Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 57

Tác giả: Y Sắc

Gian phòng nào đó thoải mái dễ chịu, lịch sự tao nhã đơn giản, im lìm tĩnh lặng, cơn gió ban trưa lùa vào phòng qua cửa sổ để mở, bức rèm bay lất phất, tựa như cánh bướm muốn vỗ cánh bay, thật là xinh đẹp.
Một cô gái trẻ lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc mím lại, vầng trán nhíu chặt, như đang chịu đựng điều gì đó. Chợt ngón tay cô giật nhẹ, lông mi thật dài nhấp nháy, ý thức như sắp khôi phục.
Ninh Tiểu Thuần cố mở mắt, ánh sáng bất ngờ làm chói mắt cô, làm cô không thích ứng kịp, cô giơ tay che đi ánh sáng, ai ngờ toàn thân mềm nhũn, không còn sức lực. Nhưng cả người đau nhức, như bị xe cán lên, toàn thân có cảm giác như bị đứt rời, cô khó chịu phải ՐêՈ Րỉ thành tiếng.
Một người đàn ông vừa lúc đó đẩy cửa bước vào, nghe tiếng cô, vui sướng bước nhanh tới, hỏi: “Tỉnh rồi?”
Ninh Tiểu Thuần nghe âm thanh quen thuộc, tưởng nghe nhầm, cô hơi hé mắt, đã quen với ánh sáng, nhìn thấy toàn màu trắng, trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, trong không khí còn có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Đây là bệnh viện sao?
Mắt cô chậm rãi dời về phía phát ra tiếng nói, thấy khuôn mặt anh tuấn, cô cố đưa tay, khẽ dụi mắt, xác định không phải là ảo giác, cô chần chừ mở miệng: “Cung Triệt?” Cô nhẹ nhàng nhả ra hai chữ, giật mình vì giọng nói khàn khàn, hơn nữa còn có vẻ thô sượng, cổ họng đau đớn, đau như bị dao cắt qua.
“Nước...” Ninh Tiểu Thuần chỉ vào cổ mình nói.
Cung Triệt gật gật đầu, rót ly nước cho cô, Ninh Tiểu Thuần muốn ngồi dậy, Cung Triệt lập tức ngăn cản cô, để ly nước sang bên, ân cần đỡ cô ngồi dậy, lấy gối chèn sau lưng cô, rồi mới đưa ly nước lên môi cô, dịu dàng nói: “Uống từ từ thôi.”
Ninh Tiểu Thuần ngước nhìn anh, có chút hoảng. Lông mi đen tuyền làm con gái hâm mộ, như cánh quạt nhẹ nhàng phe phẩy, cặt mắt sâu thẳm mê người, đang nhìn cô thật sâu, cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, lúng túng cúi đầu, liền uống mấy hớp nước, thấm giọng.
“Cảm thấy sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?” Cung Triệt không hề chớp mắt nhìn chăm chăm cô.
Cô lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không việc gì, chẳng qua toàn thân đau nhức mệt mỏi thôi.
“Anh gọi bác sĩ, em ở đây đợi anh.” Cung Triệt vỗ vỗ đầu cô, bước nhanh ra ngoài.
Căn phòng bệnh rộng rãi chốc lát chỉ còn một mình Ninh Tiểu Thuần, cô bắt đầu quan sát khắp phòng, hiển nhiên đây là căn phòng tương đối cao cấp. Cô cúi đầu nhìn quần áo bệnh nhân mình đang mặc, dấu vết trầy xướt trên cánh tay, cô cẩn thận ᴆụng vào vết thương trên cánh tay, nhịn không được nhíu mày.
Lúc này cô mới phát hiện mình đang truyền dịch, bên cạnh giường là giá truyền dịch, trên giá treo bịch nước biển, có một cái ống nối với bịch nước biển, còn đầu kia thì gắn trên tay cô, dưới làn da gần như trong suốt là mạch máu nhỏ nhợt nhạt.
Đầu óc cô nháy mắt trống rỗng, chuyện gì vậy? Sau đó cô mới loáng thoáng nhớ lại một việc, bọn họ chèo thuyền đi thám hiểm, rồi giữa đường xảy ra tai nạn...
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, Cung Triệt bước vào, theo sau là một bác sĩ trung niên mặc blouse trắng. Bác sĩ mỉm cười với Ninh Tiểu Thuần, như gió xuân ấm áp, làm cô thấy dễ chịu, rồi mới bắt đầu kiểm tra cho cô. Ninh Tiểu Thuần ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ, một lát sau, bác sĩ kiểm tra xong, cười cười nói với Cung Triệt và cô: “Đã không sao nữa rồi, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi.”
Cung Triệt nghe vậy, khuôn mặt căng thẳng trở nên dịu dàng, hình như thở dài một hơi nhẹ nhõm, anh tiếp tục cẩn thận nghe bác sĩ căn dặn, chờ bác sĩ dặn dò xong, mới cám ơn, rồi tiễn ông đến cửa. Khi anh xoay qua, thấy Ninh Tiểu Thuần dựa trên giường sững sờ. “Em sao vậy?” Anh ngồi trên giường, lo lắng hỏi han.
Ninh Tiểu Thuần lấy lại tinh thần, cười cười, lắc đầu như không có gì. Cổ họng cô rất đau, tốt nhất là không nên nói chuyện nhiều. Vừa rồi cô nhớ đến chuyện xảy ra lúc thám hiểm, nhớ lại tình cảnh lúc đó mà thấy sợ, hiện giờ cô được cứu, thật sự là may mắn. Cô rất sợ ra đi mãi mãi, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng cái ૮ɦếƭ gần kề mà sợ hãi.
Lần này thật sự đối mặt với cái ૮ɦếƭ, nỗi sợ hãi trước giờ chưa từng có tràn ngập trong lòng, cô mới cảm nhận được sinh mệnh đáng quý! Cô còn rất nhiều việc chưa kịp làm, còn rất nhiều lời chưa nói với ba mẹ, còn rất nhiều tình cảm chưa nói rõ với anh. Hiện giờ tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ, nhìn anh anh tuấn trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt tuấn tú quyến rũ, càng nhìn càng cảm thấy địa vị quan trọng của anh trong lòng cô, càng nhìn càng cảm thấy tình yêu với anh càng ngày càng sâu đậm.
Dường như có niềm hạnh phúc dâng lên trong lòng, Ninh Tiểu Thuần nhìn người tồn tại chân thật trước mặt, mỉm cười nhẹ, khoé mắt đã ươn ướt, nước mắt cứ vậy từng giọt từng giọt rớt xuống.
Cung Triệt thấy nước mắt của cô, thì nhíu mày, vội vã hỏi: “Có chuyện gì, em đau ở đâu à?”
Ninh Tiểu Thuần lắc đầu, không nói lời nào, chỉ rơi nước mắt. Là khóc vì quãng đời vui vẻ sau này, hay là khóc vì sợ hãi khi suýt ૮ɦếƭ? Cô không biết, nước mắt cứ thế không khống chế rơi xuống, nín cũng không nín được.
Cung Triệt đưa mu bàn tay, dịu dàng lau nước mắt cho Ninh Tiểu Thuần, rồi hơi nghiêng người, ôm cô vào lòng, ôm chặt cô, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, đừng khóc.” Ninh Tiểu Thuần lẳng lặng dựa vào lòng anh, đầu vùi иgự¢ anh, lắng nghe tiếng tim anh đập, Hơi thở nam tính của anh nóng đến vậy, quanh quẩn bốn phía, phủ kín cô. Vòng tay mạnh mẽ của anh làm cô cảm thấy an tâm, nhưng cánh tay anh dần dần siết chặt, làm cô càng sát anh hơn, thiếu chút nữa ép cô đến không thở nổi.
Cô bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, tai đỏ lên. Anh tình tứ thế này, làm cô bỗng thấy lo sợ, cảm thấy mê loạn, làm cô không thích ứng kịp, như đang nằm mơ.
Ninh Tiểu Thuần ép mình trong lòng Cung Triệt dần dần bình tĩnh lại, cô lau nước mắt, rời khỏi иgự¢ anh, lẩm bẩm: “Xin lỗi...”
Cung Triệt thấy trên mặt Ninh Tiểu Thuần xuất hiện hai vệt đỏ, không khỏi mỉm cười, sau đó đổi đề tai, “Em ngủ hai ngày hai đêm rồi, đói bụng chưa?”
Cô ngủ hai ngày hai đêm?! Ninh Tiểu Thuần kinh ngạc, chắc là cô vì bị thương lúc gặp nạn, lại mất sức nghiêm trọng, nên mới ngủ vùi không tỉnh. Bây giờ anh vừa nói, cô quả thật thấy đói, nên thành thật gật đầu.
“Em chờ một chút.” Cung Triệt cười cười với cô, rồi đứng dậy ra ngoài.
Không bao lâu, Cung Triệt quay lại, trên tay còn cầm garmen, trong đó cháo nóng bốc khói nghi ngút, mùi thơm toả ra, dụ dỗ con sâu tham ăn trong bụng Ninh Tiểu Thuần. Cung Triệt cầm múc chén cháo, đi đến cạnh Ninh Tiểu Thuần ngồi xuống, Ninh Tiểu Thuần vừa định cầm thì bị Cung Triệt né đi.
Anh trêu chọc nói: “Em bây giờ ngay cả sức cầm muỗng cũng không có, cứ để anh...” Anh cầm muỗng khuấy cho cháo nguội bớt, rồi múc một muỗng, đưa lên miệng thổi, rồi mới đưa đến miệng Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần ngây người nhìn động tác săn sóc cẩn thận của Cung Triệt, tim đập loạn xạ không ngừng, hai vệt đỏ nổi trên gò má, thầm nghĩ, anh dịu dàng thế là vì sao đây, chẳng lẽ anh cũng như cô, cũng có tình cảm giống cô sao?
Ninh Tiểu Thuần ngày đầu tiên tỉnh lại phải trải qua tình trạng đỏ mặt thẹn thùng, Cung Triệt bất ngờ có hành động dịu dàng làm cô kinh ngạc vô cùng, không nên đối mặt với anh thế nào. Trong lúc cô hôn mê đã xảy ra chuyện gì, sao cảm thấy như anh thay đổi, quan hệ giữa hai người hình như có chuyển biến.
Kì quái, thật sự kì quái... Nhưng kì quái thế này lại làm cô cảm thấy ngọt ngào...
Cùng ngày hôm đó tia nắng chiều cuối cùng vừa biến mất, đèn đường bật sáng, màn đêm buông xuống. Phía chân trời mênh ௱ôЛƓ, tĩnh lặng trong màn đêm. Trên bầu trời ánh sao chớp loé, Ninh Tiểu Thuần nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhớ đến chuyện vừa xảy ra, lòng không khỏi lạnh lẽo.
Cô nghe Cung Triệt kể lại mới biết, sự cố lần này, tám người trong nhóm thám hiểm, năm người ૮ɦếƭ ba người bị thương, kết thúc bi kịch. Trừ một nam một nữ được dòng nước xiết cuốn lên bờ, giữ được tính mạng, người sống sót còn lại chính là cô.
Việc đời vô thường, lần du lịch này vốn là kí ức tốt đẹp nhất trong đời, nhưng giờ lại xảy ra cớ sự thế này, cuối cùng lại trở thành tổn thương trong lòng bọn họ, không thể xoá bỏ. May mà cô giữ được mạng, phải tạ ơn trời đất rồi.
Cô nhớ rõ sau khi họ bơi thuyền vào con sông, đạp gió rẽ sóng, vốn cho rằng có thể thuận lợi đến đích. Ai ngờ nửa đường gió lớn, ngay lúc cách bờ khoảng hơn 100m bỗng một cơn sóng ập tới, thuyền bị lật úp, họ bất ngờ không chuẩn bị kịp mà rơi xuống nước.
Nước chảy xiết đưa họ đến từng nơi khác nhau, Ninh Tiểu Thuần mặc dù biết bơi, nhưng kĩ thuật không tốt cho lắm, cô luống cuống trong dòng nước xiết, tay chân trở nên không linh hoạt. Cô mệt mỏi trôi giạt, cố sức quẫy đạp trong dòng nước xiết. Nhưng chẳng giúp được gì, nước sông ào ào tràn vào mũi miệng và tai cô, không ngừng tràn theo đường hô hấp, cô bị ngạt thở ho khan liên tục. Cô dần dần phát hiện mình sức cùng lực kiệt, cảm giác cái ૮ɦếƭ sắp đến cũng dội vào lòng cô.
Trong nước đá tảng san sát hỗn tạp cứa vào làm toàn thân cô đau đớn, cô không kịp suy nghĩ, ngay sau đó đã bị dòng nước cuốn xuống hạ du, bọt nước bắn tung toá, khí thế hung hãn. Thân thể cô dần dần chìm xuống, tim thắt chặt, nước sông mặn chát tràn ngập vị giác, dạ dày đảo ngược...
Trong đầu óc cô chỉ còn sót lại ý nghĩ này cũng bắt đầu lặng lẽ tan rã, chợt đột nhiên có một cơn sóng lớn đánh tới, sóng dữ ầm ầm, nước sông mờ mịt, thân hình cô như dải lụa bay trên trời, cô biết mình dữ nhiều lành ít, ý thức tan rã, chậm rãi chìm vào dòng nước tối đen lạnh như băng...
Nghe nói cô bị đánh dạt vào trong tháp lâm đổ nát, tạm thời giữ được tính mạng. Còn làm sao cô bị dạt vào địa hình phức tạp rắc rối như vậy, vẫn là một ẩn số, chỉ có thể nói cô ở hiền thì gặp lành, cực kì may mắn.
“Em được cứu ra sao vậy?” Ninh Tiểu Thuần chậm rãi quay lại, hỏi Cung Triệt ngồi trên ghế salon, giọng nói còn khàn khàn.
“Đội cứu hộ mở rộng tìm kiếm.” Cung Triệt quay đi, thản nhiên nói.
“À...” Ninh Tiểu Thuần đáp, nhưng sao họ lại tìm đến đó lận, nghe nói chỗ đó hiểm trở, khó vào được.
Ninh Tiểu Thuần còn tính hỏi gì đó, thì điện thoại Cung Triệt vang lên, anh lấy ra nhìn, rồi đi ra ngoài nghe. Ninh Tiểu Thuần đành lẳng lặng nằm trên giường, ngây người nhìn chằm chằm trần nhà.
Tính mạng con người thật yếu ớt, không giữ được qua thử thách của thiên nhiên, cũng không giữ được trong ђàภђ ђạ của con người. Bây giờ chuyện đó đã qua, cô phải quý trọng mạng sống bản thân, giờ phút này cô cảm thấy còn sống thật là tốt.
Y tá vào thay băng cho Ninh Tiểu Thuần, cánh tay và chân cô đều bị thương, vết thương chi chít, nếu không xử lý tốt sẽ để lại sẹo. Y tá vừa thay băng cho Ninh Tiểu Thuần, vừa cảm thán nói: “Bạn trai cô đối xử với cô tốt thật, thật làm người ta hâm mộ.”
“Bạn trai?!” Ninh Tiểu Thuần gãi đầu, vẻ mặt không hiểu.
Y tá vẫn không ngừng tay, miệng tiếp tục nói: “Đúng vậy, thật là đẹp trai, lại yêu cô, vì cô không ngại nguy hiểm cứu cô đem về, đàn ông tốt vậy đốt đuốc tìm cũng không thấy đâu...”
Ninh Tiểu Thuần nghe, trong lòng lờ mờ có chút manh mối, nhưng trong đầu vẫn hỗn loạn, không thông suốt lắm, nên cô hỏi: “Cô đang nói gì vậy, tôi không hiểu lắm.”
Y tá kêu lên một tiếng, nói: “Cô không biết hả?”
Ninh Tiểu Thuần thành thật gật đầu, cô có biết gì đâu.
“Chuyện là thế này...” Y tá bla bla nói một tràng, Ninh Tiểu Thuần cuối cùng cũng biết sự tình.
Thì ra là Cung Triệt cứu cô...
Nhưng vừa rồi cô hỏi anh, sao anh không trả lời thẳng, sao không nói rõ sự thật với cô...
