vũ gì đó đổi cho nhau chẳng phải tốt hay sao? Nhưng Ti Mệnh cứ nói như thế thì không được xem là lịch kiếp. Cho nên, em với cô ta to tiếng”. Tam Sinh lắc đầu cảm thán: “Không ngờ đầu óc Ti Mệnh lại nhanh nhẹn như vậy, đang cãi nhau với em mà vẫn có thể tính ra kế đó”.
Mạch Khê nghĩ một lúc những sự việc đã trải qua, đột nhiên nhắc đến một điểm bị lãng quên: “Cuối cùng kiếp số của Trường An được định như thế nào?”.
Tam Sinh trầm ngâm một lúc: “Có lẽ tờ giấy đó đã bị Ti Mệnh ném xuống ao Quỳnh rồi...”.
Mạch Khê thở dài một tiếng, dụi dụi đuôi mày nói: “Thăng thiên thành tiên chẳng qua chỉ là tiểu kiếp, các nàng lại cứ biến người ta thành thiên kiếp, số kiếp thế nào là ý trời, vượt qua thì sẽ thành thần, không vượt qua được thì thành quỷ. Tam Sinh, đùa hơi quá rồi nhé”.
Ngẩn người ra một lúc, đôi mắt Tam Sinh ngấn lệ, nói một cách rất đáng thương: “Mạch Khê, em liệu có bị phạt không?”.
Có thêm bao nhiêu khúc mắc đi nữa thì lúc này đều bị tan thành mây khói trước cái nhìn đó, Mạch Khê khẽ cười vỗ nhẹ lên đầu Tam Sinh: “Không, đã có ta”.
Mục đích của Tam Sinh chính là chờ Mạch Khê nói câu đó, nhưng khi Mạch Khê nói ra như nàng mong đợi, Tam Sinh lại ngẩn người ra. Nàng lau nước mắt, thọc tay lên иgự¢ Mạch Khê trách khẽ: “Mạch Khê, chàng chiều em như vậy, em sẽ sinh hư đấy”.
Ngón tay Mạch Khê dịu dàng vuốt lên má Tam Sinh: “Tam Sinh của ta thì có thể hư”.
Tam Sinh chỉ biết nhìn Mạch Khê say đắm.
Mùi hương thầm của hoa mai lướt qua cánh mũi, Tam Sinh đột nhiên phá vỡ không khí hỏi: “Vì sao chàng lại muốn em giữ chức Ti Mệnh?”.
Mạch Khê chớp mắt, đột nhiên bật cười: “Vẫn không quên việc này. Nhưng cũng chính tính khí cứng đầu của đá này mới lọt được vào mắt ta”. Mạch Khê sau khi thì thầm như tự nói với mình mới khẽ hỏi Tam Sinh: “Tam Sinh cho rằng sau này ta có thể coi nàng là tất cả không?”.
Tam Sinh lắc đầu.
Nàng luôn biết rằng, Mạch Khê có lý tưởng và hoài bão của riêng mình. Không gì có thể trở thành tất cả của chàng. Nhưng đây mới là Mạch Khê mà nàng yêu, ngay từ đầu nàng đã thích tư thế cao ngạo đạp lên đường Hoàng Tuyền mà đến của chàng.
Mạch Khê nói: “Trên chốn Cửu Trùng Thiên này, ta giữ chức chiến thần, có vô số điều phải bận lòng, nhưng Tam Sinh, nàng vì ta mà vứt bỏ địa phủ u minh, vứt bỏ quá khứ, lên thiên giới, ngoài ta ra nàng không hề có gì cả”.
Tam Sinh ngẩn người ra, bây giờ mới nghĩ đến việc mình lấy Mạch Khê là phải hy sinh nhiều như thế, đột nhiên nàng cảm thấy mình thật là vĩ đại, liền vỗ vai Mạch Khê nói: “Chàng phải đối tốt với em đấy nhé!”.
Mạch Khê dở khóc dở cười nắm chặt tay Tam Sinh, nói tiếp: “Nhưng mà ta lại không nỡ. Với tính cách của nàng, không nên chỉ dựa vào ta mà sống. Ta tìm cho nàng chức Ti Mệnh, một là để nàng nhanh chóng gia nhập vào thế giới thần tiên, đồng thời có thể tìm được một chỗ đứng nơi thiên giới, hai là... cho dù có một ngày ta không còn nữa, ta muốn Tam Sinh cũng vẫn có thể sống tốt trên thiên giới này”.
Tam Sinh suy nghĩ thật kỹ về lời nói của Mạch Khê, đáp: “Chàng nói đúng, em quả thật nên tìm một việc để làm, nhưng nếu có một ngày chàng không còn nữa, em nhất định cũng đi cùng chàng về nhà mẹ đẻ”.
Mạch Khê vò vò tóc Tam Sinh, cười dịu dàng: “Tóc lại dài thêm một chút rồi”.
“Ồ, thật không? Nước trên thiên giới thật là dưỡng tóc! Chẳng bao lâu nữa tóc của em sẽ còn dài hơn cả tóc của Ti Mệnh”.
“Ừ”.
“Mạch Khê, chúng ta đi thăm Ti Mệnh đi”.
“Trước tiên ta phải xem tranh nàng vẽ cho ta”.
“Ờ... Chúng ta nên đi thăm Ti Mệnh trước đã”.
“Xem tranh!”.
“Mạch Khê, em đang mè nheo chàng đấy!”.
“...”.
“Đi thôi! Đi thăm Ti Mệnh”.
Gió nhẹ thổi qua, nhành mai đỏ lay động dịu dàng tỏa hương, làm nụ cười trên gương mặt của đôi trai gái trong vườn đẹp như một bức tranh tĩnh lặng tuyệt mỹ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc