Thiên Toả Pháp Bị Phá Huỷ Tên của đại quốc sư kiếp này là Hô Di, là một sói tinh.
Tôi nhún lên nhảy xuống giúp ông ta xé bằng sạch những lá bùa dán khắp người. Ánh mắt Hô Di nhìn tôi càng trở nên kinh ngạc, sau cùng lại ngẫm để lộ ra chút e sợ.
“Rốt cuộc cô là người thế nào?”. Ông ta hỏi
Tôi vò tóc, vung tay một cái, cả nghìn sợi dây xích to đứt rời, nói có chút khổ sở: “Thật lòng mà nói tôi không phải là người”.
Xích sắt đứt tung, chìm xuống dưới đáy Thiên Tỏa tháp. Hô Di nổi lên giữa làn nước, tóc trắng tỏa bồng bềnh, con ngươi xanh âm u ánh lên một tia sáng lạnh. Tôi chẳng có chút hứng thú nào đối với việc rốt cuộc trong lòng ông ta vui sướng ra sao, tôi đánh tay cái tách, nói: “Giúp tôi làm xong việc này, ông sẽ hoàn toàn được tự do, đi thôi!”.
Hô Di lại yên lặng một hồi lâu nói: “Thiên Tỏa tháp của Lưu Ba, chỉ có thể vào chứ không thể ra”.
“Không thể ra?”. Tôi mắc cười nhìn ông ta một cái. “Thời gian tôi chơi bời trên cõi trần không dài lắm, nhưng dù sao cũng biết cái đạo lý không thể ép mua ép bán. Chỉ cho vào chứ không cho ra, cũng ngang ngược giống như hàng hóa có vấn đề lại không cho phép trả lại. Mấy đạo sĩ Lưu Ba thực sự hơi vô lý.”
“Họ ngang ngược thì làm sao, đạo lý ở thế gian này chính là kẻ mạnh nói được là được”.
“Câu này rất hợp ý tôi”. Tôi cười nói: “Vậy thì, bây giờ chúng ta hãy phá hủy tòa tháp này đi”.
Ông ta kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi híp mắt cười khoái chí: “Kẻ mạnh nói được là được mà”.
Rất lâu rất lâu sau đó, khi Diêm Vương nói với tôi về sự việc ngày hôm nay, bộ dạng rất cảm khái: “Quả thật là tính khí của một hòn đá, linh hồ linh tháp này, ngươi nói phá là phá luôn được, khiến cả hồ nước âm khí nặng nề như sông Vong Xuyên. Ngươi có biết Mạch Khê thần quân phải âm thầm thay ngươi gánh chịu bao nhiêu trách phạt không? Cũng bởi vì như thế, cho nên kiếp sau của ngài mới khó độ như vậy”.
Mà tôi bây giờ thì lại không hề biết hậu quả về sau như thế nào, hoàn toàn dựa theo hứng thú của bản thân, vung tay một cái đã làm loạn cả một hồ nước.
Buổi tối hôm đó, cả quả núi Lưu Ba đều vì thế mà chấn động, tất cả đệ tử Lưu Ba đều kinh hoàng tỉnh dậy. Sau đó bọn trẻ con ở núi Lưu Ba bị đánh đến mức gào khóc cả đêm.
Đó là những tiếng khóc liên miên không dứt.
Hô Di ở phía trước ra tay, tôi liền ở phía sau che miệng cười trộm. Lúc tìm thấy Trường Vũ, tôi vỗ vỗ vào vai Hô Di: “Ba tháng! Ba tháng!”.
Hô Di ngầm hiểu, lao đến bên Trường Vũ, trước mặt mọi người tụt quần nó xuống, phát cho nó hai phát đâu ra đấy, ௱ôЛƓ của Trường Vũ sưng phồng lên. Đứa trẻ bình thường hung dữ là thế, lúc này đã bị làm cho sợ phát khi*p, đến lúc cảm thấy đau, nước mắt nó ào ào rơi xuống, gào khóc ầm ĩ.
Tôi thấy thích thú vô cùng, nhưng trong lòng cảm thấy có chút không nỡ, liền đi lên giậm hai phát vào cái ௱ôЛƓ sưng đỏ của nó, vẫy tay bảo Hô Di thả nó ra.
Hô Di chau mày: “Như vậy nửa năm trời nó sẽ không thể xuống giường được”.
“Chao ôi!”. Tôi kinh ngạc che miệng lại: “Tôi hạ cước nặng lắm sao?”.
Ông ta ngoái đầu nhìn tôi: “Còn phải nói!”.
Tôi xoa đầu, cười ngây ra không đáp.
Hô Di nhìn thấy đứa trẻ cuối cùng chưa bị đánh ngồi co ro khóc trong góc, liền quay người lại định đi bắt nó. Tôi vội kéo Hô Di lại: “Đứa trẻ này...” đừng đánh nó.
Tôi vẫn chưa nói xong, đột nhiên trên không trung giáng xuống một đường sét mạnh. Tôi và Hô Di vọt người tránh, cùng nhìn lên trời.
Kỳ thực chỉ cần dựa vào dấu ấn trên cổ tay hơi nóng lên, tôi đã có thể cảm nhận được sự xuất hiện của người đến.
Mạch Khê, Trùng Hoa Tôn Giả kiếp này.
Chàng nhìn lũ trẻ đang nằm bò khắp sân ôm lấy ௱ôЛƓ gào khóc, đầu mày nhíu lại. Ánh mắt di chuyển, quét một vòng trên người tôi, cuối cùng hạ xuống người Hô Di. Ánh mắt hai người giao nhau, tức khắc làm cho tôi cảm thấy có chút lạnh người.
Sau lưng Mạch Khê có mấy chục bóng người vội vã lao đến, đó là những trưởng lão và các sư phụ của Lưu Ba.
Trưởng bối vô cùng thương xót tiểu bối, nghe thấy tiếng gào khóc của lũ trẻ, sắc mặt ai cũng tối sầm vì giận. Khi nhìn thấy tôi và Hô Di, mặt họ liền biến sắc. Cảnh tượng trong phút chốc trở nên hỗn loạn.
Bọn họ ầm ĩ huyên náo một hồi, tôi bực bội, ngoáy ngoáy tai, nói với Hô Di: “Này, tôi nói lời giữ lời, ông giúp tôi xả tức, tôi giúp ông tìm lại tự do. Tôi nhìn mặt ông là biết ông không thích ở lại đây, ông muốn đi đâu thì đi đi”.
Hô Di còn chưa đáp lời, một lão già râu bạc ở phía kia đứng ra, chỉ vào chúng tôi mắng rằng: “Lưu Ba là nơi các ngươi nói đến là đến nói đi là đi sao! Yêu vật Hô Di, tôn giả của ta niệm tình cũ mà tha ૮ɦếƭ cho ngươi, nhưng hôm nay ngươi lại sỉ nhục Lưu Ba chúng ta là có ý gì?”.
Tôi suy xét kỹ càng câu nói này, nhận ra được một, hai điều. Một là, Hô Di đã quen biết Mạch Khê kiếp này từ trước; hai là, Hô Di có lẽ đã bị Mạch Khê nhốt vào trong Thiên Tỏa tháp; ba là...bây giờ Mạch Khê căm ghét yêu vật như vậy mà chàng lại không Gi*t Hô Di. Có uẩn khúc đây!
Tôi khoanh tay đứng nhìn một bên nhàn rỗi xem màn kịch, chỉ tiếc là lúc này chẳng có chỗ nào có thể ngồi được, cũng chẳng có đồ ăn vặt cho tôi nhấm nháp, ít nhiều làm giảm đi sự thú vị.
Hô Di nhếch mép cười lạnh lùng, nói: “Ta không hề cầu xin tôn giả của các ngươi tha cho ta rồi cầm tù vĩnh viễn. Chẳng bằng bảo ta đi âm phủ đầu thai, đỡ phải sống mà chịu giày vò”.
Tôi vô cùng tán đồng gật đầu.
“Đồ yêu quái vô ơn!”. Vừa nói, ông ta vừa tuốt kiếm khỏi bao, nhanh như chớp lao tới, ra thế muốn Gi*t Hô Di.
Tôi kéo Hô Di về phía sau, đón chiêu của lão già. Túm lấy cổ áo của Hô Di, tôi ném ông ta lên không trung: “Đi!”.
Âm khí đánh sau lưng ông ta, trong nháy mắt đẩy ông ta đi, đến nơi không biết là phương nào...
Có vài người bộ dạng ra rất lợi hại định quay người truy đuổi, tôi dồn khí hạ giọng hét, một làn sóng âm khí mạnh mẽ tỏa ra, ép mấy người kia phải ôm đầu ՐêՈ Րỉ. Tôi nói: “Các người muốn bắt ông ta thì hãy đổi ngày đi, hôm nay tôi đã giao dịch với ông ta rồi, cần phải giữ chữ tín. Phải bảo vệ ông ta an toàn rút lui mới đúng giao kèo”.
“Yêu nữ đừng có buông lời ngông cuồng!”.
Tôi nhìn lão già lắm điều cười tươi rói: “Có ngông cuồng hay không, ông đến thử mà xem!”.
Biểu hiện của tôi làm lão già vừa bảo thủ vừa nghiêm túc tức đến thở phì phì, nắm chặt kiếm xông thẳng vào tôi. Lúc này, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng hét thất thanh: “Sư phụ! Sư phụ!”. Một đệ tử Lưu Ba vội vàng từ phía xa cưỡi gió mà đến.
Người đệ tử này vừa hạ xuống đất, chân còn chưa đứng vững, lộn mấy vòng cuối cùng cũng đến được trước mặt lão già này.
“Tiên tôn! Sư phụ! Thiên Tỏa tháp...Thiên Tỏa tháp sụp rồi!”.
Tôi bình thản nhướn nhướn mày, nhìn cả đám người biến sắc, sau cùng ánh mắt kinh hãi của họ mới dần dần nhìn đến tôi.
Tôi chớp chớp mắt, nhún vai: “Ồ, tôi chưa từng nghĩ cái tháp gì đó lại dễ xử lý đến thế, chỉ mới khẽ gõ mấy cái thế mà...”. Ánh mắt của bọn họ khiến tôi thấy hoang mang, cuối cùng tôi đành phải xoa xoa cái đầu cười ngu: “Ha ha, nó đã trở thành một đám bụi tan trong hồ rồi, a ha ha...”.