Một dòng nước ấm chảy vào lòng, cô đột nhiên cảm động muốn khóc. Anh làm như vậy, có phải chứng tỏ cô đã có chỗ trong lòng anh không? Cho dù chỉ là một chỗ nhỏ nhoi, cô cũng rất sung sướng...
Y tá thu dọn đồ đạc xong, thấy Ninh Tiểu Thuần đang cảm động, cười cười nói: “Nhớ cố gắng quý trọng nhé, bất cứ giá nào cũng đừng để người khác đoạt mất, ha ha...” Nói xong rời phòng.
Lúc Cung Triệt từ ngoài đi vào, thấy Ninh Tiểu Thuần chực khóc, anh ngẩn người, bước đến hỏi cô: “Em sao vậy?”
Ninh Tiểu Thuần thấy Cung Triệt, hốc mắt nóng lên, nước mắt vòng quanh muốn rơi xuống. Cô nghẹn ngào sau đó mím môi nói, “Em...” Giọng nói hơi nghèn nghẹn.
Cung Triệt nghĩ cô vì bạn bè mất đi mà đau lòng, bèn ngồi lên giường, định xoa đầu cô an ủi, ai ngờ Ninh Tiểu Thuần ôm chặt anh, cọ đầu vào иgự¢ anh. “Có chuyện gì?” Cung Triệt vỗ về lưng cô, dịu giọng nói.
“Cám ơn anh.” Giọng Ninh Tiểu Thuần rầu rĩ.
“Sao?” Cung Triệt nhíu mày.
“Cám ơn anh đã cứu em.” Ninh Tiểu Thuần ôm chặt eo anh, hít vào ấm áp của anh.
Cung Triệt nghe vậy nhíu mày, không nói gì, lòng thầm nghĩ đã có ai đó nói cho cô biết.
“Em nghĩ em ૮ɦếƭ chắc rồi, uhuhu...” Ninh Tiểu Thuần mếu máo khóc, câu nói như mang mùi vị nũng nịu.
“Không được nói ૮ɦếƭ!” Cung Triệt không vui nói, rồi cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, “Em bây giờ không phải tốt rồi sao, không được suy nghĩ nữa. Thật là con bé phiền phức, ai bảo em đi thám hiểm làm gì!”
“Em, em...” Ninh Tiểu Thuần không cách nào biện hộ cho mình, quả thật là tự cô chạy đi thám hiểm, tự gây nghiệt không thể sống.
“Con bé liều lĩnh, hừ...” Cung Triệt như trừng phạt nhéo nhéo eo cô.
“Ha ha...” Ninh Tiểu Thuần thấy nhột, cười nắc nẻ, cô muốn tránh đi, đưa tay đẩy иgự¢ anh, nhưng Cung Triệt không cho, cánh tay thít chặt, cố định cô trong иgự¢ anh.
“Ừm, em có chuyện muốn nói với anh...” Ninh Tiểu Thuần khẽ nói.
Cung Triệt đặt cằm lên tóc cô, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, nói: “Ừ, anh nghe.”
Ninh Tiểu Thuần hiện giờ đang đấu tranh nội tâm dữ dội, vì chuyện cô sắp nói đây có thể gây sóng gió giữa hai người, có thể sẽ thay đổi quan hệ của hai người. Nhưng cô vừa từ Quỷ Môn quan quay về, cảm giác sâu sắc cuộc đời vô thường, hiểu rõ nếu bây giờ không nói, sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội. Hơn nữa những lời này cô để trong lòng đã lâu rồi, hiện giờ rất muốn nói hết ra. Cô không thèm nghĩ đến hậu quả nữa, cứ nói hết ra, sẽ không có lỗi với bản thân, sau này sẽ không hối hận.
“Em có lời muốn nói với anh, lời này đã giấu trong lòng lâu rồi, sau khi em ૮ɦếƭ đi sống lại, em mới có dũng khí nói ra. Cung Triệt, em thích anh, khi ở chung vô tình em đã thích anh. Em thích anh, đây là chuyện của em, không liên quan đến anh. Anh đừng cảm thấy có áp lực.” Ninh Tiểu Thuần cố hết sức hạ giọng thật nhỏ, thật nhẹ. Cô cứ vùi vào lòng Cung Triệt, không dám ngẩng lên, mặt ửng đỏ. Cô nín lại, chờ phản ứng của anh.
Nhưng khi Cung Triệt nghe cô nói xong, lại không lên tiếng. Cô cảm thấy thân thể anh cứng ngắc, cô thậm chí còn cảm thấy nhịp tim anh cũng thay đổi. Nó không đều đều có quy luật như vừa rồi, mà ngược lại, nó trở nên rối loạn.
Làm anh sợ sao, điều này làm anh không tiếp nhận được sao? Anh sẽ ghét bỏ cô, nhạo báng cô sao?
Ninh Tiểu Thuần ngừng thở, cố khống chế hô hấp của mình không để nó rối loạn, bàn tay vò vò chéo áo. Thời gian chậm rãi trôi qua, lòng cô dần dần trở lạnh, tựa như còn có buồn tủi đột nhiên đánh úp nơi mềm mại nhất trong lòng.
Tuy cô nói với bản thân, chỉ cần nói ra tình yêu thì không có lỗi với tình cảm của mình. Nhưng con người luôn tham lam, cô cũng chờ mong được đáp lại giống vậy biết bao...
Thời gian càng trôi, Ninh Tiểu Thuần càng quẫn bách, không biết làm sao nhìn mặt anh, hơn nữa cô còn dựa vào иgự¢ anh, tư thế mập mờ, thật sự không ổn. Nhưng cô không muốn lập tức đẩy anh ra, tay anh không buông, cô cũng không muốn buông. Cô không suy nghĩ đến hậu quả và tầm quan trọng của nó nữa, mà chỉ muốn hưởng thụ chăm sóc khó có được.
Cô cố hít ngửi mùi hương của riêng anh, cố gắng hít vào ấm áp của anh, vĩnh viễn ghi khắc giờ phút này vào lòng. Vì sau khi giờ phút này qua đi, tất cả đều thành hư vô...
Cung Triệt thở dài thật khẽ, cúi đầu ấn môi lên tóc cô, thật lâu sau, mới chậm rãi đẩy cô ra, khoé miệng mang theo nụ cười, thân mật kề mặt sát mặt cô. Hơi thở anh phun lên mặt cô, ngứa ngáy, hơi nóng. Ninh Tiểu Thuần không dám ngước lên nhìn mắt Cung Triệt, chỉ dám nhìn chằm chằm cổ áo anh.
“Yêu tinh...” Cung Triệt khẽ gọi một tiếng, khoé miệng vương nụ cười, đưa tay nâng mặt Ninh Tiểu Thuần lên, để cô đối diện với mình, không cho cự tuyệt. Anh thấy mặt cô đỏ hồng, sóng mắt xinh đẹp, nhè nhẹ cắn môi dưới, hồi hộp làm hàng mi run nhẹ, ánh mắt mơ màng.
Tâm trạng anh thật tốt, cúi đầu hôn lên mắt cô, hôn mũi cô, hôn lên môi cô, lẩm bẩm: “Yêu tinh trộm tim...”
Ninh Tiểu Thuần bất ngờ bị hôn hoảng đến mức sửng sốt, suýt nữa quên thở, cô yên lặng nhìn đôi mắt sâu đen kia, cơ hồ như bị lạc trong đó, không tìm được thần trí của mình. Cô nhẹ nhàng bật ra một tiếng, hai tay không kiềm được vòng lên bả vai dày của anh, rồi nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của anh.
Nụ hôn của anh lúc đầu dịu dàng, sau đó lại mạnh mẽ, chiếc lưỡi nóng bỏng tiến vào trong miệng cô tham lam hút hơi thở ngọt ngào của cô, tay phải đỡ gáy cô, thu ngắn nhất khoảng cách giữa hai người.
Mắt anh dán lên mặt cô, ghi nhớ khuôn mặt cô vào tim. Môi cô trong trẻo như nụ hoa sáng sớm, làm anh muốn ngừng mà không ngừng được. Anh như người lữ hành đang khát cháy cổ gặp được một dòng suối mát, anh tham lam, triền miên hôn cô, như cả thế giới chỉ còn lại có anh và cô...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc