Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 58

Tác giả: Y Sắc

Ninh Tiểu Thuần nằm viện hai ngày thì rời thị trấn G, trong lúc đó luôn có Cung Triệt ở bên, hết lòng chăm sóc, làm cô cảm thấy không chân thật, lâng lâng như được đi trên mây. Đêm đó cô lấy hết can đảm bày tỏ, sau đó họ ôm hôn, sau khi ôm nhau, hai người đều thở gấp, mặt mày hồng rực. Ninh Tiểu Thuần xấu hổ vô cùng, cụp mắt mỉm cười, không nói gì. Cô chờ Cung Triệt chủ động nói chuyện, nói ra lời cô muốn nghe.
Nhưng cô chờ một hồi cũng chỉ là yên lặng, không gian lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng hít thở của hai người. Qua hồi lâu, Ninh Tiểu Thuần không nhịn được, nhướng mắt lén nhìn Cung Triệt, bỗng rơi vào đáy mắt đen như mặt. Cung Triệt nhẹ thở dài, tay nắm chặt tay cô, cúi đầu nói một câu: “Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm.” (Tình không biết từ lúc nào, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm)
Tim Ninh Tiểu Thuần chợt lạc mất một nhịp, lòng bàn tay rịn mồ hôi, môi mím lại chờ anh nói tiếp.
“Lúc nghe em gặp nạn, lòng anh bỗng lạnh ngắt.” Tay Cung Triệt bao lấy tay Ninh Tiểu Thuần, nắm thật chặt, nói tiếp, “Anh mà lại luống cuống, dù chưa nghe hết tình trạng lúc đó. Tim anh như thiếu mất một khối, không bù đắp được, còn trống hơn cả trống, haha... Em nói xem, đây là vì sao?”
Anh khẽ cười mấy tiếng, Ninh Tiểu Thuần ngước mắt nhìn anh, không nói gì. Kì thật, tim cô đã đập không còn theo nhịp.
“Không quan tâm công việc làm, bay đến đây. Trong lòng bắt đầu có cảm xúc xa lạ, làm tâm thần anh không yên. Nghe nhân viên cứu hộ nói vẫn chưa tìm được mọi người, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, anh cảm thấy đầu óc trống rỗng, chuyện gì cũng suy nghĩ không ngớt. Anh từ khi nào mà hoảng hốt lo sợ thế này. Lúc ấy anh cảm thấy, không gì quan trọng hơn, quý giá hơn sự an toàn của em. Đâu đó có một sức mạnh thần kì không cưỡng lại được, dẫn dắt anh đến tháp lâm. Chỉ một đoạn đường ngắn, nhưng anh cảm thấy rất dài rất dài, dài như giấc mộng anh không thể thoát ra được. Khi cuối cùng anh tìm thấy em, cảm nhận sự tồn tại chân thật của em, tim anh mới nhẹ nhõm.”
Giọng anh trong trẻo, như rượu gạo lên men, cô vui sướng ngất ngay nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt.
“Tình cảm thường nảy sinh trong lúc không hay không biết, nhiều người khi đối mặt với tình cảm của mình lại nhìn không hiểu nghĩ không ra. Anh dường như không muốn, cũng không thể để em ngay cạnh anh lại biến mất không nhìn thấy. Em còn thiếu nợ anh, chưa trả hết nợ, em đừng hòng đi đâu được, biết chưa?” Cung Triệt hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Tiểu Thuần, tựa như muốn nhìn thấy linh hồn cô.
Ninh Tiểu Thuần nhìn lại anh, trong một lúc không biết làm sao. Có người nói, có kiếp này là vì còn nợ của kiếp trước, ai yêu ai, ai nợ ai! Có lẽ, yêu anh, là món nợ của cô từ kiếp trước, ông trời muốn cô dùng kiếp này để bù đắp gấp bội.
Ninh Tiểu Thuần yêu Cung Triệt, Cung Triệt là nợ của Ninh Tiểu Thuần, vậy là anh cũng yêu cô sao, anh chính là nợ của cô sao. Kiếp trước rốt cuộc là ai nợ nhiều hơn đây?
“Anh thích em hả?” Hoặc là anh yêu em đúng không? Ninh Tiểu Thuần không xác định hỏi.
“Em nói xem?” Cung Triệt hỏi ngược lại.
“Em không biết...” Ninh Tiểu Thuần thành thật trả lời. Cô cảm thấy rất không chân thật, rất không có cảm giác an toàn, y như một giấc mộng, sau khi tỉnh lại tất cả đều hoá thành hiện thực tàn khốc, cô vẫn là cô, anh vẫn là anh, mà không là anh và cô.
Cung Triệt cúi đầu thở dài, kéo vai cô qua, nhẹ nhàng nói, gằng từng tiếng vô cùng rõ ràng, “Anh nghĩ, anh hình như đã thích em, trong lúc không hề hay biết...”
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, mắt đột nhiên sáng loá, trở nên long lanh. Trong nháy mắt trái tim trống rỗng đã lâu được lấp đầy, cô nhếch môi cười, như tắm gió xuân, có cảm giác rất thoả mãn.
Mắt Cung Triệt chứa bóng hình xinh đẹp của cô, cảm xúc lạ lẫm tràn ra, ê ẩm, mang theo chút vị ngọt. Anh không kìm lòng được cúi xuống, phủ môi lên môi cô, ʍúŧ vào...
Hai người đi máy bay quay về, lúc xuống máy bay đi ra, thì thấy tài xế tiểu Ngô đã sớm chờ ở ngoài. Tiểu Ngô cung kính mở cửa xe, đón chào bọn họ trở về. “Tổng giám đốc, phải về đâu ạ?” Tiểu Ngô hỏi.
Cung Triệt ra dấu bảo anh ta đi thẳng đến nhà anh, Ninh Tiểu Thuần ngồi bên cạnh nói nhỏ: “Không phải em... phải về nhà trọ màu hồng sao?”
“Về chỗ anh.” Cung Triệt nói, khoé miệng mang nụ cười thản nhiên, không để người ta cự tuyệt.
Chỉ trong chốc lát, xe đã ngừng trước cao ốc. Tiểu Ngô mở cửa xe cho họ, Cung Triệt bước xuống, quay lại đưa tay ra. Ninh Tiểu Thuần thấy tiểu Ngô đứng bên vẻ mặt tinh quái, cười mờ ám, mặt cô lại đỏ lên. Cô ho nhẹ vài cái, không đưa tay ra, cứ thế xuống xe. Cung Triệt không nói không rằng nhìn cô một cái, đi qua nói nhỏ với tiểu Ngô vài câu, rồi cùng cô lên lầu.
Đến nhà Cung Triệt, Ninh Tiểu Thuần ngồi trên ghế salon, mắt đảo quanh, nhìn khắp nơi. Nơi này hình như không mấy thay đổi, cũng giống như lúc trước cô đến đây, nhưng giờ cô cảm thấy như cách cả một đời.
Kì thật, chúng chưa từng thay đổi, nhưng chúng không còn giống như trước đây cô đã thấy, chúng có lẽ được di dời một chút, có lẽ đã bám một lớp bụi bặm. Giờ phút này, vẫn yên ổn đứng thẳng ở nơi này.
Bởi vì tâm trạng khác nhau, quan hệ biến chuyển, làm người ta xúc động rất nhiều.
Cung Triệt vào phòng thay quần áo, lúc đi ra ném cho Ninh Tiểu Thuần một món đồ, cô chụp được, nhìn lại là một chùm chìa khoá.
“Em cầm đi, bây giờ anh có việc phải về công ty.” Cung Triệt vừa nói vừa mang giày.
Anh đưa chìa khoá cho cô, là ý gì? Ninh Tiểu Thuần nhìn chằm chằm chìa khoá trong tay, như cầm củ khoai nóng.
Cung Triệt như nhìn ra tâm tư cô, anh nói: “Em ở lại đây, buổi tối chúng ta cùng ăn cơm.”
Ở lại đây? Là bảo cô ở đây chờ anh về ăn cơm, hay là bảo cô ở đây luôn, tức là họ sống chung?!
Sống chung...
Ninh Tiểu Thuần lập tức ngây ngẩn, Cung Triệt đã ra đến cửa, anh lo lắng ngoái lại nói: “Em vừa xuống máy bay mệt lắm rồi, đi ngủ một lát đi.” Nói xong biến mất ngoài cửa.
Ninh Tiểu Thuần ngồi trong phòng khách ngây ra thật lâu, mới chậm rãi tỉnh táo lại. Cô đứng lên, đi một vòng trong căn phòng lớn, rồi nằm giang tay trên ghế salon, nhìn trân trân trần nhà, suy nghĩ miên man, khoé miệng lại nhếch lên.
Tục ngữ nói, đại nạn không ૮ɦếƭ, sau tất có phúc. Đây có được tính là biến chuyển trong đời cô, có tính là tình cảm của cô cập đúng trạm cuối cùng hay không?
Mơ mơ màng màng nghĩ ngợi, sâu ngủ bò đến, cô ngáp một cái, nằm trên ghế ngủ. Không biết ngủ bao lâu, bỗng tiếng chuông cửa vang dồn dập đánh thức. Cô dụi mắt, chạy ra mở cửa, ngoài cửa là một thanh niên mặc đồng phục, anh ta lễ phép hỏi: “Xin hỏi có phải cô Ninh không?”
Ninh Tiểu Thuần gãi gãi đầu, theo bản năng gật đầu. Người đó thấy vậy, đưa gói đồ tới, nói: “Cô có bưu kiện, xin kí nhận.”
“Của tôi?” Ninh Tiểu Thuần lúc này đã tỉnh ngủ, cô vừa về đã đến nhà Cung Triệt, sao có người thần thông quảng đại, biết tung tích cô mà gởi đến hay vậy. Trong này chứa thứ gì, có phải là thứ nguy hiểm không nhỉ? Trong TV đều có cảnh này mà.
Ngườ trẻ tuổi gật đầu khẳng định, đưa gói đồ cho Ninh Tiểu Thuần, nói: “Đúng là đồ của cô Ninh Tiểu Thuần, xin kí nhận ở chỗ này.”
Ninh Tiểu Thuần đành phải nhận, kí tên. Người chuyển hàng lễ phép gật đầu, rời đi.
Ninh Tiểu Thuần lo sợ bất an đóng cửa, để gói đồ lên bàn, nhìn trái sờ phải, lòng bất ổn. Cô lòng vòng mấy vòng trong phòng khách, do dự thật lâu, cuối cùng quyết định mở ra!
Cô mở thật cẩn thận, sau khi thấy đồ bên trong, sững sờ ngây người. Chẳng phải là vật nguy hiểm, mà là một bộ mỹ phẩm, đóng gói tinh xảo còn đẹp đẽ quý giá, nhìn là biết giá rất mắc. Trên đó đều là tiếng Anh, không có chữ tiếng Trung nào, nhìn chai chai lọ lọ, Ninh Tiểu Thuần không biết nên dùng nét mặt nào diễn tả cảm xúc của mình.
Cô cầm cái chai giống giống chai tinh dầu, nheo mắt đọc chữ, một hồi mới hiểu đống mỹ phẩm này có tác dụng làm mờ sẹo liền sẹo, trả lại làn da sáng bóng nhẵn mịn.
Ninh Tiểu Thuần nhìn đống chai lọ, ấm áp chảy vào tim. Toàn bộ chuyện này, đáp án rất rõ ràng, đây không phải là “kiệt tác” của người nào đó thì còn là ai.
Cô mặt mày hớn hở, chợt muốn nghe giọng anh, thế là cầm điện thoại, bấm bấm một hồi, cô mới nhớ ra điện thoại của cô sau vụ đó đã hỏng hoàn toàn. Hơn nữa nhẫn cỏ bốn lá cũng không thấy. Nghĩ vậy, cô bỗng cảm thấy đau xót.
Mất đi thứ gì đó, vĩnh viễn sẽ không thấy nó, vĩnh viễn không tìm lại được. Nhưng mà, vẫn còn người và vật trước mắt, nên tích cực tranh thủ, hết sức quý trọng.
Có lẽ, cuộc đời chính là như thế, mất đi, chấm dứt, bắt đầu, tiếp tục, lại chấm dứt, rồi biến mất... Cho dù thế nào, chúng ta đều muốn gánh hết tai nạn và hạnh phúc của riêng mình, tiến lên phía trước, không quay đầu lại.
Ninh Tiểu Thuần cầm chai lọ nghiên cứu cả một buổi chiều, rồi lại ngẩn người một hồi, sau đó mơ hồ đi loanh quanh nhà Cung Triệt, cuối cùng trời cũng sụp tối. Khi Cung Triệt về nhà thì thấy Ninh Tiểu Thuần đang nhảy lên nhảy xuống, dáng vẻ đầy sức sống, thì hoàn toàn mù mờ.
“Cái đó, cám ơn anh...” Ninh Tiểu Thuần chỉ vào đống đồ mỹ phẩm trên bàn.
Cung Triệt nhướng mày, gật gật đầu, đến quầy bar rót nước uống. Anh hoàn toàn không hiểu gì về mỹ phẩm của phụ nữ, chỉ biết cô có thể cần dùng, nên nhờ một cô thư kí đặt mua giùm.
Anh về phòng thay quần áo, rồi cùng Ninh Tiểu Thuần ra ngoài ăn cơm. Ăn cơm xong, Cung Triệt dẫn cô đi shopping. Ninh Tiểu Thuần đứng trong trung tâm thương mại nhìn đèn đuốc sáng trưng, đám đông tuôn vào trung tâm, ngẩn người, ngơ ngác hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì?”
Cung Triệt cười cười, không đáp, kéo tay cô đi lên thang máy. Anh đưa cô đến gian hàng được trang hoàng vô cùng đẹp đẽ, mỉm cười nói: “Vào xem đi.” Ninh Tiểu Thuần ngước lên nhìn bày trí của cửa hàng một cái, đi theo anh vào trong, đứng trước quầy kiếng đủ loại điện thoại di động, bỗng nhiên trong lòng có niềm hạnh phúc nho nhỏ từ từ bay lên.
Nhân viên đứng trước quầy bước đến, lễ phép chào hỏi: “Xin chào, xin hỏi có thể giúp được gì cho anh chị.”
“Lựa cái em thích nhất đi.” Cung Triệt đứng cạnh nói với Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần chớp mắt long lanh, cảm động nhìn Cung Triệt. Nhưng sau đó cô nghĩ mình cũng chẳng mang nhiều tiền theo, nếu cô tự mua thì trả không nổi, vậy thật mất mặt.
Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần hiền lành như con mèo đáng yêu, đưa tay vỗ vỗ tay cô, miệng cong lên, “Qua kia xem thử.” Anh kéo tay cô qua lựa điện thoại.
Ninh Tiểu Thuần nhìn điện thoại rực rỡ nhiều màu, xinh đẹp không dứt mắt khó mà lựa được, cuối cùng lựa cái vừa xuất hiện trên thị trường nhưng giá tiền vừa tầm. Lúc đến quầy tính tiền, Cung Triệt tự động rút ví thanh toán.
Ninh Tiểu Thuần cầm di động, tung tẩy theo sát Cung Triệt. Cô chợt cảm thấy đàn ông nhiều tiền thật là dễ dãi. Đặc biệt là người đó chỉ thuộc về cô, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện cho cô tiêu tiền, làm cô gái của anh thật rất hạnh phúc.
Ninh Tiểu Thuần nhìn bóng lưng cao lớn của Cung Triệt, đột nhiên cảm thấy rất không chân thật. Cung Triệt đi phía trước, cảm nhận thấy ánh mắt nóng cháy phía sau, anh ngoái lại, thấy Ninh Tiểu Thuần trầm tư, nhíu mày, đứng lại chờ cô đi tới, rồi rất tự nhiên kéo tay cô, đi đến bãi đậu xe.
Bàn tay anh dày rộng, ngón tay thon dài, ấm áp mà mạnh mẽ, làm người ta rất yên tâm. Ninh Tiểu Thuần lẳng lặng nắm tay anh, cùng theo anh về nhà.
Ừ, về nhà. Từ này làm lòng cô rung động.
Trời đêm lành lạnh, ánh trăng chênh chếch trên bầu trời, ánh sao chớp tắt. Ánh trăng hôm nay dường như đặc biệt đẹp, luồng sáng dịu dàng xuyên qua cửa sổ, rơi trên cửa sổ, cửa sổ như được mạ bạc. Ninh Tiểu Thuần mặc áo choàng tắm đứng trên ban công, sương đêm rơi xuống, đêm cuối thu có cảm giác mát mẻ, cô khép cổ áo lại, che khuất làn da lộ ra. Thành phố ban đêm nơi nơi đều là ánh đèn, giao hoà, vô cùng xinh đẹp.
Một bóng đen xuất hiện sau lưng Ninh Tiểu Thuần, tỉnh bơ ôm eo cô, giọng nói trầm ấm vang lên: “Còn chưa ngủ?”
Lúc lưng Ninh Tiểu Thuần dán lên иgự¢ người đó thì hoảng hồn, nhưng cô nghe tiếng Cung Triệt thì thấy an tâm, nhưng sau đó cũng thẹn thùng, tai thoáng ửng hồng. Trước đây chưa xác định quan hệ, họ hình như chưa từng có động tác thân mật như thế ấm áp như thế, cô trong một lúc vẫn chưa quen.
Anh nói anh thích cô, và bây giờ anh muốn cô ở nhà anh, ở cùng chỗ với anh, vậy họ xem như đã xác định quan hệ rồi chứ, không còn là loại quan hệ hợp đồng giấy trao đổi trắng mực đen lạnh băng, mà là quan hệ nam nữ đơn thuần, cả hai cùng yêu thương nhau dịu dàng thắm thiết!
Nghĩ vậy, miệng cô không kiềm chế được mà cong lên, “Chuẩn bị đi ngủ, anh xong việc chưa?” Họ vừa về, anh đã lao vào phòng làm việc bận rộn. Anh vì cô, theo cô ở bệnh viện tỉnh G mấy ngày, tin rằng công việc đã tồn đọng rất nhiều.
Cung Triệt ừ, nhắm mắt lại, đầu dựa vào hõm vai cô, hơi thở nóng phả lên mặt cô, làm ẩm ướt vành tai cô. Ôm thân hình mềm mại vào lòng, làm tâm thần anh phơi phới, anh khoan khoái thở dài một hơi.
Mùi hương cơ thể nhẹ như hương hoa thoảng vào mũi anh, anh hít thật sâu, mùi hương này anh rất thích, rất say mê. Khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ thoả mãn, mắt mở to, miệng mỉm cười nhìn cô gái trước mặt. Anh giơ tay khẽ vuốt da thịt ở cổ cô, cảm giác chạm tay vào sự mềm mại và nhẵn mịn như lụa.
Vài lọn tóc đen nhánh của cô rơi vào trong иgự¢ anh, anh vén lại đưa lên mũi ngửi, mùi hương thơm mát quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, anh chợt cảm thấy đầy ắp cảm giác ấm áp. Đây là hương vị thuộc về gia đình, thuộc về hương vị của họ.
Thân thể cô tròn trịa duyên dáng được bao trong áo choàng rộng, không giấu được đường cong uyển chuyển động lòng người. Anh động tình, mở miệng ngậm vành tai hồng, khe khẽ liếm ʍúŧ.
“Ưm... ưr... Anh...” Mặt Ninh Tiểu Thuần đỏ ửng, anh chầm chậm lặp lại, nháy mắt lòng cô rung động, khó chịu muốn ૮ɦếƭ, cảm giác tê tê nói không nên lời quét qua toàn thân.
Cô cảm giác môi anh trượt đến sườn cổ cô, một bàn tay anh từ eo cô di chuyển lên trên, như có như không cọ lên иgự¢ cô. Mặt cô đỏ bừng như tiết gà, cô cực kì nhanh mắt nhìn xuống dưới ban công, bỗng kinh hoàng sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Có người...”
Cung Triệt bình thản ung dung, cười khẽ một tiếng, lập tức vươn tay xoay người cô 180 độ, nhìn thẳng vào đôi mắt lo sợ của cô. Cô trong lòng anh ngước mặt lên, nhìn vào mắt anh, ánh trăng nhạt chiếu lên mặt cô, dát một lớp ánh sáng nhạt, toàn thân cô như mờ ảo.
“Tiểu Thuần...” Anh cúi đầu gọi hai chữ, thanh âm cực kì dịu dàng, lúc cô còn chưa phản ứng đã cúi xuống hôn lên môi cô.
Bàn tay anh ôm siết vòng eo mảnh mai nhỏ nhắn của cô, anh như con thú dữ không biết đủ cắn nuốt con mồi, tham lam mà điên cuồng hôn cô, cắn cắn cánh môi cô, nuốt hơi thở gấp gáp của cô, ʍúŧ hương thơm của cô. Cô ở ngày trong иgự¢ anh, ở nơi anh có thể chạm đến, anh an tâm buông thả tình cảm của mình, để mặc vành tai mái tóc cọ xát lẫn nhau.
Đêm mùa thu tăm tối mênh ௱ôЛƓ, trong bóng đêm có hai người ôm chặt lấy nhau trút hết tình cảm. Trong triền miên nồng nàn, anh hài lòng nhếch môi, đưa tay rút dây lưng áo choàng của Ninh Tiểu Thuần, hai tay di chuyển trên thân thể mềm mại xinh xắn. Anh chậm rãi rời môi cô, chuyển qua cần cổ trắng mịn, nhẹ nhàng gặm cắn.
Bàn tay anh lướt qua da thịt mịn màng, thăm dò tiến đến иgự¢ cô, xoa đôi nhũ phong tròn đầy mẫn cảm. “Ưmm...” Thân thể cô không thể kiềm được mà run rẩy, miệng bật ra tiếng rên trêu người, càng làm lửa dục trong người Cung Triệt bốc cháy bừng bừng.
Cung Triệt thành thạo ϲởí áօ иgự¢ Ninh Tiểu Thuần, иgự¢ cô nảy ra, anh ôm eo cô, để иgự¢ cô dán sát đôi иgự¢ rắn chắc của anh. Đôi mắt cô đẹp như nước, ánh mắt mơ màng trong suốt thăm thẳm làm anh thần hồn điên đảo... Anh như si như say nhìn chăm chú gò иgự¢ mềm hơi phập phồng, đầย שú như anh đào trong tuyết vừa hé nụ, đã sừng sững vươn cao, làm người ta không nhịn được muốn nhấm nháp.
“Đừng... Đừng ở... đây...” Ninh Tiểu Thuần cố níu giữ chút lí trí ít ỏi, bàn tay nhỏ bé đẩy vào иgự¢ Cung Triệt.
Cung Triệt bế cô lên, bước thẳng đến phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường, rồi xoay người đè lên. Áo choàng tắm mở rộng làm nổi bật thân hình cân xứng của cô, tản ra khêu gợi mê hoặc. Mái tóc xoã tung đen nhánh như mây, cần cổ cao hoàn mỹ thanh nhã, bờ vai tròn, bộ иgự¢ đẫy đà, như dãy núi nhấp nhô, đẹp không sao tả xiết.
Ninh Tiểu Thuần đưa tay xoa xoa lông mày Cung Triệt, chậm rãi chuyển qua môi anh, ngón tay lướt theo đường viền môi. Hai tay Cung Triệt chống hai bên sườn cô, nhìn cô không chớp mắt, rồi hôn lên môi cô, môi lưỡi hoà quyện, Dụς ∀ọηg thiêu đốt, hai người say sưa lăn lộn trên giường, thật lâu anh mới buông cô ra.
Anh cúi đầu, vùi đầu vào иgự¢ cô, đầu lưỡi ấm áp vẽ theo đầย שú mềm mại xinh đẹp, rồi mới ngậm, ʍúŧ nhẹ. Khoái cảm từ иgự¢ truyền từng đợt, thân thể Ninh Tiểu Thuần không tự chủ mà run lên nhè nhẹ, hơi thở bắt đầu trở nên rối loạn mà dồn dập. Cô vứt bỏ lí trí, xuôi theo tình cảm thật trong lòng, hai tay ôm cổ Cung Triệt, theo bản năng hơi cong người, làm cô càng dán chặt anh hơn.
Cảm giác ấm nóng làm yết hầu Cung Triệt bật rên khao khát, đến khi đầย שú tươi đẹp sưng đỏ, môi anh rời khỏi иgự¢ cô, lướt theo đường cong, từ trán hôn xuống cổ, rồi trượt xuống vòng eo nhỏ. Da thịt Ninh Tiểu Thuần trắng mịn lấp lánh trong mắt anh, anh cẩn thận hôn mỗi tấc da thịt cô, thưởng thức da thịt trong suốt ngọt ngào săn chắc.
Nụ hôn nóng bỏng làm cả người Ninh Tiểu Thuần mềm nhũn, gần như tan thành nước, áo tắm trên người cô bị cởi bỏ, quấn quýt đến cuối cùng, cô đã trần trụi. Quần áo trên người Cung Triệt cũng rơi xuống, anh trên người cô nhìn theo đường cong duyên dáng, yết hầu trượt lên xuống, mắt ẩn chứa đốm lửa cháy rực.
Chân anh tách đôi chân trắng nõn của cô ra, hoa viên thơm ngát luôn được đôi chân che kín hiện rõ trước mắt anh. Vật nam tính đã sẵn sàng để lên chỗ mẫn cảm của cô, nhẹ nhàng cọ xát, liên tục truyền sang nhiệt độ.
“Ư...” Ninh Tiểu Thuần ngửa đầu rên nhỏ, hai tay vòng qua thắt lưng Cung Triệt.
Cung Triệt được cô khuyến khích, bàn tay chiếm hữu che lên khu vườn tuyệt vời, chuẩn xác tìm đến nhuỵ hoa, chậm rãi vuốt ve từ nhẹ đến mạnh.
Cô cắn môi, cảm nhận cảm giác ngứa ngáy khó chịu từ trung tâm cơ thể khuếch tán rất nhanh, ăn mòn tất cả ý chí của cô.
Anh nghe tiếng cô ՐêՈ Րỉ, càng thêm suồng sã đi xuống, vỗ về chơi đùa lối vào mềm mại, từ cao xuống thấp, từ dưới lên trên xoay tròn qua lại. Anh đưa ngón trỏ thăm dò lối vào ướƭ áƭ, cẩn thận dò xét đường đi. Sau đó cho thêm ngón giữa tiến vào dẫn dụ chất dịch bên trong, động tác âu yếm dần dần nhanh hơn.
“A...Ah...” Ninh Tiểu Thuần không thể đè nén tiếng rên, thân hình cong lên, để thân thể hai người không còn chút khe hở.
Cung Triệt gầm nhẹ một tiếng, cũng không thể đè nén Dụς ∀ọηg được nữa, anh rút ngón tay ra, nâng hai chân cô lên, đẩy mạnh vật nam tính to lớn vào trong cô. Có chất dịch ướƭ áƭ bôi trơn, anh vào dễ dàng, thuận lợi đến nơi sâu nhất.
Vật nóng bỏng cọ xát lối đi mềm mại, làm vách tường trong cô không ngừng co thắt, siết chặt của anh, chặt đến mức làm anh vừa đau vừa sung sướng.
Anh thấy dáng vẻ xinh đẹp khổ sở cắn môi không lên tiếng của cô, càng gợi lên Dụς ∀ọηg thật lớn trong anh, anh nhẹ nhàng hôn cắn иgự¢ cô, ngón tay anh quay lại nơi lối vào ướt sũng, vân vê day ấn nhuỵ hoa mẫn cảm.
Anh đong đưa thân hình, mỗi lần ra vào đều làm cô đê mê không tả nổi. Cô đón nhận tầng tầng lớp lớp khoái cảm, nhịp điệu âи áι trong cơ thể bắn ra hoa lửa tươi đẹp. Anh lần nữa xâm nhập va chạm, làm cô không chịu nổi đợt tấn công nóng bỏng, cô kiềm không được ՐêՈ Րỉ thành tiếng...
Mỗi một tế bào trong thân thể hai người đều mặc sức kêu gào, vui sướng dần dần tích tụ, họ say sưa chuyển động, cùng nhau đón đỉnh triều sau cuối...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc