Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt - Chương 47

Tác giả: Y Sắc

Ngày hôm sau Ninh Tiểu Thuần mang đôi mắt gấu trúc đi làm, vì tối hôm qua chấn kinh quá lớn, làm cô ngủ không yên giấc. Thì ra cô đã gặp được thái thượng hoàng với hoàng thái hậu...
Rất nhanh đến buổi trưa, Ninh Tiểu Thuần xuống lầu đưa hồ sơ. Trong lúc cô từ văn phòng Cố Minh Vũ đi ra, thì gặp Lạc Hi Hi ở hành lang. Lạc Hi Hi mặc cái áo khoác nhỏ siêu ngắn hiệu Joe&Jules màu tím nhạt, phối hợp với váy dài ngang gối bằng nhung màu vàng nhạt hiệu Chanel, thêm đôi bốt cao màu đen hiệu PINKY&ROSE, làm tôn dáng vóc tuyệt đẹp của cô. Tóc xoăn lọn to để xoã trên vai, đôi mắt sáng ngời trong suốt, lông mày cong cong, làn da trắng nõn không tì vết hồng hào, thật sự xinh đẹp vô cùng. Cô chậm rãi đi tới, đôi mắt mấy tên đàn ông cực nóng lén lút nhìn cô, trong lòng như cũng phải thốt lên bốn chữ: khuynh quốc khuynh thành!
Tâm trạng Lạc Hi Hi hình như rất vui, cô xem nhẹ ánh mắt sói đói vồ mồi, bước từng bước tới trước. Cô đi ngang qua Ninh Tiểu Thuần, gật đầu mỉm cười, rồi mới lướt qua cô ấy, đẩy cửa bước vào văn phòng Cố Minh Vũ.
Ninh Tiểu Thuần đứng ngây ra nhìn cửa phòng đóng lại, kinh ngạc mãi thôi. Lạc Hi Hi không phải vợ sắp cưới của Cung Triệt sao, sao cô ấy dám ăn mặc như vậy, trước mặt bao người, nghênh ngang vào phòng Cố Minh Vũ? Đây chắc chắn là cho Cung Triệt đội nón xanh à nha...
Chẳng lẽ giữa họ đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết?! Ninh Tiểu Thuần nghi hoặc liếc một cái, rồi xoay người rời đi.
Lúc ăn cơm trưa Ninh Tiểu Thuần xuống lầu tìm tiểu Tạ ăn cơm, ở trước cửa toalet lại chạm mặt Lạc Hi Hi. Ninh Tiểu Thuần mỉm cười gật đầu chào, Lạc Hi Hi cũng gật chào lại, cuối cùng khi hai người đi lướt qua, Ninh Tiểu Thuần lại gọi Lạc Hi Hi lại.
Cô nhìn chung quanh, thấy không có người nào, liền cẩn thận bước đến, nói: “Sao cô lại công khai tìm anh ta vậy?” Chẳng lẽ không sợ gì sao?!
Lạc Hi Hi nghe vậy, thản nhiên cười nói: “Tôi với Cung Triệt huỷ hôn rồi.”
Ninh Tiểu Thuần nghe được, lắp bắp kinh hãi. Cô vẫn chưa tiếp nhận hết tin này, Lạc Hi Hi liền vỗ vỗ vai cô nói: “Xin hãy tiếp tục cố gắng...” Rồi như cánh bướm nhẹ nhàng lướt đi.
Cô ấy nói thế là ý gì?! Ninh Tiểu Thuần mờ mịt...
“Này!” Tiểu Tạ từ trong WC đi ra, vỗ vỗ Ninh Tiểu Thuần đang xuất thần.
“Hả, chuyện gì?” Ninh Tiểu Thuần vỗ иgự¢ nói.
“Có gì đâu, cậu đứng đây làm vậy? Mau đi ăn cơm thôi.” Tiểu Tạ kì lạ nhìn Ninh Tiểu Thuần.
“Ừ.” Ninh Tiểu Thuần đáp.
Lúc hai người đi xuống nhà ăn dưới lầu, tiết mục giải trí trên TV vừa hết, đang chiếu đến quảng cáo, tiểu Tạ đặt đũa xuống, nhìn màn hình cảm thán, “Cô ấy thật là đẹp...”
“Ai?” Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu hỏi.
“Hạ Phi Sắc.” Tiểu Tạ đang xem quảng cáo không chớp mắt.
Ninh Tiểu Thuần nghe tên đó, nhướng mày, tên này hình như rất quen. Cô quay lại nhìn TV, vừa nhìn đã biết vì sao cảm thấy quen thuộc, nếu cô không nhận lầm người, người đó là cô Hạ ở tầng trên...
Tiểu Tạ nghĩ Ninh Tiểu Thuần không biết ngôi sao mới nổi này, liền lục trí nhớ nói hết những thông tin ra: “Hạ Phi Sắc, tên tiếng Anh là Elanne, cao 1m7, chòm sao Thiên Bình, nhóm máu O, con lai Trung-Hàn. Năm 2010 tham gia cuộc thi Star Tân Tú đoạt giải quán quân, thành cô gái siêu nổi tiếng. Sau khi lần lượt chụp ảnh quay quảng cáo, vì ngoại hình thanh tú, có nụ cười ngây thơ ngọt ngào, mắt to long lanh nước với má lúm đồng tiền, nhanh chóng trở thành nữ hoàng quảng cáo, được người trong giới khen ngợi. công ty kí hợp đồng với số tiền lớn bắt đầu đóng bộ phim đầu tiên...”
Ninh Tiểu Thuần chờ tiểu Tạ nói xong một hơi, liền cầm ly nước đẩy tới. Tiểu Tạ cũng không màu mè, bưng uống liền.
Hoá ra người ở tầng trên được hâm mộ dữ nha, sao cô không nhận ra chút nào nhỉ, 囧... Ninh Tiểu Thuần chống cằm trầm tư, có điều cô không biết cũng là có nguyên nhân, cô Hạ bề bộn công việc, thường không ở nhà, hơn nữa một tháng cũng không gặp được mấy lần, nghe nói cô ta định chuyển nhà...
“Nghe nói hạng mục lụa Thịnh gia lần này cần tìm một ngôi sao đại diện, không chừng Hạ Phi Sắc có hi vọng...” Tiểu Tạ lén đem tin này nói nhỏ với Ninh Tiểu Thuần.
“Ồ?!” Ninh Tiểu Thuần nghe vậy ngẩn người, hạng mục này cô cũng tham dự, nhưng sao cô không biết chuyện này?
“Nghe bà cô già nói người đó là do đích thân tổng giám đốc tuyển chọn, không chừng tổng giám đốc với Hạ Phi Sắc có quan hệ không tầm thường.” Tiểu Tạ ra vẻ mình đoán trúng rồi, đắc ý nói.
Quan hệ không hề tầm thường?! Ninh Tiểu Thuần cắn đũa nghiền ngẫm mấy chữ này.
Qua giờ cơm trưa, Ninh Tiểu Thuần về lại văn phòng, ngồi ngẩn người trên ghế. Hồi lâu sau, Cung Triệt cũng từ ngoài về, vừa vào đã thấy Ninh Tiểu Thuần ngơ ngác mất hồn, anh đi qua, gõ nhẹ ngón tay lên bàn cô.
“A...” Ninh Tiểu Thuần phát hoảng, tim đập thình thịch, thấy người đến là Cung Triệt, ngượng ngùng cúi đầu.
“Giờ làm việc không được ngẩn người.” Cung Triệt nghiêm túc nói.
“Vâng, tôi biết ạ.” Ninh Tiểu Thuần ngoan ngoãn nhận lỗi. Nhưng cô vô tình liếc xuống đồng hồ trên máy tính thì mới phát hiện vẫn chưa tới giờ làm việc... Nhưng cô không thể bắt bẻ tổng giám đốc đại nhân, đành tạm thời ngoan ngoãn làm nhân viên nhẫn nhục chịu đựng.
Cung Triệt rất hài lòng với biểu hiện của cô, quay đi định vào văn phòng. Ninh Tiểu Thuần chần chờ một lúc, vẫn quyết định gọi Cung Triệt lại: “À...”
“Hửm?” Cung Triệt dừng lại xoay người.
“Em... Em gặp cô Lạc, nghe nói hai người, huỷ hôn rồi?” Ninh Tiểu Thuần ấp úng nói. Vì cô cảm thấy hình như mình vượt quá lằn ranh, chuyện này có vẻ không liên quan đến cô, không nên nhúng tay vào.
“Ừ, phải.” Cung Triệt thoải mái trả lời.
