Cái gọi là, vụ tai tiếng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mọi người biết Ngô Kì Vũ có bạn gái xinh đẹp, hơn nữa tầng trên Hoàn Nghệ không cho phép mọi người bàn tán chuyện riêng, mọi người cảm thấy không thể moi được chuyện gì, thế là trận cuồng phong topic cũng dần dần lắng xuống, ánh mắt kì dị mọi người nhìn Ninh Tiểu Thuần cũng biến mất không ít.
Gần tới ngày khai giảng, Ninh Tiểu Thuần tất bật chạy đi chạy về công ty với trường học, đăng kí, làm đơn xin thực tập v.v..., cũng chẳng rảnh rỗi đi chú ý độ tiến triển của vụ tai tiếng. Mấy ngày nay ở công ty cô không gặp Ngô Kì Vũ, Lục Tử Hiên cũng không gọi điện thoại, thế giới của cô yên tĩnh rất nhiều.
Ngày khai giảng Ninh Tiểu Thuần về lại trường trình diện, hai tháng không đến trường, dài như cả thế kỉ, có hơi ngẩn ngơ. Rất kì lạ chính là, cô lại không thấy Lục Tử Hiên, không có chút tin tức của hắn, điều này làm cô cảm thấy kì quái.
Ninh Tiểu Thuần ở trường bận rộn cả ngày, chiều tối về nhà trọ nấu mì ăn liền mở máy tính, vào hộp mail, xem xem có thư của Hoàn Nghệ hay không. Thư từ quan trọng của Hoàn Nghệ thì không có, nhưng có không ít thư rác nhảy vào, lúc cô xoá hết thư rác, ma xui quỷ khiến thế nào lại lên diễn đàn X. Không lên xem thì không sao, lên xem lại chấn động!
Cô thấy một topic vừa mở ba tiếng trước, tiêu đề là [Sinh viên giỏi đại học A lừa tình tôi], người đăng là một MM kí tên là người bị tổn thương. Trong bài viết còn chỉ đích danh mà mắng, kể hết mọi chuyện rành mạch, còn có hình chụp làm bằng chứng, chẳng qua là người trong hình bị làm mờ mặt.
Ý đại khái là cô ta mới ra trường đi làm, làm thư kí cho giám đốc công ty B, tên kia vì có công việc nên hay lui tới công ty cô ta, nên thường xuyên gặp mặt. Tên đó lấy cớ công việc tiếp cận cô, lừa cô tưởng rằng tình cảm giữa hai người là chân thật. Hắn còn lấy rất nhiều bí mật từ cô, còn đưa cô đi uống rượu, lừa cô lên giường, sau khi chán chê lại đá cô ra, còn nói tự cô hiểu lầm. Còn khoe khoang chuyện này với bạn bè, hoàn toàn sỉ nhục cô. Giám đốc công ty sau này biết được, cũng không có phản ứng gì, lại còn câu kết với tên kia.
Một tảng đá tạo thành muôn ngàn lớp sóng, topic này nháy mắt lên hàng hot, được mọi người đăng lại, lượt xem topic cùng lượt phản hồi cũng nhiều chưa từng có. Trong đó đều là chửi mắng, rất nhiều người trên mạng còn thêm mắm dặm muối, nhân vật chính trong topic nháy mắt trở thành sao trên mạng.
Thế giới mạng rộng lớn, người ở đại học A lợi dụng hoàn cảnh ưu thế của bản thân, trải qua tìm kiếm nhân thân, lập tức biết tên đàn ông đó là ai, còn đưa lên hình chụp tên đê tiện đó lên topic, một kẻ cao lớn cặn bã xã hội, từ ngữ và cách thức mắng chửi trước nay chưa bao giờ có bị mọi người đem ra dùng hết.
Ninh Tiểu Thuần bị hình chụp làm hoảng sợ, trợn mắt há miệng xem hình, không thể tiêu hoá nổi tin này. Tên đê tiện trong hình đúng là Lục Tử Hiên, cô khó mà tin nổi... Hôm nay hắn không đến trường, cũng vì bị vụ này bao vây sao?
Tuy cô nhớ đến những chuyện Lục Tử Hiên đã làm đã phẫn nộ vô cùng, hận hắn thấu xương, hận hắn không nhanh chóng biến mất trên đời này đi, nhưng bây giờ thấy topic này, cô rất kinh ngạc, không thể tưởng tượng hắn ghê tởm đến mức độ này, làm ra loại chuyện không bằng cầm thú, hiện giờ hắn nhất định là mất hết danh dự. Lúc trước hắn muốn dùng cách này huỷ hoại cô, bây giờ bị người khác lấy cách của hắn trị ngược lại hắn, đáng lẽ phải vui, nhưng tâm trạng cô bây giờ không biết là vui mừng hay thương xót.
Chỉ là, hắn làm ra chuyện này bị trừng phạt là đúng tội, không đáng xót thương.
Ninh Tiểu Thuần tắt máy, tắm rửa đi ngủ.
Ngày hôm sau báo chí đăng tin này lên trang nhất, lúc Ninh Tiểu Thuần đến công ty, thì thấy có người cầm tờ báo và những người khác bàn tán sự kiện đặc biệt này. Tuy Ninh Tiểu Thuần không biết nhân vật chính chuyện này, nhưng cô vẫn như chuột thấy mèo căng thẳng không thôi. Dù sao Lục Tử Hiên từng là bạn trai cô, hắn tới công ty đón cô, còn có người cười bảo hắn là bạn trai nhị thập tứ hiếu, cô sợ công ty có người nhớ mặt hắn, thấy cô sẽ hỏi này nọ lung tung. Cô đã sắp thoát khỏi tâm bão, không muốn bị tiếp tục cuốn vào.
Ôi cha, tên khốn này thật sự là làm liên luỵ mình mệt quá!
Ninh Tiểu Thuần thừa dịp chưa tới giờ làm, mở máy lên mạng, cô lại lên topic trên diễn đàn X xem, lượt xem và phản hồi thật chưa ai sánh bằng, không biết chừng Lục Tử Hiên đi đến đâu đều sẽ bị người ta chỉ thẳng mặt mà chửi.
Cung Triệt đến cửa, Ninh Tiểu Thuần thấy anh vội vàng tắt ngay. Cô đứng lên, chào Cung Triệt: “Tổng giám đốc, chào buổi sáng.” Cung Triệt nghe vậy gật đầu, rồi mới đi vào phòng mình, lúc anh vừa đẩy cửa, Ninh Tiểu Thuần gọi anh.
“Anh... anh biết chuyện đó chưa?” Ninh Tiểu Thuần hỏi.
“Hửm?” Cung Triệt quay lại, nhướng mày.
“Là topic trên mạng, có liên quan đến Lục Tử Hiên...” Ninh Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn chăm chú mặt Cung Triệt.
Biểu hiện Cung Triệt thờ ơ, không hề ngạc nhiên chút nào, anh nói: “Anh biết.”
“Vây, có phải đã lên kế hoạch rồi không?” Ninh Tiểu Thuần tối qua đã nghi ngờ chuyện này, lúc trước Cung Triệt có nói anh sẽ xử lý hắn, chuyện này xảy ra vừa lúc, là trùng hợp hay là đã tính trước? Cô hỏi anh như vậy, có bao giờ làm anh cảm thấy cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử không đây? Cô chỉ muốn xác nhận một chút thôi, Lục Tử Hiên có kết cục như hôm nay, tự hắn gây ra thì hắn gánh chịu.
Cung Triệt đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn Ninh Tiểu Thuần, thản nhiên nói: “Em thấy sao?”
Cô không biết mới hỏi mà... Ninh Tiểu Thuần so so tay, lòng lo lắng không yên, “Em, em không biết.” Dù sao đó cũng là chuyện anh tình tôi nguyện, người ngoài chỉ có thể giúp chút ít mà thôi, nói đến cùng vẫn là người trong cuộc quyết định mới quan trọng.
“Chuyện này không liên quan đến chuyện của em, chuyện còn chưa chấm dứt đâu. Em lo làm việc đi, lát còn mở cuộc họp sáng, chuẩn bị tài liệu xong chưa?” Cung Triệt đều đều nói.
“Chuẩn bị xong rồi.” Ninh Tiểu Thuần cầm tài liệu trên bàn giơ giơ lên.
Cung Triệt hài lòng gật đầu, đi vào phòng.
Anh nói chuyện còn chưa chấm dứt?! Chẳng lẽ tiếp theo sẽ còn xảy ra chuyện lớn gì nữa? Vậy anh sao lại biết được? Ninh Tiểu Thuần trong một lúc bị vô số câu hỏi bủa vây, ôi, phiền muốn ૮ɦếƭ. Kệ đi kệ đi, cô phải chăm chỉ làm việc!
Lúc Ninh Tiểu Thuần hết giờ làm, lại biết thêm một chuyện, tiến đến với áp lực cực kì lớn, phòng làm việc của Lục Tử Hiên bắt buộc phải ngừng kinh doanh, sản xuất đóng cửa, toàn bộ nhân viên đều về. Cả phòng làm việc trống rỗng không còn ai, cảm giác vô cùng vắng vẻ.
Từ đó về sau có vài trang web sợ thiên hạ bình yên, lại đi phỏng vấn Lục Tử Hiên, làm tiết mục đặc biệt về hắn ta.
Đang thời điểm tin tức còn nóng trên mạng, dẫn đến chửi mắng thậm tệ, nghi ngờ và đồng tình, khiến cho một số người bắt đầu tìm tòi nguyên nhân sau chuyện này, thì tin tức lại bùng nổ, thay đổi sự chú ý của mọi người.
Thì ra công ty B là một công ty gia đình phi pháp, gần đây Lục Tử Hiên lại gia nhập với công ty này, hiện giờ công ty gia đình này liên quan đến góp vốn trái phép, khiến cơ quan điều tra để mắt, người liên can cũng bị thẩm tra.
Chuyện này vừa lắng, chuyện kia lại nổi, chuyện ngoài ý muốn thi nhau kéo đến, khiến người đối phó không xuể, nguy cơ của Lục Tử Hiên đã đạt đến giới hạn.
Sự kiện Lục Tử Hiên “Dụ dỗ lừa tình” và “Góp vốn làm ăn phi pháp” đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu của đông đảo người dân thành phố, thông qua những người thúc đẩy cho chuyện lan nhanh, sự kiện này đã khiến giới truyền thông và chính phủ chú ý. Vì giới truyền thông thường xuyên quấy rầy và cơ quan điều tra vào cuộc, dồn Lục Tử Hiên vào đường cùng, hắn đột nhiên mất tích, như tia chớp biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Ninh Tiểu Thuần theo dõi tin qua mạng, thổn thức không thôi. Thiện có thiện báo, ác có ác báo, Lục Tử Hiên rơi vào kết cục này, chỉ có thể tự trách hắn.
Sự nghiệp của hắn vừa khởi đầu, giờ xảy ra chuyện thế này, không thể nghi ngờ gì sự nghiệp đã bị huỷ diệt, uy tín và nhân cách hắn bị người đời phủ định. Về phía trường học, tốt nghiệp hay không cũng thành vấn đề, có điều hiện giờ Lục Tử Hiên đã cuốn gói đi, có lấy bằng tốt nghiệp hay không cũng không sao. Một thanh niên tương lai xán lạn lại đi vào ngõ cụt, aizz...
Lúc Ninh Tiểu Thuần cau mày suy tư, điện thoại văn phòng vang lên, cô tỉnh người, bắt máy: “Xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc Hoàn Nghệ.”
“Anh đây.” Giọng nói trầm êm tai từ đầu dây kia truyền đến.
“Tổng giám đốc?” Ninh Tiểu Thuần khó hiểu, “Có chuyện gì ạ?”
“Anh bỏ quên một số giấy tờ ở nhà, nhưng bây giờ anh đang bàn chuyện với thương gia nước ngoài, không thể về lấy được.” Cung Triệt nói.
Ý anh là bảo cô đến nhà anh lấy, rồi đưa qua cho anh?!
Rất nhanh, lời Cung Triệt nói chứng thực ý nghĩ của Ninh Tiểu Thuần, anh nói: “Trong ngăn kéo ở phòng làm việc của anh có chìa khoá, hồ sơ để trong phòng làm việc ở nhà, em về lấy ngay giùm anh, được chứ?”
Câu hỏi cuối của Cung Triệt khiến Ninh Tiểu Thuần giật mình, cô bừng tỉnh, rồi mới nói: “Được.”
“Lấy hồ sơ xong, em đến Ngự Hoa.” Cung Triệt ném một quả bom.
Ngự Hoa?! Ninh Tiểu Thuần lắp bắp, Hoàn Nghệ với Ngự Hoa không phải là đối thủ một mất một còn sao, Cung Triệt sao lại đến Ngự Hoa? Hơn nữa anh vừa mới nói bàn chuyện với thương nhân nước ngoài, sao lại nhắc đến Ngự Hoa? Cô lòng đầy nghi hoặc.
“Anh chờ em.” Cung Triệt nói xong cúp điện thoại.
Ba chữ rất bình thường tạo thành một câu nói rất bình thường, anh chờ em. Ninh Tiểu Thuần lại vì ba chữ đó mà tim tăng nhịp đập, không biết đã xem ở đâu có câu thế này: một câu anh chờ em, không biết cần bao nhiêu dũng khí, nó cần rất nhiều dũng khí hơn hẳn so với ba chữ anh yêu em.
Stop, stop, bây giờ không phải lúc nghĩ chuyện này, Ninh Tiểu Thuần lắc lắc đầu, đi vào phòng Cung Triệt, tìm trong ngăn kéo chìa khoá, rồi chạy như bay xuống tầng hầm, ngồi xe đến nhà Cung Triệt.
Thật ra bây giờ đã sắp đến giờ tan tầm, đường sá bắt đầu bị tắc nghẽn, Ninh Tiểu Thuần không ngừng thúc giục tài xế tìm đường tắt, chạy với tốc độ nhanh nhất. Qua thật lâu, chú tài xế hầu như không còn kiên nhẫn thì khu nhà Cung Triệt cuối cùng cũng hiện ra trước mắt. Ninh Tiểu Thuần nhanh nhẹn thanh toán tiền xe, nhảy xuống xe vào cao ốc. Ông quản lý đang tuần tra chỉ thấy một trận gió thổi qua, hoàn toàn không thấy bóng dáng Ninh Tiểu Thuần...
Ninh Tiểu Thuần lại lần nữa đến nhà Cung Triệt, xem ra nơi này vẫn giống như trước, không có thay đổi gì lớn. Cô tìm được hồ sơ trong phòng làm việc, lúc chuẩn bị đi thì chuông cửa reo lên.
Ai vậy nhỉ? Ninh Tiểu Thuần đi ra, nghi hoặc mở cửa. Ngoài cửa có hai người, một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục thẳng thớm, năm tháng lưu lại dấu vết mờ mờ trên gương mặt, nhưng vẫn không che giấu được khuôn mặt anh tuấn lúc còn trẻ, mặt ông ta khiến Ninh Tiểu Thuần cảm thấy có chút quen thuộc.
Người còn lại là phụ nữ trung niên ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, có khuôn mặt sắc sảo, thanh lịch mà cao quý. Bà có vẻ đánh giá, nghi hoặc nhìn Ninh Tiểu Thuần, rồi lùi lại vài bước, nhìn số phòng cửa, hỏi: “Đây là nhà Cung Triệt đúng không?”
Ninh Tiểu Thuần như vừa thoát khỏi cơn mê, mỉm cười, đáp: “Vâng ạ.” Rồi cô làm tư thế mời vào, mời họ vào nhà.
Hai người ngồi xuống salon, Ninh Tiểu Thuần vừa định vào bếp pha trà, vị phu nhân bèn lên tiếng: “Cung Triệt có nhà không?”
Ninh Tiểu Thuần lễ phép trả lời: “Cung tổng còn đang họp.” Xem ra cô không đi ngay được, nhưng hồ sơ này cần phải đưa gấp, nên làm sao bây giờ?
Vị phu nhân nhìn trang phục đi làm của cô, không giống đồ công sở cho lắm, cô ta là ai vậy, sao xuất hiện trong nhà Cung Triệt? Vị phu nhân quan sát nhìn nhìn Ninh Tiểu Thuần, hỏi tiếp: “Cô gái, cô đây là?”
Ninh Tiểu Thuần cảm nhận ánh mắt chăm chú của bà dán lên người cô, làm cô hơi mất tự nhiên. Cô ngước lên đáp: “Cháu là Ninh Tiểu Thuần, là trợ lý của Cung tổng, đến đây lấy hồ sơ.” Cô giơ tập hồ sơ lên, quơ quơ trước mặt họ, chứng minh lời cô nói là đúng sự thật.
Vi phu nhân nghe cô trả lời, ánh mắt sắc sảo dời khỏi người cô, Ninh Tiểu Thuần chợt thở dài nhẹ nhõm.
“Khoảng giờ nào Cung Triệt mới về?” Phu nhân hỏi.
“Cháu, cháu không biết.” Ninh Tiểu Thuần thật thà.
Bà ấy nghe vậy, nhíu mày không vui, lúc đang tính lên tiếng thì bị người bên cạnh vẫn luôn im lặng ngắt lời, ông nói: “Hồ sơ cô Ninh cầm chắc là cần dùng vội?”
Ninh Tiểu Thuần gật gật đầu, ông ấy đứng lên, nói: “Vân Lỵ, chúng ta đi thôi, đừng làm lỡ công việc cô Ninh.”
Phu nhân được gọi là Vân Lỵ cũng đứng lên, nói: “Được rồi, Hằng, chúng ta đi.” Chờ thằng nhóc đó về sẽ tìm nó tính sổ.
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy thì mừng như điên, cô tiễn họ ra cửa, gật đầu chào họ. Người đàn ông quay lại cười, rồi đưa phu nhân vào thang máy. Ninh Tiểu Thuần đóng cửa lại, thở ra nhẹ nhõm. Cô thật không biết cách nói chuyện với người khác, huống chi là người không quen biết. Có điều người đàn ông đó cho cô ấn tượng cũng không tệ, xem ra là người dễ gần.
À, đúng rồi, cô còn không biết hai người đó là ai, không biết họ tìm Cung Triệt làm gì. Aiz, ૮ɦếƭ thật, quên hỏi.
Cô không còn thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng cầm hồ sơ với chìa khoá chạy đi. Cô đến Ngự Hoa, thấy toà nhà Ngự Hoa cũng cùng khí chất với Hoàn Nghệ, nhịn không được le lưỡi, bước nhanh vào. Cô lúc trong xe đã gọi điện thoại cho Cung Triệt, cô vừa vào đại sảnh ngồi, đã thấy Cung Triệt từ thang máy đi ra.
Ninh Tiểu Thuần bước đến, đưa hồ sơ cho anh, nói: “Là cái này đúng không?”
Cung Triệt cầm lấy, nhìn thoáng qua, gật gật đầu, lúc định quay vào, thì Ninh Tiểu Thuần gọi anh lại, “Vừa rồi lúc em đến nhà anh, có hai người khách đến kiếm.”
Cung Triệt nghe vậy hỏi: “Ai vậy?”
“Em không biết, quên hỏi, hình như là một đôi vợ chồng, người vợ hình như tên là Vân Lỵ gì đó.” Ninh Tiểu Thuần nói những gì cô biết ra.
Lúc Cung Triệt nghe hai chữ Vân Lỵ, mày thoáng nhăn lại, anh nói: “Anh biết rồi, em về trước đi.”
“Vâng.” Ninh Tiểu Thuần kì lạ nhìn Cung Triệt, rồi mới ra khỏi toà nhà.
Lúc cô ra đến ngoài, chợt nghe tiếng nói thánh thót như tiếng chuông: “Chị Ninh, chị Ninh?!”
Ninh Tiểu Thuần theo hướng phát ra tiếng nói quay lại, thấy một thân hình nhỏ nhắn từ bên trái chạy đến. Cô bé mặc áo thể dục màu đỏ, có vẻ thoải mái, mạnh mẽ làm sao, thật giống như một áng mây đỏ bay tới. Còn thêm một chùm dây lụa đỏ sẫm. Mái tóc đen sau ót, hệt như thác nước trút xuống giữa khe núi trong đêm trăng tĩnh mịch. Khuôn mặt xinh xắn đáng yêu hớn hở tươi cười xinh đẹp, từ xa nhìn thấy, y như một con bướm nhỏ bay qua.
Tưởng Đồng Bạch?!