Anh tự ý huỷ hôn, không bàn trước với hai gia đình, cũng không cho hay liền, cuối cùng bị người lớn biết được. Từ nhỏ người lớn hai nhà thấy họ lớn lên cùng nhau đều hi vọng anh và Hi Hi nên đôi, thân càng thêm thân, thế nhưng anh lại phá tan ý nguyện của họ, thế này cũng xem như chọc họ nổi giận, thế nên không phải có người lập tức đến nhà tìm anh tính sổ đó sao.
Hôm qua anh với ba mẹ mình vòng vo thật lâu mới thoát thân, nói đến cùng cũng là ba mẹ rất tin tưởng anh, giao Hoàn Nghệ cho anh, nên với chuyện anh quyết định cũng không ngăn cản nhiều, chỉ là từ nhỏ mẹ anh đã thương yêu Hi Hi, muốn để cô thành con mình, bây giờ giấc mơ của mẹ anh sụp đổ, tức giận nên túm lấy ba anh đến tìm anh tính sổ cho hả giận thôi.
Chắc anh sẽ bị mẹ cằn nhằn một chút, còn bên Lạc gia, anh sẽ xử lý thích đáng. Đây là quyết định của anh, tất cả hậu quả do anh gánh chịu.
Ninh Tiểu Thuần nghe Cung Triệt trả lời, xác nhận sự thật. Còn là tại sao, cô không thể hỏi tiếp, như thế rất xấu hổ. Còn người nói ra chuyện đó, hiện giờ cũng không phải lúc để hỏi, sau này giải quyết tiếp vậy. Cô yên lặng rụt cổ, làm việc của mình.
Cung Triệt như suy nghĩ gì đó nhìn Ninh Tiểu Thuần, nhưng không nói gì nữa, lập tức đi vào căn phòng.
Thời gian bận rộn nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã đến cuối tuần. Đáng lẽ Ninh Tiểu Thuần muốn ngủ nướng nhưng lại tan tành giấc mộng, vì cô phải đi chơi với Tưởng Đồng Bạch ở ngoại thành. Cô không tìm được lý do để từ chối, mà không thể từ chối nên đành phải đi theo.
Ninh Tiểu Thuần dậy sớm, mặc đồ xong, đến trạm xe đã hẹn chờ Tưởng Đồng Bạch. Thời gian trôi qua, người chờ xe ngày càng đông, chỉ chốc sau chiếc xe buýt từ đằng xa chầm chậm trờ tới, mọi người bắt đầu tuôn lên, chen lấn về phía chiếc xe chạy đến. Ninh Tiểu Thuần nhìn dòng người đông nghịt, sung sướng thở dài, may mà cô không phải lên chiếc này, bằng không chen lên xe, chen chúc y như cá mòi đóng hộp.
Sau khi chiếc xe chạy đi, bến xe cũng ít hẳn người, Ninh Tiểu Thuần nhàm chán cúi đầu nhìn mũi giày. Lúc này có một chiếc Mercedes-Benz C lữ hành chạy đến, phong cách tạo hình trẻ trung phối hợp với phần đuôi tròn trịa, khiến cả chiếc xe nhìn sơ qua vô cùng hài hoà, đường sá vắng vẻ rất dễ nhìn thấy, thu hút không ít ánh nhìn của những người chờ xe.
Chiếc Mercedes-Benz chậm rãi ngừng ở trạm, cửa xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú trước ánh mắt mọi người. Đúng lúc Ninh Tiểu Thuần ngước lên, nhìn thấy ánh mắt người trong xe, bốn mắt nhìn nhau, đều có tâm tư.
Ninh Tiểu Thuần sững sờ hồi lâu mới tỉnh lại, cười khẽ. Không ngờ ở đây cũng gặp Tưởng Phàm, đời người nơi nào mà không gặp lại chứ, nhưng cô quên ba của đứa bé mà cô hẹn chính là Tưởng Phàm. Cô nhìn Tưởng Phàm cũng gật đầu mỉm cười với mình, rồi mới thấy xe anh dừng ở ven đường, đang nghĩ xem có nên bước đến nói vài câu không, thì băng ghế sau một cô bé ló đầu ra, nó hào hứng gọi: “Chị ơi chị...”
Ninh Tiểu Thuần thấy người đó là Tưởng Đồng Bạch, không kịp lên tiếng, thì thấy Tưởng Phàm đã bước xuống xe, đến cạnh cô.
Ninh Tiểu Thuần nghiêng đầu nhìn về phía anh, cô phát hiện anh rất cao, cô phải ngước cao mới có thể nhìn thẳng anh. Hôm nay Tưởng Phàm mặc thường phục, anh đứng ngược sáng, nên khuôn mặt không thấy rõ. Ánh nắng quá chói mắt, trái lại chỉ có thể thấy hình dáng thân người, nhưng cô cảm nhận được nụ cười thân thiết mê hoặc của anh, để lộ sức quyến rũ đặc biệt của đàn ông.
“Cô Ninh.” Giọng Tưởng Phàm trong trẻo vang lên, rồi anh đón cái làn trên tay Ninh Tiểu Thuần. Trong làn đựng sandwich ba lớp với trái cây mà cô chuẩn bị cho lần dã ngoại này.
“Vâng?” Ninh Tiểu Thuần nghiêng đầu nhìn anh, không biết anh muốn làm gì.
“Mời cô lên xe.” Tưởng Phàm đưa tay mời.
Ninh Tiểu Thuần nhìn nhìn Tưởng Phàm, rồi nhìn nhìn Tưởng Đồng Bạch hào hứng trên xe, bèn buồn bực đi về phía chiếc xe. Không phải Tưởng Đồng Bạch nói Tưởng Phàm bận đến không có thời gian ăn cơm chung với nó sao, vậy bây giờ cô với nó đi chơi, sao anh ta lại đến đây? Anh ta không thể nào làm tài xế được à...
Tưởng Phàm lịch sự mở cửa xe giúp Ninh Tiểu Thuần, Ninh Tiểu Thuần cảm ơn rồi ngồi vào. Cô nhân lúc Tưởng Phàm ra sau bỏ đồ vào cốp xe, túm Tưởng Đồng Bạch hỏi: “Lần này đi chơi không phải chỉ có chị với em thôi sao?”
Tưởng Đồng Bạch hai mắt loé sáng, nó nói: “Cuối tuần ba em đúng lúc rảnh rỗi, nên em mời luôn, nhiều người mới vui mà, không được hả chị?”
Đương nhiên không được! Như vậy cô sẽ bó tay bó chân, không được tự nhiên... Có điều, cô không nói câu đó ra, mà chỉ quay đầu nhìn ra cửa sổ, vì Tưởng Phàm đã ngồi vào xe.
Vì có Tưởng Đồng Bạch nghịch ngợm, nên không phải lo lắng chuyện lúng túng. Tưởng Phàm lái xe ra ngoại thành, ngừng lại ở một sườn núi nhỏ. Cuối thu thời tiết mát mẻ quả thật thích hợp đi dạo, trời cao mây trắng, non xanh nước biếc trong thiên nhiên rộng lớn thư giãn tinh thần và thể xác, đối với người vừa đi làm chính thức như cô mà nói là điều kiện giải toả áp lực, giải toả những chuyện không vừa ý nhất.
Tưởng Phàm tìm chỗ đậu xe, Ninh Tiểu Thuần với Tưởng Đồng Bạch mang làn leo lên sườn núi. Hai người thu dọn chung quanh, chọn một vùng cỏ rất lớn, trải miếng vải caro lên, ngồi xuống bày biện đồ vật trong làn ra.
Mùa thu vùng ngoại ô như một bức tranh nhiều màu bao la hùng vĩ, một bên triền núi là đồng ruộng bạt ngàn vàng ươm sắp thu hoạch, gió nhẹ phất qua mang theo mùi hương thơm ngát, từng dãy ruộng ngô chờ thu hoạch xanh tươi, trải dài nổi bật dưới bầu trời xanh...
Cuối tuần rất nhiều người đi dã ngoại, trên trảng cỏ đủ loại màu sắc vải trải, người lớn tập trung ăn uống, chuyện trò việc nhà. Trẻ con ở gần đó chơi đùa, thả diều với nhóm bạn, truyền đến từng tràng tiếng cười, cách đó không xa còn có một con chó chăn cừu nằm sấp lười biếng trên cỏ lim dim.
Lúc này thật sự là thời gian tốt đẹp, Ninh Tiểu Thuần hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Đến khi cô mở mắt, thấy Tưởng Phàm đã đến, còn ngồi xuống cạnh cô. Người ta tự nhiên, tràn trề vui vẻ, cô cũng không cần phải nhăn nhăn nhó nhó.
“Chị ơi, cho chị nè, cơm nắm tự tay em làm đó.” Tưởng Đồng Bạch như dâng bảo vật đưa miếng cơm nắm rong biển không ra hình thù nào cho Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần cầm lấy, do dự nhìn mấy lần, Tưởng Đồng Bạch không kiên nhẫn thúc giục: “Chị mau nếm thử xem, xem mùi vị thế nào, em học theo cô giúp việc đó, giỏi không?”
“Ba, cho ba một miếng luôn.” Tưởng Đồng Bạch nhét miếng cơm nắm rong biển “vô cùng thê thảm” vào tay Tưởng Phàm, “Con làm ba cái, ba một cái, con một cái, chị một cái, hì hì.”
“Ha ha, cũng không tệ lắm.” Ninh Tiểu Thuần gượng cười cắn một cái, nhai nhai, mới thấy cơm nắm tuy hình thức kém, nhưng mùi vị cũng tạm, chắc là người giúp việc đã chuẩn bị vật liệu hết, con bé chỉ phụ trách nắm cơm mà thôi.
Tưởng Đồng Bạch được sự xác nhận của Ninh Tiểu Thuần, vui vẻ hoa tay múa chân, nó ăn vài miếng, ngồi chưa nóng đít, đã ầm ĩ muốn đi thả diều. Thế là Ninh Tiểu Thuần đành phải bỏ “ăn” theo chăm sóc nhân vật chính, hai người đến nơi trống trải. Ninh Tiểu Thuần theo hướng ngược gió, ngón cái và ngón trỏ hai tay nhẹ đỡ khung sau con diều, chờ cơn gió bắt đầu thổi lên, liền buông diều ra. Tưởng Đồng Bạch vừa chạy vừa thả dây, đến khi cảm thấy đủ sức gió, diều bay lên cao thì mới dừng lại rồi từ từ thả thêm dây.
Ninh Tiểu Thuần đứng một bên nhìn Tưởng Đồng Bạch chơi quên trời đất, khoé miệng nhếch cao. Chợt cô thấy đỉnh đầu tối sầm, có một thân hình cao lớn bao phủ, cô ngẩng đầu, nhận ra là Tưởng Phàm.
“Đến tàng cây bên kia ngồi chứ?” Tưởng Phàm đề nghị.
Bên kia có thể hóng mát, tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn rõ mọi động tác của Tưởng Đồng Bạch, là nơi khá ổn, thế là Ninh Tiểu Thuần gật đầu, đi theo Tưởng Phàm đến gốc cây to cách đó không xa. Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh, cuối cùng dừng mắt ở một nơi trên sườn núi lân cận, dừng lại.
Đó là một bãi cỏ lớn, giữa bãi cỏ có vô số hoa hồng được kết thành hình trái tim cực lớn, bóng bay màu sắc rực rỡ từ trong lùm cây bay lên, mấy đôi tình nhân trong đó ôm hôn say sưa.
Hai rặng mây đỏ in trên hai má Ninh Tiểu Thuần, cô ngượng ngùng xoay mặt, đi hai bước lên trước, lại đâm sầm vào một Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp. Bất ngờ bị ᴆụng khiến cô theo bản năng giật bắn ngược về sau, nhưng bị một cánh tay mạnh mẽ ôm eo, kéo mạnh lại.
“Cẩn thận một chút.” Tưởng Phàm nói bằng giọng êm tai nam tính.
Cô và anh đứng rất gần nhau, giọng nói anh truyền từ đỉnh đầu cô xuống, nhưng gần gũi như nỉ non bên tai, hơi thở ấm áp của anh quanh quẩn bên tai cô, thật lâu không tan. Ninh Tiểu Thuần mặt càng thêm đỏ, cô khẽ gật đầu, rồi tránh khỏi иgự¢ anh, tim đập loạn xạ, nảy thình thịch không ngừng.
Lồng иgự¢ Tưởng Phàm chợt không còn người, anh phút chốc thất thần, lòng có cảm giác mất mát kì lạ. Anh khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn sườn núi phía trước, cười mà không nói gì, xoay người đi thẳng từng bước về trước, bước chân thong thả, lại kiên định vững chắc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc